[ LyHanSara ] Dâu Tây và Quýt Đắng
26.
Do chỉ mới tới Hàn Quốc vào sáng hôm nay , cho nên Thảo Linh vẫn chưa có cơ hội gặp bà nội của Sara cho nên em đã kéo tay cô vào nhà . Vào tới bên trong thì thấy bà Han đang ngồi gọt vỏ mất quả hồng bà vừa mới mua , dáng người bà nhỏ và lưng hơi còng vì tuổi đã lớn , tóc bạc phơ vừa gặp đã có cảm tình bởi khuôn mặt vô cùng phúc hậu . Thấy vậy Sara định mở lời giới thiệu vì nghĩ Thảo Linh không biết tiếng Hàn , nhưng không em ơi . Người thương em tài giỏi hơn em nghĩ nhiều đó . Trần Thảo Linh khuỵu gối xuống nền tuyết lạnh để có thể nói chuyện với bà Han dễ dàng hơn . "Con chào bà .""Ừm , bà chào con . Con là bạn của Sara nhà bà hả ?""C-chị ấy là..là người yêu của con ạ.." em ngại ngùng lắp bắp .Nghe cháu gái mình nói vậy bà liền đưa tay xoa xoa mặt của Thảo Linh , mịm màng , mũi là đồ thật , cộng hai điểm . Chiều cao nổi bật , cộng một điểm . Lễ phép đứng đắn và trưởng thành , thấy cái cách cô nhìn chàu bà lập tức ưng ý chạy vội vào trong lấy ra chiếc bánh chocopie đặt vào tay cô . Bất ngờ vì món quà trong tay , Thảo Linh ban đầu còn không hiểu nhưng cũng đút chiếc bánh vào túi áo một lát nữa sẽ ăn sau . Ba người cùng vào nhà , từ khi thấy Thảo Linh bà Han không còn dắt tay Sara nữa . Sara là ai ? Bà không biết . Vào tới giang nhà ấm áp , bếp lửa bên ngoài sân còn đang cháy , phát ra một mùi rất thơm vì bà đang ran ít hạt dẻ . Bà đi vào bếp , dọn từng món bà vừa nấu chờ cháu về ăn . Sara ngõ ý cùng bà mang ra và rồi em bị bà phũ phàng nói là : " chén nhà bà còn ít lắm , thôi cháu cứ ngồi yên đi . " . Ngày thường bà nấu cũng khá nhiều , một mình Sara ăn phải hai buổi mới hết , giờ có thêm cô không biết thế nào đây . Cái bàn có chế độ sưởi ấm nên Thảo Linh liền cởi bỏ cái áo khoác ngoài ra , em có ý muốn treo nó lên móc giúp vì nó nằm ngay sau lưng em thôi , nhưng cô không để em kịp đứng dậy thì bản thân đã đứng dậy , tiến về phía em treo cái áo lên xào . Khi quay về còn không quên xoa đầu em đầy trêu chọc khiến tóc Sara rối hết cả lên . "Cơm tới rồi đây !" Một bàn thịnh soạn , món canh nóng còn bóc khói nhìn thôi đã muốn ăn rồi . Nhắc mới nhớ , đã lâu rồi không có ai nấu cho cô ăn giống thế này . "Wow , nhìn ngon quá bà ạ""Hahaha vậy hả ? Con ăn nhiều vào nha , con bé Kim Chi nhà bà lúc nào cũng ăn như mèo hửi .""Kim Chi ? ""Bà à , sao bà lại gọi con như vậy chứ !"Phụt..! "Hahahh Kim Chi là tên ở nhà của em ấy sao ạ ?" Thảo Linh nuốt vội miếng cơm trong miệng rồi bật cười khúc khích ."Đúng rồi , hồi nhỏ nó cùng bà muối kim chi . Nhỏ bất cẩn vấp một cái làm đổ nguyên cái thao bà cất công làm từ sáng . Thế là bà gọi nó là Kim Chi luôn . " Bà gắp vào bát Thảo Linh một miếng thịt và liên tục rất nhiều đồ ăn nằm ngay ngắn trong bát cơm của cô và bao nhiêu cũng ăn hết không kén một thứ gì . Ăn còn tấm tắc khen ngon nữa , sao mà ưng cái bụng dữ vậy cà . "Lúc trước khi bố mẹ con thường gọi con là Lyhan .""Hả ? Tên ở nhà chị là Lyhan sao ?""