[ LYHANSARA ] PREMIUM LOVE
5.
Trời sụp tối , màn đêm mùa đông buông xuống nhanh như tấm màn nhung đen mượt , ôm trọn lấy cả thành phố . Những dãy đèn trang trí đồng loạt bật sáng , từng chuỗi bóng vàng ấm áp đan xen cùng ánh sáng trắng lạnh như tuyết , trải dài khắp Quảng trường Đỏ . Mái vòm của Nhà thờ Thánh Basil tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo , những tòa nhà cổ kính xung quanh cũng khoác lên mình lớp áo rực rỡ , khiến cả quảng trường như biến thành một thế giới cổ tích giữa lòng Moscow .Không khí lạnh căm cắt da , hơi thở của người đi đường hóa thành từng làn khói trắng mờ tan nhanh trong gió . Tiếng nhạc mừng Giáng sinh vang vọng từ các dàn loa lớn , xen lẫn tiếng chuông ngân xa xăm và tiếng cười giòn giã của trẻ con đang chạy nhảy trên nền tuyết . Mùi bánh gừng nướng , rượu vang nóng và cacao ngọt ngào tỏa ra từ những gian hàng nhỏ , len lỏi khắp từng góc phố .Người dân bản xứ và du khách đổ về quảng trường mỗi lúc một đông , những chiếc áo khoác dày sụ , khăn len và mũ lông đủ màu sắc di chuyển thành từng dòng chậm rãi . Tất cả đều hướng ánh mắt về sân khấu lớn dựng giữa quảng trường nơi lễ hội Giáng sinh hoành tráng nhất năm sắp bắt đầu . Cả không gian tràn ngập sự mong chờ , ấm áp và cũng có chút ma mị khi tuyết bắt đầu rơi dày hơn , phủ trắng từng mái nhà và cả mặt đường lát đá cổ kính .Trong khi dòng người đổ xô về quảng trường dự lễ , Han Sara vẫn lặng lẽ đứng trên ban công căn hộ của mình , tay ôm tách cacao nóng , để hơi ấm len qua từng kẽ tay . Từ nơi cao ấy , nàng có thể nhìn thấy toàn cảnh Quảng trường Đỏ đang rực rỡ trong ánh đèn và sắc màu . Những chùm sáng từ các dây đèn trang trí đan nhau thành một tấm lưới vàng óng, bao trùm lên dòng người đông như mắc cửi phía dưới . Gió mùa đông quất nhẹ vào má , mang theo vị lạnh tê tái nhưng cũng phảng phất mùi bánh ngọt và hương quế từ những gian hàng xa xa . Nàng đứng đó hồi lâu , như một kẻ ngoài cuộc chỉ lặng yên quan sát thế giới đang hân hoan . Ánh đèn , tiếng nhạc , tiếng cười vang vọng . Tất cả khiến một góc lòng Sara , vốn bị công việc cuốn đi suốt nhiều ngày , chợt rung lên như muốn tìm lại chút gì đó giản đơn nhưng ấm áp .Khẽ nhấp một ngụm cacao , nàng đặt tách xuống , hít sâu làn không khí lạnh lẽo mà thanh khiết . Thôi thì hôm nay cũng nên cho mình một chút thảnh thơi . Nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi , nàng khoác chiếc áo khoác dài màu be , quấn khăn len đỏ quanh cổ rồi bước vào thang máy . Chỉ vài phút sau , nàng hòa mình vào làn sóng người , để mặc cho nhịp điệu Giáng sinh dẫn lối qua những con phố ngập ánh sáng và tiếng hát .Xuống đến quảng trường , Han Sara như lập tức bị cuốn vào dòng người đông nghịt . Với dáng người nhỏ nhắn đặc trưng của một cô gái châu Á , nàng gần như lọt thỏm giữa biển người cao lớn xung quanh . Dù bị vây quanh bởi vô số người , tầm mắt của Sara vẫn len lỏi xuyên qua khoảng trống giữa những bóng lưng và chiếc mũ len nhiều màu . Ở phía xa , dưới ánh sáng vàng rực rỡ của hàng đèn trang trí , nàng bắt trọn khoảnh khắc một nhóm người đang tụ lại , như tâm điểm của sự chú ý . Họ cười nói rôm rả, tay giơ máy ảnh , thi nhau xin chụp ảnh cùng