[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 28




Từ khi Love dọn vào nhà Milk, cuộc sống của họ trở nên ngọt ngào và gần gũi hơn bao giờ hết.

Milk đã quen với việc mỗi sáng thức dậy sẽ thấy Love cuộn tròn trong chăn, mái tóc hơi rối, đôi môi hé mở như đang mơ một giấc mơ đẹp. Cô thích nhìn nàng như vậy—vẻ bình yên khiến Milk cảm thấy thế giới này cũng dịu dàng hơn đôi chút.

Những buổi sáng cuối tuần, họ cùng nhau đi chợ, Love kéo Milk vào hàng quầy trái cây, ép cô ăn thử từng loại để chọn cái ngọt nhất. Milk vốn không thích mấy chuyện này, nhưng thấy Love hào hứng như vậy, cô cũng mặc kệ sự lười biếng của mình mà đứng bên cạnh nàng.

Buổi tối, họ cùng nhau nấu ăn. Mặc dù kỹ năng bếp núc của Milk vẫn không cải thiện là bao, nhưng Love không trách, chỉ cười khẽ rồi giành hết phần nấu nướng. Milk cũng chẳng có ý định tranh giành, chỉ lặng lẽ ôm lấy nàng từ phía sau, cằm tựa lên vai, giọng trầm thấp:

"Vì có em nên chị chẳng cần giỏi nấu ăn nữa."

Love giả vờ lườm cô một cái nhưng vẫn để Milk yên vị ôm mình như thế suốt cả quá trình nấu nướng.

Tối đến, cả hai ngồi bên nhau trên sofa, xem một bộ phim bất kỳ. Love thích dựa vào Milk, tay vô thức vẽ những vòng tròn nhỏ lên lòng bàn tay cô. Milk cũng chẳng phản đối, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nàng, siết chặt, như muốn khắc ghi hơi ấm này mãi mãi.

Một hôm, khi Love đang loay hoay chọn áo để đi làm, Milk từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng, giọng trầm trầm:

"Em có biết là em rất dễ thương không?"

Love bật cười. "Bây giờ chị mới biết à?"

Milk không nói, chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng.

Những tháng ngày trôi qua như thế, bình yên và hạnh phúc.

Nhưng tình yêu đâu chỉ có những khoảnh khắc dịu dàng... Một thử thách mới lại sắp đến, đe dọa đến hạnh phúc mà cả hai đã dày công vun đắp.

Hạnh phúc chưa bao giờ là mãi mãi không đổi thay.

Những ngày bên nhau ngọt ngào, nhưng sóng gió vẫn luôn tìm cách len lỏi vào cuộc sống của cả hai.

Hôm đó, Milk có một cuộc hẹn với đối tác, nhưng khi vừa vào quán cà phê, cô vô tình thấy một cảnh tượng không mấy dễ chịu—Love đang cùng nhóm bạn học của nàng ngồi trong quán cà phê tầng trệt công ty. Trong đó, người ngồi gần Love nhất chính là Gun.

Milk thoáng khựng lại.

Gun nghiêng người nói gì đó với Love, nàng bật cười, đôi mắt sáng rực lên.

Không hiểu vì sao, Milk cảm thấy khó chịu.

Cô định quay đi, nhưng rồi ánh mắt Love vô tình chạm vào cô.

Milk không né tránh.

Cô chậm rãi bước đến.

Love hơi ngạc nhiên khi thấy Milk xuất hiện. "Chị—"

"Có vẻ em đang rất vui nhỉ?" Milk cắt ngang, giọng điềm tĩnh nhưng có gì đó rất lạ.

Love chớp mắt. "Chúng em chỉ đang làm bài nhóm thôi, chị làm gì nghiêm trọng vậy?"

Milk không trả lời ngay.

Cô nhìn thoáng qua Gun, ánh mắt trở nên lạnh hơn. Gun cũng nhìn cô, nhưng không có ý định né tránh.

"Chào chị." Gun lên tiếng, nở một nụ cười nhạt.

Milk đáp lại bằng một cái gật đầu hờ hững, sau đó quay sang Love.

"Chị đi trước đây."

Nói rồi, Milk quay lưng rời đi, nhưng Love cảm nhận được sự căng thẳng trong từng bước chân cô.

-

Buổi tối hôm đó, Milk không đợi Love tan làm cùng như mọi khi.

Khi Love về đến nhà, cô thấy Milk đã ngồi trên sofa, áo khoác vứt hờ trên thành ghế, một ly rượu đã uống vơi một nửa đặt trên bàn.

Love nhíu mày, tiến lại gần. "Chị uống rượu?"

Milk không nhìn nàng, chỉ xoay nhẹ ly rượu trong tay. "Hôm nay em có vẻ rất vui nhỉ?"

Love thở dài. "Lại nữa rồi... Chị lại ghen vô lý như vậy sao?"

Milk ngước lên nhìn nàng, ánh mắt tối lại. "Em có biết cảm giác của chị thế nào không? Khi nhìn thấy em cười với người khác, khi nhìn thấy em ở bên cạnh Gun như thể chưa từng có gì xảy ra?"

Love bỗng cảm thấy khó thở.

Nàng đã nghĩ Milk đã thay đổi, đã trưởng thành hơn, đã học được cách tin tưởng. Nhưng không—Milk vẫn như trước kia, luôn có xu hướng đẩy nàng ra chỉ vì những cảm xúc không thể kiểm soát được.

"P'Milk," Love hạ giọng, ánh mắt buồn bã, "Em đã quá mệt mỏi rồi."

