muoiimoon || friendzone ☪

lớp bảy



Thanh Thảo ở tuổi mười hai khá quậy phá. Lúc bố mẹ đặt cho cô cái tên đó, "Thảo" vốn dĩ gợi nhớ đến cỏ cây mềm mại nhưng Thảo lại chẳng mềm mại chút nào. Cô có mái tóc ngắn ngang vai cắt cụt ngủn, luôn phồng lên, đôi mắt to tròn và nụ cười rộng đến mang tai. Thảo mê chơi robot, siêu nhân hơn là búp bê, thích leo trèo hơn là thêu thùa, và ghét nhất là ngồi yên một chỗ quá năm phút. Tóm lại, cô là nỗi ám ảnh của các cô giáo chủ nhiệm về khoản ý thức kỷ luật.

Năm lớp 7 là năm Thanh Thảo gặp Diễm Hằng. Hằng không giống Thảo. Có thể nói Hằng là một bức tranh màu nước dịu dàng giữa những nét vẽ chì nhạt sắc sảo của cuộc đời Thảo. Ấn tượng đầu tiên của Thảo về Hằng trong buổi tựu trường hôm đó thật sự mờ nhạt. Giữa đám học sinh mới nôn nao, ồn ào nhận lớp, Hằng ngồi ở góc cuối cùng, bàn sát cửa sổ, mái tóc dài óng ả tết đuôi sam gọn gàng, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt hơi cụp xuống, nhìn nàng dường như đang muốn trốn tránh mọi ánh mắt khác. Hằng mặc chiếc áo đồng phục trắng tinh tươm đến mức Thảo thề là cô chưa từng nhìn thấy một chiếc áo nào trắng hơn thế. Mọi thứ ở Hằng đều toát lên vẻ sạch sẽ, cẩn trọng và có phần... rụt rè.

"Chắc là mọt sách điển hình đây mà" - Thảo thầm nghĩ, đoạn quay sang chọc ghẹo thằng bạn đang ngồi cạnh.

Số phận trớ trêu thật, cô giáo chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi theo kiểu quái gì mà Thanh Thảo và Diễm Hằng lại ngồi kế. Vậy là hai cá thể đối lập ấy lại được đặt cạnh nhau. Thảo thở dài đánh thượt khi phải ngồi chung bàn với cái người mà chỉ nhìn thôi đã thấy phát mệt vì sự ngoan hiền quá mức của nàng. Hằng thì chẳng nói gì, chỉ khẽ cúi đầu khi Thảo ngồi xuống, mùi xà phòng thơm nhẹ từ áo nàng thoang thoảng khiến cô thấy hơi khó chịu, như thể cô đang bị bao vây bởi một thứ gì đó quá hoàn hảo.

Những ngày đầu, Diễm Hằng luôn im lặng, chăm chú nghe giảng, ghi chép cẩn thận từng li từng tí. Thanh Thảo thì ngược lại, cô hay nói chuyện riêng, lén lút ăn vụng trong giờ và luôn là đối tượng bị cô giáo nhắc nhở. Thảo thích tụ tập với đám bạn nam để bàn luận về những tập phim siêu nhân mới nhất, trong khi Hằng thường ngồi một mình trong giờ ra chơi lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vào một buổi chiều thứ tư oi ả. Trường tổ chức kiểm tra giữa kỳ môn Toán. Thảo vốn dĩ chỉ học theo kiểu nước đến chân mới nhảy, loay hoay mãi với một bài hình học.
Cô cắn bút, vò đầu bứt tai, đôi mắt liếc ngang liếc dọc tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn bè.

Bỗng có một bóng người khẽ nghiêng qua, một ngón tay thon dài chỉ vào một dòng trong đề bài. Thảo ngẩng lên, thấy Hằng đang nhìn cô với ánh mắt hơi lo lắng, cô giật mình. Nàng đang giúp cô?

