[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 29 - END




Ngày Love Tốt Nghiệp

Tiếng loa phát thanh vang vọng khắp hội trường rộng lớn:

"Xin mời các tân cử nhân chuẩn bị! Buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu!"

Hàng trăm sinh viên trong bộ áo cử nhân màu xanh navy ngồi ngay ngắn trên những hàng ghế dài, không khí tràn ngập sự háo hức xen lẫn hồi hộp. Những tấm biển chúc mừng, những bó hoa tươi được truyền tay nhau, những tiếng cười, những cái ôm, những giọt nước mắt hạnh phúc—tất cả tạo nên một bầu không khí ấm áp và đáng nhớ.

Love ngồi giữa hàng ghế của khoa mình, lòng bàn tay siết chặt mảnh giấy ghi số thứ tự. Cảm xúc trong nàng đan xen lẫn lộn—vui mừng, hồi hộp, và một chút xúc động khó gọi tên.

Nàng ngước lên nhìn khán đài, rồi ánh mắt vô thức lướt về phía hàng ghế khách mời.

Milk ngồi ở đó.

Cô khoác lên mình bộ vest trắng tinh tế, mái tóc dài cột hờ phía sau, để lộ gương mặt sắc sảo nhưng dịu dàng. Giữa hàng trăm gương mặt, ánh mắt Milk vẫn là nơi duy nhất mà Love muốn tìm đến.

Ánh mắt ấy, dù có vẻ trầm tĩnh và kiêu ngạo như mọi ngày, nhưng hôm nay lại ánh lên một tia tự hào mà chỉ có nàng mới nhận ra.

"Love, tới lượt cậu rồi kìa!"

Một tiếng gọi kéo nàng về thực tại.

Hít sâu một hơi, Love đứng dậy, điều chỉnh mũ cử nhân rồi bước lên lối đi dẫn lên sân khấu. Trái tim nàng đập thình thịch, từng bước chân như vang vọng cả một chặng đường dài nàng đã đi qua.

"Tân cử nhân khoa Xuất bản và Truyền thông—Love!"

Tiếng loa xướng tên vang lên, kéo theo đó là tràng pháo tay rộn ràng khắp hội trường. Love bước lên bục, cúi đầu nhận tấm bằng tốt nghiệp từ vị hiệu trưởng.

Giây phút cầm tấm bằng trên tay, nàng chợt nhận ra—mọi nỗ lực suốt bao năm qua, từng đêm thức trắng ôn bài, từng lần vật lộn với deadline, từng áp lực chồng chất... tất cả đều xứng đáng.

Nàng quay người, hướng mắt xuống khán đài.

Và khi ánh mắt nàng chạm vào Milk, một điều gì đó trong tim nàng vỡ òa.

Milk vẫn ngồi đó, nhưng lần này, cô không còn giữ vẻ ngoài lạnh lùng như mọi khi. Cô nhìn Love, khẽ mím môi, như muốn che giấu đi nụ cười nơi khóe môi.

Nhưng Love vẫn thấy được.

Nụ cười ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương, như một lời chúc mừng âm thầm mà Milk dành cho nàng.

Khi buổi lễ kết thúc, hội trường bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Sinh viên túa ra ngoài, ôm chầm lấy nhau, chụp hình cùng bạn bè, gia đình.

Love vừa bước xuống bậc thang đã lập tức bị nhóm bạn vây quanh.

"Chúc mừng cậu, Love!"

"Cuối cùng cũng xong rồi! Chúng ta chính thức là cử nhân rồi đấy!"

"Nào, chụp hình chung đi!"

Nàng cười rạng rỡ, ôm lấy từng người một. Nhưng dù có bao nhiêu người vây quanh đi nữa, ánh mắt nàng vẫn luôn tìm kiếm một người duy nhất.

Milk vẫn đứng đó, cách nàng một khoảng không xa.

Không giống như những phụ huynh hay khách mời khác đang hối hả tặng hoa, chụp hình cùng người thân, Milk vẫn giữ nguyên vị trí, lặng lẽ nhìn nàng từ xa.

Love mím môi, rồi không chần chừ nữa.

Bỏ mặc những lời gọi từ nhóm bạn, nàng lao về phía Milk.

Milk tròn mắt khi thấy Love chạy đến, nhưng chưa kịp phản ứng, nàng đã nhào vào vòng tay cô.

Và trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, Love ôm chặt Milk, vùi mặt vào ngực cô, mặc kệ những ánh mắt xung quanh.

Milk khẽ giật mình, nhưng chỉ sau một giây, cô chậm rãi nâng tay lên, vòng qua eo Love, siết nhẹ.

"Chúc mừng em, Love." Giọng Milk trầm thấp, có chút dịu dàng hiếm thấy.

Love ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn cô. "Chị tự hào về em chứ?"

Milk khẽ cười. "Ngốc, tất nhiên là có."

Love mím môi, rồi bất ngờ kiễng chân, đặt một nụ hôn lên má Milk.

"Vậy thì, chị có thể tự hào về em suốt cả cuộc đời này được không?" Nàng hỏi, giọng có chút nghịch ngợm nhưng cũng đầy chân thành.

Milk nhìn nàng, ánh mắt thoáng dao động, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Ừ, chị sẽ luôn tự hào về em."

Và Love biết—hôm nay không chỉ là ngày nàng tốt nghiệp.