Milk khựng lại.

Love cười cay đắng. "Từ trước đến giờ, em vẫn luôn là người đuổi theo chị. Khi chị biến mất, em đã đau khổ suốt hai năm. Bây giờ chị quay lại, em nghĩ mọi thứ sẽ khác. Nhưng chị vẫn không chịu mở lòng, vẫn nghi ngờ, vẫn ghen tuông vô lý như vậy."

Milk mím môi, tay siết chặt ly rượu.

Love tiếp tục, giọng nghẹn đi. "Em yêu chị, P'Milk. Nhưng em không thể mãi chạy theo cảm xúc của chị như thế này được nữa."

Không gian chìm trong im lặng.

Milk muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra được lời nào.

Love quay lưng, bước về phòng ngủ.

Cánh cửa đóng lại, chặn đứng khoảng cách giữa hai người.

Milk ngồi đó, một mình, cảm giác như có thứ gì đó đang từ từ sụp đổ bên trong cô.

Milk ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, ly rượu trong tay đã nguội lạnh từ lâu. Căn hộ tối mờ, chỉ có ánh đèn ngoài ban công hắt vào, phản chiếu bóng dáng cô trên sàn nhà.

Câu nói của Love vẫn vang vọng trong đầu cô.

"Em không thể mãi chạy theo cảm xúc của chị như thế này được nữa."

Milk nhắm mắt, ngửa đầu ra sau, một hơi thở dài đầy bất lực thoát ra.

Từ bao giờ cô đã trở thành một người như thế này?

Từ bao giờ, cô lại để bản thân yếu đuối đến mức chỉ cần nhìn thấy Love ở bên cạnh ai khác là tim đã như bị bóp nghẹt?

Cô đã từng nghĩ rằng sau hai năm xa cách, mình đã có thể mạnh mẽ hơn. Nhưng không—hóa ra cô vẫn là cô của ngày đó, vẫn sợ hãi, vẫn yếu đuối, vẫn không biết cách yêu một người mà không làm tổn thương họ.

Milk đưa tay lên che mắt.

Chẳng lẽ... cô thật sự không xứng đáng với Love sao?

Nửa đêm.

Milk giật mình tỉnh dậy trên sofa.

Ánh sáng từ phòng ngủ vẫn còn hắt ra qua khe cửa.

Love vẫn chưa ngủ sao?

Cô đứng dậy, do dự vài giây, rồi chậm rãi bước về phía cánh cửa.

Tay cô khẽ chạm vào tay nắm cửa, nhưng không vặn.

Từ bên trong, có tiếng động rất nhỏ vang lên.

Milk áp tai vào cửa.

Tiếng nấc.

Cô sững người.

Love đang khóc.

Milk cảm thấy tim mình như vỡ ra.

Cô không thể chịu được.

Không cần suy nghĩ nữa, Milk xoay tay nắm, đẩy cửa bước vào.

Love đang ngồi trên giường, ôm gối, gương mặt vùi vào giữa hai cánh tay, đôi vai nhỏ khẽ run rẩy.

"Love." Milk gọi khẽ.

Love ngẩng lên. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt còn vương trên má.

"Ra ngoài." Giọng nàng yếu ớt nhưng dứt khoát.

Milk không ra.

Cô bước tới, quỳ xuống trước mặt Love, bàn tay run run chạm vào mu bàn tay nàng.

"Xin lỗi."

Love cười nhạt, nhưng nước mắt lại tiếp tục lăn dài. "Chị lúc nào cũng như vậy... Lúc nào cũng chỉ nói được câu này."

Milk im lặng.

Nàng nhìn cô, đôi mắt đầy đau lòng. "Chị có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em chưa? Chị cứ đẩy em ra, rồi lại kéo em lại... Chị có biết em đã mệt mỏi thế nào không?"

Milk gật đầu. "Chị biết."

Love cắn môi. "Vậy tại sao chị vẫn tiếp tục làm vậy?"

Milk siết chặt tay nàng. "Vì chị sợ."

Love ngẩn người.

Milk hít một hơi sâu, đôi mắt nâu nhạt đầy đau đớn. "Chị sợ sẽ lại làm em tổn thương. Chị sợ bản thân mình không đủ tốt. Chị sợ một ngày nào đó... em cũng sẽ bỏ đi, như tất cả những người khác."

Love nhìn cô chằm chằm.

"Chị như vậy nên người ta mới không chọi nổi mà bỏ đi."

Hóa ra... câu nói ngày hôm đó, thật sự đã trở thành nỗi ám ảnh của Milk.

Love cảm thấy tim mình đau nhói.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Milk.

"Chị ngốc quá..." Giọng nàng khẽ run. "Nếu chị cứ tiếp tục đẩy em ra, em mới thực sự sẽ rời đi đấy."

Milk khựng lại.

Love mỉm cười, dù đôi mắt vẫn còn ướt. "Nhưng em không muốn đâu."

Milk nhìn nàng, trái tim dường như có gì đó tan chảy.

Love không bỏ đi.

Dù cô đã làm tổn thương nàng biết bao lần, nàng vẫn chọn ở lại.

Milk siết nhẹ tay nàng, rồi bất chợt kéo nàng vào lòng.

"Đừng rời xa chị." Giọng cô nghẹn lại.

Love vòng tay ôm lấy cô.

"Vậy thì chị cũng đừng đẩy em ra nữa."

Milk siết chặt nàng hơn.

Cô sẽ không đẩy nàng ra nữa.

Cô sẽ học cách yêu nàng, theo một cách trọn vẹn nhất.




END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...