[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES
CHAP 4
Love đứng lặng một lúc trước quầy pha chế, mắt dán vào cảnh tượng trước mặt. Milk đang nói chuyện với một cô gái lạ mặt—và quan trọng nhất, cô ấy cười. Không phải kiểu nhếch môi nhẹ như mọi khi, mà là một nụ cười thật sự.Nàng không nhớ lần cuối thấy Milk cười như vậy là khi nào. Hoặc có lẽ, Milk chưa bao giờ cười như thế trước mặt nàng."Cô uống gì?" Giọng Milk vang lên, kéo Love ra khỏi suy nghĩ.Nàng hơi giật mình, rồi cố gắng lấy lại vẻ bình thường. "Ờ... như mọi khi."Milk gật đầu, bắt đầu pha chế. Nhưng Love không thể rời mắt khỏi cô gái kia. Cô ấy có mái tóc dài, làn da trắng và một vẻ ngoài rất dịu dàng. Quan trọng hơn, cô ấy có vẻ quen thuộc với Milk."Chị là khách quen ở đây à?" Love không kiềm được mà hỏi.Cô gái quay sang nhìn nàng, ánh mắt đầy thân thiện. "À không, mình là bạn cũ của Milk. Lâu rồi mới gặp lại."Bạn cũ?"Vậy à..." Love gật gù, cố giấu đi cảm giác lạ lẫm đang dâng lên trong lòng. "Hai người trông thân nhau ghê."Cô gái mỉm cười. "Bọn mình từng khá thân."Từng? Vậy còn bây giờ thì sao?Milk đặt ly trà sữa xuống trước mặt Love, nhưng lần này nàng không còn cảm giác mong chờ như mọi khi. Ly trà sữa hôm nay đột nhiên có vị đắng.Love cầm ly lên, rồi bất giác hỏi một câu mà chính nàng cũng không hiểu vì sao lại thốt ra:"P'Milk, tôi có phải là bạn của chị không?"Milk hơi khựng lại, ánh mắt cô lướt qua nàng một giây. Fern – nhân viên quán – cũng ngạc nhiên nhìn Love.Cô gái lạ mặt kia hơi nhướng mày, như thể cũng đang chờ câu trả lời.Một giây. Hai giây. Ba giây trôi qua.Cuối cùng, Milk lên tiếng. Giọng cô không nhanh không chậm, nhưng có chút gì đó khó nắm bắt."Cô là khách quen."Tim Love bỗng chùng xuống.Vậy à... chỉ là khách quen thôi sao?Nàng cố gắng mỉm cười, dù có cảm giác nó méo mó hơn bình thường. "Ra vậy..."Love cầm ly trà sữa lên, quay người đi về chỗ ngồi quen thuộc của mình. Nhưng lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu lui tới quán này, nàng không còn muốn nán lại lâu nữa.Hôm nay, nàng không còn hứng thú đọc sách. Cũng chẳng còn muốn lén nhìn về phía quầy pha chế nữa.Nàng chỉ lặng lẽ ngồi đó, khuấy nhẹ ly trà sữa, để mặc lớp đá bên trong tan chậm rãi.Và có lẽ, một thứ gì đó trong lòng nàng cũng đang tan theo.Love ngồi đó, ánh mắt dán vào ly trà sữa nhưng tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Nàng không hiểu tại sao chỉ một câu nói của Milk lại khiến mình khó chịu đến vậy. "Khách quen." Chỉ hai từ đơn giản, nhưng sao nghe xa lạ quá.Từ ngày đầu tiên gặp nhau, Love đã luôn cảm thấy có gì đó đặc biệt giữa nàng và Milk. Dù Milk lạnh lùng, ít nói, nhưng vẫn có những khoảnh khắc nhỏ khiến Love nghĩ rằng nàng không phải chỉ là một vị khách bình thường đối với cô. Nhưng bây giờ, Milk đã nói rõ ràng—nàng chẳng là gì hơn một khách quen cả.Love không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ đến khi Fern bước đến, nhẹ giọng hỏi:"Em ổn chứ?"Love giật mình, rồi vội vã nặn ra một nụ cười. "Tất nhiên rồi. Sao em lại không ổn được chứ?"Fern nhìn nàng một lúc, rồi lắc đầu. "Em không cần phải che giấu đâu."Love im lặng, siết nhẹ chiếc muỗng trong tay. Nàng không thích cảm giác này. Nó giống như... ghen tị. Nhưng