[LONGFIC - END] SÓNG ĐÔI - LINGORM

Chương 41



"Orm...em dừng lại đi!"

Khun Dew bất lực nói. Gần đây gia đình bà bị phanh phui quá nhiều bê bối trong làm ăn lẫn chính trị, và bà biết rõ người đứng sau chính là Orm. Gia đình Orm không phải thuộc giới tài phiệt siêu giàu nhưng có một thứ khiến giới nhà giàu phải nể mặt đó chính cái nôi chính trị của nhà Sethratanapong.

Lần này, Daw gây ra chuyện quá lớn khiến gia đình không chịu nổi sức ép từ nhà Orm. Con dâu nhà Sethratanapong bị Daw thuê người sát hại dù không đủ bằng chứng để khởi tố nhưng hậu quả không hề nhỏ.

Orm ung dung ngồi trên ghế, không chút cảm xúc nói: "Chị chỉ cần giao cô ta ra, tôi sẽ dừng lại." Ánh mắt ẩn ý nhìn Khun Dew: "Đừng để một con sâu làm sầu nồi canh."

Khun Dew thở ra một hơi. Nhà Maleenond không phải có một đứa cháu, dù Daw được hết mực yêu thương nhưng đứng trước sự sống còn của cả gia tộc lại là điều không đáng nói. Huống gì lần này là mạng người. Một ngày Ling chưa tỉnh lại thì ngày đó Orm sẽ không bao giờ để yên cho Daw và gia đình bà.

"Em sẽ làm gì nó?"Khun Dew thâm dò.

Orm cười lạnh, ánh mắt tràn đầy điên cuồng chết chóc: "Tôi sẽ băm cô ta ra làm thành trăm mảnh và sau đó vứt cho chó ăn."

"ORM..." Khun Dew lớn giọng với sự hoảng hốt, sống lưng bà sởn lạnh trước câu nói chứa đầy oán khí và máu me của Orm.

Orm đứng dậy đối mặt với Khun Dew, đôi mắt đã từng trong veo tươi sáng trở nên âm u với đầy oán khí.

"Những gì mà cô ta đã gây ra cho Ling tôi bắt cô ta phải trả giá đại giới." Orm nói sau đó lại bồi thêm một câu.

"Sớm muộn gì tôi cũng tóm được cô ta và ngày đó cũng chính là ngày giỗ của cô ta."

Sự quyết tuyệt không thương lượng của Orm làm Khun Dew đắn đo. Orm nhất định sẽ giết Daw bất chấp hậu quả. Khun  Dew có thể giao Daw cho Orm nhưng sau cùng Daw phải còn sống. Trong lúc nhất thời bà không thể đưa ra chọn lựa, rốt cuộc Daw cũng là máu mủ của bà.

"Để chị suy nghĩ!" Khun Dew nói.

Orm nhíu mày, quyết tâm dồn Khun Dew vào đường cùng: "Tôi không có nhiều kiên nhẫn, nếu chị không muốn sáng mai người tiếp theo bị phanh phui là ba mình."

"Em..." Khun Dew cứng họng. Trong giới kinh doanh không ai là hoàn toàn trong sạch. Và điểm yếu của nhà Maleenond là có đứa cháu ngu xuẩn như Daw.

"Giữa ba mình và Daw chị chỉ chọn một!" Orm nhìn Khun Dew lạnh lùng ép bà phải lựa chọn.

Trầm mặc mấy giây, Khun Dew bất đắc dĩ đáp: "Được, như ý em muốn!"

Sau khi Khun Dew rời đi, Orm thẩn thờ ngồi trên sopha một lúc rồi mới lên lầu. Orm ngồi xuống giường, ánh mắt trước sau nhìn người đang ngủ say suốt hơn hai tháng qua. Orm không khóc nữa, nàng hôn nhẹ lên trán Ling một cái khẽ thì thầm.

"Vợ ơi...chị mở mắt nhìn Orm có được không?"

"..."

"Vợ ơi...chị ngủ nhiều rồi đấy!"

"..."

"Ling Ling Kwong không yêu Orm nữa, cho nên không chịu nhìn Orm."

"..."

"Jie jie..."  Orm gục mặt xuống giường bật khóc, nàng mong manh yếu đuối đến vỡ vụn. Nàng thèm được chị ấy ôm vào lòng vỗ về như mọi khi. Hạnh phúc tưởng bình đạm ấy hiển nhiên không dành cho nàng.

Sau nhiều năm sang Pháp du học, cô rốt cuộc trở lại xử sở An Nam của mình. Nếu không phải nghe tin thằng ba đột tử, cô còn định dời tới năm sau mới về.

Quảng Linh Ling không như đàn bà An Nam mặc áo bà ba, sống ở Pháp thời gian dài nhưng cô lại không mấy ưa chuộng mấy bộ đầm, váy cách tân, trái lại thích sự giản đơn, thuận tiện. Cho nên không thấy lạ khi hôm nay cô bận một comle trắng cùng giày tây.

