[LONGFIC - END] SÓNG ĐÔI - LINGORM
Chương 46
3 năm sau...Churai leo lên giường, bàn tay nhỏ bé vỗ lên má Ling gọi: "Mama...mama..."Con bé vô tư gọi, nó đặt mông ngồi lên ngực cô, ịn cái môi ướt nhẹp lên má cô, ngây ngô cười. "Mama...dậy...dậy..." Đó là câu mà mami hay bắt bé gọi vào mỗi sáng. Bé không hiểu sao người mà bé gọi là mama lại ngủ nhiều như vậy? Bé luôn gọi và mama cũng chưa bao giờ tỉnh dậy.Churai đưa tay lau miệng sau đó vỗ vỗ lên má Ling nhe răng cười: "Mama...con muốn bế...mama b..." Đột nhiên, Churai không nói nữa, đôi mắt tròn xoe nhìn người mà bé gọi là mama. Mất mấy giây lại nghe thấy tiếng cười hắc hắc từ bé."Mama dậy rồi...mama dậy rồi..."Ling nhìn đứa bé ngồi trên ngực mình, khóe môi khẽ cong lên. Dù không biết đứa bé này ở đâu ra nhưng một cảm giác thân thiết ấm áp khiến cô muốn thân cận."Churai...con làm gì vậy?" Orm tiến vào thấy con bé ngồi trên người Ling, có chút bất lực nói: "Con lại ngồi trên người mama." Orm đi đến định bế Churai xuống thì cả người phút chốc sững sờ. Nàng khẽ dịu mắt như không tin vào những gì vừa thấy. Orm mím môi, hốc mắt nóng hổi đông đầy nước. Người mà nàng chờ đợi suốt ba năm cuối cùng đã tỉnh lại. "Orm..." Khoảnh khắc thanh âm trầm khàn kia vang lên cũng là lúc trái tim nàng ho reo trong niềm hạnh phúc. Bao nhiêu đau đớn và tủi khổ đều tan biến như chưa từng.Khổ tận cam lai có lẽ là bốn từ để diễn tả cảm xúc ngay lúc này của nàng. Nhìn xem, nhân sinh như một giấc mộng. Sướng khổ như hai mặt của đồng xu. Khi định nghĩa cái gì là sướng thì đã có sẵn mầm mống của cái khổ rồi. ..."Lẻng...xẻng..." Orm vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng đồ rơi, nàng lo lắng chạy vào bếp đúng lúc thấy Ling khom người nhặt lên cái giá. Orm thở phào một hơi đi đến, quan tâm hỏi: "Chị có sao không?"Ling lắc đầu, cô đặt cái giá vào bồn rửa, xoay lại nhìn nàng mỉm cười."Orm đi làm có mệt không?"Orm không trả lời ngay, nàng ôm lấy cô, vùi mặt vào hõm cổ, ngửi thấy mùi hương mà nàng nhung nhớ cả ngày nay."Mấy việc này để dì Nee làm được rồi, chị cần phải nghỉ ngơi." Orm rầm rì nói.Ling nhẹ vỗ bả vai nàng: "Chị khỏe rồi mà."Orm ngẩng đầu nhìn cô, xoa nắn gương mặt bắt đầu có chút thịt, thuận theo:"Để Orm phụ chị!" Nói rồi, Orm đi rửa tay xong quay lại dọn bát đĩa và đem đồ ăn đặt lên bàn. Ling bới cho mỗi người một chén cơm, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào bát nàng. "Orm ăn nhiều vào." Orm ngoan ngoãn ăn hết những gì Ling gắp. Ăn xong, nàng còn giành rửa bát. Orm rửa bát xong, lúc ra đến phòng khách nghe thấy tiếng ho không ngừng của Ling. Nàng khẩn trương chạy đến, vội vàng bật cao điều hòa, sau đấy ngồi xuống vỗ lấy lưng cô. Đến khi Ling ngừng ho, hàng lông mày vừa nhíu chặt mới chịu dãn ra."Chị có sao không?" Orm hỏi."Chị không...khụ...khụ..." Ling mới nói mấy chữ lại ho. Orm gấp đến đỏ hốc mắt, lấy khăn khoác vội lên vai cô. "Để em gọi bác..." Orm định đứng dậy đã bị Ling giữ lại."Chị không sao."Orm mím môi, ánh mắt mang theo chút tủi hờn: "Chị lúc nào cũng nói không sao nhưng chị..." Orm ngừng lại, lau nhanh hàng nước mắt. Nàng không nên trách