Ly hôn sau, nàng còn giữ ta đánh dấu
Chương 7
Chiếc muỗng bạc trên tay dừng giữa không trung, Trì Lê ngây người nhìn chằm chằm ly pudding đường nâu trước mặt:
"Ý các người là... từ nhỏ đã được đính ước thông gia trước rồi?""Đúng vậy, nói là đợi đến 16 tuổi phân hóa, 18 tuổi thì làm lễ đính hôn." Hạ Chi Vãn liếc mắt nhìn Lạc Huyền, cười tươi rói. Ai không biết còn tưởng cô đang đùa, nhưng cũng chẳng rõ là thật hay giả: "Đáng tiếc sau này lại mất liên lạc."Lạc Huyền vừa uống một ngụm nước dâu mạn việt, chất lỏng trong suốt còn đọng nơi khóe môi, dưới ánh nến lờ mờ càng làm nổi bật gương mặt sống động xinh đẹp của cô.Hạ Chi Vãn nhiệt tình một cách quá mức khiến cô hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện. Cô chưa từng gặp ai mạnh dạn đến vậy, giống như một ngọn lửa cứ thế bừng cháy, không hề chùn bước."Mẹ ta, ta..." Lòng bàn tay Lạc Huyền bắt đầu đổ mồ hôi, lại nhấp thêm ngụm nước dâu nữa, không ngoài dự đoán – bị sặc.Dưới gầm bàn, Trì Lê đá cô một cú. Cô biết Lạc Huyền là kiểu người không giỏi giao tiếp, lúng túng kiểu này là chuyện thường. Rõ ràng lúc ra mặt bảo vệ người khác thì mạnh mẽ bao nhiêu, vậy mà gặp tình huống kiểu này lại như chiếc xe tuột xích, lập tức chết máy."Lạc Huyền Huyền, Chi Vãn tỷ đang trêu cậu đó." Trì Lê vừa nói xong, ngạc nhiên phát hiện một người phụ nữ khí chất thanh lãnh, như bước ra từ cõi tiên, đang đứng trước bàn ăn của họ.Người phụ nữ khoác áo vest đơn sắc, tóc dài như lụa, áo sơ mi trắng cài kín đến tận nút cổ. Trên cổ tay là chuỗi Phật châu màu xanh nhạt, nổi bật trong ánh trăng, như vừa bước lên từ dòng suối trong, khí chất vừa sạch sẽ vừa lạnh nhạt, như băng tuyết hòa lẫn gỗ bạch đàn."Ninh tổng?" Trì Lê choáng váng.Cô vừa định kéo tay Lạc Huyền nói: "Tam sinh hữu hạnh! Lại gặp được đại lão trong giới kinh doanh!", thì đã thấy Ninh Nhất Khanh dịu dàng xoa đầu Lạc Huyền, ngón tay thon trắng như ngọc khẽ nâng đuôi tóc cô lên."Tiểu Huyền, đi ăn với bạn à?"Bị chạm bất ngờ, mùi gỗ bạch đàn dễ chịu lan khắp người, Lạc Huyền ngẩn người. Nhất là khi Ninh Nhất Khanh nhẹ nhàng vén tóc cô lên..."Ninh Nhất Khanh..." Cô lỡ miệng gọi tên người kia."Đây là mơ, chắc chắn là mơ rồi..." Trì Lê lẩm bẩm, không thể tin nổi: từ bao giờ Lạc Huyền lại dính dáng gì đến Ninh Nhất Khanh?Không phải cô cảm thấy Lạc Huyền "leo không tới" Ninh Nhất Khanh, mà là... hai người này hoàn toàn không có chút gì giống nhau, kiểu gì mà lại có duyên phận được?Không được. Nhất định phải hỏi cho ra lẽ.Tần Thập Ý cũng bước tới nhập hội, nụ cười trên môi đầy ẩn ý nhìn gương mặt đỏ ửng đáng nghi của Lạc Huyền:
"Lạc Huyền, lại gặp rồi, nhớ Nhất Khanh không?"Lạc Huyền đỏ mặt, không nói nổi câu nào.Ninh Nhất Khanh cầm khăn giấy, lau sạch vết nước trái cây trên khóe môi cô, hàng mi dài khẽ cụp:
"Đừng để ý đến cô ấy."Nói rồi mới quay sang bàn bên kia gật đầu với Hạ Chi Vãn:
"Hạ tiểu thư, thật đúng dịp.""Đúng dịp thật đấy. Muốn gặp được Ninh tổng đúng là gian nan. Đợt trước nhóm tôi phải chờ dưới lầu toà nhà Ninh Di cả tháng, đến cái bóng của ngài cũng không thấy."Đối mặt với lời "chọc ghẹo", Ninh Nhất Khanh chỉ đẩy nhẹ gọng kính nửa khung bạc, khí chất lãnh đạm và kiêu ngạo:
"Đợt đó đúng là tôi bận thật, để Hạ tiểu thư chờ lâu vậy, xin lỗi."Lúc này, quản lý nhà hàng vội vàng chạy tới cúi chào:
"Ninh tổng! Tôi không biết các cô ấy là bạn của ngài. Để tôi lập tức sắp xếp một phòng riêng cho nhóm bạn ngài. Từ giờ trở đi, mỗi lần ngài đến sẽ có thực đơn riêng từ đầu bếp chính, nguyên liệu cũng nhập tươi mới mỗi ngày.""Ừ, cảm ơn." Ninh Nhất Khanh khẽ gật đầu.Quản lý như được tiêm máu gà, hớn hở chạy đi sắp xếp.Hạ Chi Vãn mỉm cười nói:
"Ninh tổng thật hào phóng. Ý tốt tôi xin nhận. Lần sau mời riêng ngài ăn cơm, bàn chuyện hợp tác triển lãm nghệ thuật.""Hân hạnh." Ninh Nhất Khanh khẽ gật đầu. Ngón tay thon trắng vô tình lướt nhẹ qua phần tai ẩn dưới tóc đen của Lạc Huyền. Chỗ da trắng nõn lập tức ửng hồng, động tác nhỏ kia tuy nhẹ nhàng nhưng khiến người ta mơ hồ rung động."Vậy bữa cơm này xem như viên mãn rồi. Trì Lê, Lạc Huyền, có muốn tôi đưa hai người về không?" Hạ Chi Vãn đứng dậy, nhận lấy túi nhỏ từ tài xế, cười tươi:
"Nè, mua trà sữa cho hai người. Cửa hàng mới mở, uống ngon lắm.""Không cần phiền thế đâu, chúng tôi sẽ đưa Lạc Huyền và Trì Lê về." Tần Thập Ý điên cuồng nháy mắt với Ninh Nhất Khanh, trong lòng như muốn hét lên: người ta đang cướp người ngay trước mặt chị đấy, chị còn định ngồi yên đến bao giờ?"Vậy cũng được." Hạ Chi Vãn quay đầu nhìn Lạc Huyền và Trì Lê cười tít mắt:
"Mấy hôm nữa mình hẹn gặp lại nha. Lúc đó dẫn mấy cậu đi công viên trò chơi mới mở. À mà này, Lạc Huyền, tôi rất thích tài năng của cậu. Hy vọng cậu sẽ gia nhập bọn tôi."Lạc Huyền vẫn đang ở trạng thái "xã giao vô năng", theo bản năng mỉm cười khéo léo:
"Vâng..."Hạ Chi Vãn rời đi trước."Không phải nhà Hạ Chi Vãn mở bệnh viện sao? Cô ta như vậy mà người lớn trong nhà không quản à?""Còn có em gái cô ta nữa." Vẻ mặt Ninh Nhất Khanh vẫn không đổi, nhàn nhạt đáp.Ra khỏi nhà hàng, trời bắt đầu lắc rắc mưa nhỏ.Vì từng bị bắt cóc khi nhỏ nên Ninh Nhất Khanh luôn có tiêu chuẩn an ninh cao nhất – bảy tám vệ sĩ theo sát, một chiếc xe mở đường chạy phía trước.Tần Thập Ý ngồi ghế phụ, cài dây an toàn xong thỉnh thoảng lại ngoái nhìn ghế sau.Trong ánh đèn xe mờ mờ, ánh đèn neon thành phố lướt qua ngoài cửa kính. Người phụ nữ khoác áo vest, eo đeo trang sức chìm dưới lớp sơ mi trắng, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa vào ghế ngồi, dáng người vừa thả lỏng vừa thẳng thớm.Trái lại, Lạc Huyền vẫn đang bị Trì Lê dùng ánh mắt "khai thật thì tha, chống cự thì trị" nhìn chằm chằm. Giữa hai người ngấm ngầm có sóng ngầm dâng trào, nhưng vẫn chỉ dừng ở mức "ngầm".Trì Lê lén nhìn sang Ninh Nhất Khanh. Dù vẻ mặt cô ấy lạnh nhạt, giọng nói dịu dàng, nhưng khí chất ngồi lâu