LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
49. Tây Lĩnh Môn
Trời còn chưa hửng sáng, màn sương sớm vẫn còn phủ nhẹ trên mái đình lợp ngói xanh, Quảng Linh Linh đã đứng giữa sân, tay nắm trường kiếm, chậm rãi luyện từng chiêu thức. Mỗi đường kiếm như nước chảy mây trôi, thoắt nhẹ như gió thoảng, thoắt mạnh như sóng dậy.Trong khi nàng còn đắm mình trong hơi thở và nhịp điệu của chiêu thức, một bóng người rắn rỏi khoác khôi giáp đen tuyền đã bước qua cổng chính của sân đình. Là phụ thân nàng, đương kim Đại tướng quân trấn thủ Bắc Cương, trụ cột của Quảng gia quân.Thấy phụ thân đột ngột xuất hiện, Quảng Linh Linh lập tức thu kiếm, bước nhanh tới, giọng còn vương hơi thở nặng nề:"Phụ thân, đêm qua người không hồi phủ. Quân doanh có biến ư?"Quảng Vân Uy cười nhẹ, thần sắc như đã sớm liệu trước câu hỏi của nàng. Ông bước lên bậc thềm, bàn tay vỗ nhẹ lên vai con gái."Con vừa mới tiếp quản Hồng Vệ Doanh, không nên việc gì cũng ôm hết vào mình."Quảng Linh Linh hơi cúi đầu, giọng trầm tĩnh nhưng kiên định:"Dẫu vậy, con vẫn mang họ Quảng, máu thịt này là của Quảng gia quân, sao có thể an lòng ngồi yên?"Nghe vậy, ánh mắt Quảng Vân Uy thoáng hiện vẻ hài lòng. Ông phất tay về phía cửa chính:"Thôi được rồi. Đừng chỉ nói lời khí khái, xem ta mang gì đến cho con."Vừa dứt lời, hai thị vệ vận giáp nhẹ lập tức bước vào, khiêng theo một vật được phủ kín bằng lụa đỏ. Khi tấm lụa được vén lên, ánh sáng lóe lên dưới ánh bình minh vừa ló rạng, là một cây ngân thương dài gần một trượng, thân thương cứng cáp, mũi thương sắc nhọn, toàn thân toát lên khí lạnh, như băng tuyết phương Bắc.Quảng Linh Linh ánh mắt sáng rực, bước nhanh đến, tay vừa chạm vào ngân thương, trong lòng như trăm sông hội tụ."Là thương của con..." – nàng thì thầm."Phải." Quảng Vân Uy gật đầu. "Ta đã cho người đúc lại theo đúng kích thước tay con, chỉ thêm một chút trọng lượng ở thân, để con sau này không bị chế ngự bởi đối thủ cường lực. Thử xem có vừa tay chăng."Quảng Linh Linh không nói thêm gì, khẽ nhấc ngân thương lên, vung nhẹ một vòng, thân thương xé gió vang lên tiếng rít nhỏ. Nàng xoay người, triển khai ba chiêu trong bộ thương pháp gia truyền. Mỗi chiêu đều mang khí thế uy mãnh, thế nhưng khi bước sang chiêu thứ ba, chân nàng khẽ loạng choạng một chút, nội thương chưa hoàn toàn bình phục đã khiến khí huyết có phần rối loạn.Quảng Vân Uy thấy vậy, nhưng chỉ khẽ gật đầu:"Đã phục hồi đến mức ấy, là vượt ngoài mong đợi."Quảng Linh Linh thu thương lại, thở nhẹ một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nàng nhìn ngân thương trong tay, giọng chứa đầy cảm khái:"Phụ thân, thương này nặng hơn thương cũ, nhưng vừa tay hơn rất nhiều. Cảm giác như thương thể cùng ta hợp nhất. Đúng là... lợi khí trong tay, chiến ý cũng dâng cao."Quảng Vân Uy vỗ vai nàng một lần nữa, ánh mắt không giấu nổi sự tán thưởng:"Con gái của ta, không thua kém bọn nam nhi thiên hạ. Nhưng đừng quên, người mang thương