Ly hôn sau, nàng còn giữ ta đánh dấu

Chương 67



Vào giữa tháng giêng, nhiệt độ không khí ngày càng xuống thấp. Cây cối và tảng đá trên núi tuyết đều đóng băng cứng ngắc. Địa hình bao la, những đồng bằng nhấp nhô hiện ra rõ nét. Rừng cây sam và cây tùng dày đặc treo đầy những hạt tuyết lộng lẫy, màu xanh thấp thoáng trong biển tuyết trắng mịt mờ vô tận.

Vì nhiệt độ không khí quá thấp và khô hanh, những trận tuyết lớn như thế này càng giống bột sương, từng lớp từng lớp, bao phủ khắp thế giới, trải kín con đường tạo nên sự tĩnh mịch, im ắng.

Họ bước xuống từ chiếc xe nồng nặc mùi tùng ấm áp, gần như mỗi người đều không tự chủ được rùng mình một cái, rồi lại bị sự hùng vĩ của núi tuyết trước mắt làm cho rung động.

Lạc Huyền mặc chiếc áo lông màu đen bạc, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dày màu xanh đậm. Chiếc mũ nhung dày vừa xuống xe đã đầy những bông tuyết trắng.

Là một Alpha, thân hình nàng thon dài ưu việt, nhưng từ nhỏ sức khỏe yếu kém, thường xuyên bệnh tật và vẻ mặt tái nhợt bệnh hoạn khiến nàng trông tiều tụy, gầy gò yếu ớt như một tờ giấy mỏng.

Nghe nói đỉnh núi xa hơn có độ cao so với mặt biển lớn hơn, địa hình càng phức tạp hơn, nơi đỉnh núi tuyết nhọn có giấu những hồ nước trong vắt, được dân bản xứ tôn thờ là con mắt của thần tiên giáng trần, dùng để chiếu sáng thế gian ô uế.

Vì đường núi tương đối bằng phẳng, rải rác dọc đường có những ngôi nhà, tạo thành một ngôi làng nhỏ. Mùa đông đóng băng, nhưng nơi đây lại có những dòng suối róc rách, một phần nhỏ, âm thanh bé tí, vô cùng đáng yêu.

Vạn vật trong trời đất dường như đều sắp tan biến trong những trận tuyết lớn, nhưng tiếng nước yếu ớt nhỏ bé này lại cứu vớt nỗi cô liêu trong lòng mỗi người.

"Lần trước tôi cùng đoàn phim đến đây, là thuê nhà của người dân địa phương để ở. Thật ra nơi này quanh năm bốn mùa nhiệt độ đều không cao, rất ít người đến. Những năm gần đây du lịch phát triển, gần như nhà nào cũng làm homestay, khách sạn, căn tin, quán ăn nhỏ gì đó," Tô An Chân bưng cốc giữ nhiệt, nhấp từng ngụm nước nóng, vừa làm người dẫn đường.

"Chỉ cần có điện, có TV có thể xem CD là được, không thì tôi đến mất cả hứng thú ăn vặt," Trì Lê cõng ba lô đi bên cạnh, cười thoải mái vô tư, "Tôi quanh năm suốt tháng không mấy ngày được sống thoải mái theo kiểu hiện đại, toàn nhờ vào kho phim trong máy tính bảng, có khi còn xem không đủ."

"Tôi cũng vậy, suốt ngày đi theo đoàn phim chạy, nhưng nơi này hình như có rạp chiếu phim," Tô An Chân cũng cười theo, mắt hạnh cong cong, "Nhưng là loại cỡ nhỏ, có khi còn chiếu phim nghệ thuật."

Sự trùng hợp nhất là cảnh quay của Trì Lê và Ninh Nhất Tâm lại trùng với sản phẩm hợp tác của chú Tô An Chân. Nhân viên đoàn phim trộn lẫn với nhau. Khi Tô An Chân nghe nói Trì Lê muốn đến núi tuyết sưu tầm dân gian, cô ấy đã xung phong đề cử nơi này, còn đi cùng Trì Lê.

Cũng không ngờ Lạc Huyền cũng có mặt, xem như một niềm vui bất ngờ.

Nói xong nhiều lời như vậy, Tô An Chân cẩn thận liếc nhìn Lạc Huyền đang trầm mặc không nói. Nữ sinh ấy có vẻ mặt trong suốt và sắc sảo, giữa tuyết có một cảm giác mỏng manh như sương hoa tan chảy, cộng thêm vẻ ưu tư suốt dọc đường, khiến người ta càng không nhịn được muốn đến gần.

Mặc dù, nàng đã biết Lạc Huyền và Ninh Nhất Khanh có một đoạn tình cảm phức tạp không thể tách rời, nhưng tâm sự của thiếu nữ không phải nhanh như vậy liền có thể hoàn toàn giải tỏa. Ít nhất nàng đang cố gắng bầu bạn với Lạc Huyền.

Họ đi theo người dẫn đường lên núi. Con đường ở đây có người quét dọn thường xuyên, sẽ xát muối và xúc tuyết. Trừ những lúc tuyết quá lớn, mọi người đều chỉ có thể đóng cửa không ra, ở trong phòng ấm áp, quây quần bên bếp sưởi, ăn khoai lang và hạt dẻ nướng đã phơi khô.

Tô An Chân đã biết tên thật của Lạc Huyền là Tiểu Nhai, nhưng nàng vẫn quen gọi cô ấy là Tiểu Nhai, vì lần đầu gặp mặt, nàng đã gọi cô ấy như vậy.

"Tiểu Nhai, sắp đến Tết rồi hay vẫn định đón một mình sao? Các cô có sắp xếp gì cho năm mới không?"

"Chắc là ở lại đây thôi, lười di chuyển," Trì Lê leo núi thở hồng hộc.

Nghe Tô An Chân hỏi về sắp xếp cho năm mới, suy nghĩ của Lạc Huyền đang lơ đãng bỗng tập trung lại, giật mình nhận ra thì ra một năm nữa lại sắp qua đi.

