[ LyHanSara ] Dâu Tây và Quýt Đắng
11.
Đứng ở sân bay Nội Bài - Hà Nội , Thanh Thảo tiện tay châm một điếu thuốc sưởi ấm cho ngày mưa tầm tã , nói ra thì tầm hai ngày nữa nó mới lên Hà Nội , nhưng công tác chuyển trường lấy hồ sơ lại sớm hơn dự định nên là ngay trong ngày đã đặt vé máy bay luôn . Nó là cháu ruột của Thảo Linh , và nguyên nhân khiến Thanh Thảo phải chuyển trường là do cái gia đình chết tiệt của nó . Trọng nam trưởng coi thường tất cả những gì thuộc về nó , ba không nói , ngay cả mẹ cũng không đứng về phía nó . Chán nản cảnh sống trong sỉ vả và thiên vị , nó quyết định cắt đứt chuyển lên Hà Nội sống với Thảo Linh . Cách đây một tuần nhà Thanh Thảo có một trận cãi nhau rất lớn , ba mẹ một mực muốn nó nghỉ học đi làm kiếm tiền nuôi gia đình vì họ ngoại đã không còn chu cấp cho họ . Ỷ vào gia thế nên mẹ luôn tìm cách vòi tiền dì hai , Trần Thảo Linh . Nó nhiều lúc xấu hổ không biết nói làm sao để họ hiểu rằng đứa con trai họ yêu quý , là bộ mặt của cả nhà là một thằng chẳng ra gì , ăn chơi lêu lỏng hai mươi lăm tuổi chưa học xong đại học . Nghĩ đến thôi nó đã tức để máu sôi , điếu thuốc vừa châm đã hết , giờ trong đầu có hơi ngổn ngang nhưng chắc sẽ qua nhanh thôi bởi vì chẳng có gì khiến nó phải thấy có lỗi cả . Định châm thêm một điếu lên môi , nhưng đã hộp thuốc đã trống không . Đúng lúc chiếc xe hơi vừa lăn bánh tới , nó vội vã nhé hộp thuốc vào balo vì không biết dì sẽ phải ứng thế nào nếu thấy nó như vậy . "Sao nói hai ngày nữa mới lên đây ?" Bước xuống xe . "Tại hồ sơ hoàn thành sớm hơn dự kiến nên cháu lên trong ngày luôn ạ""Ừm , vào xe rồi vừa đi vừa nói chuyện"Cả hai cùng vào trong , Thanh Thảo ngồi ghế phụ lái cho tiên trò chuyện với cô . Cây đàn để phía sau cùng vali , tóc nó xoã dài nhuộm xám khói vì có một buổi diễn gần đây nên chưa kịp nhuộm lại tóc đen . Phải đó , tuy năm nay vừa qua mười tám tuổi hai tháng nhưng sự tiến triển vượt bật của nó trong lĩnh vực âm nhạc đã được nhiều người chú ý đến , cũng có thể coi là người nổi tiếng , trong giới còn gọi nó là tân binh toàn năng . "Công việc của cháu vẫn ổn chứ ?""Dạ tốt là đằng khác , dạo này có người người biết cháu hơn . Gần đây show cũng nhiều""Giỏi , có khó khăn cứ nói cho dì biết . Giới giải trí nghe nói là phức tạp , cháu còn trẻ , nhớ cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình ""Dạ""Còn nữa , chuyện gia đình cháu dì không xen vào được . Nhưng cháu phải chứng minh cho họ biết là anh hai cháu không tốt như họ nghĩ và cháu không vô dụng như họ thường áp đặt . Lượt chọn của cháu dì không ngăn cản , nhưng coi mà hút thuốc ít lại .""D-dì biết ạ ?" Nó giật mình ."Chuyện gì trên đời này mà tôi không biết ? Nhất là cô đó , có xây dựng hình tượng với công chúng ra sao thì cũng nên lành mạnh . Mai tôi mua về cho một cân kẹo mút cho ngậm , hút ít thôi , chết sớm ráng chịu""Dì này , tại áp lực cháu xả stress thôi mà""Thôi đi đừng có giỡ thói mè nheo . Hồi trước khi có Ánh Sáng tôi còn hút nhiều hơn cô đấy , giờ sống tích đức , con gái nhờ đức cha nhưng bố nó mất rồi thì nhờ đức chị hai .""Dữ" "Chứ sao ?" "Tí trên đường chị ghé cửa hàng tiện lợi em mua ít đồ ""Mua gì đấy ?""Mua kem""Mày lớn còn ăn kem ? Nhớ mua cho Ánh Sáng vài cây để tủ lạnh" "Bán bánh tránh hay gì trời ?" "Mai dì dẫn đi nộp hồ sơ vào trường , thành tích của cháu chắc phải học chuyên""Thôi , bình bình được rồi . Cháu lo chạy show không kịp cứ bình dân đi dì""Con này lạ nhề ? "Chạy trên đường , khoảng một đoạn nữa thì đến nhà thì Thảo Linh đã ghé lại cửa hàng tiện lời GS25 cho Thanh Thảo mua ít đồ dùng . Mở cử xe bước vào trong , cửa hàng chưa phải giờ cao điểm cho nên ít khách , nhìn quanh một lướt chỉ có một vị đang mua đồ ở không xa nó mới yên tâm cầm giỏ lên . Không phải