không chỉ mang trọng trách giết giặc, mà còn là mang theo nguyện vọng của trăm họ phía sau."Nói rồi, ông xoay người rời đi, để lại trong sân một bóng dáng đang lặng lẽ đứng giữa bình minh, ngân thương trong tay sáng lên ánh sáng đầu ngày, lạnh lẽo mà kiêu hùng, cứng rắn mà dịu dàng.Trời vừa quá ngọ, nắng lặng lẽ rải vàng trên mái ngói rêu phong. Quảng Linh Linh thay trường bào giản dị, ngồi bên án thư chép lại điều lệnh quân doanh. Nàng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng đã bắt đầu tiếp nhận những công vụ sơ khởi từ Hồng Vệ Doanh.Tiếng bước chân nhẹ vang lên trên hành lang gỗ, thị nữ thân cận bước vào:"Bẩm tướng quân, trong cung có lệnh mời người vào cung nghị sự.""Chuẩn bị triều phục, lập tức vào cung."Nắng dát vàng từng phiến ngói lưu ly. Đường rộng thênh thang dẫn vào hoàng cung, hai bên là trụ đá khắc rồng uốn lượn như sống động. Xe ngựa Quảng gia vừa đến cổng cung thì phía Đông, vó ngựa quen thuộc vang lên dồn dập.Quảng Vân Uy thân phụ của nàng khoác chiến bào đen tuyền, cưỡi ngựa tiến vào, vẻ mặt trầm trọng."Phụ thân cũng được triệu kiến?"
"Ừ. Cùng đi."Hai cha con không nói nhiều, theo bước nội quan tiến về ngự thư phòng. Từng bước chân họ vang vọng giữa cung thất vắng lặng, tựa hồ tiếng trống thúc quân nơi biên thùy.Tại ngự thư phòng, hoàng thượng đã ngồi sẵn sau long án. Mái tóc ngài đã điểm bạc, ánh mắt sâu thẳm ẩn giấu ưu tư. Những tấu chương nơi tay ngài trải dài không dứt, toàn là tin từ biên ải truyền về: Hung Tộc, Mã Dã Cốc, Hắc Thạch Lĩnh... Từng cái tên, từng nét chữ như chém thẳng vào tâm can đế vương. Quảng Vân Uy và Quảng Linh Linh tiến lên, đồng thanh hành lễ:"Thần Quảng Vân Uy tham kiến thánh thượng."
"Thần Quảng Linh Linh tham kiến thánh thượng.""Bình thân."Hoàng thượng nhìn hai vị tướng trung thành của mình, trong lòng đầy sự phiền muộn. người bây giờ như nỏ mạnh hết đà, không biết có thể trụ vững bao lâu. Nay lại có tin chiến sự, càng không thể an lòng."Hoàng thượng truyền phụ tử thần vào cung có phải là có quân vụ cần giao phó?" Quảng Vân Uy thấy hoàng thượng trầm tư thần sắc mõi mệt liền lên tiếng hỏi."Hôm nay nội vụ phủ dâng lên tin khẩn của Tạ Uy." Hoàng thượng vừa nói vừa ra hiệu cho lý công công cầm tin đưa cho Quảng Vân Uy.Quảng Vân Uy tiếp nhận, đọc chậm rãi từng hàng:"Thần Tạ Uy – Đại tướng quân trấn giữ Tây Lĩnh Môn trình tấuHơn ba mươi ngày trước, Hung Tộc bỗng ngừng mọi hoạt động dọc tuyến biên giới. Mật thám của ta phát hiện bọn chúng đã chuyển phần lớn quân lực lui về trại hậu tuyến, nhưng lại gia tăng tích trữ binh lương và lặng lẽ mở đường sơn đạo phía sau Hắc Thạch Lĩnh.Ban đầu, thần tưởng là chuẩn bị lui binh, nhưng giờ e rằng là giả vờ rút để tránh tai mắt, chuẩn bị tiến công vào vùng Mã Dã Cốc, nơi tranh đoạt của các bộ lạc Lĩnh Tây.Chi tiết vẫn còn nhiều điểm chưa rõ. Quan trọng hơn, trong ba tháng nay, quân lính bắt được năm phái đoàn thương gia từ kinh thành tới Tây Lĩnh mang danh