LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
10. Muội đã nói tin vào ta, tin vào Quảng gia quân.
Tại Thừa Minh điện, Lục hoàng tử Chiêu Dạ Kỳ đang đối ẩm với vài quan văn trẻ tuổi, thấy hộ vệ thân cận vội bước vào, đưa thư, hắn chỉ liếc mắt nhìn con dấu là biết ai gửi.Đọc xong, môi hắn khẽ cong, rồi ánh mắt tối lại:"Thái hậu muốn dìm người, Đức phi lại muốn kéo người vào lồng son. Trần Mỹ Linh... nàng rốt cuộc vẫn là quân cờ trong mắt họ."Một người bên cạnh thấy vậy liền hỏi:"Điện hạ, có nên can thiệp không?"Chiêu Dạ Kỳ khẽ đặt chén rượu xuống, cười mà như không:"Can thiệp ư? Vậy chẳng khác nào thừa nhận ta có tâm tư với nàng. Hiện giờ, nàng ấy phạm lỗi, ta lại ra mặt... há chẳng khiến họ càng có lý mà ép hôn?"Hắn bước đến cửa sổ, trông ra trời chiều sẫm màu, giọng nói mang theo sát khí lạnh nhạt:"Chỉ cần một câu ban hôn được ban xuống, thì dù là phụ thân nàng Trần thái phó, cũng phải cúi đầu. Nhưng nếu... lời ban hôn chưa kịp hạ, mà Đức phi thất thế thì sao?"Hắn ở trong cung biết tin còn sớm hơn Quảng Linh Linh nhưng hắn không thể manh động mà chờ tin nàng. Hắn có quá nhiều ràng buộc, thân phận hắn nếu ra mặt sẽ chỉ làm ngáng chân các nàng. Hắn bỏ tờ giấy vào chậu than bên cửa sổ nhìn tùng chữ cháy hết "Hoàng hậu, trì hoãn"trăng lạnh như nước, phủ sương bạc lên mái ngói u trầm nơi Tịch Vân viện. Gió khẽ thổi qua những tán cây, phát ra âm thanh lạo xạo như tiếng thở dài của chốn cung cấm.Giữa tĩnh mịch, một bóng den lướt qua hành lang dài, không một tiếng động. Cửa phòng mở khẽ, Quảng Linh Linh đặt chân vào trong, ánh mắt liền bắt gặp một thân bạch y đang ngồi ngay ngắn trước án thư.Trần Mỹ Linh, sắc mặt tĩnh lặng, mái tóc buộc đơn giản, tay cầm bút chép từng nét chữ "Nữ Tắc". Dưới ánh đèn dầu leo lét, hình bóng nàng tĩnh mịch đến xót xa, như thể sớm đã gác bỏ hỉ nộ nhân gian.Quảng Linh Linh khựng bước.Bao lời trách cứ chuẩn bị nơi đầu môi bỗng tan vào gió lạnh. Rõ ràng là nàng đến đây để hỏi tội Mỹ Linh vì sao lại liều lĩnh, với trí tuệ của nàng rõ ràng biết đó là bẫy vì sao vẫn lao vào, vì sao một mình đối diện hiểm cục. Nhưng giờ phút này, đối diện với nét trầm tĩnh kiên cường kia, nàng lại không thốt được một lời.Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được vẻ trách cứ lẫn lo lắng"Sao tỷ lại liều lĩnh như vậy?"Giọng Trần Mỹ Linh vang lên, thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại mang theo nét giận dỗi chẳng giấu giếm. "Đây là hoàng cung, dù võ công tỷ cao cường, nếu bị phát hiện cũng chẳng dễ thoát thân. Sao lại mạo hiểm?"Quảng Linh Linh thoáng sững người. Rõ ràng nàng đến để khiển trách, lại bị đối phương đoạt trước cơ hội giáo huấn. Nhưng rồi khi nhìn ánh mắt lo lắng kia, sự tức giận trong lòng cũng hóa thành mềm mại"Muội bị cấm túc, ta không thể đường đường chính chính đến gặp, chỉ còn cách này. Yên tâm, có Yên