[ LYHANSARA ] PREMIUM LOVE
2.
Ngay sáng hôm sau , bão tuyết đã đổ về trên Thủ Đô . Một chiếc xe quân đội chờ trước nơi làm việc của các thành viên cục tình báo quốc tế chuẩn bị hộ tống Sara đến sân bay . "Vị này là ?" Sara thắc mắc nhìn sang người đàn ông đứng cạnh Lamoon ."Lên xe hẵn nói .""Ừm ."Cả ba người cùng nhau bước lên khoang sau của xe , nàng phủi đi vài bông tuyết dính trên vai áo , thời tiết đúng là khó lường trước , mới đây còn báo trời nắng đẹp nhưng giờ trời bão tuyết rất lớn . Không biết có phải là điềm báo gì đến nàng không nữa . "Xin chào cô , tôi là Bộ trưởng Bộ Tư pháp . ""Bộ trưởng sao ? Không ngờ đích thân ngài đến đây .""Không đâu , đó là nhiệm vụ tôi nên làm . Vùng Viễn Đông nước chúng tôi là nơi khá phức tạp . Theo ghi chép trong sổ sách tài nguyên đất đai quốc gia , khoảng hơn bảy mươi năm trước một vùng khoảng 2000km² đã được chính phủ bàn giao lại cho một gia đình thuộc dòng dõi hoàng tộc . Vấn đề hết sức quan ngại đó chính là hiện tại thì quốc gia chúng tôi không sở hữu vùng đất đó mà chỉ trên danh nghĩa mà thôi . " "Sao chứ...các ông đã giao cả một vùng đất đó cho một đại gia tộc hoàng gia sao ?""Đúng vậy , chuyện đã rất lâu nhưng theo quy ước được đặt ra từ nhiều đời Tổng thống thì chính phủ không được động vào vùng đất đó ."Ba người cùng lúc thở hắt , có lẽ là cùng chung một nỗi niềm không thể giấu . Mảnh đất đó rốt cuộc ẩn chứa điều gì ? Chuyến đi lần này phải do Bộ trưởng phải tận mình đến nói với Tổng thống đương nhiệm mới có thể cho phép đến đó khảo sát vì họ nghĩ đã qua rất nhiều năm , có khi đã bỏ hoang rồi cũng nên . Hai người họ được đưa đến một nơi không phải Sân bay quốc tế Sheremetyevo mà là một đặc khu quân đội đã chuẩn bị sẵn trực thăng do tính chất bảo mật của nhiệm vụ , không thể chờ lâu buộc họ phải đến ngay trong khoảng thời gian cho phép . Gió quất mạnh vào thân máy bay khi cánh quạt trực thăng xoay tít tiếng phành phạch dồn dập át cả mọi âm thanh xung quanh . Bụi đất , tuyết vụn và lá khô bị cuốn tung , quất rát vào mặt những người đứng gần . Bên trong khoang , Han Sara siết chặt dây an toàn , vai khẽ rung theo từng cú chao nhẹ của thân máy bay . Hơi lạnh từ cửa khoang tràn vào , len qua lớp áo khoác dày , cắt buốt từng tấc da . Phía trước là vùng Viễn Đông của nước Nga đang đợi , mênh mông , trắng xóa và điêu tàn .[...]Sau vài giờ ngồi trong trực thăng , nàng áp trán vào tấm kính lạnh buốt , mắt dõi theo quang cảnh trắng xóa trải dài bất tận bên dưới . Lớp tuyết dày nuốt trọn mọi gam màu , biến cả thế giới thành một tấm vải bạc mênh mang . Càng bay xa , cảnh vật càng thưa thớt , những khối bê tông và ánh đèn rực rỡ của thành phố lớn biến mất , nhường chỗ cho những ngôi làng nhỏ lọt thỏm giữa rừng thông . Mái nhà gỗ sẫm màu oằn mình dưới sức nặng của tuyết , khói bếp mỏng manh bốc lên , vẽ những vệt xám lẫn vào nền trời trắng lạnh lùng .Từ độ cao này , hướng mắt về phía trước , Sara bỗng khựng lại . Không