ở vị trí cao, thong dong mà quyền uy, đủ khiến người ta căng thẳng muốn chết.Chờ đến khi xuống xe, việc đầu tiên Trì Lê làm là cảm ơn Ninh Nhất Khanh, rồi tạm biệt Tần Thập Ý và Lạc Huyền. Đợi xe chạy xa, cô lập tức bật điện thoại, mở WeChat, nhắn tin cho Lạc Huyền:[Lạc Huyền Huyền, cậu đúng là đồ không có lương tâm, giấu chuyện lớn thế mà không hé răng nửa lời!][Khai thật đi, cậu với Ninh tổng rốt cuộc là quan hệ gì? Không lẽ... chị em cùng cha khác mẹ à?]Bên này, Lạc Huyền siết chặt túi trà sữa trong tay, quay sang thấy Ninh Nhất Khanh có vẻ rất mệt, bàn tay đeo chuỗi Phật châu buông thõng, tựa như đang chìm trong ánh trăng yên tĩnh ven hồ.Lạc Huyền mê mẩn nhìn bàn tay như một tác phẩm nghệ thuật ấy, cho đến khi điện thoại rung lên...Xem xong tin nhắn của Trì Lê, Lạc Huyền bật cười, lập tức trả lời bạn thân:[Nàng với ta không có quan hệ máu mủ, không phải tỷ tỷ ta.]Trì Lê như thể đã chờ sẵn bên điện thoại, mười mấy giây sau liền gửi liền hai tin nhắn tới:[Vẫn là các ngươi có mấy trò kích thích chơi kiểu py, sẽ không phải loại kiểu quyền cao chức trọng đại lão giới kinh doanh, lại bị nghệ sĩ điêu khắc lãng mạn nóng bỏng thu hút, bất chấp bẻ gãy cánh chim của nàng, cũng muốn giam cầm nàng bên cạnh.][Hay là đại lão yêu nàng mà không được, tình nguyện hạ mình, từ bỏ mọi thứ, chỉ để làm một tình nhân không danh không phận, ẩn nhẫn khắc chế, lại vẫn không thể kiềm chế nổi.]Thấy Trì Lê càng nói càng bay xa, Lạc Huyền vỗ trán thở dài.[Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi. Bọn ta kết hôn rồi. Nửa năm trước, rất kín tiếng, không mấy ai biết.]Tin này gửi đi xong, giống như ném đá xuống đáy biển, bên Trì Lê nửa ngày không có động tĩnh gì."Tiểu Huyền, xuống xe."Lạc Huyền đặt điện thoại xuống, quay đầu lại thấy Ninh Nhất Khanh đứng bên ngoài xe, tay cầm một cây dù màu bạc, duỗi tay ra về phía mình.Ngón tay của nữ nhân lạnh buốt mà trơn mượt, các đốt ngón tay rõ ràng, khi Lạc Huyền nắm lấy tay nàng, chợt cảm thấy toàn thân như bốc hơi nóng rực, tan biến cả."Mấy hôm nay ta không về, ngươi có ngâm nước bạc hà cho mình không?"Hai người sóng vai đi từ gara dưới tầng ngầm lên bằng thang máy, Ninh Nhất Khanh thi thoảng quay sang hỏi."Có.""Ba lá bạc hà, một lát chanh, nước ấm 45 độ. Có pha sai không?""Không có, ta đâu phải con nít."Ninh Nhất Khanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu: "Vâng vâng vâng, Tiểu Huyền lớn rồi."Về đến phòng giữ đồ trên lầu hai biệt thự, nàng uể oải ngồi xuống chiếc ghế bọc lông thiên nga, nửa nhắm mắt, thấp giọng nói: "Ta đi tắm, lát nữa ngươi về phòng đi."Không đợi Lạc Huyền đáp lại, nàng đã đứng dậy, bước thẳng vào phòng tắm.Tiếng nước ào ào vang lên, Lạc Huyền ngồi trên ghế sofa, khẽ nhấp một ngụm nước bạc hà.Dần dần, mùi bạch đàn trong nước nóng như tan vào không khí ẩm ướt, khiến cho giác quan vốn nhạy cảm của Lạc Huyền như rơi vào trạng thái kích thích hỗn loạn mông lung."Tiểu Huyền, thân thể ngươi không tốt, không được uống trà sữa.""Nhưng cái này là Chi Vãn tỷ có lòng tốt...""Không được uống."Một lúc sau, nữ nhân lại nói: "Bởi vì không tốt cho sức khỏe."Giọng nói của nàng xuyên qua tiếng nước, mang theo thứ khí ẩm mê ly, len lỏi vào từng tế bào thần kinh của Lạc Huyền, như có mưa phùn rơi thấm cả người.Lạc Huyền mềm nhũn, gần như nằm sấp trên sofa, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.Cho đến khi Ninh Nhất Khanh xõa mái tóc ướt đi ra, hốc mắt phơn phớt hồng vì hơi nóng, ngồi xổm trước mặt nàng, đưa tay thăm dò trán nàng.Lọn tóc ướt của nữ nhân vướng lên trán Lạc Huyền, tin tức tố cấp S khiến thần kinh nàng hỗn loạn cực độ, từng dòng suy nghĩ như bị kéo đứt bởi luồng cảm xúc mãnh liệt.Đôi môi phơn phớt hồng, cổ tay trắng trẻo còn vết bầm, giọt nước mưa lăn qua làn da ẩm lạnh, phản chiếu ánh bạc từ mắt kính... tất cả như khoang sinh sản trong trạng thái phát động, ngập tràn mùi vị kẹo ngọt chết người.Phát hiện Lạc Huyền có dấu hiệu mất kiểm soát, Ninh Nhất Khanh cắn nhẹ môi dưới, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.Nàng lấy ra một chiếc vòng dừng cắn màu đen từ ngăn kéo, tay hơi run, đeo cho Lạc Huyền.Lạc Huyền theo phản xạ muốn tự mình cài chốt móc, nhưng ngón tay dính nước, liên tục không làm được.Nước mắt sinh lý không ngừng tuôn xuống, mờ cả thấu kính bạc bên cạnh mắt nàng, Ninh Nhất Khanh cúi người giúp nàng cài vòng.Chiếc ghế sofa thấm đầy tin tức tố và chất lỏng, tỏa ra thứ mùi cháo mềm lẫn mập mờ sau cơn hoan ái.Đó là một mùi hương thân mật, ấm áp và cách biệt đã lâu.Nếu có người bước vào lúc này, chỉ cần một giây là đủ hiểu trong phòng vừa xảy ra chuyện gì.Trở lại giường, Ninh Nhất Khanh thay bộ áo ngủ lụa mỏng.Mệt mỏi ôm chăn, Lạc Huyền không còn sức gỡ thiết bị dừng cắn, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng.Đeo quá lâu, dấu hằn nhạt đỏ hiện rõ trên gương mặt tái nhợt của Lạc Huyền, mang thêm mấy phần mỹ cảm hơi bệnh tật."Ngươi giống như năm tư sắp tốt nghiệp? Tìm được việc rồi sao?"Sau một hồi, nữ nhân lau khóe mắt nàng, khàn giọng hỏi."Xem như tìm xong rồi." Vì đang đeo thiết bị, giọng của Lạc Huyền hơi nghèn nghẹn, lông mi dính hơi nước."Chuyên ngành của ngươi là kinh tế học đúng không?""Ta không thích kinh tế học, nên công việc cũng không liên quan." Lạc Huyền dụi mắt. "Lạc gia ép ta học ngành đó, nói sau này dễ vào công ty nhà hỗ trợ."Ninh Nhất Khanh giúp nàng tháo thiết bị dừng cắn: "Vậy sao ngươi lại thỏa hiệp?"Từ bữa tiệc hai nhà lần trước, nàng đã biết Lạc Huyền là kẻ phản loạn lớn nhất trong nhà, thường khiến Lạc gia phải giật mình."Năm đó mượn tiền Lạc gia cho mẹ chữa bệnh, ông nội nói đến năm trước ta đều phải nghe lời."Lạc Huyền cười, đôi mắt xinh đẹp như có ánh sao, không hề vì sự áp đặt nặng nề đó mà cảm thấy ngột ngạt.Ninh Nhất Khanh nghe vậy, cảm thấy trong lòng như bị chạm nhẹ, khẽ thở dài.Lạc Huyền khẽ vươn tay vén