LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
50. Thiên hạ này, bao giờ mới thực sự bình yên?
Chiều tà, ánh dương đỏ rực như máu vắt ngang bầu trời kinh thành, từng sợi nắng rơi nghiêng theo gió, dát vàng lên mái ngói cổ kính phủ bụi thời gian. Phủ Lục hoàng tử tọa lạc nơi góc tây thành, sau hàng cây trăm tuổi rợp mát bóng chiều, từng viên đá, từng nhành cây đều lộ ra khí độ thâm trầm, nội liễm như chính chủ nhân của nó.Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ. Quảng Linh Linh vén rèm bước xuống, y phục võ tướng màu đen tuyền, áo gọn nhẹ, không giắt ngọc cũng chẳng đeo vàng, chỉ cài một trâm gỗ mộc mạc ngang búi tóc đơn giản. Dẫu không điểm tô, nhưng khí chất lạnh lùng, thanh cao của nàng vẫn khiến người đối diện không khỏi thu mình.Hai lính cẩm y vệ cúi đầu thi lễ, thị vệ dẫn đường tiến lên nghênh đón."Bẩm Quận chúa, Lục điện hạ đã dặn: nếu người giá lâm, xin mời trực tiếp đến chính thư phòng."Tiếng bước chân nàng chậm rãi vang lên giữa con đường lát đá uốn lượn dẫn vào chính sảnh. Mỗi bước như ngấm vào lòng một tầng suy nghĩ sâu thẳm.Nàng khẽ gật đầu, theo hành lang gỗ mà đi. Bước chân nhẹ, áo bào lướt gió, gót ngọc dẫm lên từng phiến đá ong đã lấm bụi rêu, như trầm mặc cùng cảnh vật, khiến cả không gian phủ đệ cũng như lặng xuống theo từng nhịp chân.Thư phòng nơi cuối hành lang, cửa mở sẵn. Trong ánh tà dương rọi qua song cửa, Chiêu Dạ Kỳ đứng im lặng bên án thư. Y phục màu trầm, vóc người thẳng tấp, một tay đặt trên bản đồ Tây Lĩnh, tay kia nắm chặt tập danh sách. Dáng vẻ không rối loạn, nhưng nơi đáy mắt lại đượm chút u sầu.Thấy nàng, khóe môi hắn nhếch nhẹ, chỉ thốt một câu:"Quảng Linh Linh, ngươi đến rồi."Quảng Linh Linh không chào, không đáp, chỉ tiến thẳng tới trước án thư, cầm lấy tập danh sách thương đoàn trong tay hắn, lật giở."Đây là danh sách những đoàn buôn bị tập kích?" Giọng nói trong trẻo nhưng sắc sảo, không chút khách khí.Chiêu Dạ Kỳ khẽ gật đầu:"Phải, nhưng điều tra rồi mới biết... danh tính bọn họ phần lớn là giả. Vỏ bọc tinh vi, tung tích mờ mịt."Quảng Linh Linh cau mày, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng dòng chữ:"Nếu vậy, cần rà soát sổ thông thương ở các châu huyện. Giả được danh xưng, nhưng hành tung ắt để lại dấu vết. Ta sẽ sai người Hồng Vệ Doanh đến từng địa phương dò xét."Chiêu Dạ Kỳ khẽ gật đầu:"Vậy việc này giao cho ngươi. Còn phụ thân ngươi, Quảng đại tướng quân, khi nào xuất chinh?"Quảng Linh Linh buông danh sách xuống, ánh mắt đượm chút lo toan: "Phải sắp xếp binh lực, toàn những binh lính mới, phải tuyển chọn, nhanh nhất cũng phải 5 ngày sau. Ta đang lo về lương thảo." Chiêu Dạ Kỳ day trán, khẽ thở dài:"Điều này lần trước trong cuộc tham mưu hộ bộ Trần nữ quan cũng đã đề cập. Ngươi có thể thương thảo với nàng ấy."Một thoáng im lặng. Cả thư phòng chìm trong tiếng gió lướt qua rèm lụa.Chiêu Dạ Kỳ ngẩng đầu, nhìn Quảng Linh Linh. Gương mặt nàng vẫn lạnh nhạt, vẫn kiên