[MilkLove] Minh Hôn

12



Đêm tối phủ màn sương nhẹ, con đường vắng lặng chỉ còn tiếng bước chân Milk vang vọng. Cô vẫn còn bối rối, vừa tức giận vừa mệt mỏi sau những rắc rối liên tiếp xảy ra. Đột nhiên, từ xa, một ánh sáng yếu ớt le lói hắt ra từ một gian hàng nhỏ bên vệ đường. Đó là một chiếc quán gỗ đơn sơ, bên trong treo đầy bùa chú, chuông gió, và các tượng điêu khắc kỳ lạ. Một người đàn ông lớn tuổi ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mái tóc bạc trắng, áo dài đen thêu chỉ vàng tinh xảo. Trên bàn, một chiếc lư hương nhỏ đang nhả khói nghi ngút, tạo ra một mùi hương kỳ lạ, vừa thanh thoát vừa u ám.

Milk bị thu hút một cách khó hiểu. Đôi chân cô dường như tự động bước vào trong, không hề có ý định ban đầu. Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn xuyên thấu tâm can.

"Cô gái, ta đang chờ cô," ông nói, giọng trầm vang như vọng lại từ cõi vô hình.

Milk ngạc nhiên, lùi lại một bước. "Ông là ai? Sao ông biết tôi?"

Ông cười nhạt, chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt. "Ta là người nhìn thấy những điều người khác không thấy. Cô bị một linh hồn quấn lấy, đúng không? Một hồn ma nữ."

Milk trố mắt kinh ngạc. "Đúng... đúng vậy! Làm sao ông biết?"

Ông không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, tay đặt lên một viên đá pha lê trên bàn, miệng lẩm bẩm một câu thần chú. Viên đá sáng lên một màu tím huyền bí, rồi mờ dần, hiện ra một hình ảnh mờ ảo: một cô gái xinh đẹp với ánh mắt sắc sảo, nụ cười ngạo nghễ – Love.

Milk rùng mình, thốt lên: "Đúng là cô ta! Là cô ta!"

Người đàn ông mở mắt, ánh nhìn nghiêm nghị. "Đây không phải là một linh hồn bình thường. Cô ấy và cô có một mối duyên tiền định, nhưng cũng là duyên nghiệt ngã. Hai người đã từng gặp nhau trong một kiếp trước, yêu nhau sâu đậm nhưng bị chia lìa trong đau khổ."

Milk bối rối, vừa sợ hãi vừa tò mò. "Ý ông là sao?"

Ông trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Linh hồn đó không phải muốn hại cô. Cô ấy chỉ còn một vài nguyện vọng chưa thể hoàn thành. Nếu cô muốn thoát khỏi sự đeo bám này, cô phải giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng đó. Nếu không, cho dù cô trốn đi đâu, cô ấy cũng sẽ tìm đến."

Milk cảm thấy tim mình thắt lại. "Nguyện vọng đó là gì? Làm sao tôi biết được?"

Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt u ám. "Đó là điều chỉ cô ấy mới có thể nói với cô. Nhưng hãy cẩn thận, những linh hồn liên kết với người khác bằng việc Minh Hôn thường có những yêu cầu không dễ dàng."

Milk cảm thấy lạnh sống lưng. "Vậy... nếu tôi không giúp thì sao?"

Ông lão ngồi im lặng một lúc, đôi tay ông chầm chậm vuốt nhẹ viên đá pha lê trên bàn, như thể đang lắng nghe một điều gì đó mà chỉ ông mới có thể cảm nhận được. Những ngọn khói mỏng manh từ lư hương quấn quanh ông, tạo ra một không gian huyền bí đến lạ lùng.

Milk chờ đợi, mắt không rời khỏi ông, nhưng ông lão vẫn không nói gì thêm. Đột nhiên, ông thở dài, một hơi thở như mang theo cả nỗi ưu phiền của thế gian. Ông nhìn cô một lần nữa, ánh mắt trầm ngâm, như có điều gì đó ông muốn nói, nhưng lại không thể thốt ra.

