| NamtanFilm | Bạn Gái Bất Đắc Dĩ

1








____

" Hồi còn nhỏ, tôi từng nghĩ... để có một gia đình hạnh phúc, không cần cha hay mẹ phải yêu thương mình, chỉ cần họ yêu thương nhau, tôi nhất định sẽ là đứa trẻ may mắn nhất trên đời này..."







Rachanun Mahawan lớn lên trong căn nhà ngập ánh nắng, nơi tiếng cười của mẹ hay giọng nói của cha từng là thứ âm thanh ấm áp nhất thế gian.

Cha nàng một người đàn ông tính tình ôn hòa, hiền lành dễ mến, luôn ôm hai mẹ nàng vào lòng vào những ngày mưa bão.

Nàng không cần nghe những lời hoa mỹ, chỉ cần nhìn thấy đôi tay họ nắm chặt lấy nhau, nàng đã tin rằng thế giới này chẳng thể nào tàn nhẫn nổi với mình.

Nhưng rồi mọi thứ được cho là hạnh phúc ấy bắt đầu rạn nứt. Ban đầu chỉ đơn giản là những cuộc cãi vã nhỏ, vụn vặt như bát đũa va nhau, rồi nối tiếp nhau thành những tiếng gào thét kéo dài cả đêm.

Những lời lẽ sắc như dao cắt, những ánh mắt hằn lên tia đỏ, mang theo những giọt lệ đỏ rực.

Và rồi, cha bắt đầu uống, trở về nhà với cơ thể nồng nặc mùi rượu, chân xiêu vẹo và đôi tay vung lên không báo trước... là những lần mẹ con nàng co vào nhau, nín thở trong sợ hãi.

Hôm đó là những ngày mưa kéo dài cuối tháng tám, mẹ nàng rời đi, mang theo chiếc vali cũ, không một lời từ biệt, chỉ có nụ hôn khẽ lên trán khi nàng vẫn còn đang ngủ say.

Kể từ đó, căn nhà này chẳng còn là nơi nàng muốn trở về. Nhà đối với nàng chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng lạnh lẽo chứa đựng bóng tối và nỗi đau không gọi thành tên.

Nàng đã từng tin vào hạnh phúc.

Nhưng từ cái ngày ấy, niềm tin đó đã úa màu đen mịt. Nàng bắt đầu sống trong cái lạnh không có gió, trong bóng tối không có bất kỳ ngọn đèn nào.

Và thế là nàng tự gắn cho mình cái vỏ bọc của một con mọt sách chẳng quan tâm thứ gì ngoài việc lao đầu vào sách vở.

Không kết bạn, không ngao du, và cũng chẳng mở lòng với bất cứ ai. Vì nàng tin, nếu chẳng ai bước vào tim mình, thì cũng chẳng ai đủ sức khiến nó tan vỡ thêm lần nữa.

Bởi lẽ… nếu ngay cả gia đình, thứ tưởng chừng là vĩnh viễn, còn có thể tan vỡ, thì làm gì trên đời này tồn tại thứ gọi là mãi mãi?



































Film bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng trong căn phòng mình, nơi bóng tối như đặc quánh lại từng mảng trên bốn bức tường. Không một tia nắng nào len vào được, dù nàng biết ngoài kia là buổi sáng sớm.

Rèm cửa vẫn khép kín, bụi phủ lấm tấm trên khung kính như niềm hy vọng bị chính nàng lãng quên từ lâu.

Căn phòng này, từ lâu đã không còn là nơi dỗ nàng vào những cơn mơ đẹp đẽ. Nó chỉ là cái vỏ lặng câm chứa đựng một tâm hồn đang héo rũ. Và trùng hợp thay… chính sự u tối ấy lại giống với cuộc sống của nàng không có lối thoát ra, những chuỗi ngày không bắt đầu cũng chẳng kết thúc.

Tiếng tách vang lên khi nàng mở khoá cửa phòng, âm thanh nhỏ thôi, nhưng lại vang dội giữa sự im ắng đến rợn người.

Ngôi nhà như bị bóng đêm nuốt trọn, không tiếng động cũng chẳng vương mùi hơi người, chỉ có thân xác cha nàng nằm vật vờ trên sofa, một chân buông thõng, một tay vắt ngang trán. Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, cùng với những chai rượu rỗng lăn lóc trên sàn...

Nàng đứng đó, nhìn ông hồi lâu.

Gương mặt Film trống rỗng, vô cảm như thể cảnh tượng ấy đã trở thành một phần lặp lại trong đời sống thường nhật.

Và rồi, như mọi ngày, nàng quay lưng bước vào bếp.

Nàng cặm cụi lật mặt trứng, đôi tay khéo léo và đầy thuần phục như thể đã làm điều này rất nhiều lần.

