[ LyHanSara ] Dâu Tây và Quýt Đắng
9.
Công viên gần đó . Chủ nhật nên có rất nhiều người đến chạy bộ hay đưa con em mình đi chơi , trong đó có cả Thảo Linh sáng đã sang đón bạn Cún cho Gấu con nhà mình rồi mới chở chúng nó đến công viên , hai đứa chụm lại một góc hú hí gì đó rồi . Ngôn ngữ của lũ nhóc thật khiến người ta khó hiểu , bé Cún ra dáng trưởng thành hơn , tuy bằng tuổi nhưng hay nhường Ánh Sáng còn chủ động đẩy xích du dù cho thần hình có bé tí . Còn con Gấu nhà cô á ? Thôi khỏi nói , đối với Thảo Linh có thể nhỏ nhưng khi đứng cạnh bạn Cún kia thì em nó cao hơn người ta tận nửa cái đầu . Bé Cún Trần Thị Phương Thảo . Trong khi hai đứa nhóc đang chơi bên kia thì bên này cô cũng đang hứng thú với bàn cờ tao nhã trước mặt là người bạn thân thiết đã có hẹn từ trước Lê Ánh Nhật , giáo viên Ngoại Ngữ trường Phan Đình Phùng và nghề tay trái là dịch cabin chuyên ngành ngoại giao , thường bắt gặp trên các cuộc hợp mang tính thương mại lớn . "Nay có gì mà rũ ra đánh cờ vậy ?" Thảo Linh nhướng mày duy chuyển quân cờ tướng . "Ngày nghỉ ở nhà chán , sẵn chở Cam nó sang nhà bạn rồi ghé luôn chứ gì đâu .""Kể ra cũng lạ , đâu ra xuất hiện cái quả Cam trên đầu vậy ? Tôi nhớ cô đâu thích nhường nhịn ai bao giờ ?" "Không thích nhường nhịn ai thì giờ nhường nhịn nó , thấy có tìm năng ham học nên mới đồng ý dạy kèm cho con bé thôi . Đừng nghĩ nhiều quá bạc đầu""Chưa nói gì mà người ta đã vội thanh minh , chiếu tướng" "Thôi đi , dạo này sao rồi ? Bận lắm hả ?" "Ừm , rất bận . Nay được hôm nghỉ mới đưa Gấu ra sân chơi đây này , được đi với bạn cái là mặt mày hớn hở ra ." Ánh Nhật khẽ lắc đầu bật cười xếp một ván cờ mới tiếp tục trò chơi . Nhưng từ xa đã có người nhìn về phía hai thân ảnh ngồi dưới bóng cây râm mát , họ chơi vui vẻ là những người bạn thân thiết của nhau từ khi còn bé tí . Giờ đây nhiều ngã rẽ nhưng vẫn còn đây phút giây thư giãn cạnh nhau trò chuyện khiến Thảo Linh quý hơn tình bạn đẹp đẽ của mình . Han Sara và Hoàng Mỹ chầm chầm bước tới , nhưng chỉ dám ngồi xuống băng ghế quay lưng về phía hai người không xa . Hoàng Mỹ cúi mặt bám móng tay , ánh mắt phút chốc trở nên buồn bã , thấy thế em cũng không thể làm gì hơn ngoài giữ im lặng . Cô bạn khờ khạo của em thích thầm người ta ba năm trời , lần đầu gặp đã thích dáng vẻ đôi phần kiêu hãnh ngông nghênh mà dịu dàng lạ thường , Hoàng Mỹ yêu người ấy từng cử chỉ nhỏ nhất , từng nụ cười đến nét chữ . Nàng đã dành thời gian dành nghiềm ngẫm nỗi ưu tư một mình trông hằng đêm ròng đằn đẳng . Nếu Ánh Nhật là một ngôn ngữ khó hiểu thì trông mắt nàng chị chính là sự dễ chịu từ hiển phong bay ngang tóc , là hương hoa cỏ êm dịu . Có thể chị giống mùa hạ , vừa ẩm ương vì các cơn mưa đầu mùa giông bão , vừa rực rỡ tựa bầu trời ngập trong nắng chói chang . Nàng có thể ví chị sánh ngang với vì sao sáng , tài giỏi gấp trăm lần nhưng chẳng thể nào ví mình có chị bên cạnh . Ánh trăng mãi mãi lẽ loi , trăng tương tư mặt trời , mà ngày không song hành với đem . Nàng kém cỏi , trách mình sao lại tự tin đến mức ước mơ có thể cùng chị yêu thương chứ . Có lẽ Dung nói đúng , không phải chị vô tâm , mà là vì nàng chưa là gì để chị để vào mắt . "Này Thảo Linh" giọng nói Ánh Nhật chợt nhẹ hẳn , trầm ngâm gọi . "Hửm ?" "Tôi có phải khô khan lắm không , tính cách vô tâm vẫn chưa bỏ được .""Hahaha , hôm nay