Những năm này thời gian trôi qua thật nhanh mà cũng thật chậm, khiến người ta không phân rõ hiện thực và mộng cảnh. Nàng quen che vết thương cổ tay trái, đè nén nỗi đau và cảm giác khô khan.

Không biết vì sao mấy tháng nay, cơ thể này càng ngày càng khỏe mạnh, nhưng tinh thần lại càng ngày càng suy yếu, giống như một đoàn tàu lấy máu làm nhiên liệu, "bang lang bang lang" lao về hai hướng: cảm hứng vỡ tan và cạn kiệt.

Phát hiện Lạc Huyền lại chìm vào trạng thái hoảng hốt, Tô An Chân kịp thời kéo nàng một cái, tránh cho người này ngã nhào vào lớp tuyết dày.

Nhưng nàng không biết vì sao, luôn cảm thấy Lạc Huyền dường như đang tiến sâu hơn vào tuyết, giống như ở nơi đó có điều gì đó nàng khao khát, theo đuổi.

"Cô nói gì?" Lạc Huyền kịp thời dừng bước, nhìn chằm chằm lớp tuyết dưới chân, tuyết trên đất quá đông đặc, không hề giống loại tuyết nhẹ nhàng bay bổng mà nàng muốn điêu khắc.

"Tiểu Nhai, tôi đang hỏi năm mới em có sắp xếp gì, vẫn là giống năm ngoái một mình đón sao? Không tụ tập với bạn bè một chút à?" Tô An Chân miễn cưỡng nở một nụ cười. Nàng nghĩ đến hồi đầu năm, nàng và Tiểu Nhai cùng nhau tham gia cắm trại năm mới, khi đó nàng còn tưởng rằng sẽ mở ra một đoạn tình yêu lãng mạn bất ngờ.

Thế nhưng, kết quả là, nàng mới phát hiện nhiều khi đều là tự mình đơn phương mong muốn. Rõ ràng Tiểu Nhai vẫn luôn giữ thái độ lịch sự nhưng xa cách, có lẽ con người ai cũng khó thoát khỏi ảo tưởng.

"Năm mới thì vẫn muốn đi ngắm biển... Nhưng chắc không có cơ hội đâu."

Những hạt tuyết bạc trên đầu cành tùng ào ạt rơi xuống. Lạc Huyền bừng tỉnh bởi cơn lạnh buốt này, khựng lại một thoáng. Nàng không hiểu vì sao mình thật ra đã thấy đại dương và cảm thấy rất mãn nguyện, nhưng ngay lập tức điều nàng nghĩ đến vẫn là biển.

Có lẽ biển quá đẹp, dù nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy tiếc nuối, vì khoảnh khắc có một không hai ấy.

Tiếc nuối điều gì đây?

Tiếc nuối cuối cùng cũng biết người kia yêu mình, nhưng lại không thể tiếp tục yêu.

Thật ra cũng không phải không nghĩ đến khả năng hạnh phúc, thế nhưng Ninh Nhất Khanh vốn có một cuộc đời tốt đẹp đến nhường đó, lộng lẫy và ưu mỹ. Cuộc đời người ấy vốn không nên vương chút bụi bặm nào.

Làm sao nỡ để người phụ nữ ấy đi theo mình giãy giụa trong vũng bùn chứ? Điều đó cũng quá ích kỷ rồi.

Thấy Lạc Huyền im lặng thở dài, thẫn thờ thất thần, Tô An Chân mơ mơ màng màng tiếp tục hỏi: "Giữa mùa đông mà đi ngắm biển sao? Gió biển có thổi lạnh lắm không? Tôi toàn đi vào mùa hè thôi."

"Tôi cũng chỉ nhìn biển ở cự ly gần vào mùa thu thôi. Mùa đông, đúng là rất lạnh."

Trì Lê vừa đi vừa đá tuyết trên đất, khiến đôi giày công sở có lớp nhung dày bị ướt sũng, trông như bị đổ thuốc nhuộm đen vậy.

"Huyền Huyền Huyền, tôi nhớ cô với Ninh tổng đi ngắm biển rồi mà, sao lần này năm mới lại muốn hẹn đi cùng? Lãng mạn thật đấy, trách không được nàng ấy không đi leo núi tuyết cùng cô."

Nghe lời Trì Lê nói, chút ảo tưởng cuối cùng của Tô An Chân tan biến, nàng hỏi khẽ: "Tiểu Nhai, em và Ninh tổng đã ở bên nhau rồi sao? Chúc mừng nhé, hai người thật sự rất xứng đôi."

Trong lòng hiểu rõ thiện cảm của Tô An Chân dành cho mình, Lạc Huyền suy tư một lát, không muốn thừa nhận hay phủ nhận. Nàng đích xác không ở bên Ninh Nhất Khanh, nhưng cũng sẽ không ở bên người khác.

Kiểu hiểu lầm đẹp đẽ này, đôi khi có thể giúp nàng che chở rất lớn.

"Lần này năm mới chắc cũng sẽ ở trên núi thôi, nàng ấy có công việc phải bận rộn."

"Muốn ở lâu như vậy sao?" Tô An Chân hơi kinh ngạc, "Vậy Tiểu Nhai em lần này đi cùng Trì Lê đến núi tuyết không có chuyện gì khác sao?"

"Không, nên tính là Tiểu Lê đi cùng tôi thì đúng hơn," Lạc Huyền hít một hơi thật sâu không khí lạnh thấu xương, khuôn mặt tái nhợt suy nhược càng lộ rõ vẻ bệnh tật, "Tượng gỗ mới của tôi hy vọng thể hiện được cảm giác của tuyết, cho nên tôi muốn tiếp xúc gần gũi với tuyết, xem tuyết rốt cuộc là dạng gì."