Thảo vội vàng lắc đầu, ra hiệu cho Hằng đừng làm thế. Nhưng chỉ một cái đẩy nhẹ bài kiểm tra của Thảo, Hằng viết vội một vài chữ nhỏ xíu vào góc giấy nháp của Thảo. Thảo nhìn theo. Đó là một công thức, và cả một bài giải

Thảo bỗng thấy nóng bừng mặt. Cái người có vẻ ngoan hiền nhất lớp này lại đang giúp cô gian lận. Thảo không hiểu sao lại có chút gì đó thích thú. Cuối cùng, Thảo vẫn không chép y nguyên, cô tự mình mày mò theo công thức và hoàn thành bài kiểm tra. Khi ra về, cô lí nhí nói lời cảm ơn với Hằng, vậy mà nàng chỉ khẽ gật đầu, má hơi ửng hồng, rồi nhanh chóng rời đi.

Sau lần đó, mối quan hệ giữa Thảo và Hằng dần dần thay đổi. Thảo bắt đầu để ý đến Hằng nhiều hơn. Hằng không chỉ giỏi Toán, mà còn giỏi đều các môn khác, đặc biệt là Văn. Điều này khiến Thảo là một đứa ghét văn như tà cũng có chút nể phục.

Và rồi, hôm đó là giờ ra chơi, sân trường ồn ào với tiếng cười nói và tiếng hò reo của đám con trai chơi bóng đá. Thảo đang đứng xem, bỗng thấy một đám bạn nam cùng lớp đang túm tụm quanh Hằng. Nàng lùn nhất trong lớp, hiền, lại còn là con gái. Có vẻ như đám đó đang trêu chọc Hằng. Giọng của chúng càng lúc càng lớn, Thảo cố nhìn, cô thấy nàng cúi gằm mặt xuống, vai khẽ run lên.

"Này, làm cái trò gì đấy?" - Thảo không kìm được, lao thẳng tới

"Mấy đứa mày rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?" - Cô đanh đá mà nói

Đám con trai giật mình. Thảo tuy là con gái nhưng tính tình mạnh mẽ, lại còn chơi thể thao rất giỏi, nên đám con trai cũng có phần kính trọng.

"Kệ chuyện bọn tao, mày xía vào làm gì con Thảo?" - Tên cầm đầu với cặp kính dày cộp vì chơi game quá nhiều nói, hắn cười khẩy

"Bạn tao thì tao xía vào!" Thảo đứng chắn trước Hằng, mắt sắc lẻm nhìn thẳng vào hắn

"Mày có gì thì nói thẳng với tao đây này!"

Hắn có vẻ hơi chùn. Cứ nghĩ con Hằng hiền lành dễ bắt nạt, không ngờ lại có con Thảo này chống lưng cho. Cả đám bạn của hắn cũng xì xào. Cuối cùng, hắn chỉ hừ một tiếng rồi kéo đám bạn bỏ đi.

Thảo quay lại nhìn Hằng. Hằng vẫn đứng im, mặt cúi gằm, lần này không còn run nữa. Thảo thấy trên má Hằng có vệt nước mắt.

"Không sao chứ?" - Thảo hỏi, có phần lúng túng vì không quen với việc an ủi người khác.

Hằng lắc đầu, rồi ngẩng lên. Mắt vẫn còn hoe đỏ, nàng nhìn cô rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười và cô cảm thấy một cái gì đó lạ lạ ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười tươi của nàng, không phải là nụ cười mờ nhạt cố gượng khi thường, rất khác

Cũng từ ngày đó, Hằng và Thảo bắt đầu thân nhau hơn. Hằng không còn quá khép kín với Thảo. Thảo thì thấy Hằng không hề nhàm chán như cô nghĩ lúc ban đầu. Nàng là một người bạn rất biết cách lắng nghe. Cô có thể kể cho nàng nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, tuy nàng không nói nhiều giống bọn trong lớp cô hay chơi chung, nhưng cái gật đầu của Hằng đủ để Thảo cảm thấy được lắng nghe và thấu hiểu hơn bọn nó nhiều.

