[ LyHanSara ] Dâu Tây và Quýt Đắng
5.
Sáng sớm khoảng bảy giờ , Thảo Linh thường lệ dậy sớm và thay quần áo chuẩn bị đến công ty thì có tiếng chuông điện thoại ầm ầm reo lên . Là Thùy Dương gọi cho cô , không biết chuyện gì nên nhấc máy lên nghe thử . "Alo Linh hả !? Lên công ty liền đi , có chuyền này cần mày xử lý""Chuyện gì ?" Vừa nói vừa thắt cà vạt"Có gián , một tên từ tập đoàn DH . Anh ta có lẽ đã lấy được vài tài liệu mật và chuẩn bị trốn nhưng đã bị bắt gặp""Giữ nguyên hiện trường , nói Tổng Giám Đốc Trần sẽ đến ngay ."Động tác mặc trang phục cũng nhanh hơn , đôi mày cau lại mang thêm chiếc đồng hồ lên tay rồi khẩn trương ra khỏi nhà mà quên tam biệt Ánh Sáng . Ngồi trong xe nét mặt không biến sắc lòng dấy lên một câu hỏi , thủ phạm là ai mà dám lộng hành vậy trong sân nhà của cô chứ ? Có phải là đang tự tin quá vào bản thân không ? Tất cả hồ sơ xin việc gần đây được giám xác kĩ lưỡng , hễ ai có dấu hiệu đáng ngờ lập tức từ chối vậy mà vẫn có Gián lẻn vào . Toà trụ sở chính của Tập đoàn W&T trải dài khắp con đường , nó khổng lồ giống như một viện nghiêm cứu chính thống . Đoàn người đứng chờ sẵn vị lãnh đạo của họ trước sảnh chính , một số tiếng ồn ào bàn tán đã nổi lên khắp các bộ phận có liên quan . Ngày thường có thể thấy Trần Thảo Linh thân thiện đối xử tốt với mọi người nhưng bất kì ai phạm sai lầm đến lần thứ hai lập tức bị để mắt đến . Một sự kiện lớn làm rúng động cả báo chí năm 2018 , chính là lệnh xa thải gần một nửa số lãnh đạo vì làm việc thếu trách nhiệm , tham nhũng và thông đồng với bên thứ ba . Trần Thảo Linh thu hồi tất cả số cổ phần trong tay họ trong tích tắc không đợi họ phản biện thêm bất cứ gì . Bởi vì chứng cứ Hệ thống vận hành chảy theo một mạch nước liên kết chặt chẽ với nhau , có thể nói Tập đoàn W&T là nơi không dễ để tồn tại , trí thức và tài năng kèm theo yếu tố thứ ba mới có thể cho họ cách ghế thực tập ở nơi này . Đỉnh cao của danh vọng , nếu nó thể nói thì W&T chẳng khác gì Samsung ở Hàn Quốc được nhiều người theo đuổi và ước ao . Mũi giày bước khỏi xe , vẫn là nụ cười đó nhưng hôm nay không ai có thể vui nổi , chẳng dám thở mạnh vì nụ cười Thảo Linh mang có tận nhiều ý nghĩa khác nhau , hỷ nộ ái ố , không thể nhìn ra . Hôm nay thì khác , họ có thể thấy rõ mồn một sự méo mó và biến chất của nó so với thường ngày . Rất hiếm khi thấy Thảo Linh nổi giận vì con người cô vốn hoà đồng niềm nở với mọi người . Người ít tức giận , nhưng hễ ngòi lửa đủ lớn cũng có thể khiến họ bùng phát tựa núi lửa phun trào . "Mời Chủ Tịch đi lối này ạ" Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng , hình như sải bước của Thảo Linh đang ngày càng nhanh dần , thang máy dành riêng cho cô dẫn đến tầng cao nhất . Trên đỉnh của toà nhà này chính là phòng làm việc của Trần Thảo Linh , cả một tầng lầu chỉ dành riêng cho cô không có giấy phép không ai có thể tiếp cận trừ khi nhận được sự đồng ý . Nhưng không , hình như đã sai khi thang máy chỉ ngừng lại ở tầng bốn mươi nơi dành cho lãnh đạo và diễn ra các cuộc hợp mà thôi . "Xin mọi người giữ trật tự , việc này liên quan mật thiết đến tập đoàn hãy chờ Chủ Tịch Trần đến giải quyết""Giải quyết gì chứ hả ? Cô nhìn xem , cái tên khốn này dám lẻn vào văn phòng của Thảo Linh lấy trộm tài liệu mật , xem lại công việc bảo mật của bộ phận giám sát đi ! ""Này , ông đừng đổ lỗi cho chúng tôi , nếu người của chúng tôi không phát hiện và bắt được thì giờ hắn ta không quỳ ở đây đâu !"Bầu không khí đầy tiếng cãi vãi , căn phòng cưa như được thiết kế biệt lập với bốn bức tường đều là màu đen tuyền huyền bí , khắp nơi chỉ treo mỗi bức hoa hoa loa kèn trắng khổng lồ và cái tủ bí ẩn ở góc . Hắn ta chưa từng biết qua nơi này trong hệ thống thiết kế , nhưng hắn biết nếu đã không có trong hệ thống thì chắc chắn đã có người muốn che giấu nơi này , song hành hiện tại bay giờ hắn đang có mặt ở đây , hai tay bị khoá chặt bởi còng số tám không thể duy chuyển cũng như chống cự . Huyết áp bắt đầu tuột dốc không phanh khi linh cảm có một tiếng đế giày va chạm với mặt đất . Mặt mày tái nhợt run rẩy vì cả đời hắn cũng không tin kế