thái độ ta đây đâu , mà vì bệnh sợ đám đông vẫn chưa trị được , chạy đi show thì vẫn run như bình thường . Ai nói nó bệnh ngôi sao nó cũng chịu chứ chả biết làm sao bây giờ . Để coi , hôm nay nói thèm mì hàn quốc loại nongsim đỏ phải mua liền hai gói mới được . Vớ lấy hai gói mì trên cao để vào giỏ , tiếp theo là quày đồ ăn kèm . Ở đây không có ai , nhưng khi nó cúi đầu xuống thì phát hiện có một người đang ngồi xổm lựa vài thanh xúc xích . Có hơi ngại nhưng đồ nó thích đang ở chỗ đó , cho nên mới lân la tiếp cận , đứng sát bên giả vờ lựa đồ đợi khi nào người đó rời đi mới thôi . Phải chi lấy nhanh thì không nói , cô bạn cầm trên tay hai cái xúc xích một cái vị ngô và một cái vị phô mai trông mặt có vẻ phân vân vì không biết lựa cái nào vì cái nào cũng thích . "Nè cậu ơi , cậu xem tớ nên chọn cái nào bây giờ ?" Ngước đôi mắt long lanh vì mắt thuộc dạng mắt ướt lên nhìn Thanh Thảo đứng bên cạnh , gương mặt trắng trẻo xinh xắn ngây thơ . Dáng người thì nhỏ xíu ngồi lựa đồ gặp ai đi ngang chắc dễ bắt cóc lắm nè . "H-hả ? T-tôi á ?" Lắp bắp chỉ tay vào mình . "Ừm , cậu chọn giúp tớ đi . Nãy tớ đi chơi chỉ còn đủ tiền cho một cái thôi , giờ tớ không biết lấy cái nào" buồn bã , ai biểu đi ăn mì cay với hai đứa Han Sara với Hoàng Ly làm gì giờ hết tiền còn mỗi 10k trong túi ."Hm..."xoa cầm suy nghĩ . "Thôi cậu lấy tất đi tôi trả tiền""Thật hả ? Nhưng mà chị hai tớ bảo không được lấy đồ của người lạ..." Mặt mày hớn hở khi nghe nó nói nhưng liền ủ rũ vì chị hai dặn là không được lấy cái gì của người lạ hết . Học giỏi thì giỏi chứ Lamoon khờ lắm , ra đường Ánh Nhật cứ sợ em gái bị bắt cóc không đó . "Ha , cậu lấy từ chỗ này chứ có lấy đồ của người lạ đâu ? Lấy hết đi tôi trả tiền cho ""Yeahh , cảm ơn cậu nhiều lắm" vui mừng cầm hai cái xúc xích đứng dậy , chờ Thanh Thảo mua đồ xong rồi ra tính tiền . Suốt khoảng thời gian đó Diễm Hằng cứ dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mọi hành động của nó , tuy vẻ ngoài cá tính phong cách ăn mặc từ trên xuống dưới toàn là màu đen vậy mà đứng trước ánh mắt đó Thanh Thảo cứ không ngừng tránh né mãi . Trời ơi mua cho cái cái xúc xích mà nhìn mình dữ vậy trời . Cuối cùng cũng mua xong , đi ra tính tiền . Diễm Hằng thì hép bi hép bi hẹp bì . Còn Thanh Thảo tính tiền cho cô bạn thật nhanh để không thôi cô ta lại tưởng nó là người xấu , mời có một cái xúc xích nhưng thật ra là ủ mưu tính kế bắt ẻm bán sang Campuchia thì chết . Nó ngó nghiêng xem coi Thảo Linh có đang nhìn về phía mình không , chắc chắn an toàn rồi mới nói nhỏ với nhân viên lấy hai hộp thuốc lá trên kệ đối điện không quên xuất trình căn cước chứng minh độ tuổi . Khi đã tính xong tất cả , Thanh Thảo vội vàng cất hai hộp thuốc vào sâu trong túi áo , điều chỉnh khuôn mặt rạng rỡ nhất có thể để không bị phát hiện . "Nay ăn mì à ?""Dạ , tự nhiên lại thèm ""Ừm"Về tới nhà , Thanh Thảo có lên nhà cô chơi vài lần nên cũng không bất ngờ với kích cỡ của nó nữa . So với công viên thì chắc công viên phải gọi nhà Thảo Linh bằng cụ , cái sân vườn chắc phải dùng xe máy mà chạy mấy vòng mới hết . Toà lâu đài hiện ra trước mắt , bức tượng thiếu nữ Hy Lạp giữa đài phun nước toát lên vẻ đương đại của trang viên nhìn mãi không thấy chán .Xuống xe bước vào nhà thì bạn nhỏ Ánh Sáng nhìn thấy nó đã ngay lập tức bỏ món đồ chơi trên tay xuống chạy nhanh đến xà vào lòng Thanh Thảo . Theo vai vế thì Ánh Sáng là dì nhỏ của nó thôi thì dì cháu mình cứ vậy thôi hẹ hẹ hẹ . Bế lên hun hít các thứ , con bé thơm mùi sữa bột quá trời hít mà nghiện hơn cả thuốc . Tính theo tuổi thì Ánh Sáng hiện tại là nhỏ nhất nhà , lại còn là em gái của Thảo Linh nên nhiều người trong họ quý con bé lắm , không biết có ý đồ gì không nhưng chắc dì Linh là người hiểu ra nhất .