[MilkLove] Minh Hôn

Chap 8



Người phụ nữ trước mặt Milk im lặng trong giây lát, đôi mắt bà ánh lên tia nhìn như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Bà gật đầu chậm rãi, rồi nhẹ nhàng mở cửa ra rộng hơn, ra hiệu cho Milk bước vào. Không gian bên trong ngôi nhà cũ kỹ đượm đầy mùi cũ kỹ và hơi lạnh. Những đồ vật xưa cũ phủ bụi, và không khí trầm lắng tạo nên cảm giác như thời gian đã dừng lại từ lâu.

"Ta biết cháu sẽ đến," người phụ nữ cất tiếng, giọng bà khàn nhưng đầy cảm xúc. "Ta là mẹ của con bé Loverrukk, người mà cháu sẽ chuẩn bị kết duyên trong nghi lễ."

Câu nói đó như một nhát dao sắc lẻm cắt ngang qua không gian tĩnh lặng, khiến tim Milk đập loạn nhịp. Mọi thứ mà cô nghe được từ bà đồng, về nghi lễ Minh Hôn, về việc kết duyên với một linh hồn, nay lại trở thành sự thật quá rõ ràng và đau đớn. Nhưng điều làm cô sợ hãi nhất là đôi mắt buồn sâu thẳm của người mẹ trước mặt cô, người đã mất đi đứa con gái duy nhất.

"Cháu... cháu không hiểu. Vì sao lại là cháu?" Milk run rẩy hỏi, giọng cô khàn đi vì nỗi sợ đang dâng tràn.

Người phụ nữ thở dài, đôi mắt bà hướng về phía bức ảnh, tay nhẹ vuốt ve mép khung như thể cảm nhận được sự hiện diện của con gái mình qua từng nét khắc. "Đó là số phận. Cháu không thể thoát khỏi điều đã được sắp đặt. Linh hồn con gái ta đã có duyên với một người như cháu. Nó chưa bao giờ được sống trọn vẹn, và giờ đây chỉ có cháu mới có thể giúp nó bớt cô đơn ở thế giới bên kia hơn."

Milk cảm giác như cả không gian xung quanh đang thu hẹp lại, bao trùm lấy cô. Cô chưa từng gặp cô gái trong bức ảnh, chưa từng biết về số phận đau buồn của cô ấy. Tại sao cô lại bị lôi vào vòng xoáy kỳ quái này? Cô không thể yêu một người mà cô chưa từng gặp, chưa từng có chút kỷ niệm nào. Và càng không thể nào là một cô gái.

"Nhưng... cháu không biết cô ấy. Làm sao cháu có thể yêu và kết duyên với một linh hồn mà cháu chưa từng gặp?" Milk thốt lên, như một lời van xin, mong tìm được lối thoát khỏi tình cảnh này.

Người phụ nữ cười nhạt, đôi mắt bà ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm. "Tình yêu không phải luôn luôn xuất phát từ sự quen biết, mà từ trái tim và sự liên kết vô hình. Con gái ta đã chọn cháu vì một lý do mà có lẽ cháu chưa thể hiểu ngay lúc này. Nhưng tin ta đi, khi nghi lễ hoàn thành, cháu sẽ cảm nhận được tình yêu đó. Cháu sẽ không còn là cháu của hôm nay nữa."

Milk hoang mang, bàn tay cô siết chặt lấy nhau, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô không biết mình phải làm gì, không thể hiểu nổi lý do vì sao cô lại phải chịu đựng một điều mà cô chưa bao giờ mong muốn. Tất cả như một cơn ác mộng không lối thoát.

Người mẹ nhẹ nhàng đứng dậy, bước về phía chiếc hộp gỗ đặt ở góc phòng. Bà mở nó ra, từ từ lôi ra một chiếc áo cưới màu đỏ, thêu hoa văn tinh xảo. Màu đỏ của chiếc áo như sáng lên trong căn phòng tối, tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ khiến Milk không thể rời mắt.

"Đây là áo cưới của con gái ta," người phụ nữ nói, giọng bà mềm mại nhưng lạnh lẽo.

Milk nhìn chằm chằm vào chiếc áo, từng đường kim mũi chỉ như đang cuốn lấy cô, kéo cô vào một thế giới đầy bí ẩn và ma mị. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, mỗi nhịp đập như một tiếng vang vọng của sự sợ hãi và không chắc chắn.

—————————

Trời đã về khuya, ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm, rọi xuống những tia sáng mờ ảo xuyên qua tán cây rậm rạp. Ngôi nhà cũ dưới chân đồi giờ đây chìm trong sự tĩnh mịch, nhưng bên trong, không gian lại căng thẳng và nặng nề. Milk ngồi trong góc phòng, đôi tay lạnh ngắt siết chặt lấy chiếc áo cưới đỏ thẫm, ánh mắt cô như bị cuốn vào những chi tiết xung quanh.

