[MilkLove] Minh Hôn
Chap 7
Milk bước vào căn nhà âm u của bà đồng, tiếng bước chân cô vang lên khô khốc trên sàn gỗ cũ kỹ. Không gian nơi đây đặc quánh một cảm giác huyền bí, với mùi nhang khói lan tỏa khắp phòng. Bà đồng ngồi bên chiếc bàn gỗ lớn, trước mặt là những lá bùa vàng, đèn dầu và một chén trà lạnh. Ngay khi Milk xuất hiện, bà đồng không hề nhìn, chỉ cất tiếng, giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo như vọng ra từ nơi xa xăm:"Cháu đến rồi à... Ta đã thấy ông bà cháu đến báo mộng. Cầu xin ta rất nhiều lần."Milk sững người lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Những lời nói của bà đồng không khác gì những lời cảnh báo mà cô đã nghe suốt nhiều đêm gần đây. Ông bà đã hiện về trong giấc mơ, thúc giục cô thực hiện nghi lễ.Milk run run hỏi: "Bà ơi, không còn cách nào khác sao con chỉ mới vừa hai mươi mấy thôi, còn quá trẻ để kết hôn."Bà đồng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên thấu tâm can Milk, đôi mắt mờ đục nhưng lại đầy uy lực. Bà cười nhạt, một nụ cười khiến Milk cảm thấy lạnh sống lưng:"Minh Hôn không phải là lựa chọn, Milk à. Đây là sợi dây ràng buộc giữa thế giới sống và thế giới chết. Mỗi lần ông bà cháu báo mộng, là lúc cháu phải thực hiện nghi lễ này để xoa dịu linh hồn kẻ đã khuất, tránh cho tai ương giáng xuống.""Cháu... không thể làm được. Cháu không thể kết duyên với một linh hồn mà cháu không quen, và đó là... một cô gái. Cháu là con gái, còn người kia đã khuất từ lâu. Điều này thật không thể hiểu nổi. Làm sao cháu có thể đồng ý được."Milk định bước ra khỏi cửa, nhưng tiếng của bà đồng vang lên, như một tiếng gọi kéo cô trở lại. Giọng nói ấy mang trong mình sự đe dọa đầy huyền bí, khiến trái tim cô khựng lại :"Cháu có thể rời đi, nhưng cháu sẽ không bao giờ thoát khỏi tai họa đang treo lơ lửng trên đầu cháu và gia đình. Một khi từ chối việc Minh Hôn, cháu sẽ không chỉ đánh mất sự bảo vệ của tổ tiên, mà còn mời gọi những điều tồi tệ nhất đến với tính mạng của mình"Milk sững người. Cô nhớ về những giấc mơ ám ảnh, những lời cảnh báo từ ông bà mà cô đã lờ đi, và rồi giờ đây chúng đang đeo đuổi cô trong thực tại. Cô cảm thấy như có thứ gì đó đang rình rập, sẵn sàng nuốt chửng cô nếu cô làm sai điều gì.Bà đồng bước tới gần, giọng nói dần trở nên uy lực hơn, nhưng không còn chỉ là sự đe dọa mà là một lời cầu khẩn từ sâu trong cõi tâm linh :"Cháu nghĩ Minh Hôn là chỉ kết hôn với một linh hồn? Không, Milk. Đây là sự giao thoa giữa sự sống và cái chết, là mối dây liên kết giữa hai thế giới để an ủi người đã khuất ở thế giới bên kia. Nếu cháu từ chối, cháu không chỉ phải đối mặt với linh hồn không yên nghỉ đó, mà còn những thế lực vô hình sẽ cuốn lấy cháu và tất cả những người cháu yêu thương."Milk thấy từng lời nói của bà đồng như thấm sâu vào tâm trí mình, từng nhịp đập trong lồng ngực cô như mạnh hơn, đè nặng hơn. Những cơn gió bên ngoài thổi vào, khiến bức màn nhang trong phòng lay động. Không gian như lắng xuống, nhưng sự căng thẳng lại đang tăng lên."Nhưng người đó là con gái..." Milk thì thầm, giọng run rẩy. "Cháu không quen, không biết gì về cô ấy... Làm sao cháu có