tóc của nàng, cảm nhận xúc cảm như tơ lụa."Bọn họ càng ép ta, ta càng thích nhìn mặt bọn họ tức đến nghẹn, vô cùng vui vẻ."Có lẽ vì thân thể vừa thân mật, tin tức tố vẫn còn quanh quẩn, khiến cảm xúc Lạc Huyền trở nên dễ chịu. Dù đã mệt đến muốn ngủ gục, nàng vẫn hào hứng nói chuyện."Ninh Nhất Khanh, ngoài ngắm Tinh Tinh, ngươi còn thích cái gì không?""Hình như là không có." Nữ nhân nghiêm túc tự hỏi, cũng không bất ngờ với sự trống rỗng trong lòng mình. Nàng đã quen với kiểu bình lặng như nước này rồi. "Còn ngươi?""Nhiều lắm, ta thích pháo hoa, biển cả, đom đóm, các loại đầu gỗ, điêu khắc đẹp..." Lạc Huyền trong lòng lặng lẽ thêm vào mùi bạch đàn, nhưng không nói ra.Ninh Nhất Khanh nhìn khuôn mặt trong trẻo sáng bừng sức sống của Lạc Huyền — đầy mơ mộng, lãng mạn, đa tình. Như thể trong mắt nàng, thế gian này vẫn còn nhiều điều thuần túy và tốt đẹp.Không hiểu sao, Ninh Nhất Khanh bỗng nhớ lại một sở thích thời nhỏ mình từng có."Thật ra... từng rất thích pha rượu."Đôi mắt Lạc Huyền sáng lên. Nàng không ngờ một người như Ninh Nhất Khanh — tựa như thần linh sống trong giới luật và cấm dục — lại từng yêu thích thứ đầy tính dã tính và quyến rũ như pha rượu."Vì sao lại không tiếp tục?"Dưới mắt nàng, theo đuổi điều mình thích — dù có thiêu rụi bản thân — cũng là niềm vui và hạnh phúc. Quan điểm ấy thường bị Trì Lê trêu là "chủ nghĩa lãng mạn tối thượng"."Có những việc quan trọng hơn, và có trách nhiệm cần gánh. Biết từ bỏ đúng lúc, mới là sáng suốt.""Ừm... tiếc quá..." Lạc Huyền nhìn thần sắc bình thản khi nàng nói ra câu ấy, nhưng cảm thấy, người luôn chọn đúng như Ninh Nhất Khanh... có khi cũng chẳng hạnh phúc.Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, phá vỡ sự yên lặng mờ tối. Ninh Nhất Khanh tắt đèn, giữa hai người, mùi hương kiều diễm cũng dần nhạt đi."Không có gì đáng tiếc cả. Ngươi về phòng đi, ta muốn ngủ."Biết nàng quen ngủ một mình, Lạc Huyền gật đầu, thuần thục rời khỏi giường về phòng mình. Trước khi đi, nàng liếc mắt nhìn — nơi từng treo đèn Tinh Tinh, nay sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần.Trong bóng tối quẩn quanh là làn sương mù mỏng, Lạc Huyền mệt đến cực hạn, vậy mà lại không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ý thức nàng rối loạn, phải cố đè nén cơn đau âm ỉ và cảm giác nóng rát trong lòng, gần như tham lam mà hít hà hương bạch đàn còn vương lại trong không khí.Hương thơm ấy, sạch sẽ, gọn gàng, thanh cao mà lạnh nhạt.Trước đây, nàng luôn tự nhủ bản thân rằng với cuộc hôn nhân này, với thứ tình cảm này, cứ đi ngang qua là được rồi.Nhưng, khi được người phụ nữ mà mình thầm mến hồi đáp bằng sự dịu dàng và quấn quít, ai có thể thực sự lùi bước ngay khi vừa chạm tới?Chỉ có thể càng sa vào sâu hơn. Một khi đã ngửi thấy mùi hương bạch đàn kia rồi, dù phía trước là thiên đường hay địa ngục, cũng đều khó lòng quên được.Một đêm trôi qua, lúc Lạc Huyền tỉnh lại, Ninh Nhất Khanh đã rời đi từ sớm.Người phụ nữ ấy có thói quen sinh hoạt cực kỳ quy củ, chưa bao giờ vì bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì mà phá vỡ nếp sinh hoạt của bản thân.Mở điện thoại lên, quả nhiên thấy tin nhắn WeChat dồn dập từ Trì Lê, cô nàng dùng hàng chục cái chữ "A" để biểu đạt sự kích động của mình, cuối cùng vui vẻ gửi lời chúc phúc cho Lạc Huyền:[Hai người đã kết hôn lâu như vậy, không nghĩ tới làm gì đó lãng mạn à, tạo bất ngờ cho thần nữ tỷ tỷ một chút?]Bất đắc dĩ nhìn biệt danh Trì Lê đặt cho Ninh Nhất Khanh, Lạc Huyền thở dài, rồi gửi một tin nhắn thoại:"Cũng không phải là không nghĩ tới. Sinh nhật nàng sắp tới rồi. Nhưng ta lo nàng bận quá, không có thời gian. Với lại, ta mới biết nàng thích gì, nên muốn chuẩn bị cho thật tốt, mà thời gian thì không kịp."[Ngươi sẽ không hỏi sao? Cái tật chủ nghĩa hoàn mỹ của ngươi lại phát tác à? Thời gian không đủ thì dời sang lần sau cũng được mà? Cũng chỉ là một cái sinh nhật thôi, đừng có ngốc như vậy!]Được bạn thân cổ vũ, Lạc Huyền quyết định lập tức hành động. Sau nửa ngày cân nhắc, thay đi thay lại mấy phiên bản, cuối cùng vẫn chọn phong cách giản dị vốn có của mình.[Ninh Nhất Khanh, ta có thể tổ chức sinh nhật cho ngươi không?]Gửi tin đi xong, Lạc Huyền gần như nín thở chờ phản hồi.[Xem lịch trình khi đó đã.]Dù chỉ là câu trả lời mập mờ, không rõ ràng, Lạc Huyền vẫn nghiêm túc bắt tay chuẩn bị quà.Trong một tháng tiếp theo, Ninh Nhất Khanh thỉnh thoảng lại đi công tác, cho đến một tuần trước sinh nhật vẫn còn bay qua lại nhiều nước.Người nhà họ Lạc vì thương thế của Lạc Duy chuyển biến tốt đẹp nên ai nấy đều vui mừng, đến mức còn chưa xuất viện đã lên kế hoạch mở tiệc mời bạn bè thân thích.Ba ngày sau khi Lạc Duy xuất viện, họ lại mở tiệc lần nữa, mời thêm nhiều người hơn, chỉ để "lấy hảo ý đầu năm".Lạc Quốc Ân cũng gửi thiệp mời cho Lạc Huyền, nhưng ông ta rất biết điều, không ép buộc con gái tham dự. Chỉ nói: "Muốn đến thì đến."Dù sao thì, ông ta rất sợ cô con gái phản nghịch, tự mang cấp độ S của mình ra để làm loạn yến hội.Ban đầu, Lạc Huyền cũng chẳng định đi, nhưng khi đang ngồi trong phòng làm việc bí mật, tay cầm con dao khắc nhọn, vừa tỉ mỉ mài đẽo, vừa nghe Trì Lê nũng nịu:"Đi với ta đi mà Huyền Huyền Huyền~! Yến hội này đồ ăn ngon lắm á!""Ta nhớ không lầm thì ngươi đang giảm cân." – Lạc Huyền thẳng thừng vạch trần."