"Cô gái," ông nói, giọng trầm thấp, đầy nỗi buồn, "Duyên nghiệp ngã như sợi tơ, khi đã buộc chặt, không dễ gì gỡ bỏ. Nhưng dù thế nào, quyết định vẫn là của cô."

Milk không kịp phản ứng, ông lão đã đứng dậy. Từng bước chân của ông vang lên trong không gian tĩnh mịch. Milk không thể nói gì, chỉ nhìn theo bóng ông mờ dần trong ánh sáng yếu ớt. Khi ông sắp bước ra khỏi cửa, ông quay lại một lần nữa, đôi mắt sáng lên dưới lớp bóng tối. "Nhớ kỹ lời ta nói, Milk."

Rồi ông lặng lẽ bước ra ngoài, để lại Milk đứng đó, ngập tràn những suy tư không thể giải đáp. Cánh cửa khép lại sau lưng ông, chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng nhỏ, với cảm giác lạnh lẽo, trống vắng và một câu hỏi vẫn không có lời đáp. Milk đứng lặng trước cánh cửa khép lại, trái tim nặng trĩu bởi những lời nói bí ẩn của ông lão. Cảm giác như một tấm màn u ám đang che phủ tâm trí cô, khiến mọi suy nghĩ trở nên hỗn loạn và rời rạc. Nhưng cơ thể rã rời không cho phép cô tiếp tục suy ngẫm.

Cô thở dài, đôi mắt mờ mịt nhìn về con đường vắng lặng phía trước : "Ngày mai... mai mình sẽ nghĩ tiếp. Giờ không thể chịu thêm được nữa."

Đôi chân nặng nề bước đi, mỗi bước như mang theo gánh nặng vô hình. Sương đêm phủ kín, ánh đèn hiu hắt từ những ngôi nhà xa xa khiến mọi thứ xung quanh như mờ nhòe. Gió đêm lạnh buốt luồn qua, nhưng Milk chẳng buồn kéo sát chiếc áo mỏng, tâm trí cô đã chìm trong sự mệt mỏi tột độ.

Về đến nhà, Milk mở cửa trong im lặng. Căn phòng nhỏ hiện lên tối tăm và trống trải, nhưng ít nhất đó là nơi duy nhất cô cảm thấy mình thuộc về. Cô thả mình xuống giường, không buồn thay đồ hay tháo đôi giày bụi bặm. Đôi mắt nặng trĩu khép lại, cô hy vọng rằng giấc ngủ sẽ mang theo sự bình yên tạm bợ, xóa tan những tiếng vọng từ câu chuyện kỳ lạ vừa rồi. Milk nằm dài trên giường, mắt nhắm nghiền, cố gắng lờ đi cảm giác nặng nề trong lòng. Sau những gì vừa xảy ra, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu và quên đi tất cả. Nhưng không gian yên tĩnh bất thường khiến cô chợt mở mắt, linh tính mách bảo điều gì đó chẳng lành.

Vừa quay đầu, Milk đã giật bắn mình khi thấy Love đang ngồi xếp bằng trên đầu tủ, miệng nhai một quả táo, nụ cười ranh mãnh hiện rõ.

Love: "Chị làm gì mà căng thẳng thế? Có tôi ở đây, chị không cần sợ ai hại đâu."

Milk nhíu mày, bật dậy khỏi giường: "Cô làm cái quái gì ở đây nữa? Lại là trò chọc phá à? Cô không thấy tôi cần nghỉ ngơi à?"

Love nhảy nhẹ xuống đất, đôi chân trần chẳng tạo ra chút âm thanh nào. Cô bước lại gần Milk, giả vờ nghiêm túc, nhưng đôi mắt tinh nghịch không giấu nổi ý định trêu chọc. "Tôi chỉ muốn chắc chắn chị có ngủ không thôi. Với cả, chị là chồng tôi, tôi quan tâm thì có gì sai?"

Milk hừ lạnh, "Quan tâm kiểu này thì tôi không cần! Đi đi, để tôi yên!"

Love nhướng mày, đặt quả táo xuống bàn, rồi bất ngờ cúi sát mặt Milk. "Yên? Làm sao chị yên được khi tôi ở đây? Chị có biết không, tôi từng nghe nói, con người hay giật mình trong giấc ngủ vì họ cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình. Chị có cảm giác đó không?"