Ừm , ông bà coi một chương trình truyền hình , thích cô ca sĩ Lyhan gì gì đó xong quay ra gọi chị như vậy luôn .""T-thế em cũng muốn gọi như thế nữa !" "Được , em cứ gọi nếu em thích ." Thảo Linh để đĩa cá đã gỡ bỏ xương xuống cho Sara , vì thấy em có nhìn nhưng không chạm đũa cho nên đã tự tay gắp xương ra cho em .Hành động tuy nhỏ nhưng bà Han thấy hết , để bát cơm xuống bàn , bà lại chạy vào lấy ra thêm một cái bánh chocopie đặt lên tay Thảo Linh một lần nữa xong còn cười hề hề xoa đầu đứa cháu mới quen . "Bà ơi con cũng muốn chocopie ." Em xoè tay ra xin ."Ăn cơm xong đi rồi bà cho , không hể bát cơm đó là bà không thương con nữa đâu . ""Không thương con thì thương ai ?""Bà thương Lyhan của bà."Nghe bà gọi mình bằng cái tên đã lâu không nghe thấy ai gọi , tưởng chừng như nó chỉ còn là hồi ức gói gọn vào trí nhớ , nhưng không , cô cúi mặt hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười ngước nhìn bà Han ánh mắt đầy trìu mến , nhìn bà cô nhớ quá ngày xưa . "Chị...""Huh ? Sara có muốn ăn cá nữa không ? Hay em muốn ăn thịt ?""Em cũng thương chị nhiều lắm .""Hahaha , có gì đâu mau ăn đi , cơm ngon lắm đó ."_______Trời tối , bản nhạc Giáng Sinh vang lên từ những ngôi nhà bên cạnh , Thảo Linh ngồi trước hiên nhà cùng bà gọt trái cây ngắm tuyết rơi về đêm . Những ánh vàng đèn nhỏ hắt vào vườn nhà , chiếu sáng khuôn mặt trời sinh sắc sảo của cô . Bàn tay gọt trái táo rất kéo , tính tình ôn hoà dễ chịu càng nhìn càng giống một người đã lâu rồi bà đã không gặp . Bỗng nhiên bà Han ngồi dậy , bước về phía tủ nhỏ lấy ra một quyển album đã phai màu , tận tay đưa nó cho Thảo Linh ."Đây là..?""Đây là ảnh gia đình bà lúc trước , cháu mở ra xem đi ."Nghe lời bà , cô lật từng trang ra xem . Từng tắm ảnh vừa mới chụp , cẩn thân ngắm thật kĩ , từ tết vài năm trước khi Sara mới vào lớp mười nhưng dáng vẻ bà cụ vẫn lưng còng và nụ cười nhân hậu . Càng về sau những tấm ảnh dần nhạt màu hơn vì dòng chảy của thời gian . Cô dành thời gian rất lâu để ngắm nhìn gia đình nhỏ này , từ lúc tóc bà còn trắng xoá đến lấm tấm đen , từ một Han Sara trưởng thành đến một Han Sara chỉ đứng tới eo mẹ . Nụ cười trên môi cô không khép lại , vừa xem vừa nhớ . Bản thân cô cũng có gia đình chứ , cũng có những bức ảnh như thế này , nhưng chưa bao giờ đầy đủ , kể từ thời gian cách đây gần năm năm những bức ảnh đã thiếu đi hai người , nhưng họ để lại cho cô một thiên thần nhỏ nhắn và dễ thương . Nỗi nhớ trong cô cứ trường tồn theo thời gian thôi vì cô không cho phép mình quên đi một người nào cả . Người ta thật sự chết chỉ khi mọi người xung quanh không còn nhớ đến họ nữa . Chỉ là không hiện diện trước mắt thôi mà .Lật đến trang cuối cùng , trong bức ảnh đã cũ ngã màu vàng xuất hiện một người , trong rất quen mắt , người này còn trẻ cao hơn bà Han , bức ảnh chắc đã chụp cách đây rất lâu vì cô nhận ra bà Han lúc này chỉ là người phụ nữ tóc đen nhánh . Tay bế một bé trai cô nghĩ đó là bác Han Seo Jun ba của Han Sara . "Đây là ai vậy bà ? Sao lại giống con thế ạ ?""