[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 20




Milk không nhớ mình đã rời khỏi trường đại học bằng cách nào.

Cô cứ thế bước đi, như một kẻ lạc lối giữa phố xá đông đúc. Tiếng còi xe, tiếng người cười nói xung quanh—tất cả đều trở thành âm thanh vô nghĩa.

Love đã bỏ đi thật rồi.

Và lần này, nàng không còn quay lại.

Buổi tối hôm đó, Milk ở lại quán cà phê muộn hơn thường lệ. Cô không muốn về nhà, nơi mà mọi góc nhỏ đều mang hơi thở của Love.

Cô ngồi sau quầy bar, một tay chống lên trán, tay còn lại vô thức khuấy cốc cà phê đã nguội lạnh.

Cánh cửa quán bất ngờ mở ra.

Milk ngẩng đầu lên, trong lòng dấy lên một tia hy vọng. Nhưng khi nhìn rõ người bước vào, ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh nhạt.

Ploy.

Cô ấy vẫn vậy—trưởng thành, sắc sảo, ánh mắt vẫn mang theo sự tự tin đến kiêu ngạo. Ploy quét mắt nhìn một vòng không gian quán trước khi dừng lại trên người Milk.

"Milk."

Milk không đáp, chỉ siết chặt cốc cà phê trong tay.

Ploy kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, tựa lưng vào ghế một cách thoải mái, như thể chưa từng có gì xảy ra giữa họ.

"Em vẫn vậy." Ploy khẽ cười. "Vẫn cố chấp, vẫn không chịu mở lời trước."

Milk đặt cốc cà phê xuống bàn, giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi.

"Chị đến đây làm gì?"

Ploy nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng.

"Chị muốn quay lại."

Milk khựng lại, nhưng chỉ trong một thoáng. Không có hòn đá nào ném xuống mặt hồ tĩnh lặng trong cô cả—bởi vì mặt hồ ấy đã sớm cạn khô.

Ploy nghiêng đầu, ánh mắt đầy sự chắc chắn. "Chị đã suy nghĩ rất nhiều... Lần đó là lỗi của chị. Chị không nên rời đi như vậy."

Milk cười nhạt, ánh mắt không gợn chút cảm xúc. "Bây giờ chị mới nhận ra?"

"Chị không mong em tha thứ ngay lập tức." Ploy chậm rãi nói. "Nhưng chị muốn em cho chúng ta một cơ hội."

Milk im lặng, nhưng không phải vì phân vân. Cô chỉ đơn giản là không muốn kéo dài cuộc đối thoại này thêm nữa.

Một lúc sau, cô thở ra một hơi thật khẽ.

"Không."

Ploy hơi sững lại. "Milk..."

"Không có cơ hội nào hết." Milk nhìn thẳng vào mắt cô ấy, giọng điệu bình thản nhưng cứng rắn. "Những gì cần kết thúc đã kết thúc từ lâu rồi."

Ploy siết chặt tay, định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy—cánh cửa quán lại bật mở.

Love đứng đó.

Nàng không định vào, có lẽ chỉ vô tình đi ngang qua. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm vào Milk và Ploy, đôi mắt nàng liền tối lại.

Nàng mím chặt môi, không nói gì.

Milk cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại.

Love quay lưng đi.

Không do dự.

Không chờ đợi.

Không hề nhìn lại.

Milk bật dậy khỏi ghế ngay khi Love quay lưng đi.

Không kịp suy nghĩ, cô lao ra khỏi quán, bước chân hối hả đuổi theo bóng dáng quen thuộc.

"Love!"

Nàng vẫn bước tiếp, như thể không nghe thấy.

Milk tăng tốc, vòng ra chặn trước mặt nàng.

"Love, đợi đã!"

Love đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Một ánh mắt mà Milk chưa từng muốn thấy trên gương mặt nàng.

"Chị muốn gì?" Giọng Love không còn dịu dàng như trước, mà đầy xa cách.

Milk thoáng khựng lại, nhưng rồi cố lấy hơi, nhìn thẳng vào nàng.

"Chuyện lúc nãy... không như em nghĩ."

Love cười nhạt, lùi lại một bước. "Vậy sao? Chị nói đi, tôi đang nghĩ gì?"

Milk im lặng.

"Chị không biết, đúng không?" Love chớp mắt, nhưng Milk vẫn nhìn thấy chút ẩm ướt nơi khóe mi. "Chị không bao giờ biết tôi cảm thấy thế nào cả."

Milk siết chặt bàn tay, cảm giác tim mình thắt lại.

Love nhìn cô, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn kiên định:

"Chị đã từng bỏ lỡ một lần, vậy thì bây giờ đừng chạy theo tôi nữa."

Milk mở miệng định nói gì đó, nhưng Love đã bước lùi thêm một bước, tạo ra một khoảng cách mà Milk không thể vượt qua.

"Em mệt rồi." Love nói, giọng khàn hẳn. "Đừng làm khó nhau nữa."

Rồi nàng quay lưng đi.