"Tượng gỗ mà làm ra cảm giác tuyết sao?" Tô An Chân lẩm bẩm một hồi, đột nhiên hỏi ra một câu hỏi ngớ ngẩn, "Vậy cô tại sao không trực tiếp làm tượng băng?"

Nghe vậy, Trì Lê và Lạc Huyền đồng thời sững sờ, rồi lần lượt cười lên.

"An Chân, Huyền Huyền Huyền nhà tôi tham gia cuộc thi tượng gỗ mà, dùng tượng băng chắc sẽ bị loại khỏi cuộc thi mất. Hơn nữa Huyền Huyền cô ấy từ nhỏ đã học tượng gỗ rồi, làm tượng băng chẳng phải là cướp chén cơm của người khác sao?"

Lạc Huyền nhẹ nhàng nâng vành mũ nhung lên một chút, lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo và mê hoặc, "Tượng băng còn khó bảo quản hơn tượng gỗ, mà tôi muốn dùng một phương pháp để lưu giữ tuyết, cho nên yêu cầu một kết cấu tương đối vĩnh cửu, để tạo ra cảm giác như tuyết nhưng lại ấm áp."

"Thế nhưng Tiểu Nhai, em là thiên tài mà, em nhất định có thể làm được, tôi tin em," Tô An Chân cười cổ vũ nói, dường như không thể hiểu được vì sao Lạc Huyền lại còn lo lắng.

"Đúng vậy, tôi với chị Chi Vãn cũng nói thế mà, không hiểu Huyền Huyền cô giỏi tượng gỗ đến vậy, tại sao còn phải lo lắng? Tôi chưa từng thấy cô thất bại bao giờ."

"Không được tốt như vậy đâu, lần này tôi cơ bản không có ý tưởng, suy nghĩ rất lâu vẫn cảm thấy có rất nhiều chỗ chưa đủ tốt."

Lạc Huyền im lặng lắc đầu cười khổ, chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu hơn một chút. Điều này không liên quan đến người khác, là do bản thân nàng quá mức kiêu ngạo lại quá mức tự ti, dường như đồng thời quanh quẩn giữa thiên đường và địa ngục mà không tiến lên được.

"Có phải là vì cô với Ninh tổng quá ngọt ngào không? Tôi thấy trong sách nói nghệ sĩ có khi cần sáng tác trong đau khổ," Trì Lê với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự nghi ngờ lớn, "Hoặc cũng có thể là cô đặt yêu cầu quá cao cho bản thân, hãy thả lỏng một chút đi."

"Quá ngọt ngào sao?" Lạc Huyền lẩm bẩm một cách bất thường, phà ra làn hơi trắng nhạt giữa núi tuyết mênh mông.

Người ngoài nhìn vào thấy ngọt ngào và lãng mạn vô cùng, nhưng thật ra đó là những khoảnh khắc đếm ngược cuối cùng của họ. Nếu mọi người biết được kết cục của họ, liệu có còn cảm thấy ngọt ngào không?

Lạc Huyền một mặt may mắn vì đã cùng Ninh Nhất Khanh đi ngắm biển, cùng nhau có khoảnh khắc có một không hai ấy, một mặt lại hối hận rằng mình có nên đi ngắm biển hay không.

Bởi vì chỉ mới hơn mười ngày xa cách Ninh Nhất Khanh, những cảnh biển ấy đã luân chuyển hàng ngàn hàng vạn lượt trong đầu nàng. Thời gian trôi qua càng lâu, lại càng khắc sâu rõ ràng hơn.

Ký ức của con người hóa ra cũng có thể quật cường và không chịu thua như vậy.

Đau dài có thật sự không bằng đau ít sao?

Hay nói cách khác, liệu những gì còn lại cho nàng và Ninh Nhất Khanh, có thật sự chỉ là nỗi đau ít ỏi có thể bị thời gian xóa nhòa hoặc thậm chí biến mất không?

Liệu Ninh Nhất Khanh có đau lòng như nàng không, thậm chí còn đau lòng hơn nàng bây giờ đến mức quặn thắt?

Nghĩ đến khả năng này, Lạc Huyền lập tức bối rối, lo sợ bất an. Liệu sự ích kỷ và yếu đuối của nàng có tạo nên một vực sâu khác cho Ninh Nhất Khanh không?

Yêu và không yêu, gắn bó và chia xa đều khó lòng vẹn toàn.

"Bên này lạnh quá," Trì Lê xoa xoa tay, cảm thấy dù cảnh tuyết tuyệt đẹp, nhưng lạnh đến mức tai mình sắp rụng rồi. Là một người miền nam, nàng thấy cực kỳ gian nan. "Chúng ta đi nhanh một chút đi, dù cảnh đẹp thật, nhưng người thật sự sắp chết cóng rồi."

Nàng nhìn Lạc Huyền đang thất thần, luôn cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm, nhưng mấy tháng nay Lạc Huyền cũng không hề phát bệnh. Trừ pheromone chập chờn ra, hình như cũng chỉ có một chút vấn đề tâm lý.

Cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì đâu.

"Huyền Huyền, cô không thấy lạnh sao? Cô không phải cũng là người miền nam sinh ra và lớn lên sao, trừ vài năm ở Kinh thị."

Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, Lạc Huyền buộc bản thân phải loại bỏ những "tạp niệm" vừa rồi trong đầu, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi rất nhỏ của bông tuyết, "Không thấy lạnh, nhiệt độ vừa phải."

Trì Lê: "..."

Quả nhiên không bình thường chút nào.

Ba người tùy ý trò chuyện, cuối cùng nửa giờ sau cũng đến được homestay ở giữa sườn núi.

Homestay tổng cộng có ba tầng, hơn mười phòng, một khoảng sân không lớn không nhỏ. Trong góc sân còn có một cái giếng nước, quanh giếng nước đóng băng, cần phải cẩn thận khi đi qua.