buôn hàng, nhưng lại không có lệnh bài xuất cổng từ Hộ bộ. Thần đã cho khám xét nhưng không phát hiện điều bất thường chỉ có thể giam giữ áp giải về kinh thành. Nhưng trên đường đi tất cả điều bị sát hại, thần nhận thấy điều bất thường e sẽ có đại loạn, không dám chậm trễ hỏa tốc truyền thư, mong hoàng thượng thánh minh cho phép bắc doanh nơi biên cương xuất quân ngăn chặn chiến loạn.Thần Tạ Uy kính thư. Mong thánh thượng vạn thọ vô cương."Đọc xong thư Quảng Vân Uy cùng Quảng Linh Linh đều mang nét mặt trầm trọng."Hai khanh nghĩ sao?" hoàng thượng dựa vào ghế vàng nặng nề hỏi."Chuyện này trọng đại, Tạ Uy là người cẩn trọng, trấn giữ Tây Lĩnh bao năm nay chu toàn, nay hỏa tốc truyền tin ắt hẳn đã thấy nguy cơ chiến loạn. thần thỉnh xin hoàng thượng cho thần quay về bắc địa dẫn quân xuất trận bảo vệ tây lĩnh." Quảng Vân Uy chấp tay giọng nói sắt lạnh."Thần cũng xin cùng phụ thân về bắc doanh trợ chiến." Quảng Linh Linh cũng lặp tức xin chỉ lệnh.Hoàng thượng nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm. Vết hằn trên mặt củ Quảng Vân Uy, bàn tay đầy sẹo đang hành lễ. Người cũng không nỡ để ông bôn ba nơi biên ải. Còn Quảng Linh Linh, mới thoát hiểm nơi Tam Đàm sao có thể tiếp tục dấn thân chiến trường? Nhưng giờ đây không còn cách nào khác."Quảng Vân Uy tiếp chỉ, Hung tộc ngang tàng, âm hiểm. Nay có hành động xảo trá, trẫm lệnh khanh dẫn 3 vạn quân ở đang huấn uyện ở kinh thành đến Bắc địa cũng Tạ Uy đại tướng quân đánh đuổi Hung tộc. đánh cho chúng từ nay không dám bén dòm ngó đến một tất đất cuả việt quốc ta." Hoàng thượng uy nghiêm truyền lệnh."Thần lĩnh chỉ." Quảng vân uy mạnh mẽ lên tiếng.Sau đó hoàng thượng quay sang Quảng Linh Linh giọng nói nhẹ nhàng hơn:"Chiêu Vũ quận chúa, thương thế của khanh còn chưa hồi phục, trẫm không đành để khanh tái chinh. Nay ban chỉ: ở lại kinh thành, cùng Lục hoàng tử điều tra manh mối năm thương đoàn bị hại, đồng thời huấn luyện lại Hồng Vệ Doanh không để kinh sư xảy ra binh biến." "Nhưng thần..." Quảng Linh Linh muốn nói giừ đó nhưng đã bị phụ thân níu tay quỳ xuống."Thần... lĩnh chỉ." Nhận thấy sự kiên quyết của phụ thân, Quảng Linh Linh nhỏ dần, trong lòng như lửa đốt. Hoàng thượng ngồi lặng im khi phụ tử nhà họ Quảng lui ra. Trên bàn, chiếu chỉ còn dang dở. Người vừa cầm bút, thì một cơn đau thắt ập tới, ho không ngừng, máu đỏ sẫm phun ra, thấm lên tờ lụa ngà.Lý công công hốt hoảng:"Hoàng thượng! Để nô tài truyền thái y..."Hoàng thượng xua tay, ấy từ ngực áo ra một lọ ngọc, nuốt vội viên thuốc. Một lúc sau, sắc mặt mới hồi lại đôi chút."Tiểu Lý tử... hủy chiếu chỉ này đi. Chớ để ai thấy. Chuẩn bị cho trẫm... một bản khác.""Hoàng thượng..." Lý công công đau lòng gọi.Hoàng thượng im lặng nhắm mắt phất tay. Lý công công cố nén nước mắt cầm lấy chiếu chỉ nhuộm máu đi đế chậu than nơi phía sau ngự thư phòng đốt. Lửa bùng cháy nuốt trọn những sợi tơ vàng nhuộm máu, ông không nhịn được nước mắt tuôn trào.