Đi mà đi mà đi mà~ Cầu xin ngươi luôn đó!"Lạc Huyền buông dao, ánh kim loại lóe sáng dưới ánh nắng, nàng hiểu Trì Lê muốn gặp lại Lạc Duy và mẹ kế, không chừng còn định gây chuyện gì đó."Trì Lê, trong yến hội có nhiều tinh anh giới kinh doanh. Về sau ngươi cũng sẽ đi con đường này, chuyện tự làm tổn hại bản thân để hại người khác, không được làm.""Vậy sao ngươi lại không sợ? Ta nhớ hai năm trước, Lạc gia định mở một phòng tranh, kết quả mở ra nhà kho của mẹ ngươi thì không có lấy một tác phẩm. Khi đó, ngươi suýt làm Lạc gia phá sản còn gì." – Trì Lê liếc nhìn gương mặt xinh đẹp đầy u buồn của Lạc Huyền, định nói gì đó rồi thôi.Nghe vậy, Lạc Huyền cụp mắt cười khẽ, toát ra vẻ tà khí, ánh mắt lạnh lẽo u ám:"Bọn họ không ưa tượng gỗ, vậy ta sẽ để họ không thấy một bức tượng nào. Không ai được động vào đồ của mẹ ta."Thấy ánh mắt bất thường của Lạc Huyền, Trì Lê lập tức vỗ vai bạn mình, cười xòa:"Được rồi được rồi, vui vẻ lên chút nào. Chăm sóc sức khỏe cho tốt. Ngươi kết hôn rồi, sau này còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đó."Thấy Trì Lê nháy mắt trêu mình, Lạc Huyền cũng bật cười từ tận đáy lòng. Nghĩ đến việc sống cùng Ninh Nhất Khanh, nàng cảm thấy cuộc đời như lần đầu tiên tràn đầy ánh nắng và hy vọng. Mọi thứ như thật sự đang chờ ở phía trước.Phòng yến tiệc trải thảm đỏ đắt tiền, bốn bề là giấy dán tường xanh sẫm viền mạ vàng, làm nổi bật sự xa hoa không gì sánh được. Lạc Huyền và Trì Lê đến hơi muộn, bữa tiệc tối đã bắt đầu được mười phút.Lạc Huyền tùy tiện khoác lên người một chiếc váy dạ hội đen, làn da trắng mịn như tuyết ẩn hiện dưới lớp áo choàng màu bạc cùng tông, toát ra vẻ đẹp trong suốt nhưng lạnh lẽo, sắc bén lạ thường.Giống như lớp băng cứng dưới đáy đại dương lạnh giá.Khi Lạc Duy nhìn thấy Lạc Huyền, trong đầu liền hiện lên hình ảnh ấy.Cô em gái cùng cha khác mẹ này, máu mủ gần gũi, từ nhỏ đã nổi danh là kẻ "nghịch cốt" trong mắt các bậc trưởng bối.Ông bà nội mỗi lần nhắc tới Lạc Huyền đều lắc đầu tiếc nuối.Lạc Duy biết rõ họ tiếc nuối điều gì — Lạc Huyền là đứa cháu đầu tiên được công nhận trong nhà, từ nhỏ thông minh hơn người, chỉ tiếc rằng tin tức tố cứ tụt dốc từ cấp S xuống mãi, đến giờ còn chưa chắc sống qua tuổi 21.Điều đó, với một gia tộc Alpha ưu tú như nhà họ Lạc, là điều khó mà chấp nhận nổi.Còn cô, vì cũng là cấp S, nên bản thân và mẹ mới được nhà họ Lạc công nhận, thuận theo lẽ tự nhiên trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận.Mọi thứ của cô đều phải là tốt nhất — bao gồm cả đối tượng hôn nhân.Còn Lạc Huyền? Chỉ là một "tiểu đáng thương" mệnh đoản, chẳng đáng để bận tâm.Ngược lại, cô thật sự từng nghĩ muốn giúp đỡ đứa em gái này — vì số phận bất hạnh đến mức khiến người khác sinh lòng thương xót.Lạc Duy len qua đám người đang thơm ngát nước hoa, tóc tai chỉnh tề, bước đến trước mặt Lạc Huyền, nói:"Hôm nay bữa sáng có hợp khẩu vị không?""Cũng tạm ổn.""Ăn nhiều chút, có gì không hài lòng cứ nói với ta, coi như đây là nhà mình." Nói rồi, Lạc Duy vỗ nhẹ lên vai Lạc Huyền, nở nụ cười bước đi."Huyền Huyền Huyền, Lạc Duy kiêu ngạo thật đấy, chẳng qua là diễn vài vai nữ chính thôi mà, không biết đang coi thường ai nữa," Trì Lê liếc nhìn Lạc Duy đang diện bộ lễ phục lộng lẫy, nâng ly rượu đỏ làm bộ uống một ngụm, nhăn mặt: "Khó uống thật, không hiểu sao mấy người này lại mê thế."Lạc Huyền nhún vai."Hồi nhỏ cậu cũng là tiểu thư ngàn sủng vạn ái, sao giờ lại sống đời bình thường dễ dàng thế? Không luyến tiếc gì mấy thứ kia à?""Cũng không đến mức không luyến tiếc hoàn toàn." Lạc Huyền vừa nói vừa bật cười, nụ cười có chút giễu cợt, có chút ngang ngược.Trì Lê muốn cười đến gãy cả lưng, Nếu Lạc Huyền thật sự để tâm tới quyền thế đến vậy, thì hẳn đã sớm bò về nhà họ Lạc rồi."Ngày mai là sinh nhật tổng giám đốc Ninh, cô ấy có về được không?""Không biết." Lạc Huyền nghĩ đến món quà mình giấu trong áo khoác, cười rạng rỡ: "Cô ấy bận lắm, tháng này gần như không có ngày nghỉ, không về được cũng chẳng sao."Trì Lê vừa định thở dài, quay đầu thì thấy sống mũi Lạc Huyền lấm tấm máu đỏ."Huyền Huyền, cậu chảy máu mũi kìa."Che mũi len lỏi giữa những người đang nâng ly chuyện trò, Lạc Huyền cảm thấy cơ thể nóng rực, thầm hiểu rõ bệnh của mình lại tái phát.Trong nhà vệ sinh sáng trưng dưới ánh đèn thủy tinh, sau khi xác nhận máu mũi đã ngừng, cô vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng hai người phụ nữ nói chuyện trong men say."Có người cứ tưởng mình trèo được lên cành cao, ai mà chẳng biết cô ta thủ đoạn cao tay, ngoài mặt thì tươm tất, trong lòng lại mê mẩn kiểu thanh cao xuất trần, kiêu căng sa ngã, khom lưng cúi đầu, tự cao tự đại, cười cợt nịnh hót.""Nói sao cơ?""Cậu chưa biết à, có một tiểu A tưởng mình có chút nhan sắc là bám được kim chủ. Ai ngờ kim chủ vốn đã có người trong lòng, vừa thấy chính chủ trở về thì lập tức đá văng tiểu A. Nghe nói, đến cả dấu tạm thời cũng không được đánh lên, thảm chưa?""Không được đánh dấu? Đúng là bị chơi rồi còn gì."Trong phòng, Lạc Huyền siết chặt tay lại, mãi sau mới loạng choạng trở lại chỗ Trì Lê.Tựa mình vào ghế, Trì Lê thấy cô mặt mày trắng bệch, vội khoác thêm áo cho cô, định hỏi han vài câu thì phát hiện cô gái trước mặt cứ như bị điểm huyệt, đờ đẫn không nói nên lời.Cửa bên cạnh phòng yến tiệc chạm khắc hoa văn trên gỗ thật, bên ngoài mưa phùn lất phất, ánh đèn bên giàn hoa lay động mông lung.Một người phụ nữ bước xuống từ xe hơi mui đen bạc, bộ vest đen có hoa văn chìm phát ra ánh sáng mờ và cảm giác lạnh lẽo sang trọng, tựa như ánh trăng treo cao — thuần khiết, không nhiễm bụi trần, xa vời không thể chạm tới.Ninh Nhất Khanh đi tới giữa cơn mưa bụi lất phất, khí chất thanh cao, sạch sẽ đến mức không cho phép bất kỳ ánh mắt nào xúc phạm."Vợ thần tiên của cậu về rồi đó, còn không mau ra đón người ta?" Trì Lê vỗ nhẹ Lạc Huyền, cực kỳ vui mừng thay cho bạn thân.Tổng giám đốc Ninh lặng lẽ trở về, chắc chắn là biết Lạc Huyền đang ở đâu, cố tình tới tạo bất ngờ cho cô ấy.Ngực tràn đầy cảm giác chua xót và hân hoan, Lạc Huyền cảm giác nhiệt độ cơ thể lẫn cảm xúc đang sôi sục như ly soda bị lắc mạnh, bản thân như một con thuyền nhỏ lảo đảo trong gió.Cô đang định bước tới, thì Lạc Duy — trong bộ lễ phục rực rỡ — đã chạy đến trước, mỉm cười chào hỏi:"Nhất Khanh, cảm ơn chị đã đặc biệt đến tham dự yến tiệc của em. Em còn tưởng chị bận quá không đến mừng em xuất viện được cơ."