Trong núi tuyết trời tối rất nhanh. Họ đến homestay lúc hơn ba giờ, thu dọn hành lý, nghỉ ngơi, tắm rửa và ăn chút đồ ăn vặt bổ sung thể lực. Thời gian thoáng cái đã đến lúc hoàng hôn le lói khắp không gian bao la.

Bữa tối có món thịt bò kho tương ớt, trộn vào bánh mì, lại ăn thêm một bát súp gà nóng hổi. Cả người đều ấm áp lên.

Ăn uống no đủ, ba người tụ tập một chỗ trò chuyện, uống trà và đánh bài. Vì trăng sáng không gió, Lạc Huyền lại đề nghị đi dạo trong tuyết một chút.

Trì Lê nhăn nhó vì ngại lạnh không muốn đi, nhưng vì lo lắng cho Lạc Huyền, đành phải liều mình chiều bạn, coi như thưởng thức cảnh núi tuyết về đêm.

***

Tuyệt vời, tôi sẽ giúp bạn chỉnh sửa đoạn văn này để nó rõ ràng và dễ hiểu hơn, đồng thời giữ nguyên nội dung gốc:

Ninh Nhất Tâm hoàn thành công việc quay phim của đạo diễn, trở về nhà cũ của Ninh gia. Đầu tiên, nàng đi dạo phố vài ngày cùng Tô Gia Nghi, hai người càn quét mấy show diễn của các nhãn hiệu cao cấp, tiêu tốn mấy triệu tệ, rồi mới thong dong về nhà.

Tính ra nàng đã hơn năm tháng không gặp Ninh Nhất Khanh. Gần đây, ông nội "cố ý" bãi nhiệm chức vụ của chị nàng, điều đó lại khiến họ có thêm nhiều thời gian ở bên nhau.

Thế là sau bữa tiệc tối ở Ninh gia, Ninh Nhất Tâm cố ý gõ cửa phòng làm việc của Ninh Nhất Khanh.

Nàng đứng ngoài cửa, có phần lễ độ dùng ngón tay gõ gõ. Nàng biết rất rõ phòng làm việc của chị gái không thể tùy tiện vào, ngoài lý do một người là Alpha một người là Omega, thì chủ yếu hơn là sợ làm phiền Ninh Nhất Khanh.

Từ nhỏ đã như vậy. Trong mắt của các anh chị em họ, Ninh Nhất Khanh bận rộn trăm bề, những việc cần làm đều rất quan trọng, họ không thể tùy tiện quấy rầy nàng.

Dần dà, Ninh Nhất Khanh trở thành người chị mà họ ngưỡng mộ, nhưng người chị này dường như trở thành một nhân vật phong lưu chỉ có thể nhìn từ xa trên bức họa, chứ không phải một người có hỉ nộ ái ố.

Họ vừa kính vừa yêu nàng, luôn cảm thấy mình sẽ làm phiền nàng, thế là khoảng cách ngày càng xa. Tự nhiên mà nói, rất ít người thực sự hiểu rõ nàng.

"Vào đi," giọng người phụ nữ trong phòng làm việc lộ ra vẻ lười biếng, chán nản.

Ninh Nhất Tâm chậm rãi đẩy cửa, có vẻ hớn hở như được tham quan nơi ở của một người phong lưu, giống như một chú chó con đáng yêu nhảy nhót vẫy đuôi.

Trước cửa sổ kính hình vòng cung sát sàn, Ninh Nhất Khanh nằm ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn màu xanh đậm, tóc dài bù xù, đôi chân thon thả gác trên chiếc ghế nhỏ. Nàng đang lật xem một cuốn tiểu thuyết trinh thám, nhưng luôn dừng lại ở trang đầu tiên, không biết là vì nghiên cứu nhiều lần, hay là chủ nhân cuốn sách vốn đang tâm thần bất định, thậm chí hồn xiêu phách lạc.

Gió đông lạnh giá từ khe cửa sổ chưa đóng chặt thổi vào, mang đến vẻ tỉnh táo cho người đang mơ màng, lơ đãng.

"Chị, một mình đọc sách không vào à?" Ninh Nhất Tâm ngồi trên ghế bành, liếc nhìn bìa tiểu thuyết, khoan khoái tận hưởng nhiệt độ thích hợp, phát ra một tiếng thở dài lười biếng, "Hôm qua em rất thích cuốn tiểu thuyết có yếu tố Cyberpunk kết hợp Cthulhu, còn định tìm mua trên thị trường xem có cuốn nào hay để chuyển thể thành kịch bản, làm thành phim truyền hình."

Hàng mi dài của Ninh Nhất Khanh cụp xuống, đáy mắt hơi u ám. Ánh đèn ấm áp trong phòng cũng không thể xua tan vẻ lạnh lẽo trong màu mắt nàng.

"Vậy tốt quá, mắt nhìn thị trường của em luôn rất chính xác. Nếu thiếu tiền, chị có thể đầu tư thêm cho em một phần."

"A, cảm ơn chị. Chị là tốt nhất, em thật sự yêu chị mà," trong đôi mắt phượng của Ninh Nhất Tâm tràn đầy ý cười hạnh phúc, "Em nghe nói ông nội đã ra đòn phủ đầu với chị, cố ý thông báo trong nhóm cấp cao của công ty rằng chị đang nghỉ bệnh dưỡng?"

"Ừm, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt," Ninh Nhất Khanh nhìn chằm chằm vào chữ trong sách, trả lời hờ hững. Chỉ có ngón tay không ngừng gõ vào trang sách, tiết lộ sự nóng nảy và bất an sâu thẳm trong lòng người phụ nữ.

"Vậy thì em yên tâm rồi, em còn tưởng chị muốn giao công ty cho người khác chứ, làm em sợ chết khiếp. Chị cũng biết hai nhà Nhị gia gia và Tam gia gia họ, từng người đều lăm le muốn độc chiếm quyền hành đến mức nào. Em thì không chịu nổi cái kiểu làm hai mặt của họ đâu, chậc chậc."