Trên mái tôn cũ kỹ, một vết nứt nhỏ để lọt qua một dải sáng mong manh từ bên ngoài. Ánh sáng ấy rọi thẳng xuống vai nàng, hắt lên thân thể gầy gò và cô đơn.

Giữa gian bếp im ắng chỉ nghe tiếng muỗng khẽ chạm vào chén sứ, bóng Film chênh vênh đổ dài trên nền nhà, như một người đã ngồi đợi rất lâu, nhưng chẳng thấy ai đến.

























Buổi sáng ở thành phố dường như luôn nhộn nhịp như thế, tiếng còi xe, tiếng cười nói, ánh nắng rót tràn trên vỉa hè như mật ngọt.

Nàng đạp xe chậm rãi, ánh mắt vô định nhìn về phía trước, xuyên qua đám đông như thể tất cả chỉ là một bức tranh rực rỡ màu sắc đang trượt ngang trước mắt.

Trong lòng, chẳng có lấy một tia hứng khởi hay mong đợi. Sự vô cảm bọc kín trái tim nàng như một lớp sương mỏng, lạnh ngắt và mù mịt.

Ở đây, mọi người đang sống hết mình, còn nàng thì chỉ đang cố gắng để tồn tại.

Mọi thứ vẫn rất ổn, cho đến khi một chiếc xe cup 50 từ đâu lao đến, tông sầm vào nàng khiến cả hai cùng ngã nhào xuống mặt đường.

Mọi chuyện như vỡ òa chỉ trong một cái chớp mắt, Film ngồi trên mặt đất, cau mày đau rát vì vết trầy rướm máu nơi cùi chỏ.

Rồi nàng nhìn thấy đôi giày đã ngã vàng xuất hiện trước mặt mình, giọng nói nữ nhân vang lên trầm trầm.

“ Có sao không vậy?”

Film giật mình ngước mắt lên. Ánh nắng từ đỉnh đầu rọi xuống chói chang, khiến toàn thân người ấy như chìm vào một vầng sáng ngược... trong mắt nàng, chỉ là một cái bóng đen kịt.

Trái tim nàng chợt hẫng một nhịp. Cảm giác bối rối bủa vây, nhận ra sự thất lễ của mình, Film lập tức bò dậy từ mặt đất, cúi gập người, giọng lạc đi:

“ Xin lỗi! Tôi... Tôi không để ý…”

Sau đó nàng ngồi xuống vội vã nhặt từng món đồ đã văng ra từ chiếc balo của mình. Không dám nhìn lại người mình đụng phải một lần, Film leo lên xe, tay nắm chặt ghi-đông.

Trước khi rời đi, nàng còn quay đầu lại, gật đầu liên tục như chú mèo con hoảng loạn:

“ Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!”

Rồi cứ thế đạp đi, như thể nếu không đi nhanh, nàng nhất định sẽ rơi vào rắc rối.

Người kia vẫn đứng thẫn thờ giữa ánh nắng ban mai, dõi mắt theo bóng lưng mảnh khảnh khuất dần.

Cô đưa tay vuốt ngược mái tóc rối nhẹ vì gió, để lộ vết sẹo vẫn còn mới nơi chân mày, vết tích của một cuộc ẩu đả.

Khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, mới sáng sớm đã gặp phải chuyện xui xẻo.

Định quay người rời đi, thì một vật gì đó lấp lánh trên mặt đường khiến cô khựng lại.

Bước đến gần, cô cúi xuống, nhặt lên một chiếc kẹp tóc đã cũ. Màu sắc đã phai, xuất hiện vài lằn xước nhưng viên đá nhỏ đính trên đó vẫn lấp lánh dưới nắng.

Bàn tay siết nhẹ lại, nụ cười trên môi người nọ cũng trở nên dịu dàng hơn. Dường như chiếc kẹp ấy không chỉ là một món đồ vô tình bị đánh rơi, mà là lời mời gọi của định mệnh.































Tiếng trống vào lớp chưa vang, sân trường vẫn còn náo nhiệt với tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau í ới, tiếng giày dép gõ loạn trên hành lang.

Film bước từng bước chậm rãi qua lối đi đông người, đầu hơi cúi, như thể muốn thu mình lại khỏi tất cả những xô bồ ồn ào quanh mình.

Nàng không thích sự chú ý, càng không thích chen lấn giữa một đám học sinh ồn ào chẳng có điểm chung gì với mình.

Mỗi sáng đến trường đối với Film, chẳng khác nào bước vào một mê cung xa lạ, nơi ai cũng có bạn, chỉ trừ nàng ra.

Những gì nàng mong bây giờ...

Chỉ cần đến được chỗ ngồi là ổn. Chỉ cần hôm nay trôi qua êm ả, không va chạm, không lời đàm tiếu, không có ánh nhìn nào hướng về mình.

Nhưng đời hiếm khi chiều lòng người.

Ngay khoảnh khắc nàng bước sát đến cửa lớp, thì một thân hình nhỏ nhắn từ hướng ngược lại cũng lao vào gần như cùng lúc.

