LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

9. Gió nổi lên rồi



Trong Thừa Đức đường, tiếng giảng bài của Trần Mỹ Linh vang đều như suối ngọc, ngân nga giữa khoảng không tĩnh lặng. Hôm ấy, các công chúa đồng triều tề tựu, đang học đến thiên "Tu Tề Trị Bình" trong Kinh Thi.

Chợt Tĩnh Nguyệt công chúa, ngũ hoàng nữ, ngẩng đầu ngây thơ hỏi:

"Trần nữ quan, nếu quốc gia lâm nguy, công chúa có nên dâng thân hòa thân, lấy thân nữ nhi đổi lấy thái bình?"

Một câu nhẹ nhàng, song tựa như lưỡi kiếm cắt qua màn sương, đâm thẳng vào cội rễ lễ giáo nơi hậu cung. Trần Mỹ Linh khẽ dừng lại, đôi mắt tĩnh như nước hồ thu, đáp lại chậm rãi:

"Hòa thân có thể ngăn binh lửa, nhưng cũng có thể nuôi sói trong nhà. Công chúa là huyết mạch đế vương, há nên làm quân cờ nơi tay kẻ khác? Thiên hạ muốn vững, phải dựa vào chính đạo, chứ chẳng thể dựa vào nước mắt nữ nhi mà vá nổi biên cương."

Nàng dừng lại một chút nhớ tới bóng dáng người đó cầm trường thương uy vũ, rồi lại nói tiếp

"Các vị công chúa có nhớ Chiêu Vũ quận chúa không? Nàng ấy phận nữ nhi nhưng không ngại xông pha biên ải, một thanh trừơng thương vung lên giết địch. Quảng gia quân và hàng vạn tướng sĩ nơi biên ải không ngại đổ máu để đổi lấy thái bình vì vậy xin các vị hãy tin tưởng họ. Và làm tròn bổn phận của công chúa giúp đỡ các bách tính khi cần đó chính là hồng ân của hoàng gia với bách tính."

Lời nói rành rọt, dẫu không phạm lễ, nhưng ý tứ sắc bén như phong vũ giữa trời quang. Các công chúa lặng người, còn cung nữ đứng hầu ở góc sau thì đã sớm lặng lẽ lui đi.

Ngày hôm sau, thánh chỉ ban đến. Trần Mỹ Linh bị kết tội "ngôn từ bất kính, làm loạn lễ giáo", giáng chức làm Thứ nữ giáo thụ, giam lỏng trong Tịch Vân viện một tháng, chép "Nữ tắc" trăm lần để tỏ lòng hối cải.

Song, chuyện không dừng ở đó.

Thái hậu và Đức phi vốn đã chờ cơ hội từ lâu. Đức phi càng canh cánh việc trước kia tấu xin ban hôn giữa Mỹ Linh và Tam hoàng tử, nhưng bị Thánh thượng một lời từ chối

"Nữ nhi công thần, há có thể làm thiếp?"

Lần này, nhân lúc Mỹ Linh phạm lỗi, Đức phi bèn liên thủ cùng Thái hậu, tấu xin Hoàng thượng

"Nữ quan Trần Mỹ Linh vô lễ, không xứng ở chức vị trong cung. Vả lại tuổi đã đến, xin giáng chức, thu về khuê môn, ban làm Trắc phi cho Tam hoàng tử, cũng xem như cho nàng một nơi quy túc."

Bề ngoài là ban ân, nhưng kỳ thực là cắt đứt con đường của nàng, khiến nữ nhi Trần gia không thể tiếp tục hiện diện giữa chính đạo triều cương. Một khi nhập phủ hoàng tử, lại làm thiếp, thì dù là con công thần, cũng phải khép nép sống sau rèm trướng, dốc lòng phò trợ phu quân. Có được hậu thuẫn của Trần gia ngôi vị thái tử sẽ càng gần trong tay một phần.

Chiều hôm đó, trong Tịch Vân viện, ánh tà dương trải vàng lên mái ngói cong cong. Trần Mỹ Linh ngồi lặng trước án thư, tay cầm bút lông, từng nét viết lên giấy thấm đẫm mực son. Nàng chép "xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử", môi khẽ nhếch, không rõ là cười hay mỉa mai.

Yên Nhi rụt rè hỏi:

"Nữ quan, người... có hối hận không?"

Mỹ Linh không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn tán bạch đàn ngoài viện đang lay động trong gió.

"Nếu đạo lý không thể giữ lòng người, thì ta giữ đạo làm gì?"

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt kia, ẩn chứa kiếm khí sắt bén như thanh kiếm chỉ chừ chờ rời khỏi vỏ. Tịch Vân viện tuy nhỏ, nhưng gió đã nổi và một cơn sóng mới sắp trỗi dậy nơi hậu cung đầy toan tính.

Trong rừng trúc Quảng Linh Linh đang luyện thương pháp, khi nghe được tin của Yên Nhi truyền ra, thanh trường thương theo nàng bao năm nay bổng nặng như ngàn cân rơi xuống nền đất tạo nên tiếng trầm đục. "đang"

Nàng im lặng hồi lâu, rồi thấp giọng hỏi:

"Lời nói hôm đó... là Tĩnh Nguyệt hỏi?"

Người truyền tin gật đầu.

Quảng Linh Linh cười nhạt, như gió lạnh lướt qua rừng trúc:

"Tĩnh Nguyệt không ngu ngốc, nhưng kẻ đứng sau nàng lại càng không đơn giản."

Ánhmắt nàng sắt bén, vằn lên vẻ lạnh lẽo u tối. Một lát sau, nàng lặng lẽ bước đếnthân ngựa lấy từ túi bên hông giấy mực đây là trong quân rèn luyện khi phải đitác chiến xa giấy mực lúc nào cũng có để luôn truyền tin kịp thời. viết tay mấydòng, niêm phong bằng sáp đỏ mang hình thương ưng đưa cho người truyền tin.

Chương trước Chương tiếp
Loading...