Ninh Nhất Khanh lơ đễnh gật đầu, đột nhiên hỏi: "Em hoặc anh cả trở về tiếp quản công ty không tốt sao?"

"Cái gì?" Ninh Nhất Tâm suýt chút nữa nhảy dựng lên từ ghế, cẩn thận quan sát vẻ mặt Ninh Nhất Khanh, nhưng vô ích, chẳng nhìn ra được gì, "Chị, chị... đang đùa đấy à, ngày Cá tháng Tư qua lâu rồi, chị đừng dọa em."

Chuyện này chẳng phải đùa sao. Nàng và anh cả bây giờ không muốn làm người thừa kế công ty gì cả, mỗi ngày vừa mệt vừa không có thời gian. Ba trăm sáu mươi lăm ngày làm việc liên tục không nghỉ, mà cuộc sống như vậy còn phải tiếp tục ít nhất hai ba mươi năm, ai chịu nổi chứ.

Hiện tại nàng vừa có tiền lại có thể đóng phim, muốn gì cơ bản đều có thể mua được. Cái gì thật sự quá đắt, tìm chị gái xin là được, cuộc sống đúng là sướng không tả nổi.

Cho nên làm một người rảnh rỗi giàu có mới là vui sướng nhất, không phải lo lắng gì cả. Cũng không cần lo có trách nhiệm hay không, muốn phản kháng ông nội thì cứ phản kháng ông nội.

Dù sao thì cái quyền thừa kế đó, nàng một chút cũng không thèm.

Cũng chỉ có một số người thuộc chi thứ của Ninh gia ngày nào cũng dòm ngó, nhưng lại không làm nên trò trống gì, hai năm nay đã không còn đáng sợ nữa rồi.

"Chị cũng sẽ có lúc chán nản. Em và anh cả một người đóng phim, một người ở nước ngoài chơi thể thao mạo hiểm, cũng nên trở về kiềm chế lại, đổi chị đi thực hiện ước mơ đi."

Có lý có cứ, Ninh Nhất Tâm bỗng cảm thấy không thể phản bác. Trời ạ, chị nàng đích xác vẫn luôn gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc. Khi công ty đấu đá kịch liệt nhất, bản thân nàng...

"Vậy thì vậy thì, chị mau sinh con với Lạc Huyền đi, nuôi dạy cháu gái em, để cháu gái em gánh vác trách nhiệm lớn này. Con của hai người chắc chắn sẽ thông minh, ưu tú, ngoan ngoãn," Ninh Nhất Tâm đắc ý nói, "Thế này chẳng phải giải quyết vấn đề rồi sao. Đến lúc đó chị và Lạc Huyền có thể kê cao gối mà ngủ, sống cuộc sống hai người của hai người."

Ninh Nhất Khanh ngước mắt, bình tĩnh nhìn Ninh Nhất Tâm, thấy cô em chột dạ không thôi: "Làm sao vậy, chị? Chị thích Lạc Huyền, thì cứ sinh con với nàng ấy thôi."

"Được rồi, chị đùa thôi, em và anh cả không thích công việc công ty, chị rất rõ mà," Ninh Nhất Khanh hờ hững trả lời. Chiếc áo ngủ tơ tằm mơ hồ làm tôn lên vẻ lãnh đạm tự nhiên giữa hàng lông mày nàng, khiến người phụ nữ trông có vẻ ấm áp hơn.

Ninh Nhất Tâm sợ Ninh Nhất Khanh đang lừa mình, quan sát đi quan sát lại nhiều lần. Thấy người phụ nữ lại không hứng thú nhìn sách nữa, nàng mới yên tâm.

"Chị, cái cô Lạc Duy gần đây lại rục rịch rồi. Lần trước chị bảo Tử Kỳ ca phong sát toàn bộ hợp đồng đại diện của cô ấy. Gần đây cô ấy lại tìm em, tự tiến cử muốn đóng một bộ phim tình cảm thuần khiết mà em và Tiểu Lê đang chuẩn bị quay."

Ninh Nhất Khanh uống một ngụm trà xanh trên bàn, tóc đen như mực, môi đỏ mọng quyến rũ, đôi mắt mơ hồ mà thanh tịnh, "Ừm, em tự quyết định đi, có lợi cho phim của em thì cứ dùng."

"Quên đi thôi, diễn xuất của cô ta ngày càng tệ, cảm giác quá ư là tính toán," Ninh Nhất Tâm nhíu mày, tiếp tục hỏi, "Chị, lúc trước ông nội rốt cuộc vì sao lại chọn Lạc gia để thông gia với nhà mình vậy? Tuy nói nhà họ mười mấy năm nay trong ngành trí tuệ nhân tạo được xem là ông trùm, nhưng Lạc thúc thúc cái tên phá gia chi tử đó coi như sắp phá hủy cơ nghiệp đời thứ ba rồi, cũng chỉ dựa vào nền tảng mà chống đỡ, bề ngoài thì hào nhoáng."

"Chính em cũng trả lời rồi đấy, nhà họ trong ngành trí tuệ nhân tạo không tệ lắm, lúc ấy dự án của Ninh gia đang ở thời khắc mấu chốt," Ninh Nhất Khanh bình tĩnh nhưng lại châm biếm sâu cay, khóe môi cong lên mang theo vẻ lạnh lẽo không nhân tình, "Lạc gia thế yếu, không cần tốn quá nhiều tâm tư là có thể hoàn toàn kiểm soát."

"Chậc, các người tâm cơ thật nặng, thật hiểm độc," khóe mắt Ninh Nhất Tâm vô thức co giật. Nàng quả nhiên vẫn không thích hợp với những chuyện đấu đá lừa gạt này. "Em nghe ông nội nói, lát nữa chị vẫn về biệt thự vừa mua ở phải không?"

"Ừm, về muộn một chút," không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt âm u, hờ hững của Ninh Nhất Khanh bỗng lóe lên ánh sáng và sự ấm áp, giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ mục, có được hy vọng.