Mà còn là ngày nàng chính thức bước vào một chặng đường mới—một chặng đường có Milk bên cạnh.

-

Sau lễ tốt nghiệp rực rỡ, cuộc sống của Love và Milk dần đi vào quỹ đạo ổn định. Love bắt đầu làm việc trong công ty xuất bản của Milk với vai trò biên tập viên tập sự. Nàng học hỏi rất nhanh, tiếp thu kiến thức với sự nhiệt huyết và chăm chỉ khiến không chỉ Milk mà cả ban giám đốc cũng phải công nhận.

Nhưng Milk vẫn là người nghiêm khắc nhất với nàng.

"Chỗ này cần chỉnh lại, cách hành văn chưa đủ mượt."

"Cẩn thận khi chọn lọc bản thảo, một cuốn sách không chỉ cần nội dung hay mà còn phải có giá trị lâu dài."

"Đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc."

Mỗi ngày, Love đều nghe những lời như thế từ Milk. Nhưng thay vì khó chịu, nàng chỉ thấy ấm áp.

Bởi vì, phía sau vẻ ngoài nghiêm túc ấy, Milk luôn âm thầm quan tâm nàng theo cách riêng.

Mỗi sáng, trên bàn làm việc của nàng luôn có một ly cà phê sữa—vừa đủ ngọt, đúng khẩu vị nàng thích.

Những ngày tăng ca, Milk luôn là người cuối cùng rời công ty cùng nàng.

Và khi nàng mệt mỏi, chỉ cần một ánh mắt dịu dàng từ Milk, mọi căng thẳng đều tan biến.

Nhưng có một điều Milk không hề biết.

Love vẫn còn một giấc mơ chưa hoàn thành.

-

Tối hôm đó, cả hai ngồi trên sofa trong căn penthouse của Milk, thưởng thức một bữa ăn nhẹ. Milk mặc áo sơ mi trắng hơi rộng, tóc xõa tự nhiên, trông không còn vẻ CEO nghiêm nghị thường ngày mà thay vào đó là một sự bình yên hiếm thấy.

Love tựa đầu lên vai cô, khẽ cười. "Milk, em có chuyện muốn nói với chị."

Milk liếc mắt nhìn nàng, đặt ly rượu vang xuống bàn. "Ừ? Chuyện gì?"

Love do dự một chút, nhưng rồi hít một hơi sâu. "Em muốn học lên thạc sĩ."

Milk nhướn mày. "Thạc sĩ?"

Love gật đầu. "Em đã suy nghĩ rất nhiều. Em không muốn chỉ dừng lại ở vị trí một biên tập viên bình thường. Em muốn có nền tảng vững chắc hơn, muốn học hỏi thêm để có thể làm được nhiều hơn trong ngành xuất bản."

Milk nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt không đọc được cảm xúc. "Em đã quyết định rồi?"

"Rồi ạ." Love nắm lấy tay Milk, giọng nàng tràn đầy kiên định. "Em biết chị sẽ ủng hộ em, đúng không?"

Milk im lặng một lát, rồi khẽ mỉm cười. "Tất nhiên."

Love thở phào, nhưng trước khi nàng kịp vui mừng, Milk đã tiếp lời.

"Nhưng trước khi em học lên thạc sĩ, em có thể làm một chuyện khác quan trọng hơn không?"

Love chớp mắt. "Chuyện gì?"

Milk không trả lời ngay. Cô chậm rãi đứng dậy, bước ra giữa phòng khách rộng lớn.

Rồi, ngay trước mắt Love, cô quỳ xuống.

Love chết lặng.

Milk lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, mở nó ra—bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.

Ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu trên bề mặt nhẫn, nhưng thứ khiến Love nghẹn lời chính là ánh mắt của Milk—trầm tĩnh, dịu dàng, nhưng cũng đầy chắc chắn.

"Love, chị đã suy nghĩ rất nhiều." Giọng Milk trầm ổn, từng chữ như khắc sâu vào tim nàng. "Chị không phải là người hoàn hảo. Chị đã từng bỏ lỡ em một lần, đã từng khiến em đau lòng. Nhưng từ giờ trở đi, chị không muốn mất em thêm bất cứ một giây nào nữa."

Love đưa tay lên che miệng, trái tim đập loạn nhịp.

"Hãy kết hôn với chị, Love."

Một giây. Hai giây. Ba giây.

Love cảm thấy thế giới như ngừng lại.

Nàng nhìn Milk, người phụ nữ đã từng khiến nàng đau khổ, nhưng cũng là người duy nhất có thể khiến nàng hạnh phúc đến thế này.

Nàng chớp mắt, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Và rồi, nàng lao đến, ôm chầm lấy Milk.

"Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!"

Milk bật cười, siết chặt nàng trong vòng tay. "Ngốc, chị còn chưa đeo nhẫn cho em."

Love bật cười trong nước mắt, chìa tay ra.

Milk nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng, lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Vừa vặn.

Hoàn hảo.

Hệt như tình yêu của họ, dù đã từng lạc mất nhau, nhưng cuối cùng vẫn tìm thấy nhau lần nữa.




THE END

----

Vậy là bộ truyện thứ 2 cũng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhen. Mình sẽ trở lại với những tác phẩm mới nhất, cùng đón chờ nhé!

Chương trước Chương tiếp
Loading...