chỉ nàng , ngay cả viên lính đặc nhiệm đang điều khiển trực thăng cũng thoáng sững sờ . Cách đó chừng 60km , giữa vùng tuyết trắng mênh mông , một khối công trình khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất một nhà máy công nghiệp u ám , xung quanh bốn phía bị bao bọc bởi những bức tường đá xám sừng sững như pháo đài , lạnh lẽo và bất khả xâm phạm ."Sao giữa vùng đất này lại mọc lên nhà máy công nghiệp ?" Bộ trưởng khó hiểu cau mày hướng mắt về phía xa . Từ khoảng cách này , khối công trình đã hiện ra khổng lồ đến mức khó tin , không biết khi đến gần nó sẽ đồ sộ đến thế nào . Trước mắt , những cây cổ thụ cao vút đứng chắn phía trước bức tường đá kia cũng chỉ như những cây non mảnh khảnh , bị cái bóng khổng lồ của nó nuốt trọn .Trực thăng hạ xuống ở một khoảng cách an toàn . Ba người họ bước ra , ngước mắt nhìn khối công trình sừng sững trước mặt vượt xa mọi hình dung về một vùng đất hoang sơ . Không phải những mái nhà gỗ cũ kỹ hay kho chứa bỏ hoang như họ nghĩ , mà là một cơ sở hiện đại đến lạnh người , với lưới điện , tháp canh và hệ thống giám sát nghiêm ngặt chẳng khác gì một nhà máy sản xuất vũ khí tối tân . Cánh cổng lớn từ từ mở ra , tiếng bản lề nặng nề vang vọng giữa khoảng không phủ tuyết . Rõ ràng , đoàn người bên trong đã được báo trước về chuyến ghé thăm bất ngờ này , nhưng thay vì cảnh giác , họ lại bước ra tiếp đón một cách nồng hậu . Dẫn đầu là một cô gái châu Á , mái tóc vàng óng rực lên dưới ánh sáng mờ của buổi chiều xám . Trong tay cô là một tập hồ sơ dày , ôm sát vào ngực , dáng vẻ chuyên nghiệp và ánh mắt sắc lạnh toát lên khí chất của một trợ lý cấp cao ."Chúng tôi biết đến sự ghé thăm của các vị , mời các vị vào bên trong ." Cô gái cúi nhẹ , cẩn thận mời ba vị khách quý tiến vào . Con đường bên trong đã được dọn sạch tuyết , để lộ lớp đá lát xám trơn bóng . Hai bên cổng , những chậu than đỏ rực tỏa hơi ấm phảng phất trong làn gió buốt . Họ bước qua bức tường bao quanh bên ngoài , tưởng như đã vào được khuôn viên chính nhưng ngay trước mắt lại hiện ra thêm một lớp tường bảo vệ thứ hai , cao hơn và kín kẽ hơn , như thể che chắn cho một bí mật không ai được phép xâm nhập .Đứng ở vị trí chính diện , ngay vọng gác trên bức tường là một bóng người khiến Han Sara lập tức khựng lại . Đó chính là người phụ nữ mà cô đã vô tình va phải trong con hẻm hôm trước . Giờ đây , vẻ bề ngoài của cô ta hoàn toàn khác nghiêm nghị , ánh mắt lạnh như băng quét xuống . Tay cô ta chống một cây gậy với tay cầm chạm khắc từ ngọc lục bảo , sáng lấp lánh dưới ánh tuyết . Thân hình cao lớn , vượt quá một mét tám , mang đậm nét uy quyền và sức mạnh của dòng máu Nga chảy trong huyết quản ."Vị đang đứng trên kia , chính là chủ nhân của nơi này . Cô Lyhan Romanov ." Cô gái tóc vàng khẽ bước lên trước, một tay áp lên ngực trái , cúi người thật sâu để chào người phụ nữ đang đứng trên vọng gác , ánh mắt hướng lên đầy kính trọng .Han Sara khẽ cau mày , thì