nàng có quyền gì để ghen chứ?Milk chẳng thuộc về nàng.Nàng hít sâu, cố gắng xóa đi những suy nghĩ rối bời trong đầu. "P'Fern này.""Hửm?"Love ngước lên nhìn Fern, giọng có chút đắn đo. "Cô gái kia... là ai vậy?"Fern nhướng mày, rồi khẽ cười. "Em đang ghen à?"Love đỏ mặt, vội xua tay. "Không! Em chỉ tò mò thôi!"Fern chống cằm, chậm rãi nói. "Tên cô ấy là May. Trước đây, May và Milk từng rất thân nhau, nhưng chị cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết rằng một ngày nọ, Milk không còn nhắc đến May nữa."Love nhíu mày. "Vậy... họ từng là gì của nhau?"Fern nhún vai. "Chị không chắc, nhưng nếu muốn biết, tại sao không hỏi thẳng Milk?"Love im lặng. Đúng vậy, tại sao nàng không hỏi thẳng Milk?Nhưng nàng sợ.Sợ nghe được một câu trả lời mà mình không muốn đối mặt.-Ngày hôm sau, Love không ghé quán cà phê sách như thường lệ. Nàng không biết mình đang tránh ai—Milk, hay chính cảm xúc của mình.Nàng cố gắng tập trung vào việc học, cố gắng bận rộn để không nghĩ đến ánh mắt của Milk khi nói ra hai chữ "khách quen" hôm qua. Nhưng vô ích. Hình ảnh Milk vẫn cứ xuất hiện trong đầu nàng, như một thói quen khó bỏ.Đến tối, nàng nhận được một tin nhắn.Milk: Cô ổn chứ?Love nhìn chằm chằm vào màn hình, tim bất giác đập nhanh hơn.Milk chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho nàng trước.Nàng mím môi, suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi gõ tin nhắn đáp lại."Tôi vẫn ổn. Sao chị lại hỏi vậy?"Milk không trả lời ngay. Một lúc sau, chỉ có một tin nhắn ngắn ngủn được gửi đến.Milk: Hôm nay không thấy cô ghé quán.Love ngẩn ra.Milk... đang để ý đến nàng sao?Nàng không thể ngăn được nụ cười khẽ hiện lên trên môi. Ngón tay vô thức gõ lên màn hình."Chị nhớ tôi à?"Lần này, Milk seen nhưng không trả lời ngay.Love cười thầm, cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn một chút.Nhưng nàng biết, chỉ một tin nhắn như vậy chưa đủ.Nàng cần một câu trả lời rõ ràng.Ngày mai, nàng sẽ đến gặp Milk. Và lần này, nàng sẽ không để mọi chuyện mơ hồ nữa.-Sáng hôm sau, Love thức dậy sớm hơn thường lệ. Nàng đứng trước gương, tự dặn lòng không được do dự nữa. Nếu nàng cứ tiếp tục lảng tránh, có lẽ Milk sẽ mãi mãi chỉ xem nàng là một "khách quen" mà thôi.Trên đường đến quán cà phê sách, tim nàng đập nhanh đến mức gần như có thể nghe thấy. Nhưng khi vừa bước vào quán, nàng lập tức bị cuốn vào một khung cảnh khác thường—Fern và một nhân viên khác đang đứng ở quầy, còn Milk thì không thấy đâu.Love chớp mắt, tiến đến gần Fern. "P'Milk đâu rồi ạ?"Fern ngước lên, có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng. "Hôm nay Milk nghỉ."Love sững lại. "Nghỉ? Sao chị ấy lại nghỉ?"Fern nhún vai. "Chắc có việc riêng."Love không hiểu tại sao nhưng lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an. Milk hiếm khi nghỉ làm. Trước giờ, dù trời mưa hay nắng, dù quán đông hay vắng, Milk vẫn luôn ở đó, lặng lẽ với công việc của mình.Nàng cắn môi, rồi quyết định nhắn tin."Chị đang ở đâu vậy?"Tin nhắn gửi đi, nhưng Milk không trả lời ngay. Love ngồi xuống một góc, cố gắng kiên nhẫn chờ đợi, nhưng mỗi phút trôi qua lại khiến nàng thêm sốt ruột.Mãi đến gần trưa, nàng mới nhận được hồi âm.Milk: Ở quán cũ.Love nhíu mày. Quán