Xung quanh cô, những người họ hàng của cô gái đã khuất đều mặc đồ tang trắng, những chiếc áo dài phai màu có họa tiết hoa văn đơn giản, thể hiện sự kính trọng với linh hồn người đã khuất. Gương mặt họ lặng lẽ, nhưng ánh mắt lại chất chứa những nỗi lo lắng, mong chờ.

Người phụ nữ lớn tuổi, mẹ của cô gái đứng bên bàn thờ, nơi khói nhang nghi ngút lan tỏa khắp căn phòng. Bàn thờ được bày biện trang trọng với một mâm cỗ cúng đầy ắp: những đĩa bánh trái đầy màu sắc, trái cây tươi mát, và một con gà luộc vàng óng được đặt giữa mâm như một biểu tượng của sự sống và cái chết. Bên cạnh là một bát nước trong veo, gương mặt Milk in bóng hình từ mặt nước, cô cảm thấy rùng mình khi nhìn vào.

Mọi thứ xung quanh đều im lặng, chỉ có âm thanh của khói nhang bốc lên và tiếng thở dài nặng nề. Một ông cụ già, người được kính trọng nhất trong dòng họ, bước lên phía trước, tay cầm một quẻ gỗ được chạm khắc tinh xảo. Ông chậm rãi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm những lời cầu khấn, âm thanh trầm bổng của ông hòa quyện với nhịp tim của Milk, như tạo nên một bản nhạc.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, không ai dám lên tiếng, cả không gian dường như nín thở chờ đợi. Ông cụ dơ quẻ gỗ lên cao, ánh sáng trăng chiếu lên như làm cho nó phát sáng trong tay ông, và rồi, ông nhẹ nhàng thả quẻ xuống mặt bàn. Chiếc quẻ lăn vài vòng trước khi dừng lại, mặt quẻ chạm đất. Trong khoảnh khắc ấy, Milk cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể mọi thứ trong phòng đều bị kẹt lại.

Tiếng ông cụ vang lên, giọng ông trầm và đầy quyền lực, "Ra quẻ thánh rồi ! Con bé đã chấp nhận nghi lễ Minh Hôn này."

Milk nuốt khan, tim cô đập loạn xạ khi nhìn thấy từng hành động nghi thức đang diễn ra trước mắt. Dù có sợ hãi, dù không hiểu rõ, nhưng cô không thể quay lại. Cô đã chọn con đường này, và giờ đây, cô phải đối mặt với nó.

Ông cụ bước tới gần bàn thờ, một tay ông nâng chiếc bát nước trong veo lên cao, trong khi tay kia giơ quẻ gỗ như thể đang ban phước cho linh hồn. Ông quay về phía Milk, ánh mắt như thấu suốt tâm can cô.

Cuối cùng, ông cụ hạ chiếc bát xuống và quay lại, với ánh mắt đầy sự tự tin: "Chúng ta sẽ bắt đầu nghi lễ ngay bây giờ."

Khi ông cụ khua tay, những người họ hàng bắt đầu xếp hàng, tạo thành một vòng tròn quanh bàn thờ. Họ nhắm mắt, tay nắm chặt. Khói nhang cuộn lên, hình thành những vòng tròn uốn lượn, như đang gọi mời linh hồn của cô gái về tham gia cùng họ.

Khi ông cụ khua tay, những người họ hàng xếp hàng thành vòng tròn quanh bàn thờ, tạo nên một bầu không khí trang nghiêm và linh thiêng. Họ nhắm mắt, tay nắm chặt, như thể đang cùng nhau cầu nguyện cho linh hồn của cô gái. Khói nhang cuộn lên, hình thành những vòng tròn uốn lượn trong không gian, như đang gọi mời linh hồn của cô gái về tham gia cùng họ trong buổi lễ trọng đại này.

"Nhất bái thiên địa!" – Ông cụ cất tiếng, giọng ông vang vọng trong căn phòng, kéo mọi người trở về với hiện thực. Milk cúi đầu, chạm trán với mặt đất, thể hiện sự tôn kính với trời đất và linh hồn đã khuất. Trong khoảnh khắc ấy, Milk cảm thấy như có một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh, như thể trời đất đang chứng giám cho nghi lễ thiêng liêng này.

Khi đứng thẳng dậy, ông cụ tiếp tục: "Nhị bái cao đường!" Một lần nữa, Milk cúi đầu, lần này là để tôn kính tổ tiên, những người đã sống và mất đi, để họ có thể tạo ra một mối liên kết vững chắc giữa các thế hệ. Milk cảm thấy lòng mình dâng trào cảm xúc, một niềm tin mạnh mẽ rằng cô gái đã khuất đang lắng nghe từng lời cầu nguyện.