hoạch hoàn hảo mà bên chống lưng vạch ra lại dễ bị nắm thóp . Cánh cửa mở ra là lúc tim hắn như ngừng đập , Trần Thảo Linh tới rồi . Cô ta không giống như vẻ ngoài của mình , đó chỉ là thứ cô ta cho phép người khác thấy mà thôi , còn trên thương trường đúng là một con quỷ săn mòi thực thụ , có thể nuốt chửng bất kì ai dám làm hại đến Tập đoàn và lợi nhuận . Đế chế cô ta lập nên có thể nói , chỉ cần một cái búng tay và gương mặt không hài lòng thì kinh tế cả quốc gia lập tức bị ảnh hưởng nghiêm trọng . Tầm thường sao ? Chữ đó sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong từ điển để miêu tả cô ta , bắt tay hợp tác với các Tập đoàn lớn nước ngoài , linh kiện và chip bán dẫn Tập đoàn W&T chỉ thua mỗi Hoa Kỳ . Kinh tế Việt Nam do vậy mà tăng trưởng vượt trội . Công ty nói không với truyền thông rầm rộ , âm thầm và thiết thực , mang lại lợi ít một cách thực tế phục vụ tổ quốc . Trần Thảo Linh không cần truyền thông , truyền thông cần tới Trần Thảo Linh mới đúng . Thành công không tránh khỏi ganh ghét , điển hình như hắn , Tập Đoàn DH đã cẩn thận đào tạo hắn suốt năm năm chỉ để tìm được sơ đồ thiết kế chip nhưng đến nay đã biết , không phải cứ muốn là làm được . "Cậu là Nam Phong ?" Chất giọng khàn khàn đặt trưng , dáng người từ từ tiến tới sừng sững trước mắt hắn . "Đ-đúng""Nói đi cậu đã làm gì" không cảm xúc cởi bỏ áo khoác ngoài cho dỡ vướng tay chân . "Anh ta lấy cắp thẻ ra vào phòng Chủ Tịch , ý định lấy cấp tài liệu mật nhưng người ở bộ phận giám sát đã phát hiện và đưa anh ta đến đây""Ha..." Người khẽ thở dài . "Mấy người ra ngoài đi " Không dám cãi lệnh mà làm theo , chỉ có mình Thùy Dương được ở lại . Sau khi những người kia đi hết , Thùy Dương cẩn thận khoá trái cửa , cơn sợ hãi của hắn bắt đầu tăng cao . Mồ hôi túa đầy cổ áo , ngẩn mặt nhìn cô mà liên tục lắc đầu . "Cậu làm việc cho ai ?" Bắt đầu xoắn tay áo . "Biết không từ khi tôi còn nhỏ thì chưa ai phớt lờ bất kỳ lời nói nào của tôi . Ngay cả bố mẹ tôi còn chưa làm thế , thì cậu là cái thá gì ?" Quay lưng đi tới cái tủ được khoá kia , mở cánh cửa ra , lôi từ bên trong một cây gậy đánh golf bóng loáng và đắt tiền . "Kh-không , làm ơn " sợ hãi cố gắng lùi về phía sau . "Biết sao không hôm nay cậu làm tôi khá tức giận , vào được Tập đoàn tôi là cậu giỏi , tôi dành lời khen cho cậu" vụt mạnh gậy thép vào mặt Nam Phong . Máu mũi chảy , đầu óc choáng váng của đối phương vẫn không làm khuôn mặt cô biến sắc . "Tôi hỏi lại lần nữa , cậu làm việc cho ai ? Tại sao lại nhắm đến mớ tài liệu trong phòng tôi ?" "Ah ! Tôi không làm cho ai cả-ặc !" Vừa dứt câu , một gậy nữa đáp xuống khớp gối , sau đó liên tiếp những cái vung hết sức vào các vùng sương cứng cáp . Thể lực của Thảo Linh không như phụ nữ bình thường , cô từng có mặt khá đào tạo quân đội khi đăng kí nghĩa vụ quân sự vào năm mười tám tuổi , nhưng đã không tiếp nhận công việc đó mà về nhà điều hành Tập đoàn . Cánh tay cứng cáp , thái dương nổi gân xanh đánh cái nào cũng khiến hắn chết đi sống lại , máu họng và tai đã trào ra hết , miệng lẩm bẩm cầu xin nhưng tuyệt đối không chịu khai ra bên thứ ba . "Con chó trung thanh như cậu tại sao phải là con tốt thí ? Đối với hành động của cậu thì phía công ty chúng tôi có thể khởi kiện cậu với mức bồi thường ngất ngưởng . Nếu bên chống lưng cho cậu không trợ cấp thì tôi e rằng gia đình cậu có làm cả kiếp sau vẫn không thể bồi thường đủ""Không ! Họ nhất định sẽ không bỏ mặt tôi !""Vậy à , sao khi nãy cậu nói cậu không làm cho ai mà ?"Bị nắm thóp , Nam Phong bắt đầu ú ớ không biết nói gì tiếp theo vì biết mọi chuyện đã bại lộ . Cũng không chắc bản thân sẽ an toàn nếu trung thành mãi . "T-tôi nói , làm ơn đừng tay lại""Sao không làm vậy ngay từ đầu ? Tôi đã rất nhân văn khi không bắt cậu đề bù , mấy vết thương này rồi sẽ lành như cuộc đời khổ cực của cậu nếu không nói sẽ kéo dài mãi mãi""V-vâng ạ"Túm tóc để có thể nhìn thấy rõ gương mặt bầm dập của Nam Phong ."Ừm , biết vậy là tốt bởi vì tôi không muốn nhiều lời với loại người như cậu . Cho người mang cậu ta đến bệnh viện đi , tôi sẽ trả viện phí" nói với Thùy Dương.