Milk lùi lại, mặt đỏ bừng vì bực bội. "Cô đừng có mà làm tôi sợ! Tôi không tin mấy thứ nhảm nhí đó."

Love cười khúc khích, ngồi xuống mép giường, tay chống cằm, tiếp tục nhìn Milk bằng ánh mắt tinh quái. "Thế à? Vậy nếu đêm nay tôi nằm cạnh chị thì sao? Chị có dám ngủ không?"

Milk nghẹn lời, nhìn Love với ánh mắt cảnh giác. "Cô... đừng có mà làm thế!"

Love bật cười lớn, giọng cười vang vọng khắp phòng. "Chị dễ sợ thật đấy, Milk! Tôi chỉ nói đùa thôi mà, xem chị căng thẳng chưa kìa."

Milk nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn giận. "Tôi không biết cô làm thế nào để yên được, nhưng cô phải dừng ngay mấy trò trẻ con này! Cô không thấy phiền à?"

Love nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào nhưng không giấu nổi vẻ nghịch ngợm. "Phiền á? Không đâu. Chọc chị vui thế này mà."

Milk nhìn Love chằm chằm, sự mệt mỏi và bực bội hiện rõ trên khuôn mặt. "Cô đùa đủ chưa? Thế rốt cuộc cô muốn gì? Nếu tôi giúp cô hoàn thành nguyện vọng của cô, cô có chịu buông tha tôi không?"

Love ngồi bệt xuống sàn, đôi chân đung đưa, nụ cười nghịch ngợm thoáng qua. "Chị hỏi nguyện vọng của tôi á? Dễ lắm!"

Milk khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị: "Cô nói đi. Nhưng nhớ là phải thực tế. Đừng có mà đòi tôi làm mấy chuyện quái đản."

Love nhìn Milk với ánh mắt nhẹ nhàng, thở dài rồi nói: "Nguyện vọng đầu tiên của tôi... là một lần về thăm lại nhà, nơi tôi đã từng sống gần vùng ngoại ô Thái Lan. Tôi muốn gặp lại bà ngoại và mẹ của mình."

Milk hơi sững người, đôi mắt có chút khó hiểu. "Nhưng cô không phải là người Đài Loan sao? Sao lại muốn về thăm nhà ở Thái Lan?"

Love gật đầu, ánh mắt lấp lánh một nỗi buồn sâu kín. "Ba mẹ tôi là người Đài Loan, nhưng tôi sinh ra và lớn lên ở Thái Lan, trong một ngôi làng nhỏ gần ngoại ô. Khi trưởng thành và còn sống thì tôi ở Đài Loan, nhưng tôi vẫn thường xuyên về thăm bà ngoại và mẹ. Họ là những người quan trọng nhất đối với tôi. Giờ đây, tôi chỉ muốn nhìn thấy họ một lần nữa, dù chỉ từ xa."

Milk im lặng, đôi mắt dò xét hướng về Love : "Tôi cứ tưởng cô là người Đài Loan. Bảo sao cô nói tiếng Thái trôi chảy như người bản xứ."

Milk trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác khó tả. Cô chưa từng thấy Love như thế này, không phải một linh hồn nghịch ngợm, chuyên chọc phá cô, khiến trái tim cô thoáng đau nhói. Dẫu cho cô thật sự không thích Love cho lắm, nhưng điều này không còn quan trọng. Một điều gì đó sâu thẳm trong ánh mắt Love đã khiến Milk không thể từ chối.

"Được thôi," Milk lên tiếng, dù bản thân cô còn ngạc nhiên bởi quyết định của mình. "Tôi sẽ giúp cô về đó. Nhưng nói cho rõ, cô không được làm tôi hối hận vì đã đồng ý."

Love quay lại nhìn Milk, đôi mắt mở to, lấp lánh niềm vui. "Thật sao? Chị thực sự đồng ý?"

Milk khẽ nhún vai, cố gắng tỏ ra dửng dưng. "Coi như tôi giúp cô hoàn thành nguyện vọng đầu tiên. Nhưng tôi cần thời gian sắp xếp, không thể nói đi là đi ngay được."