Ninh Nhất Tâm nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, nhưng chị nàng từ khi ly hôn với Lạc Huyền đã trở nên không bình thường, hiện tại so với trước đó còn khá hơn.

Dù sao cũng tốt hơn cái lúc vừa mất đi Lạc Huyền, nhốt mình trong biệt thự, hai tháng không gặp ai.

"Chị, nếu chị tâm trạng không tốt, dứt khoát cùng Lạc Huyền đi du lịch Tết đi. Nàng ấy bây giờ cùng vợ tôi chạy lên núi tuyết rồi, thật là, sao nàng ấy không dẫn chị đi chứ, hại tôi không có vợ ôm, thật cô đơn và trống rỗng."

Nàng chỉ thấy trên hot search hai người kia cùng nhau dạo phố nhỏ lãng mạn, chứ không biết kết cục cuối cùng của họ là chia tay, nên hỏi vấn đề đều rất tùy tiện.

Đến nỗi gọi họ sinh con, cũng là vì gần đây nàng xem mấy chương trình thực tế về trẻ con, cao hứng nhất thời muốn ôm một đứa trẻ ngoan ngoãn, mềm mại.

Vẻ mặt Ninh Nhất Khanh sau cuốn sách rất nhanh lại trở về trạng thái không cảm xúc. Nàng nhẹ nhàng khép sách lại, ngữ khí nhạt nhẽo, "Hai cô ấy muốn đi bao lâu?"

"Ôi, chị cũng không biết à, em còn trông cậy vào chị quản Lạc Huyền đấy chứ, không ngờ chị lại cưng nàng ấy đến vậy, yên tâm để nàng ấy ra ngoài chơi khắp thế giới. Cũng không uổng công người ta hồi tâm chuyển ý, chịu quay lại với chị," Ninh Nhất Tâm hơi nheo mắt lại, nụ cười trên mặt vừa phiền não vừa ngọt ngào, "Có phải chị đang rất sốt ruột, rất muốn gặp Lạc Huyền không?"

Ngữ khí cuối cùng có vẻ khích bác.

Cứ như thể thế nhân đều cho rằng họ đã hòa hợp như lúc ban đầu, sớm tối bên nhau.

Ninh Nhất Khanh khẽ cười tự giễu, lắc đầu không rõ ý vị, khiến Ninh Nhất Tâm chẳng hiểu gì nhiều.

"Chị có biết là có mấy Alpha và Omega độc thân đi cùng họ không, hình như trông còn rất đẹp nữa," Ninh Nhất Tâm thở dài như đang đặt câu hỏi.

"Không rõ lắm, họ chơi có vui không?" Nàng quay sang, nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.

"Chị sao cái gì cũng không biết, còn phải hỏi ngược lại em?" Ninh Nhất Tâm cảm thấy bất ngờ.

"Chị đích xác không biết. Nhất Tâm, năm mới em muốn quà gì, chị mua cho em."

Nàng đột nhiên trở nên dịu dàng một cách kỳ lạ, Ninh Nhất Tâm giật mình, quan sát Ninh Nhất Khanh đi đi lại lại.

Mặc dù mỗi năm chị gái đều tặng nàng món quà nàng ngưỡng mộ nhất, nhưng giờ phút này nàng không tài nào mở miệng được, dường như nói gì cũng không hợp thời.

"Chị, cụ thể em cũng không rõ lắm, em chỉ gọi điện thoại cho Tiểu Lê một lần thôi," Ninh Nhất Tâm thành thật trả lời, "Chị còn không bằng trực tiếp gọi điện hỏi Lạc Huyền thì nhanh hơn, dù sao em biết cái cô Tô An Chân thích Lạc Huyền hình như đi cùng họ. Những người khác có lẽ chỉ là tình cờ gặp gỡ thôi."

"Thế à," ánh mắt Ninh Nhất Khanh nhàn nhạt. Tiểu Huyền và Tô An Chân sao? Cô bé đó rất hiền lành, rất đáng yêu.

Nàng có nỗi lòng bình tĩnh, đáy lòng một cơn đau âm ỉ không rõ ràng, rất chậm rãi mới lan tràn ra, tựa như bão tuyết đêm đông, là sự tối tăm và lạnh lẽo im lặng, khiến không ai tự nhận ra.

Liệu có một ngày, bản thân nàng từ miệng Nhất Tâm hoặc Trì Lê, biết được câu chuyện tình yêu của Lạc Huyền với người khác, một tình yêu từ đầu đến cuối đều ngọt ngào, có lẽ lúc đó, Lạc Huyền mới có thể thực sự vui vẻ?

Nhưng nàng cảm thấy lần này Lạc Huyền đã sai rồi, sai vô cùng nhưng lại sai một cách chính xác. Cuộc đời Ninh Nhất Khanh không có Lạc Huyền, làm sao có thể bình an, trôi chảy, hạnh phúc mỹ mãn được.

Một cuộc đời không có Lạc Huyền là u tối, mất đi tia sáng, là vầng trăng khuyết không lành lặn, là cây cối tàn lụi, là dải ngân hà đứt gãy.

Nàng từng gọt giũa những góc cạnh của mình, những thứ có lẽ đại diện cho tình cảm, cho nỗi nhớ. Nhưng vì Lạc Huyền, những góc cạnh ấy lại một lần nữa hình thành, ngày đêm mài giũa trái tim nàng, khiến nàng đau đớn, ăn ngủ không yên.

Ninh Nhất Tâm mở WeChat, lẩm bẩm:

"Lạc Huyền cũng thật là, biết rõ chị là hũ giấm mà, sao không chịu báo cáo, chuẩn bị báo cáo gì đó nhiều hơn chứ. Năm nay Alpha dính người như em đâu có nhiều. Đáng tiếc Tiểu Lê nhà em bây giờ độc lập lắm, ngày nào cũng thích đi đây đi đó, lo lắng thật."