"Ý các người là... từ nhỏ đã được đính ước thông gia trước rồi?""Đúng vậy, nói là đợi đến 16 tuổi phân hóa, 18 tuổi thì làm lễ đính hôn." Hạ Chi Vãn liếc mắt nhìn Lạc Huyền, cười tươi rói. Ai không biết còn tưởng cô đang đùa, nhưng cũng chẳng rõ là thật hay giả: "Đáng tiếc sau này lại mất liên lạc."Lạc Huyền vừa uống một ngụm nước dâu mạn việt, chất lỏng trong suốt còn đọng nơi khóe môi, dưới ánh nến lờ mờ càng làm nổi bật gương mặt sống động xinh đẹp của cô.Hạ Chi Vãn nhiệt tình một cách quá mức khiến cô hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện. Cô chưa từng gặp ai mạnh dạn đến vậy, giống như một ngọn lửa cứ thế bừng cháy, không hề chùn bước."Mẹ ta, ta..." Lòng bàn tay Lạc Huyền bắt đầu đổ mồ hôi, lại nhấp thêm ngụm nước dâu nữa, không ngoài dự đoán – bị sặc.Dưới gầm bàn, Trì Lê đá cô một cú. Cô biết Lạc Huyền là kiểu người không giỏi giao tiếp, lúng túng kiểu này là chuyện thường. Rõ ràng lúc ra mặt bảo vệ người khác thì mạnh mẽ bao nhiêu, vậy mà gặp tình huống kiểu này lại như chiếc xe tuột xích, lập tức chết máy."Lạc Huyền Huyền, Chi Vãn tỷ đang trêu cậu đó." Trì Lê vừa nói xong, ngạc nhiên phát hiện một người phụ nữ khí chất thanh lãnh, như bước ra từ cõi tiên, đang đứng trước bàn ăn của họ.Người phụ nữ khoác áo vest đơn sắc, tóc dài như lụa, áo sơ mi trắng cài kín đến tận nút cổ. Trên cổ tay là chuỗi Phật châu màu xanh nhạt, nổi bật trong ánh trăng, như vừa bước lên từ dòng suối trong, khí chất vừa sạch sẽ vừa lạnh nhạt, như băng tuyết hòa lẫn gỗ bạch đàn."Ninh tổng?" Trì Lê choáng váng.Cô vừa định kéo tay Lạc Huyền nói: "Tam sinh hữu hạnh! Lại gặp được đại lão trong giới kinh doanh!", thì đã thấy Ninh Nhất Khanh dịu dàng xoa đầu Lạc Huyền, ngón tay thon trắng như ngọc khẽ nâng đuôi tóc cô lên."Tiểu Huyền, đi ăn với bạn à?"Bị chạm bất ngờ, mùi gỗ bạch đàn dễ chịu lan khắp người, Lạc Huyền ngẩn người. Nhất là khi Ninh Nhất Khanh nhẹ nhàng vén tóc cô lên..."Ninh Nhất Khanh..." Cô lỡ miệng gọi tên người kia."Đây là mơ, chắc chắn là mơ rồi..." Trì Lê lẩm bẩm, không thể tin nổi: từ bao giờ Lạc Huyền lại dính dáng gì đến Ninh Nhất Khanh?Không phải cô cảm thấy Lạc Huyền "leo không tới" Ninh Nhất Khanh, mà là... hai người này hoàn toàn không có chút gì giống nhau, kiểu gì mà lại có duyên phận được?Không được. Nhất định phải hỏi cho ra lẽ.Tần Thập Ý cũng bước tới nhập hội, nụ cười trên môi đầy ẩn ý nhìn gương mặt đỏ ửng đáng nghi của Lạc Huyền:
"Lạc Huyền, lại gặp rồi, nhớ Nhất Khanh không?"Lạc Huyền đỏ mặt, không nói nổi câu nào.Ninh Nhất Khanh cầm khăn giấy, lau sạch vết nước trái cây trên khóe môi cô, hàng mi dài khẽ cụp:
"Đừng để ý đến cô ấy."Nói rồi mới quay sang bàn bên kia gật đầu với Hạ Chi Vãn:
"Hạ tiểu thư, thật đúng dịp.""Đúng dịp thật đấy. Muốn gặp được Ninh tổng đúng là gian nan. Đợt trước nhóm tôi phải chờ dưới lầu toà nhà Ninh Di cả tháng, đến cái bóng của ngài cũng không thấy."Đối mặt với lời "chọc ghẹo", Ninh Nhất Khanh chỉ đẩy nhẹ gọng kính nửa khung bạc, khí chất lãnh đạm và kiêu ngạo:
"Đợt đó đúng là tôi bận thật, để Hạ tiểu thư chờ lâu vậy, xin lỗi."Lúc này, quản lý nhà hàng vội vàng chạy tới cúi chào:
"Ninh tổng! Tôi không biết các cô ấy là bạn của ngài. Để tôi lập tức sắp xếp một phòng riêng cho nhóm bạn ngài. Từ giờ trở đi, mỗi lần ngài đến sẽ có thực đơn riêng từ đầu bếp chính, nguyên liệu cũng nhập tươi mới mỗi ngày.""Ừ, cảm ơn." Ninh Nhất Khanh khẽ gật đầu.Quản lý như được tiêm máu gà, hớn hở chạy đi sắp xếp.Hạ Chi Vãn mỉm cười nói:
"Ninh tổng thật hào phóng. Ý tốt tôi xin nhận. Lần sau mời riêng ngài ăn cơm, bàn chuyện hợp tác triển lãm nghệ thuật.""Hân hạnh." Ninh Nhất Khanh khẽ gật đầu. Ngón tay thon trắng vô tình lướt nhẹ qua phần tai ẩn dưới tóc đen của Lạc Huyền. Chỗ da trắng nõn lập tức ửng hồng, động tác nhỏ kia tuy nhẹ nhàng nhưng khiến người ta mơ hồ rung động."Vậy bữa cơm này xem như viên mãn rồi. Trì Lê, Lạc Huyền, có muốn tôi đưa hai người về không?" Hạ Chi Vãn đứng dậy, nhận lấy túi nhỏ từ tài xế, cười tươi:
"Nè, mua trà sữa cho hai người. Cửa hàng mới mở, uống ngon lắm.""Không cần phiền thế đâu, chúng tôi sẽ đưa Lạc Huyền và Trì Lê về." Tần Thập Ý điên cuồng nháy mắt với Ninh Nhất Khanh, trong lòng như muốn hét lên: người ta đang cướp người ngay trước mặt chị đấy, chị còn định ngồi yên đến bao giờ?"Vậy cũng được." Hạ Chi Vãn quay đầu nhìn Lạc Huyền và Trì Lê cười tít mắt:
"Mấy hôm nữa mình hẹn gặp lại nha. Lúc đó dẫn mấy cậu đi công viên trò chơi mới mở. À mà này, Lạc Huyền, tôi rất thích tài năng của cậu. Hy vọng cậu sẽ gia nhập bọn tôi."Lạc Huyền vẫn đang ở trạng thái "xã giao vô năng", theo bản năng mỉm cười khéo léo:
"Vâng..."Hạ Chi Vãn rời đi trước."Không phải nhà Hạ Chi Vãn mở bệnh viện sao? Cô ta như vậy mà người lớn trong nhà không quản à?""Còn có em gái cô ta nữa." Vẻ mặt Ninh Nhất Khanh vẫn không đổi, nhàn nhạt đáp.Ra khỏi nhà hàng, trời bắt đầu lắc rắc mưa nhỏ.Vì từng bị bắt cóc khi nhỏ nên Ninh Nhất Khanh luôn có tiêu chuẩn an ninh cao nhất – bảy tám vệ sĩ theo sát, một chiếc xe mở đường chạy phía trước.Tần Thập Ý ngồi ghế phụ, cài dây an toàn xong thỉnh thoảng lại ngoái nhìn ghế sau.Trong ánh đèn xe mờ mờ, ánh đèn neon thành phố lướt qua ngoài cửa kính. Người phụ nữ khoác áo vest, eo đeo trang sức chìm dưới lớp sơ mi trắng, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa vào ghế ngồi, dáng người vừa thả lỏng vừa thẳng thớm.Trái lại, Lạc Huyền vẫn đang bị Trì Lê dùng ánh mắt "khai thật thì tha, chống cự thì trị" nhìn chằm chằm. Giữa hai người ngấm ngầm có sóng ngầm dâng trào, nhưng vẫn chỉ dừng ở mức "ngầm".Trì Lê lén nhìn sang Ninh Nhất Khanh. Dù vẻ mặt cô ấy lạnh nhạt, giọng nói dịu dàng, nhưng khí chất ngồi lâu ở vị trí cao, thong dong mà quyền uy, đủ khiến người ta căng thẳng muốn chết.Chờ đến khi xuống xe, việc đầu tiên Trì Lê