muoiimoon || friendzone ☪
hơn cả bạn
[ Và đó là Thanh Thảo năm lớp 7, nhưng khi đến cái tuổi dậy thì cụ thể là lớp 9. Thì cậu ấy là một con người hoàn toàn khác, cậu ấy bắt đầu biết điệu, biết ăn diện, đầm váy phấn son. Vì thay đổi nhiều đến vậy, nên Thảo được rất nhiều bọn con trai thích, có cả những thằng đã từng ghét cay ghét đắng cậu ta cơ mà. Thảo bắt đầu nhận được những bức thư tình sến súa, hộp quà đắt tiền, đồ tự làm tay đầy màu sắc. Và tất nhiên trong đám thích cậu ấy, sẽ có những người rất đẹp trai còn giàu có nữa. Thảo chẳng đắn đo mà đồng ý hẹn hò một trong số đó, nhưng rồi cũng chính cậu ta cũng là người chia tay người ta trước. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mà dù yêu đương nhiều người như vậy mà Thảo chả bị lơ đãng khỏi việc học, ngược lại còn học giỏi hơn cả lúc cậu ta chưa yêu ai. Số điểm Thảo thi vào 10 đậu trường chuyên Lý với số điểm là á khoa đó chứ. Tôi thật sự rất bất ngờ, đối với tôi Thanh Thảo vẫn luôn là một người ngốc nghếch. ]
- Trích nhật ký của Diễm HằngThế rồi, những năm tháng cấp hai cũng trôi qua thật nhanh chóng. Thoáng cái, Thảo và Hằng đã bước vào năm cuối cấp ba, cái tuổi mà mọi thứ dường như đều trở nên khắc nhiệt hơn, từ những bài thi căng thẳng đến những cảm xúc đầu đời chớm nở. Thanh Thảo ở tuổi 15 đúng là một phiên bản hoàn toàn khác biệt.Cô không còn là cô bé tóc tém nghịch ngợm ngày nào. Gương mặt thon gọn hơn. Mái tóc dài ngang lưng được uốn xoăn nhẹ nhàng, đã dài ra đáng kể sau 2 năm. Thảo học cách phối đồ, biết chọn những bộ váy áo nhẹ nhàng, không còn là "con trai" như lời trêu chọc của đám bạn cấp hai. Sự thay đổi này khiến Thảo trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìnLượng thư tình, tin nhắn tỏ tình và những món quà bí mật cứ tăng lên theo cấp số nhân. Trong số những vệ tinh xung quanh Thảo, không thiếu những chàng trai học giỏi, điển trai, thậm chí là hội trưởng hội học sinh hay đội trưởng đội bóng rổ của trường khác. Thảo hẹn hò, rồi chia tay, như một vòng lặp không hồi kết của những mối tình chóng vánh. Cô không quá bận tâm, chỉ xem đó là những trải nghiệm thú vị của tuổi trẻ. Điều đáng ngạc nhiên là dù yêu đương và chơi bời như thế, Thảo vẫn giữ vững phong độ học tập, thậm chí còn xuất sắc hơn lúc chưa yêu đương. Việc cô đỗ á khoa vào trường chuyên Lý với số điểm cao ngất ngưởng đã khiến cả trường phải mắt tròn mắt dẹt.