"Phu thuê giao bái!" – Ông cụ tuyên bố, và lúc này, Milk quay sang, nắm chặt tay, cúi nhẹ đầu.

Khi nghi lễ kết thúc, bầu không khí trong phòng dần trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn lưu giữ những dư âm của sự trang nghiêm. Khói nhang vẫn còn bay lượn, tạo ra những hình thù huyền ảo trên tường, như những linh hồn đang nhảy múa trong không gian. Mẹ của cô gái, người có gương mặt đầy nỗi buồn nhưng cũng ánh lên sự ấm áp, tiến lại gần Milk với một nắm ảnh cũ trong tay, những tấm ảnh mang theo ký ức và nỗi đau.

"Đây là những bức ảnh của Loverrukk," bà nhẹ nhàng nói, giọng nghẹn ngào, "mỗi tấm ảnh đều chứa đựng những kỷ niệm về cuộc đời của con bé." Bà mở từng tấm ảnh ra, ánh sáng từ ngọn đèn dầu lấp lánh chiếu rọi lên những bức ảnh, như muốn soi sáng những kỷ niệm đã qua.

Tấm đầu tiên là hình ảnh của một cô bé ngồi trên chiếc ghế gỗ, cầm trong tay một con búp bê cũ. Nụ cười rạng rỡ của cô bé như mang theo sức sống mãnh liệt, đôi mắt trong veo tỏa sáng. "Cô ấy rất thích búp bê. Cả ngày chỉ ngồi chơi cùng những người bạn bằng búp bê," mẹ của Loverrukk kể, nụ cười gợi nhớ khiến lòng Milk ấm lại.

Tấm thứ hai là một bức hình chụp gia đình. Loverrukk đứng giữa, ôm chặt một chú mèo cam nhỏ, gương mặt cô bé ngập tràn hạnh phúc. "Đó là ngày sinh nhật của con bé. Mẹ đã tổ chức một bữa tiệc lớn, và nó đã được thổi nến với ước mơ trở thành bác sĩ," bà thở dài, ánh mắt dõi theo ký ức. "Con bé luôn ước ao giúp đỡ mọi người."

Tấm ảnh thứ ba, lại là một khoảnh khắc buồn hơn, khi Loverrukk đứng bên mộ của ông ngoại, đôi mắt cô đầy nước mắt. "Đó là lúc gia đình mất đi người mà con bé yêu thương. Kể từ đó, con bé trở nên trầm tư hơn, nhưng vẫn luôn cố gắng làm mọi người xung quanh vui." mẹ của cô gái nói, giọng nghẹn lại. "Loverrukk đã luôn mang theo nụ cười, ngay cả khi tâm hồn con bé ấy đang đau đớn."

Milk không thể kìm lại cảm xúc, tim cô đau nhói khi nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa của Loverrukk.

Mẹ của Loverrukk thở dài, nhưng ánh mắt bà lại toát lên sự thanh thản, như những giọt nước mưa rơi xuống đất, tạo ra sự sống mới. "Mẹ đã sẵn sàng để con bé về bên con. Loverrukk sẽ không còn cô đơn ở thế giới bên kia nữa," bà nói, giọng trầm bổng nhưng kiên định.

Cô quay sang mẹ của Loverrukk, cảm ơn bà một lần nữa. "Cảm ơn mẹ đã chia sẻ những kỷ niệm quý giá. Con sẽ giữ những điều này trong lòng mình," Milk nói, giọng nghẹn lại. Mẹ của Loverrukk gật đầu, đôi mắt bà ánh lên sự đồng cảm và an ủi.

Milk bước ra khỏi ngôi nhà cũ, nơi ánh trăng chiếu sáng từng bước chân của cô. Không khí trong lành và se lạnh của đêm mang lại cho cô cảm giác bình yên. Cô hít một hơi thật sâu, như để xua đi những nỗi buồn, và bước đi về phía khách sạn.

Trên đường về, hình ảnh của Loverrukk cứ ám ảnh tâm trí cô. Cô cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với cô gái đó, như thể họ đã biết nhau từ kiếp trước. Dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng những gì diễn ra trong nghi lễ đã khiến Milk cảm nhận được điều gì đó.

Khi đến khách sạn, ánh đèn vàng nhạt từ hành lang tạo nên một không khí ấm áp. Milk nhanh chóng bước vào trong, nơi Jorm đang ngồi chờ. Quản lý của cô, với gương mặt hiền hòa và ánh mắt đầy sự quan tâm, đứng dậy khi thấy Milk.

"Cả buổi trời em đi đâu vậy? Chị gọi cho em cả trăm cuộc mà không thấy bắt máy!" Jorm lên tiếng, giọng đầy sự tức giận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...