cường, nhưng đáy mắt lại giấu một tầng u uẩn."Thật không ngờ, chỉ mới đại thắng Man di, nay Hung tộc lại nổi sóng... Thiên hạ này, bao giờ mới thực sự bình yên?"Quảng Linh Linh chầm chậm nói:"Chỉ cần lòng người còn dục vọng, thiên hạ sẽ chẳng khi nào được yên bình."Gió từ song cửa cuốn vào, thổi tung vài trang sách, vẽ nên một trận cuồng phong nhỏ giữa nơi trầm tĩnh. Quảng Linh Linh quay đi, vạt áo chạm nhẹ qua tấm thảm gấm dưới chân."Trời không còn sớm, ta cáo lui. Việc này cần sớm chuẩn bị."Chiêu Dạ Kỳ nhìn bóng nàng khuất dần sau song cửa. Không ai biết, trong khoảnh khắc đó, lòng hắn khẽ chùng xuống.Trời đã ngả về chiều muộn, gió nhẹ lướt qua khiến rèm xe khẽ lay. Quảng Linh Linh vừa bước lên xe ngựa, liền khép vạt áo, ngồi thẳng lưng giữa khung xe đơn sơ. Ngoài cửa sổ, ánh nắng cuối ngày vàng úa vắt ngang từng mái hiên, phủ lên kinh thành một vẻ yên bình đầy giả tạo.Nàng nhấc tay vén nhẹ một sợi tóc rủ xuống trán, ánh mắt sâu lắng, tựa như còn lắng đọng điều gì chưa thể nói thành lời."Đánh xe đến phủ Trần Thái phó."Giọng nàng không lớn, nhưng mang theo khí thế khiến xa phu vội vàng đánh cương quay đầu ngựa."Tuân lệnh, Quận chúa."Trong khoang xe, Quảng Linh Linh tựa nhẹ vào đệm lưng, đôi mắt khép hờ. Nàng nhớ lại lời Chiêu Dạ Kỳ khi nãy, việc lương thảo, phải nhờ đến Mỹ Linh. Hôm nay nghe nói nàng ấy trở về phủ thăm nhà, mà nàng cũng muốn gặp muội ấy.Bánh xe lăn chậm qua những con phố rải đá ong, mùi trầm hương từ các hiệu hương len lỏi trong gió chiều, hoà quyện với hương ngọc lan cuối mùa, làm không khí càng thêm đượm vẻ trầm lặng của một ngày sắp tàn.Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước cổng phủ Thái phó. Hai cánh cổng gỗ lim khắc hoa văn cổ đang khép hờ, hai gia đinh đứng canh vừa thấy bóng người bước xuống một nữ tướng vận triều phục võ tướng, khí độ bất phàm liền vội vàng hành lễ."Quan nhân, không rõ ngài giá lâm có điều chi phân phó, để tiểu nhân vào bẩm báo?" "Ngươi vào bẩm báo Trần thái học chính là Quảng Linh Linh có chuyện cần cầu kiến." Quảng Linh Linh không nhanh không chậm nói, khóe môi khẽ nhếch, ánh nhìn sắc bén, nhưng không hề mang ý áp bức. "Dạ, tiểu nhân lập tức trình báo, xin Quận chúa đợi trong giây lát." Tên gia đinh vừa nghe danh liền hoảng hốt, cúi người thi lễ thêm lần nữa rồi quay người chạy như bay vào phủ. Khắp kinh thành này ai mà không biết vị nữ tướng tài giỏi này nay thấy mặt quả là khí thế bức người.Trong chính sảnh, Trần Mỹ Linh đang cùng phụ mẫu dùng bữa. Vừa nhấc chén canh, đã thấy gia đinh hớt hải chạy vào."Tiểu thư! Quảng... Quảng tướng quân cầu kiến!"Cánh tay mềm thoáng khựng lại giữa không trung. Mỹ Linh ngẩng đầu, ngạc nhiên:
"Ngươi nói ai?""Dạ là... Chiêu Vũ Quận chúa... Quảng tướng quân, đang đứng ngoài cổng ạ!"Trần Thái phó nghe vậy liền nhíu mày, lập tức phản ứng:"Hồ đồ! Quận chúa giá lâm mà lại để đứng ngoài cổng phủ? Còn không mau mời người vào?!""Phụ thân, để con đi."