---Ra chơi vừa keng, Thanh Thảo đã vui sướng vì đã qua tiết Văn, cô ngáp ngắn ngáp dài qua lớp chuyên Văn để kiếm Diễm HằngCô đứng trước cửa lớp, ngó mặt vào trong nhìn một vòng, và nhìn rõ chỗ ngồi bàn thứ 3 của Diễm Hằng, nhưng lại chả thấy bóng dáng nàng ở đâu cả. Cô hụt hẫng bước thẳng vào lớp tìm kiếm, cô tiến đến gần nơi bàn của nàng"Cái gì đây? Thanh Thảo.." - Thảo nhìn thấy quyển vở dày trên bàn đang mở ngay trang nào đó có tên cô, không giấu được tò mò cô đọc hếtSau đó, Thanh Thảo quyết định ngồi xuống ngay bàn của Diễm Hằng để chờ đợi nàng về. Cô ngồi đợi đến chán chê, 10 phút trôi qua vẫn chưa thấy nàng đâu, cô đã bắt đầu cau mày khó chịu"Ủa Thảo" - Hằng cầm chai nước bước vào lớp thì đã thấy Thảo ngồi chỗ mình"Mày đi đâu mà lâu vậy hả?" - Thảo ngước lên "Tao đi mua nước nè, tao đâu biết mày qua đây đâu. Chứ biết là tao mua cho mày một chai rồi" - Hằng đặt chai nước xuống bàn "Ờ, cảm ơn. Mà mày viết gì tao trong nhật ký mày vậy Hằng?" - Cô thờ ơ đáp rồi chỉ vào cuốn nhật ký nói"Sao mày đọc lén của tao!?" - Nàng vội vàng giật quyểt nhật ký trên bàn đóng lại"Ai đọc lén chứ? Tại mày mở ra sẵn mà" - Thảo phản bác lại"Ừm thì tao viết bình thường thôi mà" - Hằng ngượng ngùng giải thích"Viết về tao à? Bình thường mà sợ tao đọc lén đến thế sao hả Hằng?" - Thảo đa nghi hỏi"Tin hay không tùy mày" - Hằng như trúng tim đen, đáp nhanh rồi bỏ quyển nhật ký vào cặp đóng lại"Mặt mày tao tin không nổi đấy" - Thảo bật cười"Ăn gì không? Đi nhé tao bao" - Cô thôi không trêu ghẹo nữa, đứng dậy"Nay mày không đi chơi với người yêu hả? Hiếm lắm mới thấy bao tao đi ăn đó""Aiss, thôi mày đừng nhắc đến cái thằng đó. Chia tay rồi" - Thảo nhăn mặt xua tay"Mày đừng yêu ai nữa thì hơn, làm khổ người ta""Ê mày nói gì vậy. Thằng đó nó-..." - Cô chưa kịp nói hết câu đã bị một bàn tay bịt miệng mình lại"Đi mau nè!!" - Hằng nhanh chóng kéo tay áo Thảo điHọ cùng nhau xuống căn tin, gọi mỗi người một phần cơm tấm thịt nướng. Mùi khói thơm lừng lan tỏa, nhưng cả hai đều ăn trong im lặng. Chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa vang lên lạch cạch.Đến khi gần ăn xong, Thảo mới nghiêng đầu liếc nhìn Hằng, rồi hỏi bằng giọng nửa đùa nửa thật"Này Hằng, sao tao chưa bao giờ thấy mày thích ai vậy?"Hằng đang gắp miếng thịt, khựng lại một nhịp"Tự nhiên hỏi vậy làm gì?" - Nàng hỏi lại, không nhìn Thảo."Thì tao tò mò" - Thảo đáp, chống cằm, mắt vẫn dán vào Hằng"Tao không có đào hoa như mày" - Hằng nhún vai, cố giữ giọng dửng dưng"Đừng có đánh trống lảng. Mày không phải kiểu không ai để ý đâu. Tao thấy khối đứa thích mày mà chưa bao giờ thấy mày gật đầu với ai cả""Tao không thích là không thích. Đơn giản vậy thôi"Thảo nheo mắt lại. Cô ngả người về phía trước, ghé sát vào mặt Hằng, giọng kéo dài "Thế... mày thích tao không?"Hằng giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, suýt nữa làm đổ ly nước"Không!" - Nàng đáp nhanh"Trả lời nhanh quá trời, coi bộ có tật giật mình" - Thảo bật cười, gật gù"Cái đầu mày ấy" - Hằng lẩm bẩm, cúi xuống ăn tiếp, cố tránh ánh mắt cứ soi mói mình kia.