Love nhoẻn miệng cười, lần đầu tiên nụ cười của cô không mang vẻ tinh quái thường ngày mà lại ấm áp lạ thường. "Cảm ơn chị. Tôi sẽ không làm chị thất vọng đâu."

—————————

Sáng hôm sau, Milk quyết định xin quản lý Jorm nghỉ phép. Dưới ánh nắng sớm, cô cầm điện thoại lên, gõ từng con chữ mà lòng không khỏi bối rối.

7:00 AM
: Chị Jorm, em muốn xin nghỉ vài ngày. Có chút việc gia đình cần giải quyết ạ."

Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy một phút, điện thoại đã rung lên. Là quản lý Jorm gọi. Milk nuốt khan, biết chắc rằng quản lý Jorm sẽ không dễ dàng đồng ý. Bên đầu dây kia, giọng Jorm cất lên đầy bực dọc:

"Milk, em đang đùa chị đấy à? Sắp đến lịch quay phim quan trọng, em lại đòi nghỉ phép? Làm sao chị sắp xếp được?"

Milk hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chị Jorm, em biết đây là thời điểm nhạy cảm, nhưng thật sự em có việc gia đình rất quan trọng. Em hứa sẽ quay lại ngay khi xong."

Đầu dây bên kia yên lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng giấy tờ loạt soạt. Cuối cùng, Jorm thở dài: "Em còn biết đây là thời điểm nhạy cảm à? Được rồi, chị sẽ cố thu xếp. Nhưng nhớ, không được trễ ngày trở lại đâu đấy!"

Milk mỉm cười nhẹ nhõm. "Cảm ơn chị, Jorm. Em hứa sẽ không để ảnh hưởng đến công việc."

Sau đó, Milk và Love khởi hành từ sáng sớm, ngồi trên chiếc xe taxi cũ kỹ băng qua những con đường dài ngoằn ngoèo dẫn về vùng quê. Không khí trên xe khá ngột ngạt, nhưng Milk vẫn cố gắng tập trung, đôi mắt dõi qua khung cửa sổ, nơi những cánh đồng mênh mông bắt đầu hiện ra sau khi rời xa phố thị. Love ngồi bên cạnh, tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt ánh lên vẻ mơ màng. Love khẽ cười khi nhận ra những cây dừa cao vút bên đường, những ngôi nhà mái ngói đơn sơ, và cả những bức tường gạch cũ phủ rêu xanh mà Love tưởng đã quên.

"Chị có thấy nơi này đẹp không?" Love lên tiếng, phá tan sự im lặng.

Milk nhún vai, giọng trầm thấp: "Cũng được. Tôi không phải người thích đồng quê."

Love cười nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm: "Em lớn lên ở đây. Chỉ cần nhắm mắt lại, em vẫn nhớ rõ từng con đường, từng cánh đồng. Nhưng đã lâu rồi em không về, không biết có gì thay đổi không."

Milk liếc nhìn Love, lần đầu tiên thấy cô gái này bộc lộ sự mềm mại và hoài niệm đến vậy. "Nếu nơi này quan trọng với cô đến thế, tại sao lại rời đi?"

Love không trả lời ngay. Cô nhắm mắt, thở một hơi dài: "Có những thứ mình không chọn được, Milk. Nhưng mỗi lần rời đi, em luôn tự hứa sẽ quay lại. Đáng tiếc, đến khi có thể quay về, em lại không còn cơ hội."

Milk cảm nhận được nỗi buồn trong giọng nói của Love. Cô quay đi, nhưng trong lòng có chút trĩu nặng, như thể cô vừa chạm vào một phần ký ức đau đớn mà Love đang cố giấu hoặc đã quên. Chiếc xe dừng lại ở một bến nhỏ giữa vùng quê yên ả. Love xuống xe trước, kéo Milk đi theo con đường mòn dẫn vào một ngôi làng nhỏ. Mặt đường đất đỏ còn ướt mưa, bầu trời trong veo điểm những đám mây trắng trôi lững lờ. Những hàng cây hai bên đường reo vi vu trong gió, vài con chim sẻ bay vụt qua mái nhà tranh thấp thoáng phía xa.