Quảng Linh Linh cầm điếu thuốc hút một ngụm nhỏ, đôi mắt đen tuyền nhìn ra khung cảnh còn sơ sát của quê nhà mà không khỏi chạnh lòng.

Lúc sau, cô mới hỏi: "Chuyện thằng ba ra sao kể tôi nghe?"

Ông ba đang chú tâm lái xe có chút giật mình, trong đầu cố gắng sắp xếp lại câu chuyện mới dám thưa.

"Thưa cô hai, cậu ba bệnh tật triền miên không khỏi, có thầy bảo bà hội đồng muốn cậu ba khỏi bệnh phải cưới một cô gái có ngày sinh bát tự phù hợp với cậu để xung hỉ. Nào ngờ, đêm tân hôn cậu ba phát bệnh nên đột tử. Bà chửi mợ ba....à. không...bà chửi cô Mỹ Linh là đồ sao chổi sau đó bắt cô xuống làm người ăn kẻ ở trong nhà."

Quảng Linh Linh có chút bực bội nói: "Thật là mê tín!"

Xe chạy một đoạn nữa thì dừng trước dinh thự nhà họ Quảng. Ở xứ này, nhắc đến có tiền có thế không ai không biết đến nhà bà hội đồng Quảng. Ruộng nương bạc ngàn, gia đinh hàng trăm. Chỉ tiếc, dưới gối có một cậu con trai nhưng lúc sinh ra lại mang đầy bệnh trạng sống không qua 18 tuổi đã mất. Hiện tại, chỉ còn cô con gái duy nhất vừa du học từ Pháp trở về.

Quảng Linh Linh vừa bước xuống xe đã nghe thấy tiếng rên đau đớn xen lẫn tiếng đòn roi quất vào da thịt. Cô vội vàng đi đến, nhìn thấy hai tên gia đinh dùng roi quất không ngừng lên người cô gái.

Cô nhíu mày, không chịu được lên tiếng: "Dừng tay!"

Hai tên gia đinh nhận ra cô Hai đã về liền không dám manh động, lập tức ngừng lại nhưng trong mắt lại ngập ngừng lo lắng.

"Là ý của bà...tụi con sợ..."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Linh lạnh giọng.

Sau câu nói ấy, hai tên liền cầm roi rời đi. 

Linh vội vàng ngồi xuống đỡ lấy cô gái, khi nàng xoay mặt lại cũng là lúc trái tim cô đập chậm một nhịp. Quá trẻ, là một thiếu nữ vẫn chưa rút đi hết nét ngây ngô trẻ con.

Thiếu nữ mờ mịt nhìn Linh, bàn tay vô thức siết chặt lấy tà áo. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy ai đẹp như vậy. Nàng cảm thấy tự ti nên rụt mình lại sợ vô ý làm dơ bộ comle trắng tinh, mà dù có mười cái mạng cũng không đủ tiền đền.

"Em đau lắm sao?"

Mỹ Linh run rẩy không đáp, chưa ai từng hỏi nàng như vậy, từ ngày tía má bán nàng cho bà hội đồng, nàng đã quá quen với những trận đòn roi như này, thế nên đau hay không đau đối với nàng không còn quan trọng.

Linh đưa tay tém lại lọn tóc ướt đẫm trên trán nàng, đối diện với gương mặt quá đỗi xinh đẹp khiến cô không thể làm ngơ.

"Đừng sợ, cô sẽ không làm hại em!" Linh nhẹ nhàng trấn an.

Mỹ Linh rụt rè nhìn cô, chỉ vài giây liền sợ sệt cụp mắt xuống.

Linh mỉm cười, cảm thấy hứng thú với chú mèo con tội nghiệp.

"Cô sẽ chăm sóc cho em nhé!" Nói rồi, Linh thật sự bế nàng lên trong sự ngỡ ngàng của ông Ba.

Mỹ Linh hoảng sợ, tay vô thức bấu lấy cổ áo cô, một vệt bẩn mau chóng xuất hiện. Nàng vội buông tay, mím chặt môi nhìn cô lo lắng.

Linh không để ý mỉm cười: "Chỉ là một cái áo, em đừng sợ!"

Mỹ Linh như chìm đắm trước nụ cười ấm áp của cô, khóe môi cũng vô thức cong lên. Chị ấy thật đẹp, thật thơm và cũng thật dịu dàng. 

Orm choàng tỉnh, nàng vừa năm mơ và giấc mơ đấy lại khiến nàng quen thuộc như chính bản thân đã từng trải qua.

Orm nhíu mày ngồi dậy, tâm trí có chút mơ hồ. Nàng nhìn sang Ling, một cảm xúc muốn khóc ập đến. Đó đơn thuần là một giấc mơ không đầu không đuôi thôi sao? Nàng không rõ, chỉ là đối với người trong mơ khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác đau khổ, chua xót không thôi.

...

Kiếp trước chỉ là trap girl thật đấy! 😅

Chương trước Chương tiếp
Loading...