một người phụ nữ ở chính giữa .Người đó nổi bật đến mức thứ ánh sáng lấp lánh trên đầu còn thua xa , chỉ đóng vai trò làm nền , khiến sắc đẹp ấy thêm phần rực rỡ mà thôi . Dáng người cao vượt trội so với đám đông , từng bước đứng yên cũng toát ra một thứ uy quyền khó tả . Mái tóc đen điểm những sợi trắng bạc buông xõa xuống vai , như dải lụa đêm được vẽ thêm những vệt sương giá . Đôi mắt đỏ rực dưới hàng mi dài không chỉ nhìn , mà như đang xuyên thẳng vào tâm trí người đối diện , kéo linh hồn họ rời khỏi thực tại .Ôm trên tay bó hoa hồng trắng khổng lồ , từng cánh hoa phủ lớp sương mỏng như vừa bước ra từ miền cổ tích mùa đông , người đó chậm rãi tiến về phía nàng . Là Lyhan Romanov .Mỗi bước chân cô ta đặt xuống , đám đông như có một sức mạnh vô hình tự động tách hàng , mở ra một lối đi thẳng tắp giữa biển người . Tiếng nhạc Giáng sinh , ánh đèn , tiếng trò chuyện rộn rã bỗng trở nên xa xăm , nhường chỗ cho nhịp tim của Han Sara vang lên rõ rệt trong tai mình . Chưa bao giờ nàng mang trong người một cảm giác mâu thuẫn đến vậy , vừa sợ hãi , vừa choáng ngợp , vừa không biết phải phản ứng ra sao . Như thể trước mắt không chỉ là một con người , mà là cơn bão đang chậm rãi tiến lại , đẹp đến mức khiến người ta muốn ngắm mãi , nhưng cũng nguy hiểm đến mức chỉ một cái chạm nhẹ thôi có thể cuốn phăng tất cả ."Chào cô , Miss Korea ." Giọng Lyhan vang lên trầm ấm nhưng ẩn chứa một sức nặng khó diễn tả , như thể mỗi từ đều rót thẳng vào tai rồi lan dần xuống tận lồng ngực . Sara khẽ rùng mình , không rõ là vì âm sắc mê hoặc ấy hay vì ánh mắt đỏ rực đang khóa chặt lấy mình . Nụ cười thoáng hiện trên môi Lyhan vừa như trêu chọc , vừa như đang thăm dò , khiến không khí giữa hai người chùng xuống một nhịp đầy căng thẳng ."Giáng sinh an lành." Cô khẽ nghiêng người , trao cho nàng bó hồng trắng lớn đến mức một tay ôm không xuể. Những cánh hoa mượt như lụa , ánh lên sắc ngà tinh khôi dưới ánh đèn vàng của quảng trường , phảng phất hương dịu nhẹ nhưng sắc sảo , như thể từng cánh hoa được nuôi dưỡng từ mùa đông băng giá và một chút kiêu hãnh của người tặng . Giữa dòng người tấp nập , khoảnh khắc ấy tách riêng thành một thế giới , chỉ còn hai ánh mắt chạm nhau , một lạnh lùng bí ẩn , một ngỡ ngàng bối rối ."Không cần đề phòng tôi . Hôm nay là Giáng sinh , tôi có thể mời cô cùng đi dạo chứ ?"Âm sắc của Lyhan trầm ấm , nhưng lại ẩn một thứ quyền lực khó cãi . Cô khẽ nâng bó hồng trong tay Han Sara , như muốn khiến nàng chú ý hoàn toàn vào mình . Ánh mắt ấy vừa như lời mời , vừa như một mệnh lệnh khéo léo giấu trong lớp vỏ dịu dàng ."Trong mắt tôi , cô chẳng khác gì một con công đực đang khoe bộ lông sặc sỡ giữa đám đông ." Sara buông lời , khoé môi hơi cong , giọng pha chút trêu chọc nhưng vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác . Lyhan khẽ nhướn mày , nụ cười nơi khóe môi như càng sâu thêm , chẳng hề tỏ ra bị chạm tự ái mà trái lại , còn như đang thích thú với câu ví von ấy .Người mặc khoác bên ngoài một chiếc áo overcoat đen dài , điểm những mảng lông tối màu ở phần tay và gấu áo , tạo cảm giác vừa sang trọng vừa uy hiếp . Bên trong là bộ suit kẻ sọc dọc màu đen viền trắng , áo ghi-lê