làm là cảm ơn Ninh Nhất Khanh, rồi tạm biệt Tần Thập Ý và Lạc Huyền. Đợi xe chạy xa, cô lập tức bật điện thoại, mở WeChat, nhắn tin cho Lạc Huyền:[Lạc Huyền Huyền, cậu đúng là đồ không có lương tâm, giấu chuyện lớn thế mà không hé răng nửa lời!][Khai thật đi, cậu với Ninh tổng rốt cuộc là quan hệ gì? Không lẽ... chị em cùng cha khác mẹ à?]Bên này, Lạc Huyền siết chặt túi trà sữa trong tay, quay sang thấy Ninh Nhất Khanh có vẻ rất mệt, bàn tay đeo chuỗi Phật châu buông thõng, tựa như đang chìm trong ánh trăng yên tĩnh ven hồ.Lạc Huyền mê mẩn nhìn bàn tay như một tác phẩm nghệ thuật ấy, cho đến khi điện thoại rung lên...Xem xong tin nhắn của Trì Lê, Lạc Huyền bật cười, lập tức trả lời bạn thân:[Nàng với ta không có quan hệ máu mủ, không phải tỷ tỷ ta.]Trì Lê như thể đã chờ sẵn bên điện thoại, mười mấy giây sau liền gửi liền hai tin nhắn tới:[Vẫn là các ngươi có mấy trò kích thích chơi kiểu py, sẽ không phải loại kiểu quyền cao chức trọng đại lão giới kinh doanh, lại bị nghệ sĩ điêu khắc lãng mạn nóng bỏng thu hút, bất chấp bẻ gãy cánh chim của nàng, cũng muốn giam cầm nàng bên cạnh.][Hay là đại lão yêu nàng mà không được, tình nguyện hạ mình, từ bỏ mọi thứ, chỉ để làm một tình nhân không danh không phận, ẩn nhẫn khắc chế, lại vẫn không thể kiềm chế nổi.]Thấy Trì Lê càng nói càng bay xa, Lạc Huyền vỗ trán thở dài.[Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi. Bọn ta kết hôn rồi. Nửa năm trước, rất kín tiếng, không mấy ai biết.]Tin này gửi đi xong, giống như ném đá xuống đáy biển, bên Trì Lê nửa ngày không có động tĩnh gì."Tiểu Huyền, xuống xe."Lạc Huyền đặt điện thoại xuống, quay đầu lại thấy Ninh Nhất Khanh đứng bên ngoài xe, tay cầm một cây dù màu bạc, duỗi tay ra về phía mình.Ngón tay của nữ nhân lạnh buốt mà trơn mượt, các đốt ngón tay rõ ràng, khi Lạc Huyền nắm lấy tay nàng, chợt cảm thấy toàn thân như bốc hơi nóng rực, tan biến cả."Mấy hôm nay ta không về, ngươi có ngâm nước bạc hà cho mình không?"Hai người sóng vai đi từ gara dưới tầng ngầm lên bằng thang máy, Ninh Nhất Khanh thi thoảng quay sang hỏi."Có.""Ba lá bạc hà, một lát chanh, nước ấm 45 độ. Có pha sai không?""Không có, ta đâu phải con nít."Ninh Nhất Khanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu: "Vâng vâng vâng, Tiểu Huyền lớn rồi."Về đến phòng giữ đồ trên lầu hai biệt thự, nàng uể oải ngồi xuống chiếc ghế bọc lông thiên nga, nửa nhắm mắt, thấp giọng nói: "Ta đi tắm, lát nữa ngươi về phòng đi."Không đợi Lạc Huyền đáp lại, nàng đã đứng dậy, bước thẳng vào phòng tắm.Tiếng nước ào ào vang lên, Lạc Huyền ngồi trên ghế sofa, khẽ nhấp một ngụm nước bạc hà.Dần dần, mùi bạch đàn trong nước nóng như tan vào không khí ẩm ướt, khiến cho giác quan vốn nhạy cảm của Lạc Huyền như rơi vào trạng thái kích thích hỗn loạn mông lung."Tiểu Huyền, thân thể ngươi không tốt, không được uống trà sữa.""Nhưng cái này là Chi Vãn tỷ có lòng tốt...""Không được uống."Một lúc sau, nữ nhân lại nói: "Bởi vì không tốt cho sức khỏe."Giọng nói của nàng xuyên qua tiếng nước, mang theo thứ khí ẩm mê ly, len lỏi vào từng tế bào thần kinh của Lạc Huyền, như có mưa phùn rơi thấm cả người.Lạc Huyền mềm nhũn, gần như nằm sấp trên sofa, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.Cho đến khi Ninh Nhất Khanh xõa mái tóc ướt đi ra, hốc mắt phơn phớt hồng vì hơi nóng, ngồi xổm trước mặt nàng, đưa tay thăm dò trán nàng.Lọn tóc ướt của nữ nhân vướng lên trán Lạc Huyền, tin tức tố cấp S khiến thần kinh nàng hỗn loạn cực độ, từng dòng suy nghĩ như bị kéo đứt bởi luồng cảm xúc mãnh liệt.Đôi môi phơn phớt hồng, cổ tay trắng trẻo còn vết bầm, giọt nước mưa lăn qua làn da ẩm lạnh, phản chiếu ánh bạc từ mắt kính... tất cả như khoang sinh sản trong trạng thái phát động, ngập tràn mùi vị kẹo ngọt chết người.Phát hiện Lạc Huyền có dấu hiệu mất kiểm soát, Ninh Nhất Khanh cắn nhẹ môi dưới, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.Nàng lấy ra một chiếc vòng dừng cắn màu đen từ ngăn kéo, tay hơi run, đeo cho Lạc Huyền.Lạc Huyền theo phản xạ muốn tự mình cài chốt móc, nhưng ngón tay dính nước, liên tục không làm được.Nước mắt sinh lý không ngừng tuôn xuống, mờ cả thấu kính bạc bên cạnh mắt nàng, Ninh Nhất Khanh cúi người giúp nàng cài vòng.Chiếc ghế sofa thấm đầy tin tức tố và chất lỏng, tỏa ra thứ mùi cháo mềm lẫn mập mờ sau cơn hoan ái.Đó là một mùi hương thân mật, ấm áp và cách biệt đã lâu.Nếu có người bước vào lúc này, chỉ cần một giây là đủ hiểu trong phòng vừa xảy ra chuyện gì.Trở lại giường, Ninh Nhất Khanh thay bộ áo ngủ lụa mỏng.Mệt mỏi ôm chăn, Lạc Huyền không còn sức gỡ thiết bị dừng cắn, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng.Đeo quá lâu, dấu hằn nhạt đỏ hiện rõ trên gương mặt tái nhợt của Lạc Huyền, mang thêm mấy phần mỹ cảm hơi bệnh tật."Ngươi giống như năm tư sắp tốt nghiệp? Tìm được việc rồi sao?"Sau một hồi, nữ nhân lau khóe mắt nàng, khàn giọng hỏi."Xem như tìm xong rồi." Vì đang đeo thiết bị, giọng của Lạc Huyền hơi nghèn nghẹn, lông mi dính hơi nước."Chuyên ngành của ngươi là kinh tế học đúng không?""Ta không thích kinh tế học, nên công việc cũng không liên quan." Lạc Huyền dụi mắt. "Lạc gia ép ta học ngành đó, nói sau này dễ vào công ty nhà hỗ trợ."Ninh Nhất Khanh giúp nàng tháo thiết bị dừng cắn: "Vậy sao ngươi lại thỏa hiệp?"Từ bữa tiệc hai nhà lần trước, nàng đã biết Lạc Huyền là kẻ phản loạn lớn nhất trong nhà, thường khiến Lạc gia phải giật mình."Năm đó mượn tiền Lạc gia cho mẹ chữa bệnh, ông nội nói đến năm trước ta đều phải nghe lời."Lạc Huyền cười, đôi mắt xinh đẹp như có ánh sao, không hề vì sự áp đặt nặng nề đó mà cảm thấy ngột ngạt.Ninh Nhất Khanh nghe vậy, cảm thấy trong lòng như bị chạm nhẹ, khẽ thở dài.Lạc Huyền khẽ vươn tay vén tóc của nàng, cảm nhận xúc cảm như tơ lụa."Bọn họ càng ép ta, ta càng thích nhìn