Trần Mỹ Linh nói rồi không đợi trả lời, lập tức đứng lên, bước nhanh về phía cổng. Ánh mắt Trần phu nhân nhìn theo bóng dáng con gái, nhẹ giọng cảm khái:"Lão gia, Linh nhi và Chiêu Vũ Quận chúa quả thực rất thân thiết.""Ừ." Trần Thái phó khẽ gật đầu, nét mặt ôn hòa. "Từ ngày Linh nhi bị vu tội, Quận chúa chẳng hề quản ngại tai tiếng, đích thân lên tiếng bảo hộ. Sau lại nghe tin Quận chúa bị thương, con bé cũng chẳng quản ngày đêm tới phủ tướng quân chăm sóc. Tình nghĩa như thế... hiếm thấy.""Chiêu Vũ Quận chúa là người tốt, lại tài hoa hơn người. Cả hai đều cùng phụng sự triều đình, có thể tương trợ lẫn nhau, lão gia nói xem, đó chẳng phải là duyên lành hay sao?"Trần Thái phó chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.Ngoài cổng phủ, Trần Mỹ Linh vừa đến đã thấy bóng người đứng thẳng như tùng, phong thái uy nghiêm giữa ánh hoàng hôn. Nàng khẽ gọi, giọng mang theo chút niềm vui khó giấu:"Tỷ tỷ!"Quảng Linh Linh quay đầu lại, khóe môi thoáng một nụ cười, hiếm thấy nét dịu dàng: "Mỹ linh, tỷ đến không báo trước có phiền muội không?""Làm sao lại là phiền? Mau vào trong, phụ mẫu muội cũng đang chờ tiếp kiến." Trần Mỹ Linh nắm tay nàng kéo vào, thân thiết như hai tỷ muội lâu ngày đoàn tụ. "Tỷ có chuyện muốn gặp muội." Quảng Linh Linh đáp, bước theo, tay vẫn nắm tay nàng không buông. Hai gia đinh canh cổng nhìn bóng dáng hai người đi khuất một người nhỏ giọng thì thào: "Ta thấy tiểu thư và Quảng tướng quân thật xứng đôi."Người kia nhăn mặt: "Ăn nói cho cẩn thận, Quảng tướng quân là nữ nhân!" "Thật đáng tiếc, Quảng tướng quân mặc y phục võ tướng còn uy phong hơn cả những tướng quân khác ta từng gặp. thật sự nếu là nam nhân thì sẽ là tuyệt phối với tiểu thư.""Thôi thôi, đừng nói bậy. Mà lỡ có ai nghe được, ngươi bị trách phạt thì chớ trách ta không nhắc.""Ở đây chỉ có ta với ngươi, nếu lão gia biết thì rõ là ngươi bán đứng ta.""Với cái miệng của ngươi thì sớm muộn cũng gây họa."Trong khi đó, bên trong phủ, Trần Mỹ Linh đang dẫn Quảng Linh Linh đến sảnh chính thì chợt hỏi:"Tỷ tới vào giờ này, ắt hẳn chưa dùng bữa đúng không?""Tỷ có chuyện quan trọng, quên mất cả giờ ăn."Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, nét mặt Quảng Linh Linh bối rối giọng nói ngập ngừng"Không phải gia đình muội đang dùng cơm đấy chứ?"Trần Mỹ Linh nhướng mày, hỏi ngược lại:
"Tỷ nói xem?""Thôi rồi, tỷ không để ý, đường đột ghé như thế e phụ mẫu muội sẽ không vui. Hay tỷ về ngày mai tỷ sẽ gặp muội trong cung." Quảng Linh Linh vội vàng nói tính xoay người rời đi."Tỷ tính đi đâu, đã bẩm báo rồi, phụ mẫu của muội cũng đang chờ." Trần Mỹ Linh vội vàng níu tay tỷ tỷ lại."Tỷ... Mỹ Linh, Trần thái phó sẽ không giận chứ?" Quảng Linh Linh ngập ngừng hỏi, Trần thái phó nổi tiếng nghiêm khắc. chuyện của nàng và Trần Mỹ Linh còn chưa công khai nay còn làm cho phụ thân nàng ấy không vui sau này khó lòng nói rõ.Trần Mỹ Linh nhận ra sự lo lắng của Quảng Linh Linh liền cười nói:"Sẽ không đâu, phụ thân muội rất quý tỷ. Người luôn khen ngợi tỷ trước mặt muội.""Muội khi nào gạt tỷ? Thôi, đừng lề mề nữa, đi thôi. Nếu không phụ thân muội mới thực sự giận đấy!""Được, được. Mau đi thôi, Mỹ Linh."Quảng Linh Linh nghe vậy liền vội vàng nắm tay muội muội bước nhanh, chỉ sợ chần chừ một chút sẽ mất lòng nhạc phụ tương lai.
"Ngươi nói ai?""Dạ là... Chiêu Vũ Quận chúa... Quảng tướng quân, đang đứng ngoài cổng ạ!"Trần Thái phó nghe vậy liền nhíu mày, lập tức phản ứng:"Hồ đồ! Quận chúa giá lâm mà lại để đứng ngoài cổng phủ? Còn không mau mời người vào?!""Phụ thân, để con đi."