---Một hôm, mưa bất chợt đổ xuống khi chuông tan học vừa reo. Những hạt mưa lớn, nặng trĩu ào ào trút nước, khiến sân trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Hằng và Thảo đang đứng trú dưới hiên nhà xe, nhìn ra màn mưa trắng xóa."Chết cha, tao quên mang ô rồi" - Thảo càu nhàu, khẽ rùng mình vì gió lạnh."Mày cầm ô của tao đi" - Hằng nhẹ nhàng nói, rút chiếc ô màu xanh nhạt từ trong cặp ra."Thế mày thì sao?" - Thảo hỏi, mắt nhìn Hằng đầy lo lắng. Hằng ghét mưa, Thảo biết điều đó, nàng thường bị cảm mỗi khi dính mưa."Tao... tao đội mưa cũng được" - Hằng cười Thảo chưa kịp phản ứng, Hằng đã dúi chiếc ô vào tay cô, rồi nhanh chóng chạy ra màn mưa. Bóng dáng nhỏ nhắn của nàng nhanh chóng khuất dần sau những hạt mưa dày đặc. Thảo đứng đó, tay nắm chặt cán ô, cảm giác ấm áp lạ lùng vương vấn trong lồng ngực. Một cảm giác chưa từng có khi Thảo ở bên những người bạn khác hay thậm chí là những chàng trai mà cô từng hẹn hò.Vài tuần sau đó, Thảo gặp chuyện buồn. Mối tình sét đánh vừa chớm nở của cô đã kết thúc không kèn không trống. Chàng trai đó - một tiền bối khóa trên điển trai, đã công khai hẹn hò với cô bạn cùng lớp Thảo. Thảo thất vọng, giận dỗi, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn tránh.Hằng tìm thấy Thảo ngồi một mình trên sân thượng trường, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời đang dần ngả màu. Hằng không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh Thảo, đưa cho cô một gói khăn giấy. Thảo dụi mắt, giọng nghèn nghẹn kể lể về nỗi đau của mình. Hằng vẫn im lặng lắng ngheKhi Thảo kể hết, cô bỗng thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng mình, vỗ về nhè nhẹ. Hằng kéo Thảo vào một cái ôm trấn an. Cái ôm không quá chặt, nhưng đủ ấm áp để Thảo cảm thấy được che chở. Mùi thơm nhẹ quen thuộc từ mái tóc Hằng lại thoang thoảng, một cảm giác bình yên đến lạ. Trong vòng tay của Hằng, mọi nỗi đau dường như được xoa dịu. Thanh Thảo bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ. Diễm Hằng không phải là kiểu người thích nói những lời ngọt ngào. Nàng hiếm khi khen Thảo xinh hay giỏi, nhưng lại luôn âm thầm làm những điều khiến Thảo thấy mình được quan tâm một cách đặc biệt.Chẳng hạn một buổi sáng trời trở lạnh đột ngột, Thảo quên mang áo khoác. Vừa đến cổng trường đã rùng mình vì gió sớm, cô đang định quay về "Mặc tạm cái này đi. Hôm qua thấy dự báo thời tiết nên tao mang dư một cái" - Hằng bất ngờ xuất hiện, chìa ra chiếc áo hoodie mỏng, giọng bình thảnThảo tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Hằng đã đẩy áo vào tay cô rồi bước nhanh về phía lớp mình. Mùi vải vương hương hoa nhẹ nhàng, là mùi quen thuộc của nước xả vải mà Hằng vẫn hay dùng. Thảo mặc vào, thấy ấm hơn cả áo khoác của cô hay mặcCó hôm Thảo bị sốt nhẹ. Không đến mức phải nghỉ học, nhưng cả người lừ đừ như xác sống. Hằng biết ngay từ lần đầu chạm mặt. Giờ ra chơi, nàng dúi cho Thảo chai nước chanh mật ong tự làm, đá vừa tan một nửa, thơm thơm mát mát."Uống đi. Uống xong mà vẫn mệt thì tao chở về"Tan học hôm đó, đúng như lời nói, Hằng thật sự dắt xe đứng chờ trước. Cô mệt quá, cũng chẳng đủ sức đôi co, chỉ nhẹ nhàng trèo lên yên sauĐến nhà Thảo, Hằng đưa cô lên tận phòng, rồi lăng xăng nấu cháo. Bếp nhà Thảo không quen, nhưng Hằng vẫn cặm cụi nghiên cứu từng bước. Đến lúc bưng tô cháo lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, tay vẫn cẩn thận lót khăn bên dưới vì sợ Thảo bỏng."Tao để ít hành thôi, biết mày không thích nhiều mùi" - Hằng ngồi xuống bên cạnh, nhìn Thảo ăn từng muỗng nhỏ."