Có một hôm khi cả lớp đang trong giờ tự học cuối cùng trước khi nghỉ hè. Thảo thì thầm với Hằng, than thở về bài tập Văn dài lê thê. Hằng chỉ mỉm cười, rồi lấy ra một quyển vở bìa cứng, cũ sờn từ trong cặp. Thảo tò mò nhìn sang. Hằng vốn rất cẩn thận với đồ dùng học tập, sách vở luôn bọc bìa ni lông phẳng phiu, bút thước sắp xếp ngay ngắn. Quyển vở này thì khác, nó trông có vẻ đã được dùng rất lâu, bìa còn hơi bạc màu ở các góc.

Hằng mở vở, Thảo vô tình liếc nhìn, rồi mắt cô mở to. Bên trong không phải là những trang ghi chép đầy chữ khô khan, mà là cả một thế giới khác. Đó là những bức tranh. Những bức tranh vẽ bằng chì, bằng màu nước, phác họa những khung cảnh quen thuộc xung quanh trường hàng cây phượng vĩ nở rộ, góc sân trường đầy nắng, thậm chí là tủ đầy sách trong thư viện. Mỗi nét vẽ đều tỉ mỉ

"Mày... mày vẽ à?" - Thảo hỏi đầy kinh ngạc, không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ.

"À... ừm. Chỉ là vẽ linh tinh thôi mà" - Hằng giật mình, vội vàng khép quyển vở lại

"Linh tinh gì mà đẹp thế" - Thảo không chịu buông tha, đưa tay chạm vào bìa quyển vở
"Sao tao không biết mày vẽ đẹp như vậy?"

"Tại... tớ không muốn ai biết" - Hằng khẽ cúi đầu, có chút ngượng ngùng

"Sao lại không muốn ai biết? Đẹp thế này cơ mà!" - Thảo reo lên
"Mày phải cho tao xem hết"

Thảo gần như giật lấy quyển vở từ tay Hằng, không đợi sự cho phép của nàng. Nàng chỉ thở dài còn chưa kịp phản đối, cô lật từng trang, từ những bức phác họa đơn giản về chiếc lá rụng đến những bức tranh phức tạp hơn về cảnh hoàng hôn trên sân thượng. Mỗi bức vẽ đều cho thấy một tâm hồn tinh tế và đôi mắt biết quan sát những vẻ đẹp nhỏ bé xung quanh của nàng

Thảo vốn dĩ chỉ được nhìn mọi thứ qua lăng kính đơn giản, giờ đây lại được tận mắt xem Hằng vẽ lên thế này

"Ước gì tao cũng vẽ được như mày"- Thảo thốt lên, mắt nhìn chăm chăm vào tranh vẽ

Từ đó, quyển sổ vẽ của Hằng trở thành một trong những tuyệt tác mà Thảo thường xuyên được chiêm ngưỡng. Mỗi lần đến lớp, cô lại tò mò hỏi nàng

"Mày có vẽ tranh mới nào chưa Hằng?"

Cứ thế, chỉ cần nàng gật đầu. Cô sẽ liền tò mò mà mở ra xem xong rồi lại hỏi luyên thuyên

"Mà Thảo..Đừng có xưng mày tao nữa được không?" - Hằng ngập ngừng

"Mà tại sao chứ? Tao với mày là bạn bè mà" - Thảo ngơ ngác, cô không hiểu vì sao tự nhiên nàng lại yêu cầu lạ lùng vậy

"Thì...Tụi mình chưa lớn mà. Mới học cấp hai xưng mày tao thì kỳ lắm đó"

"Ờ, vậy giờ tao xưng vậy cậu chịu chưa?" - Cô bật cười rồi ngốc nghếch nói

"Không, phải là cậu - tớ!!" - Hằng thấy Thảo nói sai liền reo lớn mà sửa lỗi, lúc này nàng thấy đúng là cô trông rất ngốc nhưng lại không dám nói

"Ngốc thế" - Hằng lẫm bẫm

"Ê mày nói ai ngốc hả?" - Thảo lại vô tình nghe được, cô nhanh chóng chuyển sang biểu cảm giận dữ rồi vờ dọa đòi đấm nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...