mặt bọn họ tức đến nghẹn, vô cùng vui vẻ."Có lẽ vì thân thể vừa thân mật, tin tức tố vẫn còn quanh quẩn, khiến cảm xúc Lạc Huyền trở nên dễ chịu. Dù đã mệt đến muốn ngủ gục, nàng vẫn hào hứng nói chuyện."Ninh Nhất Khanh, ngoài ngắm Tinh Tinh, ngươi còn thích cái gì không?""Hình như là không có." Nữ nhân nghiêm túc tự hỏi, cũng không bất ngờ với sự trống rỗng trong lòng mình. Nàng đã quen với kiểu bình lặng như nước này rồi. "Còn ngươi?""Nhiều lắm, ta thích pháo hoa, biển cả, đom đóm, các loại đầu gỗ, điêu khắc đẹp..." Lạc Huyền trong lòng lặng lẽ thêm vào mùi bạch đàn, nhưng không nói ra.Ninh Nhất Khanh nhìn khuôn mặt trong trẻo sáng bừng sức sống của Lạc Huyền — đầy mơ mộng, lãng mạn, đa tình. Như thể trong mắt nàng, thế gian này vẫn còn nhiều điều thuần túy và tốt đẹp.Không hiểu sao, Ninh Nhất Khanh bỗng nhớ lại một sở thích thời nhỏ mình từng có."Thật ra... từng rất thích pha rượu."Đôi mắt Lạc Huyền sáng lên. Nàng không ngờ một người như Ninh Nhất Khanh — tựa như thần linh sống trong giới luật và cấm dục — lại từng yêu thích thứ đầy tính dã tính và quyến rũ như pha rượu."Vì sao lại không tiếp tục?"Dưới mắt nàng, theo đuổi điều mình thích — dù có thiêu rụi bản thân — cũng là niềm vui và hạnh phúc. Quan điểm ấy thường bị Trì Lê trêu là "chủ nghĩa lãng mạn tối thượng"."Có những việc quan trọng hơn, và có trách nhiệm cần gánh. Biết từ bỏ đúng lúc, mới là sáng suốt.""Ừm... tiếc quá..." Lạc Huyền nhìn thần sắc bình thản khi nàng nói ra câu ấy, nhưng cảm thấy, người luôn chọn đúng như Ninh Nhất Khanh... có khi cũng chẳng hạnh phúc.Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, phá vỡ sự yên lặng mờ tối. Ninh Nhất Khanh tắt đèn, giữa hai người, mùi hương kiều diễm cũng dần nhạt đi."Không có gì đáng tiếc cả. Ngươi về phòng đi, ta muốn ngủ."Biết nàng quen ngủ một mình, Lạc Huyền gật đầu, thuần thục rời khỏi giường về phòng mình. Trước khi đi, nàng liếc mắt nhìn — nơi từng treo đèn Tinh Tinh, nay sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần.Trong bóng tối quẩn quanh là làn sương mù mỏng, Lạc Huyền mệt đến cực hạn, vậy mà lại không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ý thức nàng rối loạn, phải cố đè nén cơn đau âm ỉ và cảm giác nóng rát trong lòng, gần như tham lam mà hít hà hương bạch đàn còn vương lại trong không khí.Hương thơm ấy, sạch sẽ, gọn gàng, thanh cao mà lạnh nhạt.Trước đây, nàng luôn tự nhủ bản thân rằng với cuộc hôn nhân này, với thứ tình cảm này, cứ đi ngang qua là được rồi.Nhưng, khi được người phụ nữ mà mình thầm mến hồi đáp bằng sự dịu dàng và quấn quít, ai có thể thực sự lùi bước ngay khi vừa chạm tới?Chỉ có thể càng sa vào sâu hơn. Một khi đã ngửi thấy mùi hương bạch đàn kia rồi, dù phía trước là thiên đường hay địa ngục, cũng đều khó lòng quên được.Một đêm trôi qua, lúc Lạc Huyền tỉnh lại, Ninh Nhất Khanh đã rời đi từ sớm.Người phụ nữ ấy có thói quen sinh hoạt cực kỳ quy củ, chưa bao giờ vì bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì mà phá vỡ nếp sinh hoạt của bản thân.Mở điện thoại lên, quả nhiên thấy tin nhắn WeChat dồn dập từ Trì Lê, cô nàng dùng hàng chục cái chữ "A" để biểu đạt sự kích động của mình, cuối cùng vui vẻ gửi lời chúc phúc cho Lạc Huyền:[Hai người đã kết hôn lâu như vậy, không nghĩ tới làm gì đó lãng mạn à, tạo bất ngờ cho thần nữ tỷ tỷ một chút?]Bất đắc dĩ nhìn biệt danh Trì Lê đặt cho Ninh Nhất Khanh, Lạc Huyền thở dài, rồi gửi một tin nhắn thoại:"Cũng không phải là không nghĩ tới. Sinh nhật nàng sắp tới rồi. Nhưng ta lo nàng bận quá, không có thời gian. Với lại, ta mới biết nàng thích gì, nên muốn chuẩn bị cho thật tốt, mà thời gian thì không kịp."[Ngươi sẽ không hỏi sao? Cái tật chủ nghĩa hoàn mỹ của ngươi lại phát tác à? Thời gian không đủ thì dời sang lần sau cũng được mà? Cũng chỉ là một cái sinh nhật thôi, đừng có ngốc như vậy!]Được bạn thân cổ vũ, Lạc Huyền quyết định lập tức hành động. Sau nửa ngày cân nhắc, thay đi thay lại mấy phiên bản, cuối cùng vẫn chọn phong cách giản dị vốn có của mình.[Ninh Nhất Khanh, ta có thể tổ chức sinh nhật cho ngươi không?]Gửi tin đi xong, Lạc Huyền gần như nín thở chờ phản hồi.[Xem lịch trình khi đó đã.]Dù chỉ là câu trả lời mập mờ, không rõ ràng, Lạc Huyền vẫn nghiêm túc bắt tay chuẩn bị quà.Trong một tháng tiếp theo, Ninh Nhất Khanh thỉnh thoảng lại đi công tác, cho đến một tuần trước sinh nhật vẫn còn bay qua lại nhiều nước.Người nhà họ Lạc vì thương thế của Lạc Duy chuyển biến tốt đẹp nên ai nấy đều vui mừng, đến mức còn chưa xuất viện đã lên kế hoạch mở tiệc mời bạn bè thân thích.Ba ngày sau khi Lạc Duy xuất viện, họ lại mở tiệc lần nữa, mời thêm nhiều người hơn, chỉ để "lấy hảo ý đầu năm".Lạc Quốc Ân cũng gửi thiệp mời cho Lạc Huyền, nhưng ông ta rất biết điều, không ép buộc con gái tham dự. Chỉ nói: "Muốn đến thì đến."Dù sao thì, ông ta rất sợ cô con gái phản nghịch, tự mang cấp độ S của mình ra để làm loạn yến hội.Ban đầu, Lạc Huyền cũng chẳng định đi, nhưng khi đang ngồi trong phòng làm việc bí mật, tay cầm con dao khắc nhọn, vừa tỉ mỉ mài đẽo, vừa nghe Trì Lê nũng nịu:"Đi với ta đi mà Huyền Huyền Huyền~! Yến hội này đồ ăn ngon lắm á!""Ta nhớ không lầm thì ngươi đang giảm cân." – Lạc Huyền thẳng thừng vạch trần."