cũ?Ngay lập tức, nàng mở bản đồ trên điện thoại, nhập từ khóa theo trí nhớ của mình. Chẳng bao lâu sau, nàng tìm thấy một quán cà phê nhỏ nằm ở một góc phố yên tĩnh.Không chần chừ thêm, nàng gọi xe và đến thẳng đó.Khi bước vào quán, Love lập tức nhìn thấy Milk đang ngồi ở một góc gần cửa sổ, tay cầm một tách cà phê, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.Không hiểu sao, hình ảnh ấy khiến tim nàng thắt lại.Love hít sâu, rồi bước đến trước mặt Milk."Chị trốn ở đây làm gì vậy?"Milk hơi ngạc nhiên khi thấy nàng, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản. "Tôi không trốn."Love ngồi xuống đối diện, nhìn chằm chằm vào cô. "Vậy tại sao không ở quán?"Milk không trả lời ngay. Một lúc sau, cô chỉ khẽ nói:"Chỉ là muốn yên tĩnh một chút."Love cắn môi. "Là vì May sao?"Milk ngước lên nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua một tia bất ngờ."Fern nói với tôi rồi," Love tiếp tục. "Chị ấy nói trước đây hai người rất thân nhau."Milk im lặng, đôi mắt sẫm màu như có điều gì đó khó nói.Love nhìn cô, rồi chậm rãi nói: "Nếu chị không muốn nói, tôi sẽ không ép. Nhưng... tôi muốn biết tôi có đang tự đa tình không."Milk khẽ nhíu mày. "Tự đa tình?"Love siết chặt tay. "Chị luôn đối xử lạnh lùng với tôi, nhưng lại chủ động nhắn tin khi tôi không đến quán. Chị nói tôi chỉ là khách quen, nhưng lại để ý khi tôi không xuất hiện. Vậy tôi có quyền nghĩ rằng... tôi có ý nghĩa gì đó với chị không?"Milk không đáp.Love cười nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên sự tổn thương. "Nếu tôi chỉ là một vị khách như bao người khác, thì chị nói đi. Tôi sẽ không đến quán chị nữa."Không gian rơi vào im lặng.Milk đặt tách cà phê xuống bàn, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt của Love.Một lúc lâu sau, cô mới khẽ thở dài."... Cô không phải khách quen."Love sững lại, tim như ngừng đập.Milk nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm thấp nhưng chân thật. "Cô là người khiến tôi bận tâm."Love mở to mắt, nhưng trước khi kịp nói gì, Milk đã chậm rãi nói tiếp:"Nhưng tôi không giỏi trong chuyện này. Tôi không biết phải làm thế nào."Love nhìn cô hồi lâu, rồi bất giác bật cười."Vậy thì chị không cần làm gì cả."Milk nhíu mày. "Ý cô là?"Love nghiêng đầu, mỉm cười rạng rỡ. "Cứ để tôi làm."Nàng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Milk.Lần này, Milk không rút tay lại.Điều đó đối với Love mà nói còn quan trọng hơn bất kỳ lời nói nào.Nàng khẽ siết nhẹ tay Milk, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô. Lần đầu tiên, khoảng cách giữa hai người không còn là một bức tường vô hình nữa.Milk vẫn im lặng, nhưng ánh mắt cô dịu đi. Love chưa từng thấy biểu cảm này của Milk trước đây—một chút bối rối, một chút do dự, nhưng cũng có gì đó rất chân thật."Vậy... tôi có thể hiểu rằng chị cho phép tôi bước vào thế giới của chị không?" Love cười nhẹ, giọng điệu nửa đùa nửa thật.Milk khẽ nhíu mày, nhưng lần này không có ý phản bác. "Cô lúc nào cũng hỏi mấy câu khó trả lời."Love bật cười. "Thế thì không trả lời cũng được."Milk nhìn nàng một lúc, rồi nhẹ nhàng rút tay lại. Nhưng thay vì quay đi như mọi khi, cô cầm lấy tách cà phê, chậm rãi nhấp một ngụm.Love chống cằm, lặng lẽ quan