"Ừ. Cùng đi."Hai cha con không nói nhiều, theo bước nội quan tiến về ngự thư phòng. Từng bước chân họ vang vọng giữa cung thất vắng lặng, tựa hồ tiếng trống thúc quân nơi biên thùy.Tại ngự thư phòng, hoàng thượng đã ngồi sẵn sau long án. Mái tóc ngài đã điểm bạc, ánh mắt sâu thẳm ẩn giấu ưu tư. Những tấu chương nơi tay ngài trải dài không dứt, toàn là tin từ biên ải truyền về: Hung Tộc, Mã Dã Cốc, Hắc Thạch Lĩnh... Từng cái tên, từng nét chữ như chém thẳng vào tâm can đế vương. Quảng Vân Uy và Quảng Linh Linh tiến lên, đồng thanh hành lễ:"Thần Quảng Vân Uy tham kiến thánh thượng."
"Thần Quảng Linh Linh tham kiến thánh thượng.""Bình thân."Hoàng thượng nhìn hai vị tướng trung thành của mình, trong lòng đầy sự phiền muộn. người bây giờ như nỏ mạnh hết đà, không biết có thể trụ vững bao lâu. Nay lại có tin chiến sự, càng không thể an lòng."Hoàng thượng truyền phụ tử thần vào cung có phải là có quân vụ cần giao phó?" Quảng Vân Uy thấy hoàng thượng trầm tư thần sắc mõi mệt liền lên tiếng hỏi."Hôm nay nội vụ phủ dâng lên tin khẩn của Tạ Uy." Hoàng thượng vừa nói vừa ra hiệu cho lý công công cầm tin đưa cho Quảng Vân Uy.Quảng Vân Uy tiếp nhận, đọc chậm rãi từng hàng:"Thần Tạ Uy – Đại tướng quân trấn giữ Tây Lĩnh Môn trình tấuHơn ba mươi ngày trước, Hung Tộc bỗng ngừng mọi hoạt động dọc tuyến biên giới. Mật thám của ta phát hiện bọn chúng đã chuyển phần lớn quân lực lui về trại hậu tuyến, nhưng lại gia tăng tích trữ binh lương và lặng lẽ mở đường sơn đạo phía sau Hắc Thạch Lĩnh.Ban đầu, thần tưởng là chuẩn bị lui binh, nhưng giờ e rằng là giả vờ rút để tránh tai mắt, chuẩn bị tiến công vào vùng Mã Dã Cốc, nơi tranh đoạt của các bộ lạc Lĩnh Tây.Chi tiết vẫn còn nhiều điểm chưa rõ. Quan trọng hơn, trong ba tháng nay, quân lính bắt được năm phái đoàn thương gia từ kinh thành tới Tây Lĩnh mang danh buôn hàng, nhưng lại không có lệnh bài xuất cổng từ Hộ bộ. Thần đã cho khám xét nhưng không phát hiện điều bất thường chỉ có thể giam giữ áp giải về kinh thành. Nhưng trên đường đi tất cả điều bị sát hại, thần nhận thấy điều bất thường e sẽ có đại loạn, không dám chậm trễ hỏa tốc truyền thư, mong hoàng thượng thánh minh cho phép bắc doanh nơi biên cương xuất quân ngăn chặn chiến loạn.Thần Tạ Uy kính thư. Mong thánh thượng vạn thọ vô cương."