Ủa sao biết?""Tao nghe mày nói với con Thùy Dương lần trước. Nhớ thôi"Lúc ấy Thảo không nói gì, chỉ gật gù. Nhưng trong lòng, lại thấy Hằng đáng yêu. Cô chưa từng để ý, hóa ra nàng luôn để ý cô như thế.Một lần khác, Thảo lỡ tay làm bể lọ thủy tinh đựng sao gấp đó chính món quà sinh nhật của một cậu bạn cũ tặng. Thảo không tiếc món quà, nhưng tiếc công mình từng cẩn thận lau bụi mỗi tuần. Cô ngồi thẫn thờ nhìn đống vụn vỡ.Tối hôm đó, khi mở ngăn bàn trong phòng mình ra, Thảo bất ngờ thấy một lọ thủy tinh mới, bên trong là những ngôi sao mới gấp. Dán trên nắp là mảnh giấy nhỏ[ Tao biết là không giống cái cũ, nhưng mày giữ cái này cho vui nhé - Hằng ]Thảo cầm lọ lên, nhận ra giấy gấp hơi méo, nếp nhăn vụng về, rõ là không quen tay. Cô quay lại nhìn phía Hằng, nhưng nàng chỉ đang chăm chú xem phim trên điện thoại như thể chưa từng làm gì cả.Thỉnh thoảng, khi thấy Thảo buồn bã một cách vô cớ, mà thật ra chẳng ai buồn vô cớ. Hằng không hỏi han quá nhiều"Đi dạo không?" - Nàng chỉ nhẹ nhàng rủVà họ đi bộ lang thang qua những con phố nhỏ lặng gió. Hằng không nói lời an ủi, chỉ đi bên cạnh, lặng lẽ. Đủ để Thảo không thấy mình đơn độc.Càng về sau, Thảo càng không thể phủ nhận cảm giác ấm lòng mỗi khi nhìn thấy Diễm Hằng. Là khi nàng giấu vội cái bánh mì mới cắn một nửa vào cặp để mời Thảo miếng cuối cùng. Là khi nàng bật nhạc piano nhỏ nhỏ mỗi khi học nhóm để Thảo tập trung hơn. Là khi nàng ghi chú lại bài giảng bằng hai màu mực cho dễ đọc rồi nhét vào ngăn bàn Thảo hôm cô bị cảm nghỉ học.Hằng không nói ra, chưa bao giờ nói ra nhưng từng hành động, từng ánh mắt, từng lần đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rối cho Thảo... tất cả đều nói thay nàng rồi.Một ngày nọ, khi tan học về, Thảo tìm thấy trong cặp mình một gói giấy nhỏ. Không có thiệp, không đề tên, chỉ có dòng chữ viết tay nắn nót[ Mỗi lần mày buồn, tao cũng buồn theo.
Mỗi lần mày vui, tao thấy nhẹ nhõm.
Không cần hiểu tại sao đâu. Chỉ cần biết là... tao luôn ở đây ]Thảo đọc xong, khẽ cười, rồi nhẹ nhàng gấp mảnh giấy lại, bỏ vào hộp bút. Tối hôm đó, cô nằm mãi không ngủ, trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh một người - người đã ở cạnh cô suốt mấy năm qua với tư cách là bạn thân.
- Trích nhật ký của Diễm HằngThế rồi, những năm tháng cấp hai cũng trôi qua thật nhanh chóng. Thoáng cái, Thảo và Hằng đã bước vào năm cuối cấp ba, cái tuổi mà mọi thứ dường như đều trở nên khắc nhiệt hơn, từ những bài thi căng thẳng đến những cảm xúc đầu đời chớm nở. Thanh Thảo ở tuổi 15 đúng là một phiên bản hoàn toàn khác biệt.Cô không còn là cô bé tóc tém nghịch ngợm ngày nào. Gương mặt thon gọn hơn. Mái tóc dài ngang lưng được uốn xoăn nhẹ nhàng, đã dài ra đáng kể sau 2 năm. Thảo học cách phối đồ, biết chọn những bộ váy áo nhẹ nhàng, không còn là "con trai" như lời trêu chọc của đám bạn cấp hai. Sự thay đổi này khiến Thảo trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìnLượng thư tình, tin nhắn tỏ tình và những món quà bí mật cứ tăng lên theo cấp số nhân. Trong số những vệ tinh xung quanh Thảo, không thiếu những chàng trai học giỏi, điển trai, thậm chí là hội trưởng hội học sinh hay đội trưởng đội bóng rổ của trường khác. Thảo hẹn hò, rồi chia tay, như một vòng lặp không hồi kết của những mối tình chóng vánh. Cô không quá bận tâm, chỉ xem đó là những trải nghiệm thú vị của tuổi trẻ. Điều đáng ngạc nhiên là dù yêu đương và chơi bời như thế, Thảo vẫn giữ vững phong độ học tập, thậm chí còn xuất sắc hơn lúc chưa yêu đương. Việc cô đỗ á khoa vào trường chuyên Lý với số điểm cao ngất ngưởng đã khiến cả trường phải mắt tròn mắt dẹt.