Đó là Kim Jung Hwa , là vợ của bà đó , mẹ lớn của Han Seo Jun cũng là bà nội Sara .""À...""Vừa gặp con ta đã nhớ ngay đến bà ta rồi . Cái tên chết tiệt đó dám bỏ ta mà đi trước , khi nào gặp nhau ta nhất định sẽ mắng cái tên Kim Jung Hwa một trận cho đã mới được .""Haha..có lẽ bà đang rất nhớ bà ấy đúng không ?" Bà Han thở dài . "Cái bà đó đi cũng bốn mươi rồi rồi , khi thằng Seo Jun lên tám tuổi bà ấy do bất cẩn mà bị xe tải tông chết , ra đi đau đớn . Đó là bức ảnh duy nhất và cũng là bức ảnh cuối cùng bà chụp cùng với bà ấy . Nếu biết trước bà sẽ không bao giờ tiếc một đồng bạc nào đến tiệm chụp ảnh đâu . ""Cháu ôm một cái có được không?"Trần Thảo Linh ôm lấy bà cụ một cái thật lâu , đúng là ai cũng có một thời mà . Biết trước được ngày mai sẽ không bao giờ thấy tiếc đâu . Cô cũng vậy , phút giây cạnh gia đình phai nhạt , nhưng đến lúc nhớ ra thì đã không còn họ chờ đợi , không còn những bữa cơm ấm áp hay lời hỏi thăm khi mệt mỏi , trân trọng khi còn có thể là cách duy nhất đến khi chết đi không hối hận là được rồi ."Con và Sara rất giống hai ta hồi còn trẻ , giống luôn hai vợ chồng thằng Seo Jun nhà bà . Bà chỉ mong hai đứa sẽ thật hạnh phúc là đủ rồi .""Nhìn bà con cũng nhớ mẹ và bố con lắm .""Vậy bây giờ hai người đó đang ở đâu ?""...chắc bây giờ họ cũng đang ở cùng nơi với bà Jung Hwa rồi . Con chưa từng đến đó , nhưng chắc có lẽ ở đó vui lắm vì ông bà đi mãi không thấy về dù chỉ là mơ .""Đứa trẻ đáng thương , tuy bà không tiếp xúc nhiều với con nhưng sự chân thành của con bà đều thấy rõ . Sau này nếu thấy nhớ , con gọi cho bà nhé ? Bà hỏi thăm con nha Lyhan ?"Khoé mắt Thảo Linh đỏ hoen , tuy cay mà ấm lòng trong đêm đông phũ tuyết . Ở cầu thang , Han Sara đã tắm xong từ lâu . Em ngồi ở góc lắng nghe cuộc trò chuyện không thiếu một câu nào vì em sợ nếu bước ra sẽ phá hỏng không gian của hai người . Thấy chị và bà nội thân thiết em vui lắm chứ , thậm chí còn không ngờ là họ có thể nói chuyện với nhau hợp ý đến thế . Chọn đúng người nghe dễ mà khó , trước khi gặp chị thì tiêu chuẩn trong em cao ngất ngưởng , nhưng từ ngày chị đến mọi tiêu chuẩn tưởng chừng như không ai đáp ứng được đều trở nên nhỏ nhoi trước mắt chị . Thảo luận xuất chúng , tài giỏi còn xinh đẹp , mà biết không từ lâu cái gọi là "tiêu chuẩn" đã không tồn tại , em biết đến chị là một người con gái chân thành và tốt bụng . Là người sẵn sàng giúp đỡ một cụ bà buôn gánh bán bưng trong một ngày mưa lất phất . Em thích chị từ ngày ánh mắt vô tình chạm nhau trên lớp học , em rung động vì cái ôm ngày giông bão đầy sấm chớp . Từng ngày , từng ngày em góp thích thành yêu , em yêu con người chị . Em thương luôn Chân Thành của em .