sao lại hỏi câu này ? Thấy có lỗi với ai sao ?" "Không chắc , cứ thấy ái nái trong lòng""Ừm , gần ba mươi tuổi rồi . Tôi với cậu chẳng trẻ trung gì nữa , tôi bằng tuổi cậu không sống lâu hơn cho nên không có lời khuyên hữu ít đâu""Vậy à..."Trời bắt đầu nổi gió lớn , mây đen vì thế mà ùn ùn kéo đến bao phủ cả bầu trời đầy nắng vàng . Bỏ dan dỡ ván cờ Thảo Linh nhanh chóng chạy đến bế hai bạn nhỏ lên tay . "Trời có lẽ sắp có mưa lớn , cậu cũng nhanh về nhé Ánh Nhật " "Tạm biệt , về cẩn thận ." Chào tạm biệt nhau , cô và hai chiếc bạn thân cùng nhau ra xe hơi . Hai đứa nhỏ ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau , từ kính chiếu hậu nhìn qua lớp kính xe đột nhiên cô nheo mắt . Cố gắng nhìn rõ bóng người đang ngồi ở hàng ghế phía không xa . Lúc này Han Sara ngõ ý muốn về nhà vì không nhanh lát sẽ mắc mưa , nhưng Hoàng Mỹ lại muốn ngồi ở đây thêm chút cho nên chỉ có mình em quay về . Một mình , nàng ngước mắt lên cành cây đang lắc lư mạnh mẽ trong gió trời , cuồn phong làm tóc nàng tung bay trên không trung , nàng thích thời tiết này lắm . Tuy mang nét trầm buồn ủ uất nhưng lại khiến lòng người nhẹ nhàng đi mấy phần nặng trĩu bao ngày qua . Giọt nước mắt đong đầy trên gò má hồng , nàng đang vui mà tại sao lại khóc nhỉ ? Vui khi được ở cạnh chị trên danh nghĩa cô trò không hơn không kém . Hoàng Mỹ giống lá trên cành khô , mặc cho gió có thét gào những định kiến hữu hình đi nữa vẫn cố chấp không buông tay lìa cành . Nhưng em ơi , người ta có thương em đâu ? Có thể nghe thấy tiếng nức vỡ từ trái tim , mây xám đan mây đen càng ngày càng đen kịt , càng ngày nước mắt nàng càng rơi thêm , đôi vai gầy run lên vì tủi thân . Tại sao trái tim chị lại giá băng như vậy chứ ? Chỉ trách trái tim nàng làm bằng thủy tinh mỏng manh và dễ tan vỡ . Ngồi đó mưa lúc nào không hay , màng mưa trắng nhưng sao nàng lại chẳng cảm thấy gì ướt đẫm ? Người bản thân khô ráo đến khó hiểu , ngước đôi mắt đỏ ửng lên có một chiếc ô đang che chỡ nàng thoát khỏi nước mắt từ bầu trời . Quần áo và chiếc lắc tay Hoàng Mỹ tặng người đó đeo trên người , là Ánh Nhật . "Chị..."Thấy Ánh Nhật , nàng lại khóc càng to , bật dậy nhào vào lòng chị mặc cho quần áo đối phương có ướt nhem đi nữa . Ánh Nhật thở dài , choàng cánh tay qua eo Hoàng Mỹ nâng cả người bạn nhỏ lên để có thể ôm mình dễ dàng hơn . "Em ở đây khi nào ? Chẳng phải nói ở nhà bạn sao ?"Không đáp lời . "Sao khóc , ai làm gì em ? "Hức...""Thôi , về nhà rồi nói tiếp . "Buông chị ra , dụi dụi đôi mắt vẫn không ngừng rơi lã chã . Khương Hoàng Mỹ rất muốn nói cho chị biết rằng nàng rất yêu chị . Nhưng chỉ dám bước đi bên cạnh , đến cầm tay nàng còn chẳng dám vì không đủ tư cách . Ngồi vào trong xe , không dám đối mặt với Ánh Nhật nên từ đầu nàng có ý định ngồi ghế sau nhưng đã bị chị buộc phải ngồi ghế phụ lái . Vào xe còn cẩn thận thắt dây an toàn cho Hoàng Mỹ , hôm nay chị khác quá , chẳng giống chị thường ngày chút nào . Hay là từ bỏ nhỉ..? Bàn tay được sưởi ấm bằng bàn tay khác , Ánh Nhật nắm lấy tay nàng một cách bình thản , chị chưa vội đạp ga vì có phần lưỡng lự trong lòng . "Dù không biết em buồn chuyện gì , nhưng...Mỹ à..nín đi em . " "Chị hôm nay còn biết nói câu đó sao ?" "Xin lỗi em , có lẽ đã làm em tủi hờn rất nhiều . " Xoa đầu Hoàng Mỹ đầy dịu dàng , có lẽ cô bé này đã làm chị lưu tâm rất nhiều .