---Ra chơi vừa keng, Thanh Thảo đã vui sướng vì đã qua tiết Văn, cô ngáp ngắn ngáp dài qua lớp chuyên Văn để kiếm Diễm HằngCô đứng trước cửa lớp, ngó mặt vào trong nhìn một vòng, và nhìn rõ chỗ ngồi bàn thứ 3 của Diễm Hằng, nhưng lại chả thấy bóng dáng nàng ở đâu cả. Cô hụt hẫng bước thẳng vào lớp tìm kiếm, cô tiến đến gần nơi bàn của nàng"Cái gì đây? Thanh Thảo.." - Thảo nhìn thấy quyển vở dày trên bàn đang mở ngay trang nào đó có tên cô, không giấu được tò mò cô đọc hếtSau đó, Thanh Thảo quyết định ngồi xuống ngay bàn của Diễm Hằng để chờ đợi nàng về. Cô ngồi đợi đến chán chê, 10 phút trôi qua vẫn chưa thấy nàng đâu, cô đã bắt đầu cau mày khó chịu"Ủa Thảo" - Hằng cầm chai nước bước vào lớp thì đã thấy Thảo ngồi chỗ mình"Mày đi đâu mà lâu vậy hả?" - Thảo ngước lên "Tao đi mua nước nè, tao đâu biết mày qua đây đâu. Chứ biết là tao mua cho mày một chai rồi" - Hằng đặt chai nước xuống bàn "Ờ, cảm ơn. Mà mày viết gì tao trong nhật ký mày vậy Hằng?" - Cô thờ ơ đáp rồi chỉ vào cuốn nhật ký nói"Sao mày đọc lén của tao!?" - Nàng vội vàng giật quyểt nhật ký trên bàn đóng lại"Ai đọc lén chứ? Tại mày mở ra sẵn mà" - Thảo phản bác lại"Ừm thì tao viết bình thường thôi mà" - Hằng ngượng ngùng giải thích"Viết về tao à? Bình thường mà sợ tao đọc lén đến thế sao hả Hằng?" - Thảo đa nghi hỏi"Tin hay không tùy mày" - Hằng như trúng tim đen, đáp nhanh rồi bỏ quyển nhật ký vào cặp đóng lại"Mặt mày tao tin không nổi đấy" - Thảo bật cười"Ăn gì không? Đi nhé tao bao" - Cô thôi không trêu ghẹo nữa, đứng dậy"Nay mày không đi chơi với người yêu hả? Hiếm lắm mới thấy bao tao đi ăn đó""Aiss, thôi mày đừng nhắc đến cái thằng đó. Chia tay rồi" - Thảo nhăn mặt xua tay"Mày đừng yêu ai nữa thì hơn, làm khổ người ta""Ê mày nói gì vậy. Thằng đó nó-..." - Cô chưa kịp nói hết câu đã bị một bàn tay bịt miệng mình lại"Đi mau nè!!" - Hằng nhanh chóng kéo tay áo Thảo điHọ cùng nhau xuống căn tin, gọi mỗi người một phần cơm tấm thịt nướng. Mùi khói thơm lừng lan tỏa, nhưng cả hai đều ăn trong im lặng. Chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa vang lên lạch cạch.Đến khi gần ăn xong, Thảo mới nghiêng đầu liếc nhìn Hằng, rồi hỏi bằng giọng nửa đùa nửa thật"Này Hằng, sao tao chưa bao giờ thấy mày thích ai vậy?"Hằng đang gắp miếng thịt, khựng lại một nhịp"Tự nhiên hỏi vậy làm gì?" - Nàng hỏi lại, không nhìn Thảo."Thì tao tò mò" - Thảo đáp, chống cằm, mắt vẫn dán vào Hằng"Tao không có đào hoa như mày" - Hằng nhún vai, cố giữ giọng dửng dưng"Đừng có đánh trống lảng. Mày không phải kiểu không ai để ý đâu. Tao thấy khối đứa thích mày mà chưa bao giờ thấy mày gật đầu với ai cả""Tao không thích là không thích. Đơn giản vậy thôi"Thảo nheo mắt lại. Cô ngả người về phía trước, ghé sát vào mặt Hằng, giọng kéo dài "Thế... mày thích tao không?"Hằng giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, suýt nữa làm đổ ly nước"Không!" - Nàng đáp nhanh"Trả lời nhanh quá trời, coi bộ có tật giật mình" - Thảo bật cười, gật gù"Cái đầu mày ấy" - Hằng lẩm bẩm, cúi xuống ăn tiếp, cố tránh ánh mắt cứ soi mói mình kia.