thể làm điều này ?"Bà đồng nhìn sâu vào đôi mắt của Milk, ánh mắt bà chứa đựng một sự thật mà Milk chưa bao giờ nghĩ tới."Giới tính? Quen biết? Những điều đó không còn ý nghĩa gì khi cháu đứng trước lằn ranh sinh tử. Cháu và linh hồn đó có duyên với nhau nên mới có sự việc như ngày hôm nay đây"Milk cảm thấy mọi thứ trong cô đang đấu tranh lý trí bảo cô chạy khỏi đây, thoát khỏi cái nghi lễ kỳ dị này, nhưng cảm giác trách nhiệm và nỗi sợ hãi đối với những điều có thể xảy ra lại càng mạnh mẽ hơn. Những đêm mất ngủ, hình ảnh ông bà hiện về, tất cả như muốn cô phải đối mặt với sự thật này.Cuối cùng, như không còn đường lui, Milk siết chặt tay, đôi mắt sáng lên đầy kiên định giữa cơn bão suy nghĩ mịt mù:"Nếu đây là cách duy nhất... thì cháu sẽ làm."Bà đồng nở một nụ cười mờ nhạt, như thể biết trước Milk sẽ đưa ra quyết định này. Bà đưa cho Milk chiếc áo cưới đỏ, được thêu những hoa văn cổ, gợi lên vẻ đẹp kỳ bí và linh thiêng của nghi lễ. Milk nắm chặt chiếc áo cưới trong tay."Cháu không còn nhiều thời gian nữa đâu, Milk. Cháu phải tìm ra gia đình của linh hồn ấy. Chỉ họ mới có thể chuẩn bị cho nghi lễ."Trái tim Milk đập thình thịch, như bị bóp nghẹt bởi sự lo âu và hoảng sợ. "Gia đình của linh hồn ấy... nhưng làm sao cháu có thể tìm thấy họ? Cháu không biết gì về cô ấy cả! Người đã chết... làm sao cháu có thể biết nói chi là gia đình họ được?"Bà đồng nheo mắt, giọng bà nhỏ lại nhưng đầy quyền lực và ma mị, như thể điều khiển cả không gian xung quanh:"Hãy để linh cảm dẫn đường, cháu sẽ biết phải tìm đến đâu. Linh hồn ấy không chọn cháu ngẫu nhiên. Mọi chuyện đã được sắp đặt từ kiếp trước, và giờ là lúc hai con đường giao nhau. Hãy tìm đến ngôi nhà cũ dưới chân đồi nơi linh hồn cô ấy đã từng sống. Gia đình cô ấy đã biết rằng một ngày nào đó, cháu sẽ xuất hiện. Họ đã chờ đợi."Ánh mắt Milk mở to, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe những lời ấy. Một ngôi nhà cũ? Dưới chân đồi? Cô lặng lẽ gật đầu, như thể định mệnh đang lôi kéo cô từng bước một đến một bí ẩn chưa được khai mở. Những giấc mơ ám ảnh về những hình bóng mờ ảo dần hiện ra trong đầu, và một phần nào đó của cô cảm thấy rằng bà đồng không nói sai.Ra khỏi nhà bà đồng, ánh trăng trên cao chiếu xuống mờ ảo, con đường phía trước chìm trong sương mờ như dẫn đến một thế giới khác. Milk nhìn quanh, đôi chân run rẩy nhưng vẫn phải bước tiếp. "Ngôi nhà dưới chân đồi..." Cô lẩm bẩm, quyết tâm tìm ra gia đình của linh hồn cô gái mà cô chưa từng gặp mặt người mà số phận đã định sẵn để cô phải kết duyên trong nghi lễ Minh Hôn.Milk đứng trước ngôi nhà cũ kỹ, lòng dâng trào một cảm giác lạ lẫm. Ánh trăng mờ ảo ánh lên mái ngói nứt nẻ, tạo nên những bóng đổ kỳ quái trên mặt đất. Ngôi nhà này, với những bức tường đã phai màu, như chứa đựng hàng trăm bí ẩn và kỷ niệm đau thương.Cô hít sâu, gõ nhẹ lên cửa. Tiếng gõ vang lên trong không gian tĩnh mịch, khiến lòng cô chùng xuống. Cánh cửa mở ra, và một người phụ nữ lớn tuổi hiện ra. Khuôn mặt bà hằn lên dấu vết của thời gian, nhưng ánh mắt bà vẫn sáng rực, chứa đựng một nỗi lo lắng nhưng cũng đầy sự chờ đợi."Dạ cháu chào bác, cháu là Milk."