Nhi yểm trợ, không ai hay biết."Nàng tiến lại, đứng cạnh án thư, đưa tay che gió cho ngọn đèn dầu đang lay lắt. Một thoáng lặng im, rồi như không nhịn được, nàng buông lời:"Mỹ Linh... Muội thật sự định một mình gánh lấy tất cả sao? Muội sao lại hành động lỗ mãng vậy."Trần Mỹ Linh đặt bút xuống, ánh mắt thâm trầm:"Không phải ta không tin ai... Chỉ là, có những trận chiến, phải do ta tự mình bước xuống bàn cờ. Nếu không, mãi mãi không thể ngẩng đầu giữa triều đình này."Một lời kia, khiến tim Quảng Linh Linh khẽ chấn động.Nàng biết, Trần Mỹ Linh là người như thế tựa đóa bạch liên nở giữa hồ băng, thanh cao mà kiên định, dù bị trói buộc giữa lễ giáo và âm mưu cũng không cam chịu khuất phục. Khẽ chạm vào chồng giấy đã viết phân nửa trên bàn, ngón tay lướt nhẹ qua từng hàng chữ chưa khô mực, trong mắt hiện lên vài phần xót xa."Tiếp theo... muội dự tính thế nào?"Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, người chưa bao giờ nghi ngờ nàng có dã tâm hậu cung, lại luôn tin vào đạo nghĩa mà nàng gìn giữ. Khóe môi khẽ cong lên, nàng rút từ tay áo một phong thư, đặt nhẹ lên bàn."Xin tỷ mang thư này đến gặp Tả thượng thư. Năm xưa người ấy từng chịu ân của gia gia, chắc sẽ không từ chối một phen tương trợ. Đọc thư rồi, ngài ấy sẽ có cách giúp ta diện thánh.""Muội lại muốn khẩu chiến đàn nho?""Không phải khẩu chiến," ánh mắt Trần Mỹ Linh sáng lên trong ánh đèn, giọng nói bình tĩnh như suối trong "muội chỉ muốn giữ vững đạo của mình."Quảng Linh Linh nheo mắt, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chợt cười khẽ:"Đạo của muội... chính là lần ấy nói trước bao công chúa 'Các vị công chúa có nhớ Chiêu Vũ quận chúa không? Nàng ấy phận nữ nhi nhưng không ngại xông pha biên ải, một thanh trừơng thương vung lên giết địch. Quảng gia quân và hàng vạn tướng sĩ biên quan không ngại đổ máu để đổi lấy thái bình vì vậy xin các vị hãy tin tưởng họ.' đúng không?"Nghe vậy, Trần Mỹ Linh đỏ mặt. Vành tai cũng phớt hồng. Nàng nghiêng đầu tránh ánh mắt Quảng Linh Linh, giọng thì thầm trách móc:"Yên Nhi thật là... sao lại kể cả những lời ấy với tỷ..."Nàng không dám nói, khi nói những lời đó, trong đầu nàng đều là hình bóng của người đang ngồi trước mặt. Nếu tỷ ấy biết, không biết sẽ trêu đến bao giờ mới thôi...Quảng Linh Linh nhìn vẻ ngượng ngùng ấy, trong lòng đột nhiên nhẹ bẫng. Bao nhiêu âm mưu tranh đấu, cũng chẳng bằng một thoáng chân tình nơi đây."Muội đã nói tin vào ta, tin vào Quảng gia quân... vậy thì cứ an tâm mà nhập cục. Tỷ tỷ ở đây."Trần Mỹ Linh mím môi, mắt long lanh trong ánh đèn. Ngàn vạn lời nơi cổ họng, cuối cùng cũng hóa thành ba chữ, nhẹ như sương sớm mà kiên định như đá tảng:"Ta tin tỷ."Ngoài hiên, trăng đã lên cao, bóng hai người kéo dài trên nền đá lạnh. Trận gió âm thầm gợn lên, như báo hiệu cho những con sóng ngầm đang dâng lên nơi hậu cung lặng gió.