“ Á—”

Một cú va chạm nhẹ khiến cả hai lảo đảo. Film lùi lại một bước, chau mày thầm rủa:

“ Rốt cuộc hôm nay là cái ngày quái quỷ gì mà xui tận mạng vậy chứ…”

" Xin lỗi/Xin lỗi!"

Cả hai người cùng cúi đầu gần như cùng lúc. Và rồi… trán va vào nhau nhẹ, dùng nó không đủ lực để đau nhưng khiến họ ngước nhìn nhau đầy bối rối.

Film hơi sững người. Cô gái đứng trước mặt nàng có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc hơi rối, khuôn mặt lơ ngơ.

Bộ dạng trông... hậu đậu giống y hệt nàng

Một giây im lặng kéo dài, rồi không hiểu vì sao, cả hai cùng bật cười. Một nụ cười thật nhẹ, không gượng gạo, như thể trong cái va chạm nhỏ ấy, họ đã bất ngờ tìm thấy một mảnh phản chiếu của chính mình.














" Cậu ơi..."

Film giật mình trong phút chốc, nàng đã cố tình chọn ngồi bàn ở cuối góc lớp nhưng mà vẫn bị "làm phiền" sao?

Cho đến khi ngẩng lên, nàng nhận ra người bắt chuyện với mình là cô bạn đã đụng phải lúc nãy.

" Có chuyện gì sao?"

" Cậu có người ngồi cùng không? Nếu không có, mình có thể ngồi ở đây không...?"

Nàng sững người, lần đầu tiên có ai đó chủ động đến ngồi cùng nàng.

" Không có, cậu cứ tự nhiên..."

Từ lâu, nàng vẫn luôn ngồi một mình, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm nàng có lại bạn cùng bàn, nên thoại đầu có hơi hồi hộp.

" Mình là Pattranite Limpatiyakorn, cậu có thể gọi là mình là Love..." Rồi người nọ chìa bàn tay ra trước mặt nàng, ánh mắt sáng như sao khiến Film hơi lựng khựng.

" Film Rachanun Mahawan..." Nàng nuốt xuống, tay ngập ngừng đưa ra.

Rồi sau đó là những cuộc trò chuyện kéo dài đến vô tận, từ chủ đề thích đọc sách gì, mê món ăn nào, yêu màu nào… kéo theo những điểm chung không ai đoán trước được

Film không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi không cười khi nghe ai đó kể chuyện. Nhưng lúc này, đôi mắt nàng ánh lên vẻ mềm mại, khoé môi nhếch thành một đường cong nhẹ, như thể một đứa trẻ bất ngờ tìm lại món đồ chơi cũ.

Cảm giác này… quen thuộc đến lạ.

Thế nhưng không khí ấy nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng nói rì rầm vang lên xung quanh.

Film ngẩng lên, cùng lúc đó ai đó bước vào lớp.

Dáng người cao ráo, nổi bật giữa cả đám đông. Chiếc áo sơ mi trắng được cài hờ hững, để lộ một bên xương quai xanh mê hoặc.

Mái tóc dài thẳng tắp nhuộm ombre đen vàng đung đưa nhẹ sau lưng theo từng bước chân.

Gương mặt ấy đẹp đến lạnh lùng như thể được chạm khắc từ đá cẩm thạch, ánh lên sự ngạo nghễ và kiêu hãnh.

Nhưng thứ khiến ánh nhìn của Film dừng lại lâu hơn, chính là vết sẹo kéo dài ở chân mày trái, nó không làm giảm đi vẻ đẹp của người nọ, mà ngược lại, tạo nên một điểm nhấn đầy khí chất.

Người nọ không nhìn lấy ai, cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt từ mọi phía. Cứ thế, lướt qua lớp học ồn ào rồi thản nhiên ngồi xuống chiếc bàn cuối lớp.

Film bỗng thấy lòng mình khựng lại. Giống như vừa thấy thứ gì đó… không thể rời mắt.

- " Này, người đó không phải là Namtan Tipnaree sao? 2 năm trước từng là hoa khôi của trường ấy?"

- " Hoa khôi? Sao giờ nhìn biến dạng vậy?"

- " Thấy vẫn đẹp mà bây, nhìn bad bad..."

- " Tao bát vô đầu mày giờ!"

- " Ê, tao nghe đâu năm trước không biết vì lý do gì mà nghỉ học, nên giờ bị lưu ban đó. Chứ chị ta lớn hơn tụi mình 1 tuổi mà!"

Nghe được lời bàn tán từ những người xung quanh, một luồng khí lạnh chạy dọc qua sống lưng.

Nàng đột nhiên mơ hồ cảm giác rằng mình phải tránh xa người đó ra nếu muốn cuộc sống vốn yên lặng của nàng được trường tồn.



























Chương trước Chương tiếp
Loading...