Milk dừng chân lại, nhìn xung quanh. "Đây là nhà của cô à?"

Love gật đầu, chỉ tay về phía một căn nhà gỗ nhỏ nằm cuối con đường. "Đó là nơi em từng sống với bà ngoại và mẹ. Em trồng rau, nuôi gà, sống đơn giản mà hạnh phúc."

Milk nhìn theo hướng Love chỉ, lòng trào lên một cảm giác khó tả. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo Love, lòng băn khoăn liệu nguyện vọng này của Love có thực sự đơn giản như cô ấy nói không. Khi họ đến gần hơn, Milk để ý thấy căn nhà gỗ đã cũ kỹ hơn rất nhiều. Những tấm ván gỗ bong tróc, mái nhà lợp lá dường như sắp sụp. Nhưng ở ngưỡng cửa, một bà lão tóc bạc đang ngồi trên chiếc ghế tre, tay cầm chiếc quạt nan.

Love khựng lại, đôi mắt mở to. Cô đứng yên một chỗ, không tiến thêm bước nào. Milk cau mày: "Sao thế? Đó là bà ngoại cô à?"

Love khẽ gật, giọng nói như nghẹn lại: "Đúng... Là bà em. Nhưng bà không thể thấy em."

Bà ngoại Love ngồi im trên chiếc ghế tre, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn chứa đựng sự sắc sảo của những năm tháng sống cùng nỗi buồn và hạnh phúc. Những tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua tán cây, vương vãi trên mái tóc bạc phơ của bà. Từ xa, bà nhìn thấy một bóng dáng lạ lẫm tiến đến, đầu tiên chỉ là một bóng người nhỏ bé rồi dần dần rõ ràng hơn. Milk bước tới gần. Bà ngoại Love nhíu mày, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ như thể bà nhận ra điều gì đó từ rất lâu rồi.

Khi Milk đến gần ngưỡng cửa, bà lặng lẽ đứng dậy, bước đến và đưa tay lên vẫy như một phản xạ tự nhiên. "Cháu... là ai vậy?" Bà ngoại Love hỏi, giọng bà nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy nghi vấn. Sự chăm chú trong ánh mắt của bà khiến Milk cảm thấy bối rối.

Milk im lặng một lúc, đôi tay hơi run rẩy nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Cô nhìn vào bà ngoại Love với ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên. Rồi bà ngoại Love, như thể nhận ra điều gì, chợt thay đổi sắc mặt. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi bà, một nụ cười không hề nghi ngờ hay hoài nghi.

"Cháu là... Milk phải không?" Bà hỏi, giọng bà đầy ấm áp, không còn sự ngờ vực như ban đầu. "Là cháu thật sao?"

Milk đứng bất động, không ngờ bà ngoại Love lại nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả. Bà ngoại Love bước lùi lại một bước, giọng bà sự xúc động.

"Vào đi cháu, vào nhà với bà. Chồng của Loverrukk nhà ta."

Cánh cửa gỗ mở ra trước mắt, ánh sáng ấm áp từ bên trong căn nhà như một lời mời gọi dịu dàng, Milk ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng, cô bước vào, cảm nhận được cái ấm áp từ những lời mời gọi ấy, từ sự chào đón chân thành của bà ngoại Love. Mọi thứ trong cô như tan chảy, và chỉ còn lại một cảm giác bình yên, sâu thẳm, như thể cô đã tìm thấy một nơi thuộc về mình.

Bà đặt cuốn album lên đầu gối, đôi tay run rẩy nhưng vẫn rất nhẹ nhàng lật từng trang. Một cảm giác nghẹn ngào trào dâng trong lòng Milk, khi ánh mắt của bà rơi vào tấm hình đầu tiên. Love lúc chỉ mới vài tháng tuổi. Khuôn mặt bé xíu của Love, đôi mắt trong trẻo nhìn vào ống kính, nụ cười ngây thơ đến mức chỉ cần nhìn vào đó thôi, lòng ai cũng cảm thấy xao xuyến.