---Một hôm, mưa bất chợt đổ xuống khi chuông tan học vừa reo. Những hạt mưa lớn, nặng trĩu ào ào trút nước, khiến sân trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Hằng và Thảo đang đứng trú dưới hiên nhà xe, nhìn ra màn mưa trắng xóa."Chết cha, tao quên mang ô rồi" - Thảo càu nhàu, khẽ rùng mình vì gió lạnh."Mày cầm ô của tao đi" - Hằng nhẹ nhàng nói, rút chiếc ô màu xanh nhạt từ trong cặp ra."Thế mày thì sao?" - Thảo hỏi, mắt nhìn Hằng đầy lo lắng. Hằng ghét mưa, Thảo biết điều đó, nàng thường bị cảm mỗi khi dính mưa."Tao... tao đội mưa cũng được" - Hằng cười Thảo chưa kịp phản ứng, Hằng đã dúi chiếc ô vào tay cô, rồi nhanh chóng chạy ra màn mưa. Bóng dáng nhỏ nhắn của nàng nhanh chóng khuất dần sau những hạt mưa dày đặc. Thảo đứng đó, tay nắm chặt cán ô, cảm giác ấm áp lạ lùng vương vấn trong lồng ngực. Một cảm giác chưa từng có khi Thảo ở bên những người bạn khác hay thậm chí là những chàng trai mà cô từng hẹn hò.Vài tuần sau đó, Thảo gặp chuyện buồn. Mối tình sét đánh vừa chớm nở của cô đã kết thúc không kèn không trống. Chàng trai đó - một tiền bối khóa trên điển trai, đã công khai hẹn hò với cô bạn cùng lớp Thảo. Thảo thất vọng, giận dỗi, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn tránh.Hằng tìm thấy Thảo ngồi một mình trên sân thượng trường, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời đang dần ngả màu. Hằng không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh Thảo, đưa cho cô một gói khăn giấy. Thảo dụi mắt, giọng nghèn nghẹn kể lể về nỗi đau của mình. Hằng vẫn im lặng lắng ngheKhi Thảo kể hết, cô bỗng thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng mình, vỗ về nhè nhẹ. Hằng kéo Thảo vào một cái ôm trấn an. Cái ôm không quá chặt, nhưng đủ ấm áp để Thảo cảm thấy được che chở. Mùi thơm nhẹ quen thuộc từ mái tóc Hằng lại thoang thoảng, một cảm giác bình yên đến lạ. Trong vòng tay của Hằng, mọi nỗi đau dường như được xoa dịu. Thanh Thảo bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ. Diễm Hằng không phải là kiểu người thích nói những lời ngọt ngào. Nàng hiếm khi khen Thảo xinh hay giỏi, nhưng lại luôn âm thầm làm những điều khiến Thảo thấy mình được quan tâm một cách đặc biệt.Chẳng hạn một buổi sáng trời trở lạnh đột ngột, Thảo quên mang áo khoác. Vừa đến cổng trường đã rùng mình vì gió sớm, cô đang định quay về "Mặc tạm cái này đi. Hôm qua thấy dự báo thời tiết nên tao mang dư một cái" - Hằng bất ngờ xuất hiện, chìa ra chiếc áo hoodie mỏng, giọng bình thảnThảo tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Hằng đã đẩy áo vào tay cô rồi bước nhanh về phía lớp mình. Mùi vải vương hương hoa nhẹ nhàng, là mùi quen thuộc của nước xả vải mà Hằng vẫn hay dùng. Thảo mặc vào, thấy ấm hơn cả áo khoác của cô hay mặcCó hôm Thảo bị sốt nhẹ. Không đến mức phải nghỉ học, nhưng cả người lừ đừ như xác sống. Hằng biết ngay từ lần đầu chạm mặt. Giờ ra