hai hàng khuy ôm gọn , phối cùng sơ mi trắng và cà vạt đen bản vừa , hoàn thiện vẻ lịch lãm nhẹ nhàng mang đậm hơi thở cổ điển . Phụ kiện đi kèm càng tôn thêm khí chất . Găng tay da đen ôm sát , dây đồng hồ xích kim loại , chuỗi dây vest vàng óng lấp lánh nhẹ dưới ánh sáng , và đặc biệt là cây gậy cầm tay biểu tượng cho quyền lực và sự kiểm soát . Giày da đen mũi nhọn bóng loáng cùng dáng đứng vững chãi khiến tổng thể càng toát ra sức mạnh của một kẻ vừa là quý tộc , vừa là kẻ săn mồi thượng đẳng ."Quá khen""Cô thật sự cho rằng đó là lời khen à ?"Câu nói nghe vừa thẳng thừng vừa có chút mỉa , tạo cho cuội hội thoại thêm phần trêu chọc . Sara không đáp , chỉ khẽ sánh bước bên cạnh như một lời đồng thuận lặng lẽ. Tiếng cộc... cộc... vang đều từ chiếc gậy chống trong tay Lyhan , mỗi nhịp gõ như đánh dấu khoảng cách giữa họ rồi lại vô hình kéo gần thêm . Trong ánh sáng ấm áp của mùa lễ , đôi mắt đỏ ấy vẫn sâu thẳm và khó đoán , tựa như đang giấu một điều gì không muốn ai chạm tới . Thế nhưng , lạ thay , chính âm thanh trầm đều ấy lại xua tan dần lớp nghi ngờ trong nàng , để thay vào đó là một cảm giác an tâm xen lẫn chút hiếu kỳ khó cưỡng . Đưa mắt chiêm ngưỡng đường phố rực rỡ , đôi mắt Sara long lanh như ôm trọn cả dải ngân hà , phản chiếu từng ánh đèn lấp lánh của lễ hội . Trái ngược hẳn là Lyhan , kẻ mang trong mình vẻ đẹp băng giá và thứ khí chất chết chóc , như một mảng đêm lạnh lùng len vào giữa biển sáng .Tiếng chuông gió treo trên cửa khẽ leng keng khi Sara đẩy cửa bước vào . Hơi ấm từ bên trong phả ra , xua tan cái lạnh cắt da của Moscow mùa đông . Những món đồ thủ công nhỏ nhắn , những quả cầu trang trí lấp lánh treo thành hàng khiến đôi mắt nàng sáng rỡ như trẻ con lạc vào xứ sở thần tiên . Họ Romanov đứng phía sau , không hề chạm vào bất cứ thứ gì , chỉ lặng lẽ quan sát . Tấm áo choàng đen khiến cô trông như một vết cắt tối màu giữa thế giới lung linh này . Ánh đèn vàng phản chiếu trong đôi mắt đỏ thẫm , nhưng chẳng thể sưởi ấm được nét băng giá nơi đáy sâu .Nàng khẽ cúi xuống , đôi tay nhẹ nhàng nâng chiếc hộp nhạc đặt trên kệ gỗ . Nắp hộp khảm trai lấp lánh phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp . Khi nàng vặn chiếc chìa nhỏ bên hông , nắp từ từ mở ra , để lộ một vũ công ba lê bé xíu , váy xòe trắng muốt , đang xoay tròn từng vòng chậm rãi . Giai điệu vang lên trong trẻo , mềm mại như những hạt tuyết rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng . Sara mải mê nhìn chuyển động ấy , khóe môi khẽ cong , ánh mắt ánh lên niềm thích thú thuần khiết hiếm khi xuất hiện .Lyhan nghiêng đầu , ánh mắt vẫn dừng nơi ngón tay nàng đang chạm nhẹ lên chiếc hộp nhạc . Giọng cô trầm , mang theo chút tò mò xen lẫn quan tâm:"Cô thích nó sao ?" Câu hỏi tưởng chừng đơn giản , nhưng ẩn dưới lại có gì đó như một phép thử , như thể muốn lắng nghe không chỉ câu trả lời , mà cả cách nàng nói ra điều đó ."Không hẳn... Chẳng qua nhìn nó, tôi lại nhớ đến ba của mình thôi .""Ba sao ? Nếu như ba cô đã từng mua tặng cô thứ này thì hẳn cô là một người rất may mắn .""Tại sao cô lại cho rằng tôi là người may mắn ?""Bởi vì món quà đâu tiên ba tôi tặng tôi chính là một khẩu súng ."