"Nàng ấy có việc cần hoàn thành."

Nói xong câu đó, Ninh Nhất Khanh bỗng cảm thấy tim tắc nghẽn, đau nhức khó chịu. Nàng chợt nhớ lại suy nghĩ của mình khi vừa gặp Lạc Huyền.

Nàng từng cảm thấy Lạc Huyền xúc động, ngốc nghếch, hồ đồ, như một đứa trẻ chưa lớn.

Sau này, nàng cảm thấy không có mình, Lạc Huyền nhất định sẽ bị người khác bắt nạt.

Thật ra, Lạc Huyền đã trưởng thành, thấu hiểu mọi chuyện hơn rất nhiều. Là Ninh Nhất Khanh không thể rời xa Lạc Huyền.

"Chị, bây giờ chị... hiền lành quá?" Ninh Nhất Tâm hiểu rõ mập mờ, thoát khỏi lịch sử trò chuyện của nàng và Trì Lê, cuối cùng cũng tìm được một tấm hình. "Tiểu Lê có gửi cho em hình của họ, hình như có một tấm chụp Lạc Huyền... Tìm thấy rồi, chị xem đi."

Nàng đứng dậy đưa điện thoại cho Ninh Nhất Khanh.

Trong khung cảnh tuyết trắng xóa, những ngôi nhà xám đen nhấp nhô. Lạc Huyền và một Omega nhỏ nhắn đáng yêu đi sóng vai trong màn sương tuyết bay múa khắp trời.

Omega này chắc hẳn là Tô An Chân.

Trong tuyết để lại một chuỗi bước chân rất dài. Lạc Huyền chỉ mặc chiếc áo lông dáng dài đơn giản, thân hình thon dài ưu việt, mái tóc bạc phơ trôi nổi, lại còn đẹp hơn màu tuyết ba phần.

Ninh Nhất Khanh lặng lẽ nhìn rất lâu, khóe môi đỏ thắm hơi mím lại, thần sắc vừa buồn vừa vui, sau đó trả điện thoại lại cho Ninh Nhất Tâm.

"Chị, chị không sao chứ? Em cảm thấy chị không khỏe, bị cảm à?"

"Không có, chị rất tốt."

"Hay là chị lại cãi nhau với Lạc Huyền có mâu thuẫn gì sao?" Ninh Nhất Tâm cúi đầu vừa nhìn, đúng lúc Trì Lê gửi yêu cầu gọi video cho nàng, nàng không chút do dự nhấn chấp nhận.

Loa điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo của Trì Lê, tiếng bật lửa lách tách, và tiếng bước chân giẫm trên tuyết.

"Tâm Tâm, tôi nhớ cô lắm, cô đang làm gì vậy?"

"Tôi cũng nhớ cô mà, tôi về nhà rồi, đang... trong phòng chị tôi nói chuyện phiếm với chị ấy nữa," Ninh Nhất Tâm nhìn kỹ video. Trì Lê và những người khác hình như đang ở bên ngoài, có đống lửa trại, bầu trời đêm sáng rõ.

"Oa nga, cô nói là phòng của Ninh tổng à?"

"Phòng làm việc, phòng làm việc. Sao không thấy những người khác đâu? Lạc Huyền đâu?"

Ngồi trên ghế sofa, Ninh Nhất Khanh siết chặt cuốn sách, khuôn mặt thanh lãnh lộ vẻ căng thẳng. Hóa ra chỉ cần nghe thấy tên người kia, trái tim liền không tự chủ được thắt lại, đập loạn xạ không nghe lời nữa.

Tiếp theo sinh ra nỗi nhớ nhung si cuồng, được nhìn Lạc Huyền một cái cũng tốt, uống nước giải khát cũng là một ý nghĩ điên rồ khó cầu.

Tối nay tuyết ngừng rơi, bầu trời đêm xanh thẳm vô tận, ánh sao lấp lánh. Lạc Huyền đi quanh rừng cây tùng và linh sam một vòng, trở lại bên đống lửa trại gần vách núi. Nàng nghe thấy giọng Trì Lê vừa nũng nịu vừa ngọt ngào.

"... Trà sữa uống ngon lắm, tôi uống vị mặn, Huyền Huyền Huyền uống không quen, chỉ thích ngọt, giống hệt trẻ con, cười chết tôi," Trì Lê thoáng thấy Lạc Huyền trở về, vội vàng vẫy tay, "Huyền Huyền Huyền, mau lại đây."

"Sao vậy?" Lạc Huyền ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa, nhìn về phía màn hình điện thoại của Trì Lê, rồi thoáng chốc ngây người.

Trong thư phòng với phong cách nghiêm chỉnh giản dị, sàn nhà đá cẩm thạch đen cắt ra ánh sáng lạnh lẽo, bàn đọc sách bằng gỗ lim rất dài, phía sau là giá sách xoay tròn, bày đầy đủ các loại sách.

Trên chiếc ghế sofa màu xanh đậm, người phụ nữ mặc áo ngủ lụa trắng toàn thân, dung mạo đoan chính, tự chủ, cử chỉ ưu nhã, trí tuệ tự có sự điềm tĩnh.

Nhưng Ninh Nhất Khanh hình như... gầy đi, ánh mắt thâm trầm mà mệt mỏi, giống như người vừa mới khỏi bệnh, khuôn mặt kiêu hãnh và thanh tao nhìn có vài phần uể oải, mơ màng.

Họ đã hơn hai tháng không gặp.

"Chị, chị mau đến xem, Lạc Huyền ngay bên cạnh Tiểu Lê đấy, ôi thật là hữu duyên, biết đâu sau này chúng ta còn có thể có một buổi hẹn hò bốn người, lãng mạn đúng không?"

Ninh Nhất Khanh nhìn thấy khuôn mặt sắc sảo trong suốt của Lạc Huyền bên đống lửa, bên kia tuyết đang bay, gió rất lớn, khiến nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa.