Lần này, Milk không chạy theo nữa.

Gió đêm lạnh buốt thổi qua hành lang vắng. Milk đứng đó, chân như đóng chặt xuống nền xi măng lạnh ngắt. Cô không biết mình đã đứng bao lâu, chỉ biết rằng từ lúc Love rời đi, cả thế giới quanh cô bỗng trở nên trống rỗng.

Cổ họng Milk nghẹn lại, một cơn đau âm ỉ dội lên từ lồng ngực.

Cô đã mất Love rồi sao?

Lời nói của nàng vẫn vang vọng trong đầu cô, từng chữ như một lưỡi dao sắc lạnh cắt qua những vết thương chưa bao giờ lành hẳn.

"Chị đã từng bỏ lỡ một lần, vậy thì bây giờ đừng chạy theo tôi nữa."

Milk siết chặt nắm tay, móng tay gần như ghim vào da thịt. Một cơn gió mạnh thổi qua, hất tung lọn tóc rối bời của cô. Đôi mắt cô mờ đi, không biết là vì gió hay vì một thứ gì khác.

Cô đã từng nghĩ mình không cần ai cả. Cô đã từng quen với cô độc.

Vậy tại sao...

Lại đau đến thế này?

Milk lùi lại, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo của hành lang, hơi thở cô đứt quãng. Cô muốn gọi tên Love, muốn chạy theo nàng, nhưng lý trí níu chặt cô lại.

Love đã rời đi.

Và lần này, có lẽ nàng sẽ không quay lại nữa.

Milk siết lấy vạt áo, đầu cúi thấp. Một giọt nước mắt rơi xuống nền gạch.

Cô chưa từng khóc vì ai. Không một lần nào kể cả khi bị bỏ rơi trong quá khứ.

Nhưng giờ đây, giữa đêm tối lạnh lẽo, Milk cảm thấy như mình đang chìm dần vào một khoảng không vô tận—nơi mà Love đã từng soi rọi ánh sáng vào, nhưng giờ đã chẳng còn nữa.

-

Love ngồi trong căn phòng trọ nhỏ mới thuê, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt nàng một vẻ nhợt nhạt, mệt mỏi. Nàng ôm gối, tựa trán lên đầu gối, cơ thể cuộn lại như một cách để giữ mình khỏi vỡ nát.

Đáng ra, rời đi phải khiến nàng nhẹ nhõm.

Đáng ra, chấm dứt một mối quan hệ nửa vời phải giúp nàng thoát khỏi cảm giác ngột ngạt.

Nhưng vì sao...

Lòng nàng lại trống rỗng đến thế này?

Nước mắt cạn kiệt, nhưng sự mỏi mệt vẫn còn đó. Cả người nàng như bị rút cạn sức lực, chỉ còn lại một trái tim nặng trĩu.

Love nhớ ánh mắt của Milk hôm ấy. Một thoáng tuyệt vọng trong đôi mắt mà trước giờ nàng luôn thấy kiên định.

Lần đầu tiên, Love thấy Milk yếu đuối đến thế.

Nhưng... nàng không thể quay lại.

Không phải nàng không yêu Milk.

Mà vì nàng không chịu nổi cảm giác cứ mãi chạy theo một người không bao giờ nắm lấy tay mình thật chặt.

Nàng mệt rồi.

Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa bắt đầu rơi, tiếng tí tách vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Love nhắm mắt, để mặc cơn buốt giá len vào tim mình.

Love thu mình trên chiếc ghế nhỏ bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo những giọt mưa rơi ngoài kia. Cơn mưa này giống như cảm giác trong lòng nàng—lạnh lẽo, nặng nề, không thể dừng lại ngay được.

Từ hôm rời đi, nàng không còn về khu chung cư cũ nữa. Không quay lại quán cà phê sách của Milk. Không bước vào không gian ấy, nơi từng là góc nhỏ bình yên của nàng.

Nhưng thật sự bình yên sao?

Love bật cười nhạt.

Có những lúc nàng đã nghĩ, chỉ cần mình đủ kiên nhẫn, đủ bao dung, Milk rồi cũng sẽ thay đổi. Nhưng thực tế đã chứng minh, có những người chẳng thể thay đổi chỉ vì một ai đó muốn họ như vậy.

Điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ Gun.

— Cậu ổn chứ? Có cần mình qua không?

Love nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay khẽ lướt trên bàn phím rồi dừng lại. Nàng không biết phải trả lời thế nào.

Từ hôm đó, Gun thường xuyên nhắn tin cho nàng. Cậu ấy vẫn dịu dàng, vẫn kiên nhẫn, vẫn ở bên nàng theo cách mà Milk chưa từng làm.

Nhưng tại sao?

Tại sao khi Gun ở cạnh, nàng vẫn không thể quên được ánh mắt của Milk hôm ấy?

Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa đầu vào tường.

Có lẽ, tình yêu không phải cứ rời đi là có thể quên.




END CHAP

Chương trước Chương tiếp
Loading...