chơi, nàng dúi cho Thảo chai nước chanh mật ong tự làm, đá vừa tan một nửa, thơm thơm mát mát."Uống đi. Uống xong mà vẫn mệt thì tao chở về"Tan học hôm đó, đúng như lời nói, Hằng thật sự dắt xe đứng chờ trước. Cô mệt quá, cũng chẳng đủ sức đôi co, chỉ nhẹ nhàng trèo lên yên sauĐến nhà Thảo, Hằng đưa cô lên tận phòng, rồi lăng xăng nấu cháo. Bếp nhà Thảo không quen, nhưng Hằng vẫn cặm cụi nghiên cứu từng bước. Đến lúc bưng tô cháo lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, tay vẫn cẩn thận lót khăn bên dưới vì sợ Thảo bỏng."Tao để ít hành thôi, biết mày không thích nhiều mùi" - Hằng ngồi xuống bên cạnh, nhìn Thảo ăn từng muỗng nhỏ."Ủa sao biết?""Tao nghe mày nói với con Thùy Dương lần trước. Nhớ thôi"Lúc ấy Thảo không nói gì, chỉ gật gù. Nhưng trong lòng, lại thấy Hằng đáng yêu. Cô chưa từng để ý, hóa ra nàng luôn để ý cô như thế.Một lần khác, Thảo lỡ tay làm bể lọ thủy tinh đựng sao gấp đó chính món quà sinh nhật của một cậu bạn cũ tặng. Thảo không tiếc món quà, nhưng tiếc công mình từng cẩn thận lau bụi mỗi tuần. Cô ngồi thẫn thờ nhìn đống vụn vỡ.Tối hôm đó, khi mở ngăn bàn trong phòng mình ra, Thảo bất ngờ thấy một lọ thủy tinh mới, bên trong là những ngôi sao mới gấp. Dán trên nắp là mảnh giấy nhỏ[ Tao biết là không giống cái cũ, nhưng mày giữ cái này cho vui nhé - Hằng ]Thảo cầm lọ lên, nhận ra giấy gấp hơi méo, nếp nhăn vụng về, rõ là không quen tay. Cô quay lại nhìn phía Hằng, nhưng nàng chỉ đang chăm chú xem phim trên điện thoại như thể chưa từng làm gì cả.Thỉnh thoảng, khi thấy Thảo buồn bã một cách vô cớ, mà thật ra chẳng ai buồn vô cớ. Hằng không hỏi han quá nhiều"Đi dạo không?" - Nàng chỉ nhẹ nhàng rủVà họ đi bộ lang thang qua những con phố nhỏ lặng gió. Hằng không nói lời an ủi, chỉ đi bên cạnh, lặng lẽ. Đủ để Thảo không thấy mình đơn độc.Càng về sau, Thảo càng không thể phủ nhận cảm giác ấm lòng mỗi khi nhìn thấy Diễm Hằng. Là khi nàng giấu vội cái bánh mì mới cắn một nửa vào cặp để mời Thảo miếng cuối cùng. Là khi nàng bật nhạc piano nhỏ nhỏ mỗi khi học nhóm để Thảo tập trung hơn. Là khi nàng ghi chú lại bài giảng bằng hai màu mực cho dễ đọc rồi nhét vào ngăn bàn Thảo hôm cô bị cảm nghỉ học.Hằng không nói ra, chưa bao giờ nói ra nhưng từng hành động, từng ánh mắt, từng lần đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rối cho Thảo... tất cả đều nói thay nàng rồi.Một ngày nọ, khi tan học về, Thảo tìm thấy trong cặp mình một gói giấy nhỏ. Không có thiệp, không đề tên, chỉ có dòng chữ viết tay nắn nót[ Mỗi lần mày buồn, tao cũng buồn theo.
Mỗi lần mày vui, tao thấy nhẹ nhõm.
Không cần hiểu tại sao đâu. Chỉ cần biết là... tao luôn ở đây ]Thảo đọc xong, khẽ cười, rồi nhẹ nhàng gấp mảnh giấy lại, bỏ vào hộp bút. Tối hôm đó, cô nằm mãi không ngủ, trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh một người - người đã ở cạnh cô suốt mấy năm qua với tư cách là bạn thân.