Đi mà đi mà đi mà~ Cầu xin ngươi luôn đó!"Lạc Huyền buông dao, ánh kim loại lóe sáng dưới ánh nắng, nàng hiểu Trì Lê muốn gặp lại Lạc Duy và mẹ kế, không chừng còn định gây chuyện gì đó."Trì Lê, trong yến hội có nhiều tinh anh giới kinh doanh. Về sau ngươi cũng sẽ đi con đường này, chuyện tự làm tổn hại bản thân để hại người khác, không được làm.""Vậy sao ngươi lại không sợ? Ta nhớ hai năm trước, Lạc gia định mở một phòng tranh, kết quả mở ra nhà kho của mẹ ngươi thì không có lấy một tác phẩm. Khi đó, ngươi suýt làm Lạc gia phá sản còn gì." – Trì Lê liếc nhìn gương mặt xinh đẹp đầy u buồn của Lạc Huyền, định nói gì đó rồi thôi.Nghe vậy, Lạc Huyền cụp mắt cười khẽ, toát ra vẻ tà khí, ánh mắt lạnh lẽo u ám:"Bọn họ không ưa tượng gỗ, vậy ta sẽ để họ không thấy một bức tượng nào. Không ai được động vào đồ của mẹ ta."Thấy ánh mắt bất thường của Lạc Huyền, Trì Lê lập tức vỗ vai bạn mình, cười xòa:"Được rồi được rồi, vui vẻ lên chút nào. Chăm sóc sức khỏe cho tốt. Ngươi kết hôn rồi, sau này còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đó."Thấy Trì Lê nháy mắt trêu mình, Lạc Huyền cũng bật cười từ tận đáy lòng. Nghĩ đến việc sống cùng Ninh Nhất Khanh, nàng cảm thấy cuộc đời như lần đầu tiên tràn đầy ánh nắng và hy vọng. Mọi thứ như thật sự đang chờ ở phía trước.Phòng yến tiệc trải thảm đỏ đắt tiền, bốn bề là giấy dán tường xanh sẫm viền mạ vàng, làm nổi bật sự xa hoa không gì sánh được. Lạc Huyền và Trì Lê đến hơi muộn, bữa tiệc tối đã bắt đầu được mười phút.Lạc Huyền tùy tiện khoác lên người một chiếc váy dạ hội đen, làn da trắng mịn như tuyết ẩn hiện dưới lớp áo choàng màu bạc cùng tông, toát ra vẻ đẹp trong suốt nhưng lạnh lẽo, sắc bén lạ thường.Giống như lớp băng cứng dưới đáy đại dương lạnh giá.Khi Lạc Duy nhìn thấy Lạc Huyền, trong đầu liền hiện lên hình ảnh ấy.Cô em gái cùng cha khác mẹ này, máu mủ gần gũi, từ nhỏ đã nổi danh là kẻ "nghịch cốt" trong mắt các bậc trưởng bối.Ông bà nội mỗi lần nhắc tới Lạc Huyền đều lắc đầu tiếc nuối.Lạc Duy biết rõ họ tiếc nuối điều gì — Lạc Huyền là đứa cháu đầu tiên được công nhận trong nhà, từ nhỏ thông minh hơn người, chỉ tiếc rằng tin tức tố cứ tụt dốc từ cấp S xuống mãi, đến giờ còn chưa chắc sống qua tuổi 21.Điều đó, với một gia tộc Alpha ưu tú như nhà họ Lạc, là điều khó mà chấp nhận nổi.Còn cô, vì cũng là cấp S, nên bản thân và mẹ mới được nhà họ Lạc công nhận, thuận theo lẽ tự nhiên trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận.Mọi thứ của cô đều phải là tốt nhất — bao gồm cả đối tượng hôn nhân.Còn Lạc Huyền? Chỉ là một "tiểu đáng thương" mệnh đoản, chẳng đáng để bận tâm.Ngược lại, cô thật sự từng nghĩ muốn giúp đỡ đứa em gái này — vì số phận bất hạnh đến mức khiến người khác sinh lòng thương xót.Lạc Duy len qua đám người đang thơm ngát nước hoa, tóc tai chỉnh tề, bước đến trước mặt Lạc Huyền, nói:"Hôm nay bữa sáng có hợp khẩu vị không?""Cũng tạm ổn.""Ăn nhiều chút, có gì không hài lòng cứ nói với ta, coi như đây là nhà mình." Nói rồi, Lạc Duy vỗ nhẹ lên vai Lạc Huyền, nở nụ cười bước đi."Huyền Huyền Huyền, Lạc Duy kiêu ngạo thật đấy, chẳng qua là diễn vài vai nữ chính thôi mà, không biết đang coi thường ai nữa," Trì Lê liếc nhìn Lạc Duy đang diện bộ lễ phục lộng lẫy, nâng ly rượu đỏ làm bộ uống một ngụm, nhăn mặt: "Khó uống thật, không hiểu sao mấy người này lại mê thế."Lạc Huyền nhún vai."Hồi nhỏ cậu cũng là tiểu thư ngàn sủng vạn ái, sao giờ lại sống đời bình thường dễ dàng thế? Không luyến tiếc gì mấy thứ kia à?""Cũng không đến mức không luyến tiếc hoàn toàn." Lạc Huyền vừa nói vừa bật cười, nụ cười có chút giễu cợt, có chút ngang ngược.Trì Lê muốn cười đến gãy cả lưng, Nếu Lạc Huyền thật sự để tâm tới quyền thế đến vậy, thì hẳn đã sớm bò về nhà họ Lạc rồi."Ngày mai là sinh nhật tổng giám đốc Ninh, cô ấy có về được không?""Không biết." Lạc Huyền nghĩ đến món quà mình giấu trong áo khoác, cười rạng rỡ: "Cô ấy bận lắm, tháng này gần như không có ngày nghỉ, không về được cũng chẳng sao."Trì Lê vừa định thở dài, quay đầu thì thấy sống mũi Lạc Huyền lấm tấm máu đỏ."Huyền Huyền, cậu chảy máu mũi kìa."Che mũi len lỏi giữa những người đang nâng ly chuyện trò, Lạc Huyền cảm thấy cơ thể nóng rực, thầm hiểu rõ bệnh của mình lại tái phát.Trong nhà vệ sinh sáng trưng dưới ánh đèn thủy tinh, sau khi xác nhận máu mũi đã ngừng, cô vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng hai người phụ nữ nói chuyện trong men say."Có người cứ tưởng mình trèo được lên cành cao, ai mà chẳng biết cô ta thủ đoạn cao tay, ngoài mặt thì tươm tất, trong lòng lại mê mẩn kiểu thanh cao xuất trần, kiêu căng sa ngã, khom lưng cúi đầu, tự cao tự đại, cười cợt nịnh hót.""Nói sao cơ?""Cậu chưa biết à, có một tiểu A tưởng mình có chút nhan sắc là bám được kim chủ. Ai ngờ kim chủ vốn đã có người trong lòng, vừa thấy chính chủ trở về thì lập tức đá văng tiểu A. Nghe nói, đến cả dấu tạm thời cũng không được đánh lên, thảm chưa?""Không được đánh dấu? Đúng là bị chơi rồi còn gì."Trong phòng, Lạc Huyền siết chặt tay lại, mãi sau mới loạng choạng trở lại chỗ Trì Lê.Tựa mình vào ghế, Trì Lê thấy cô mặt mày trắng bệch, vội khoác thêm áo cho cô, định hỏi han vài câu thì phát hiện cô gái trước mặt cứ như bị điểm huyệt, đờ đẫn không nói nên lời.Cửa bên cạnh phòng yến tiệc chạm khắc hoa văn trên gỗ thật, bên ngoài mưa phùn lất phất, ánh đèn bên giàn hoa lay động mông lung.Một người phụ nữ bước xuống từ xe hơi mui đen bạc, bộ vest đen có hoa văn chìm phát ra ánh sáng mờ và cảm giác lạnh lẽo sang trọng, tựa như ánh trăng treo cao — thuần khiết, không nhiễm bụi trần, xa vời không thể chạm tới.Ninh Nhất Khanh đi tới giữa cơn mưa bụi lất phất, khí chất thanh cao, sạch sẽ đến mức không cho phép bất kỳ ánh mắt nào xúc phạm."Vợ thần tiên của cậu về rồi đó, còn không mau ra đón người ta?" Trì Lê vỗ nhẹ Lạc Huyền, cực kỳ vui mừng thay cho bạn thân.Tổng giám đốc Ninh lặng lẽ trở về, chắc chắn là biết Lạc Huyền đang ở đâu, cố tình tới tạo bất ngờ cho cô ấy.Ngực tràn đầy cảm giác chua xót và hân hoan, Lạc Huyền cảm giác nhiệt độ cơ thể lẫn cảm xúc đang sôi sục như ly soda bị lắc mạnh, bản thân như một con thuyền nhỏ lảo đảo trong gió.Cô đang định bước tới, thì Lạc Duy — trong bộ lễ phục rực rỡ — đã chạy đến trước, mỉm cười chào hỏi:"Nhất Khanh, cảm ơn chị đã đặc biệt đến tham dự yến tiệc của em. Em còn tưởng chị bận quá không đến mừng em xuất viện được cơ."