Đọc xong thư Quảng Vân Uy cùng Quảng Linh Linh đều mang nét mặt trầm trọng."Hai khanh nghĩ sao?" hoàng thượng dựa vào ghế vàng nặng nề hỏi."Chuyện này trọng đại, Tạ Uy là người cẩn trọng, trấn giữ Tây Lĩnh bao năm nay chu toàn, nay hỏa tốc truyền tin ắt hẳn đã thấy nguy cơ chiến loạn. thần thỉnh xin hoàng thượng cho thần quay về bắc địa dẫn quân xuất trận bảo vệ tây lĩnh." Quảng Vân Uy chấp tay giọng nói sắt lạnh."Thần cũng xin cùng phụ thân về bắc doanh trợ chiến." Quảng Linh Linh cũng lặp tức xin chỉ lệnh.Hoàng thượng nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm. Vết hằn trên mặt củ Quảng Vân Uy, bàn tay đầy sẹo đang hành lễ. Người cũng không nỡ để ông bôn ba nơi biên ải. Còn Quảng Linh Linh, mới thoát hiểm nơi Tam Đàm sao có thể tiếp tục dấn thân chiến trường? Nhưng giờ đây không còn cách nào khác."Quảng Vân Uy tiếp chỉ, Hung tộc ngang tàng, âm hiểm. Nay có hành động xảo trá, trẫm lệnh khanh dẫn 3 vạn quân ở đang huấn uyện ở kinh thành đến Bắc địa cũng Tạ Uy đại tướng quân đánh đuổi Hung tộc. đánh cho chúng từ nay không dám bén dòm ngó đến một tất đất cuả việt quốc ta." Hoàng thượng uy nghiêm truyền lệnh."Thần lĩnh chỉ." Quảng vân uy mạnh mẽ lên tiếng.Sau đó hoàng thượng quay sang Quảng Linh Linh giọng nói nhẹ nhàng hơn:"Chiêu Vũ quận chúa, thương thế của khanh còn chưa hồi phục, trẫm không đành để khanh tái chinh. Nay ban chỉ: ở lại kinh thành, cùng Lục hoàng tử điều tra manh mối năm thương đoàn bị hại, đồng thời huấn luyện lại Hồng Vệ Doanh không để kinh sư xảy ra binh biến." "Nhưng thần..." Quảng Linh Linh muốn nói giừ đó nhưng đã bị phụ thân níu tay quỳ xuống."Thần... lĩnh chỉ." Nhận thấy sự kiên quyết của phụ thân, Quảng Linh Linh nhỏ dần, trong lòng như lửa đốt. Hoàng thượng ngồi lặng im khi phụ tử nhà họ Quảng lui ra. Trên bàn, chiếu chỉ còn dang dở. Người vừa cầm bút, thì một cơn đau thắt ập tới, ho không ngừng, máu đỏ sẫm phun ra, thấm lên tờ lụa ngà.Lý công công hốt hoảng:"Hoàng thượng! Để nô tài truyền thái y..."Hoàng thượng xua tay, ấy từ ngực áo ra một lọ ngọc, nuốt vội viên thuốc. Một lúc sau, sắc mặt mới hồi lại đôi chút."Tiểu Lý tử... hủy chiếu chỉ này đi. Chớ để ai thấy. Chuẩn bị cho trẫm... một bản khác.""Hoàng thượng..." Lý công công đau lòng gọi.Hoàng thượng im lặng nhắm mắt phất tay. Lý công công cố nén nước mắt cầm lấy chiếu chỉ nhuộm máu đi đế chậu than nơi phía sau ngự thư phòng đốt. Lửa bùng cháy nuốt trọn những sợi tơ vàng nhuộm máu, ông không nhịn được nước mắt tuôn trào.