Trần Mỹ Linh nói rồi không đợi trả lời, lập tức đứng lên, bước nhanh về phía cổng. Ánh mắt Trần phu nhân nhìn theo bóng dáng con gái, nhẹ giọng cảm khái:"Lão gia, Linh nhi và Chiêu Vũ Quận chúa quả thực rất thân thiết.""Ừ." Trần Thái phó khẽ gật đầu, nét mặt ôn hòa. "Từ ngày Linh nhi bị vu tội, Quận chúa chẳng hề quản ngại tai tiếng, đích thân lên tiếng bảo hộ. Sau lại nghe tin Quận chúa bị thương, con bé cũng chẳng quản ngày đêm tới phủ tướng quân chăm sóc. Tình nghĩa như thế... hiếm thấy.""Chiêu Vũ Quận chúa là người tốt, lại tài hoa hơn người. Cả hai đều cùng phụng sự triều đình, có thể tương trợ lẫn nhau, lão gia nói xem, đó chẳng phải là duyên lành hay sao?"Trần Thái phó chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.Ngoài cổng phủ, Trần Mỹ Linh vừa đến đã thấy bóng người đứng thẳng như tùng, phong thái uy nghiêm giữa ánh hoàng hôn. Nàng khẽ gọi, giọng mang theo chút niềm vui khó giấu:"Tỷ tỷ!"Quảng Linh Linh quay đầu lại, khóe môi thoáng một nụ cười, hiếm thấy nét dịu dàng: "Mỹ linh, tỷ đến không báo trước có phiền muội không?""Làm sao lại là phiền? Mau vào trong, phụ mẫu muội cũng đang chờ tiếp kiến." Trần Mỹ Linh nắm tay nàng kéo vào, thân thiết như hai tỷ muội lâu ngày đoàn tụ. "Tỷ có chuyện muốn gặp muội." Quảng Linh Linh đáp, bước theo, tay vẫn nắm tay nàng không buông. Hai gia đinh canh cổng nhìn bóng dáng hai người đi khuất một người nhỏ giọng thì thào: "Ta thấy tiểu thư và Quảng tướng quân thật xứng đôi."Người kia nhăn mặt: "Ăn nói cho cẩn thận, Quảng tướng quân là nữ nhân!" "Thật đáng tiếc, Quảng tướng quân mặc y phục võ tướng còn uy phong hơn cả những tướng quân khác ta từng gặp. thật sự nếu là nam nhân thì sẽ là tuyệt phối với tiểu thư.""Thôi thôi, đừng nói bậy. Mà lỡ có ai nghe được, ngươi bị trách phạt thì chớ trách ta không nhắc.""Ở đây chỉ có ta với ngươi, nếu lão gia biết thì rõ là ngươi bán đứng ta.""Với cái miệng của ngươi thì sớm muộn cũng gây họa."Trong khi đó, bên trong phủ, Trần Mỹ Linh đang dẫn Quảng Linh Linh đến sảnh chính thì chợt hỏi:"Tỷ tới vào giờ này, ắt hẳn chưa dùng bữa đúng không?""Tỷ có chuyện quan trọng, quên mất cả giờ ăn."Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, nét mặt Quảng Linh Linh bối rối giọng nói ngập ngừng"Không phải gia đình muội đang dùng cơm đấy chứ?"Trần Mỹ Linh nhướng mày, hỏi ngược lại:
"Tỷ nói xem?""Thôi rồi, tỷ không để ý, đường đột ghé như thế e phụ mẫu muội sẽ không vui. Hay tỷ về ngày mai tỷ sẽ gặp muội trong cung." Quảng Linh Linh vội vàng nói tính xoay người rời đi."Tỷ tính đi đâu, đã bẩm báo rồi, phụ mẫu của muội cũng đang chờ." Trần Mỹ Linh vội vàng níu tay tỷ tỷ lại."Tỷ... Mỹ Linh, Trần thái phó sẽ không giận chứ?" Quảng Linh Linh ngập ngừng hỏi, Trần thái phó nổi tiếng nghiêm khắc. chuyện của nàng và Trần Mỹ Linh còn chưa công khai nay còn làm cho phụ thân nàng ấy không vui sau này khó lòng nói rõ.Trần Mỹ Linh nhận ra sự lo lắng của Quảng Linh Linh liền cười nói:"Sẽ không đâu, phụ thân muội rất quý tỷ. Người luôn khen ngợi tỷ trước mặt muội.""Muội khi nào gạt tỷ? Thôi, đừng lề mề nữa, đi thôi. Nếu không phụ thân muội mới thực sự giận đấy!""Được, được. Mau đi thôi, Mỹ Linh."Quảng Linh Linh nghe vậy liền vội vàng nắm tay muội muội bước nhanh, chỉ sợ chần chừ một chút sẽ mất lòng nhạc phụ tương lai.