"Đây là Love khi mới ra đời, cháu biết không," bà ngoại Love nói, giọng bà nhẹ nhàng, nhưng có chút rung động. "Lúc ấy, bà nhớ như in, cái cảm giác lần đầu bế con bé vào lòng. Bà đã khóc, khóc vì hạnh phúc, vì bà biết, từ nay bà sẽ có một đứa cháu gái tuyệt vời bên cạnh và cũng là một món quà ông trời đã ban tặng cho gia đình bà một thiên thần bé nhỏ."

Bà thở dài, rồi nhẹ nhàng lật thêm một trang nữa. Đây là hình Love lúc lên ba, đôi chân nhỏ bé đang chạy trên con đường làng, tóc dài bay trong gió. Bà ngoại Love mỉm cười khi nhìn tấm hình ấy. "Con bé luôn năng động, không bao giờ chịu ngồi yên. Cứ chạy chơi suốt ngày, bà cứ sợ nó ngã, nhưng con bé không bao giờ biết sợ. Nó luôn mỉm cười, dù có làm gì thì cũng chẳng bao giờ thấy buồn."

Milk nhìn vào tấm hình đó, với nụ cười quen thuộc. Cô không thể kìm nén được sự cảm thông với bà, bởi sự trong sáng, hồn nhiên của Love trong từng khoảnh khắc ấy khiến cô cảm thấy tim mình nghẹn lại theo lời bà kể.

Bà ngoại Love tiếp tục, giọng bà nghẹn ngào hơn, "Lúc Love vào cấp ba, nó không còn là đứa bé đáng yêu như ngày trước nữa, nhưng những phẩm chất ấy vẫn luôn hiện hữu. Con bé luôn là người biết nghĩ cho gia đình, luôn yêu thương bà dù không bao giờ nói ra. Khi bà bệnh, Love chẳng bao giờ rời bà nửa bước."

Bà dừng lại, lật tiếp một tấm hình nữa, tấm hình Love trong bộ váy trắng, ngày cô tốt nghiệp. Ánh mắt Love trong bức ảnh ấy đầy quyết tâm và hy vọng, nhưng cũng thoáng chút gì đó buồn bã, như thể cô đã cảm nhận được điều gì đó sẽ xảy ra.

"Ngày đó, Love đã khóc. Không phải vì tốt nghiệp, mà vì con bé biết mình không thể ở bên bà lâu hơn nữa. Bà nhớ lúc đó, nó bảo bà: 'Bà à, sau này con sẽ luôn chăm sóc bà, dù đi đâu con cũng sẽ quay về.'" Giọng bà nghẹn lại, nước mắt bắt đầu rơi trên má bà. "Nhưng... cô bé ấy không bao giờ trở về với bà nữa."

Bà ngoại Love nắm chặt tay Milk, giọng bà run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Từ khi còn nhỏ, Love đã là một đứa trẻ đặc biệt. Con bé luôn xinh xắn, ngoan ngoãn, và hiểu chuyện hơn cả những gì bà từng hy vọng. Bà còn nhớ rõ, mỗi lần bà mệt, Love sẽ chạy đến, kéo tay bà và bảo: 'Bà đừng lo, có con đây, con sẽ chăm sóc bà. Sau này lớn lên, con sẽ nuôi bà, dẫn bà đi khắp nơi. Bà không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi đó và hạnh phúc tận thưởng thôi.'"

Bà dừng lại, đôi mắt đỏ hoe, những ký ức ùa về như một cuộn phim tua chậm, mỗi khung hình đều là Love, từ tiếng cười trong trẻo của cô bé khi còn thơ ấu, đến giọng nói dịu dàng khi trưởng thành. Bà lại lật thêm một trang album, tay bà dừng lại ở một bức hình Love mặc chiếc áo yếm, mái tóc buộc cao thành hai bím, đang chạy lon ton bên sân nhà. "Con bé từng hứa với bà, rằng sẽ không bao giờ làm bà buồn. Nhưng Milk à, không phải Love làm bà buồn, mà là số phận đã cướp mất con bé khỏi bà."