sát Milk. Hóa ra, khi không mang theo vẻ lạnh lùng thường ngày, Milk lại có một nét gì đó rất cuốn hút—đặc biệt là khi cô thoáng bối rối."Chị có hay đến quán này không?" Love lên tiếng, phá tan sự im lặng.Milk đặt tách xuống bàn. "Trước đây có. Nhưng sau khi mở quán kia thì ít đến hơn."Love gật gù. "Vậy ra đây là 'nơi trú ẩn' của chị mỗi khi cần yên tĩnh?"Milk không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Có thể xem là vậy."Love mím môi, suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Nàng rướn người về phía trước, ánh mắt tràn đầy hứng thú. "Hay là... chúng ta đặt một 'luật ngầm' nhé?"Milk khẽ nhíu mày. "Luật gì?"Love cười tinh nghịch. "Mỗi khi một trong hai người cảm thấy mệt mỏi, có thể đến đây. Và nếu người kia vô tình biết được, thì có quyền ngồi cùng mà không cần xin phép."Milk im lặng nhìn nàng một lúc, rồi chậm rãi hỏi: "Cô muốn có lý do chính đáng để gặp tôi sao?"Love chớp mắt, rồi bật cười. "Chị thông minh thật đấy."Milk không nói gì, nhưng khóe môi khẽ cong lên một chút—dù rất nhanh đã biến mất.Nhưng Love đã kịp nhìn thấy. Và thế là nàng biết mình đã thành công.Từ sau lần đó, Love và Milk vẫn giữ nhịp điệu quen thuộc—Love thường xuyên ghé quán cà phê, đôi khi trò chuyện với Fern, đôi khi chỉ lặng lẽ quan sát Milk từ xa. Dù vậy, nàng cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé nhưng rõ ràng trong cách Milk đối xử với mình.Ví dụ như hôm nay, khi Love vừa bước vào quán, Milk đã đặt ngay trước mặt nàng một ly cacao nóng.Love chớp mắt nhìn ly đồ uống rồi nhìn Milk, ngạc nhiên: "Tôi chưa gọi mà?"Milk không ngẩng lên, chỉ nói đơn giản: "Trời hôm nay lạnh."Lòng Love chợt mềm đi một chút. Nàng mỉm cười, hai tay ôm lấy ly cacao, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. "Chị quan tâm đến tôi rồi đấy à?"Milk liếc nàng một cái. "Đừng tưởng tượng quá nhiều."Love bật cười. Nhưng dù Milk có nói vậy, nàng vẫn biết rõ hành động quan tâm này không phải là ngẫu nhiên.Fern đứng từ xa nhìn cảnh này, chỉ biết cười lắc đầu. Cô ghé tai Love thì thầm: "Cố lên nhé, tôi bắt đầu thấy cô có cơ hội rồi đó."Love nhìn theo bóng Milk đang bận rộn phía quầy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.—Cuối tuần, Love quyết định thử thách lời "luật ngầm" của hai người.Nàng đến quán cà phê cũ mà Milk từng đưa nàng đi. Dù không chắc Milk có thật sự ở đó hay không, nhưng nàng vẫn muốn thử.Và nàng đã đoán đúng.Milk ngồi ở góc quán, vẫn với tách cà phê đen quen thuộc, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.Love bước đến, không hỏi han, chỉ kéo ghế ngồi xuống đối diện Milk, như thể chuyện này vốn dĩ đã rất tự nhiên.Milk nhìn nàng một lát, không nói gì, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cuối cùng, cô chỉ đặt điện thoại xuống, khẽ hỏi: "Lại tình cờ sao?"Love cười. "Tình cờ có sắp xếp."Milk khẽ lắc đầu, nhưng nàng có thể thấy khóe môi cô hơi giật nhẹ, như thể đang cố nén cười.Love không nói gì thêm, chỉ ngồi đó, yên lặng uống đồ uống của mình.Lúc rời khỏi quán, Milk không nói gì, nhưng khi cả hai bước ra đường, cô bỗng chậm lại một nhịp, để Love đi song song với mình.Và đối với Love, như vậy là đủ để biết rằng nàng đang dần dần bước vào thế giới của Milk.END CHAP!