Nàng cúi đầu tự giễu cười một tiếng. Khoảng cách giữa nàng và Lạc Huyền vốn dĩ đã rất xa, xa đến mức không thể quay trở lại, thậm chí những ký ức có thể gợi nhớ lại cũng đã ít ỏi đến đáng thương.

Hóa ra thật sự là lời từ biệt. Nàng cứ ngỡ ngày hôm đó ở quán nghệ thuật và trên xe chính là cuộc chia ly đau đớn nhất giữa họ.

Nhưng giờ xem ra, nỗi đau này không hề tiêu tan theo thời gian, ngược lại càng lâu càng mới, càng ngày càng trầm trọng.

Nỗi nhớ của một người tựa như việc cầu thần. Cầu mãi, cầu mãi, nhưng căn bản không thể đợi được ngày thần giáng.

Cuối cùng, vị thần nắm giữ vận mệnh dường như đã nghe thấy lời cầu xin hèn mọn của nàng. Lạc Huyền vào lúc này lại nhìn về phía màn hình điện thoại, hai người nhìn nhau qua ranh giới giữa phong tuyết và sự ấm áp trực tuyến.

Dù cách màn hình điện thoại, ánh mắt của họ giao nhau một khoảnh khắc mãnh liệt, không thể trốn tránh, không thể hòa tan, rung động trong không khí ngay khi chạm vào.

Nàng thấy Lạc Huyền đứng dậy, đứng bên vách núi tuyết bay lượn, nói với nàng câu "Chào bạn".

Ninh Nhất Khanh: "Chào bạn."

Sau đó cả hai cùng im lặng, không biết còn có thể nói gì.

Nỗi nhớ chẳng cần nói, họ có thể nhìn thấu đối phương, hoặc thật hoặc giả, che giấu thói quen biểu cảm vô sự.

Mỗi người họ xuất hiện trong thế giới của đối phương một khoảnh khắc, rồi rất nhanh bị phong tuyết xóa nhòa, không để lại dấu vết.

Ninh Nhất Tâm và Trì Lê vội vàng tíu tít, ôm điện thoại bắt đầu trò chuyện không ngừng.

Chỉ một lần liên lạc cứ thế đột ngột bắt đầu rồi lại đột ngột cắt đứt.

Vài ngày sau, vào một đêm khuya, Ninh Nhất Khanh mơ thấy một ngọn núi tuyết kỳ lạ, giống như nàng đã từng mơ thấy.

Có mặt trăng, có hoa hồng, có giọt mưa, là đêm dài. Có thể nghe tiếng nước chảy, quạnh hiu, chia ly, những suy nghĩ hỗn loạn. Nơi này dường như quanh quẩn rất nhiều vật hữu hình hoặc vô hình, tất cả xuất hiện trong ảo mộng, những điều không thể nói ra.

Ninh Nhất Khanh nhìn thấy Lạc Huyền, tóc bạc như sương, lưng quay về phía nàng, đứng bên vách núi. Bên cạnh có một cây linh sam rất cao.

Đó là cây linh sam mà nàng đã thấy trong video ngày hôm đó, cao lớn sừng sững, lạnh lẽo thấu xương. Nàng định cất tiếng gọi Lạc Huyền, nhưng lại phát hiện giọng nói và động tác của mình đều bị đông cứng vì quá lạnh.

Có tuyết có gió, Lạc Huyền dường như hóa thành một bông tuyết mỏng manh. Tóc bạc như ánh trăng đổ xuống, thân ảnh trong suốt gần như biến mất.

Cơn ác mộng kinh hoàng, người phụ nữ dùng năm ngón tay siết chặt góc chăn không ngừng, giật mình tỉnh giấc.

Sao lại mơ giấc mơ như thế? Giống một điềm báo không rõ ràng, tim Ninh Nhất Khanh đập nhanh như điên, nước mắt không dấu hiệu chảy xuống, khiến đôi mắt vốn đã mờ tối trở nên càng thêm lạnh lẽo, mơ hồ.

Nàng muốn đến nơi có nàng ấy, muốn gặp nàng ấy biết bao. Chỉ cần nhìn thấy nàng ấy bình an, dù không nói được lời nào cũng tốt.

Vì sao bản thân vẫn không kìm nén được, rõ ràng đã hứa với Tiểu Huyền là không thể để cả hai đau khổ.

Thế nhưng, dường như nỗi đau chia xa đủ sức hủy hoại nàng.

Nàng rón rén xuống giường, cầm điện thoại lên định gọi, rồi chợt nhận ra bây giờ là ba giờ sáng.

Nàng đành cố nhịn phần nóng lòng này, một mình ngồi tựa vào tấm thảm lông cừu trên ban công, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm.

Đợi đến bình minh, Ninh Nhất Khanh sau một hồi đắn đo, vẫn chủ động gọi điện thoại cho Trì Lê, "Xin hỏi có phải Trì Lê không?"

Bên kia tiếng rất lộn xộn, một tràng tiếng kim loại lách cách, hình như ai đó làm rơi chén đĩa, ấm nước và các vật dụng khác.

"Xin hỏi cô là ai?" Người đối diện dường như mang theo vẻ lo lắng.

"Tôi là Ninh Nhất Khanh. Có thể hơi mạo muội, nhưng tôi muốn biết Tiểu Huyền có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ninh tổng, cô..." Trì Lê muốn nói sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy, "Tôi chỉ vừa mới thức dậy, không tìm thấy Huyền Huyền, nhưng chắc là không sao đâu. Sao cô lại tình cờ gọi điện đến vậy?"

Những bông bồ công anh trên bệ cửa sổ bị gió thổi bay lất phất, rất giống những bông tuyết nhỏ đậu trên mái tóc của Lạc Huyền.

Tim Ninh Nhất Khanh như rơi xuống đáy, chìm vào đáy biển băng tối tăm không chút ánh sáng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...