thầm như nói với chính mình:"Lyhan Romanov...? Chẳng phải đây là dòng họ Hoàng gia cuối cùng từng trị vì Đế quốc Nga hay sao ?"Một cánh cửa nhỏ dưới chân bức tường khẽ mở , tiếng bản lề vang lên trong không khí lạnh . Người phụ nữ vừa rồi bước ra , từng sải chân dài dứt khoát tiến về phía họ . Khuôn mặt nghiêm nghị trên vọng gác khi nãy giờ lại nở một nụ cười niềm nở , như thể họ là những vị khách được chờ đợi từ lâu ."Xin chào , tôi là Lyhan Romanov rất hân hạnh được gặp ." Lyhan đưa tay ra chào , bàn tay bọc trong găng da đen tuyền lạnh buốt . Cái bắt tay của cô ta chắc nịch , lần lượt siết chặt tay từng người trong nhóm Han Sara , để lại cảm giác vừa lịch thiệp vừa đầy uy lực ."Tôi là Han Sara , rất vui được gặp .""Ồ...khoang đã...hình như tối hôm qua chúng ta đã gặp nhau đúng không...Miss Korea ?""...đúng vậy ." Câu trả lời chậm rãi , đầy ngập ngừng , như thể cô chẳng muốn thừa nhận . Lyhan hơi nhướng mày trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc , như đang cố lục tìm ký ức ."Mời quý vị vào trong , liệu công xưởng của tôi ảnh hưởng gì sao ?""À không , chúng tôi chỉ đến đây khảo sát thôi .""Ừm , nơi đây chúng tôi chuyên sản xuất những mặt hàng công nghệ điện tử phục vụ cho việc chế tạo thiết bị công nghệ . ""Sao tôi chưa từng nghe thấy tên công xưởng này nhỉ ?" Bộ trưởng nhìn dáo dác xung quanh , chỉ là sản xuất công nghệ điện tử thôi mà ? Cần gì bảo vệ nghiêm ngặt đến mức trang bị cả súng ?"Tại vì nơi này không thuộc quyền quản lý của chính phủ , cho nên tôi chẳng có nhiệm vụ phải công khai cho thế giới biết . Nếu ông muốn giấy phép , chúng tôi sẵn sàng đưa cho các người xem ." Gật đầu với nữ trợ lý thân cận của mình Maiquinn , ra hiệu mang giấy tờ cho phép hoạt động ."Đây là giấy phép cấp quyền từ Cục Quản lý thị trường trực thuộc Bộ Công thương ."Cầm tờ giấy có dấu mọc đỏ trên tay , đúng là giấy thật không phải giả mạo . Đến đây họ cũng chẳng nghi ngờ gì thêm , chắc để bảo mật thông tin về quy trình sản xuất nên mới cho bảo vệ dày đặc như vậy . Không có vấn đề gì . Bước chân rời khỏi cánh cổng , Sara vẫn cảm thấy trong lòng vương lại một khoảng trống khó chịu . Nàng đã hy vọng chuyến đi này sẽ mang về chút manh mốic, một khe hở để lần theo nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là nụ cười xã giao và cái nhìn tiễn khách khéo léo . Sự niềm nở ấy , càng nghĩ càng thấy như một bức tường kính trong suốt vừa gần gũi , vừa lạnh lùng , ngăn cách mọi thứ bên trong với thế giới . Gió lạnh quất vào má , cuốn tung vài sợi tóc vướng trên trán . Sara ngoái đầu nhìn lại nhà máy vẫn đứng vững giữa nền trời xám , cổng lớn đã khép chỉ còn lại những tháp canh im lìm dõi theo . Trong khoảnh khắc ấy nàng biết ở nơi kia vẫn còn những bí mật mà mình chưa thể chạm tới ."À chờ đã Miss Korea !""Cô gọi tôi sao ?""Đúng vậy , đây là danh thiếp của tôi . Rất mong chúng ta có thể gặp lại .""Ừm , tạm biệt cô ." Nhận lấy tấm danh thiếp rồi rời đi .