Giọng bà bắt đầu nghẹn lại, từng từ như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim. "Love nói sẽ luôn ở bên bà, nhưng con bé đâu ngờ rằng, cuộc đời không cho bà đủ thời gian để chờ con bé chăm sóc cho bà. Ngày bà nhận tin... ngày bà biết Love đã ra đi mãi mãi... bà cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Không có gì đau đớn hơn việc một người già phải tiễn đưa đứa cháu đã mất."

Love đứng đó, lặng lẽ nhìn bà ngoại. Đôi mắt cô ngấn nước, nhưng không dám thốt ra một lời. Từng nếp nhăn trên khuôn mặt bà, đôi tay chai sạn đang run rẩy lật từng trang album, tất cả như một cuốn phim tua chậm, khắc sâu vào trái tim Love.

"Bà ơi..." Love khẽ thì thầm, nhưng âm thanh ấy chỉ là gió thoảng, không ai nghe được ngoài chính cô và Milk.

Những câu nói ấy như một mũi dao xuyên thẳng vào tim Love. Cô quỳ xuống, gục đầu vào không khí, đôi vai rung lên từng cơn.

"Bà ơi, con đây mà, con đang ở đây... Con xin lỗi vì không thể giữ lời hứa với bà...hức con cũng nhớ bà lắm, con muốn ôm lấy bà nhưng không thể." Love khóc nấc, dù biết bà không thể nghe thấy. Cô đưa tay về phía bà, muốn chạm vào đôi bàn tay gầy guộc đang run run ấy, nhưng không thể.

Milk, ánh mắt cô trĩu nặng. Cô biết Love đang đau đớn đến nhường nào, nhưng cô cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ chứng kiến.

Love ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt bà ngoại. "Bà ơi... Con đã luôn ở đây chưa bao giờ rời xa bà. Con chỉ mong bà tha lỗi cho con, vì đã để bà phải đau lòng và thất hứa bà."

Bà ngoại khẽ dừng lại, đôi mắt bà ngước lên bầu trời qua khung cửa sổ, như cảm nhận được điều gì. "Love à," bà nói nhỏ, giọng như đang gửi vào hư không. "Dù con ở đâu, bà tin con vẫn luôn bên cạnh bà. Nếu con có thể nghe thấy, hãy nhớ rằng bà không trách con, chưa bao giờ trách con cả. Bà chỉ mong con được hạnh phúc ở cuộc đời khác."

Love đứng bất động, đôi mắt đỏ hoe, nhìn bà ngoại quay lại với cuốn album. Những ký ức mà bà đang kể, từng tấm hình mà bà chạm vào, là tất cả những gì còn sót lại của Love trên thế gian này. Dường như bà ngoại đang ôm lấy những mảnh ký ức để khỏa lấp nỗi trống trải, như thể việc nhớ lại có thể kéo cô cháu gái bé bỏng của bà quay về.

"Love của bà, lúc nhỏ hay đòi theo bà đi chợ suốt. Bà mệt cỡ nào, con bé cũng bám lấy tay bà, cứ bảo: 'Con sẽ bảo vệ bà.'" Bà ngoại bật cười nhẹ qua làn nước mắt. "Vậy mà, cuối cùng bà chẳng thể bảo vệ được con bé..."

Love khóc nức, đôi bàn tay vô định đưa lên như muốn lau đi giọt nước mắt của bà, nhưng tất cả chỉ là khoảng không lạnh lẽo. "Con xin lỗi, bà ơi... Con không muốn rời xa bà đâu... Con muốn ở lại mà, còn muốn về nhà với bà."

Milk siết chặt tay mình, nỗi đau của Love cũng như đang cào xé tim cô. Cô bước tới gần hơn, đặt tay lên vai Love, nhưng bàn tay cô chỉ lướt qua một làn hơi mỏng manh.

"Milk..." Love quay lại nhìn Milk, đôi mắt đầy đau đớn. "Làm sao đây? Em muốn bà biết em vẫn ở đây, em không muốn bà nghĩ em đã bỏ bà mà đi..." Bỗng nhiên, bà ngoại ngừng lại, đôi tay bà run rẩy khép cuốn album lại. Rồi chậm rãi nhìn Milk.

Chương trước Chương tiếp
Loading...