chị ấy. Không phải lỗi của Ling, nàng sai rồi."Ling Ling...em..." Nàng chưa nói hết câu đã bị Ling ôm vào lòng vỗ về. "Chị hiểu!" Chỉ đơn giản hai từ làm Orm càng khóc dữ dội. Dường như buồn khổ của ba năm qua đều nhân lúc này mà bộc phát. Ling không bắt Orm phải nín, cô dịu dàng vuốt lấy tấm lưng đang run lên của nàng, đợi đến khi nàng bình tĩnh lại mới nói."Chị không biết trước được tương lai nên chị chỉ có thể yêu em nhiều hơn ở hiện tại." "..." Orm cắn môi mình. Ling khẽ đưa ngón tay đặt lên môi không cho nàng làm đau bản thân. Cô an ủi hôn lên mí mắt ướt đẫm, chậm rãi nói tiếp."Chị sẽ cố gắng không để bản thân xảy ra chuyện, không muốn Orm vì chị mà buồn khổ.""..." Orm chăm chú nhìn cô như muốn lưu giữ khoảnh khắc này. Mấy năm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, có những lúc tưởng như sẽ mất nhau mãi mãi. Thế nên, nàng luôn trân quý những lúc bên cạnh nhau.Lúc này, Ling đưa tay lau nước mắt cho nàng: "Chị sẽ sống thật tốt, cùng em nhìn Churai trưởng thành." Orm chần chừ một lúc chịu gật đầu, nhưng trong mắt vẫn chưa thật tin tưởng. Ling khẽ cười, cam đoan bổ sung: "Hôm nay chị đã uống thuốc đầy đủ và đúng giờ, chẳng qua dạo này thời tiết hơi lạnh, chị sẽ chú ý ăn mặc ấm áp hơn. Orm đừng lo lắng nhé!"Orm bĩu môi một cái sau đấy đưa tay đặt lên môi cô, rút ngắn khoảng cách tự hôn lên tay mình. Nhìn thấy sự khó hiểu của Ling, nàng mới giải thích."Em chưa tắm cũng chưa đánh răng."Từ lúc cô tỉnh lại Orm chăm cô rất kỹ. Orm luôn đảm bảo bản thân hoàn toàn sạch sẽ mới chạm vào cô, có lẽ vì biết sau khi tỉnh lại sức khỏe cô không được tốt nên nàng sợ và dù cô có nói gì đi nữa thì cũng không dễ chữa lành ký ức ba năm qua của Orm. Nếu đổi lại là cô thì cũng khó lòng làm được. ...Ling đợi Orm tắm xong, cô liền kéo nàng ngồi xuống, giúp nàng lau tóc sau đó mới bật máy lên sấy.Nhìn hàng hà sa số sợi bạc xen kẽ những sợi đen làm lòng cô đau xót. Ba năm trước, Orm không có nhiều sợi bạc như này. Với cô, ba năm trôi qua như một giấc ngủ say nhưng với nàng có lẽ là đau đớn, là dằn vặt. Ling không dám nghĩ, cô tắt máy, đem Orm ghì chặt vào lòng, không kìm được xúc động nói."Vợ ơi...chị yêu em nhiều lắm!"Orm nhìn ra cảm xúc dao động của Ling, nàng không hỏi, khẽ đưa tay áp lên má cô, đôi mắt đong đầy tình cảm: "Orm cũng yêu chị..." Nàng hôn lên khóe môi cô, thỏ thẻ: "Nhiều lắm!"Ling mím môi, đôi mắt ửng hồng, vừa đau lòng vừa tự trách nói:"Nếu năm đó, Orm không gặp chị có lẽ..." Orm che miệng cô lại, đôi mắt kiên định mang theo chút tức giận: "Orm không hối hận, chưa bao giờ hối hận. Cho nên, chị cũng..." Orm không ngăn được mà bật khóc. Chỉ cần nghĩ đến kiếp này lại phải xa chị ấy là tim nàng quặn thắt. Dù hiểu ái thủ là cội nguồn của đau khổ nhưng để có thể hoàn toàn buông xuống nàng vẫn không làm được. Ling đem nàng ôm vào lòng, xót xa nói: "Chị xin lỗi, chị sai rồi, Orm tha thứ cho chị có được không?"Orm vùi mặt vào lòng cô, thấp giọng:"Chị tin không, rằng Orm yêu chị không chỉ kiếp này?"Ling nhướng mày: "Orm nói sao?"Orm không trả lời, siết chặt lấy thắt lưng cô, nỉ non: "Chị đừng...đừng vội đi nhé!"...