LINGORM | SẮC

Chương 49: Thượng Tướng



Sáng sớm, Nhất Khanh.

Ánh dương chiếu xiên qua tấm rèm gấm, nhuộm cả căn phòng một màu hổ phách dịu dàng.

Trần Mỹ Linh hé mắt.

Cơn nhức nơi thắt lưng khiến nàng không thể xoay người ngay. Mỗi cử động nhỏ đều kéo theo một luồng đau âm ỉ dọc sống lưng, thắt lại nơi đùi trong.

Nàng thở ra một tiếng. Nửa khẽ, nửa buông xuôi.

Trên giường, chỉ còn gối chăn rối tung và mùi da thịt lẫn nhau còn vương trong không khí. Nhưng bên cạnh lạnh ngắt. Không một dấu vết.

Như thể... tất cả chỉ là một cơn mộng.

Nếu không phải cơ thể nàng đang đau rã rời thế này.

Nàng cười khẽ. Một tiếng cười pha lẫn bất mãn, thỏa mãn, và cả tự giễu.

"Quảng LingLing... chị đúng là nghiệp kiếp của em."

Giọng nàng thì thầm vào khoảng không như nói với một bóng hình đã biến mất.

"Lạnh như ánh trăng... đêm thì nhảy múa cùng mây trời, trời sáng ra đã mất dạng chẳng thấy đâu."

Nàng vươn tay, chạm lên cổ mình nơi vẫn còn vết cắn nhàn nhạt, hơi sưng.

Lòng chợt dâng lên một cảm giác dịu dàng... pha một chút trống rỗng. Như bị bỏ lại sau cơn bão.

Nàng gượng ngồi dậy, khoác áo choàng mỏng, rồi vỗ tay nhẹ:

"Tiểu Thúy."

Cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức.

Tiểu Thúy bước vào, tay còn cầm sổ ghi chép sáng sớm, đầu cúi nhẹ.

Mỹ Linh không nhìn nàng ta. Ánh mắt nàng vẫn đang dõi ra ngoài khung cửa sổ, nơi hàng tre đung đưa trong nắng.

"Nói Lưu An cho người theo dõi Hồ Văn Dung và... Hồ Tiên Thanh."

Tiểu Thúy hơi khựng lại. Nhưng rất nhanh, gật đầu:

"Vâng, cô chủ."

Mỹ Linh nhếch môi, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh:

"Hồ Văn Dung... đến lúc nên cáo lão về hưu rồi."

Giọng nói dịu dàng như gió sớm.

Nhưng ánh mắt lại lạnh như lưỡi dao vừa mài trên đá.

Tại Quảng phủ.

Ánh nắng sáng nhẹ xuyên qua cửa sổ kính lớn phủ rèm trắng, rọi lên bàn ăn bằng gỗ mun đen bóng loáng trong phòng ăn Quảng phủ. Quảng LingLing ngồi đối diện Quảng Thiếu Tường, vẫn trong bộ quân phục chỉnh tề, tay cầm muỗng khuấy hờ ly cà phê đen, ánh mắt lơ đãng như thể chưa hoàn toàn tỉnh giấc, mà cũng chẳng thật sự muốn tỉnh.

Quảng Thiếu Tường nhìn con gái, ánh mắt vừa hài lòng vừa thăm dò. Ông biết, kể từ khi cô tỉnh lại, ký ức tuy chưa trở về nhưng khí chất, sự trầm lặng và bản năng sắc bén vẫn nguyên vẹn như trước. Điều duy nhất ông còn thiếu, là khiến cô kết hôn, sớm ngày hoàn tất liên minh chính trị với Hồ gia.

Lúc này, từ ngoài hành lang vọng vào tiếng guốc cao gót lạch cạch Hồ Tiên Thanh mặc bộ váy tơ lụa màu phấn, cười tươi rói bước vào.

"LingLing, mình ra phố uống trà đi. Em có đặt thử đồ cưới rồi, chị đi cùng em nhé?"

Quảng Thiếu Tường liếc nhìn hai người, khẽ mỉm cười, đứng dậy:

"Vậy hai đứa đi đi. Cha có việc cần xử lý, không làm kỳ đà cản mũi."

Ông xoay người rời đi, đóng cửa lại, để lại một không gian mà ông tưởng như "riêng tư lý tưởng".

Nhưng Quảng LingLing chỉ khẽ đẩy ly cà phê ra xa, đứng dậy:

"Xin lỗi. Tôi thấy hơi mệt. Về phòng trước."

Hồ Tiên Thanh thoáng nhíu mày nhưng không buông tha. Cô ta nhẹ chân bước theo về phòng Quảng LingLing, thấy người kia vừa ngồi xuống bàn làm việc đã lập tức rảo bước tới, ngồi hẳn lên đùi cô, hai tay quàng qua cổ, bộ ngực mềm mại cố ý cọ nhẹ vào ngực áo quân phục.

"Đừng xa cách thế mà, chị... không thấy em dễ thương sao?" Giọng cô ta nhỏ nhẹ như rót mật, hơi thở cố tình phả sát tai.

Quảng LingLing cau mày. Giọng cô lạnh như băng đá mài gươm:

"Xuống."

"Không." Hồ Tiên Thanh ghé sát hơn, bàn tay luồn sau gáy cô, mềm mỏng mà mưu đồ. "Em sẽ xuống khi chị biến em thành người của chị."

Cô ta nói, mắt long lanh như thể sẵn sàng dâng hiến tất cả.

Một giây sau, cả thân người Hồ Tiên Thanh bị nhấc bổng lên, trong chớp mắt. Cô ta nhắm mắt tưởng tượng ra hàng trăm cảnh, trong lòng như chửi bới thiên hạ dám nói Quảng LingLing vô năng.

"Ahh"

Chưa kịp hiểu chuyện gì, cô ta đã bị Quảng LingLing ném thẳng ra cửa như quăng một bao rác thừa.

"Bịch!" Lưng va xuống sàn đá cẩm thạch lạnh ngắt, mông đập mạnh đến ê ẩm.

"Á... đau quá..."

Cô ta mở mắt, hoảng hốt, vừa đau vừa sững sờ. Không phải vì cú ngã, mà vì... trong ánh mắt Quảng LingLing lúc đó lạnh như băng cổ đại, không một tia cảm xúc, cũng chẳng có hứng thú dục vọng như cô ta từng tưởng tượng.

Không một lời giải thích.

Không một cái liếc nhìn.

Chỉ là... cửa đóng sầm lại.

Cách âm hoàn hảo đến mức chỉ còn lại tiếng trái tim tự tát vào mặt mình của Hồ Tiên Thanh vang lên trong đầu:

"Tiếc thật, đẹp mà phế."

Khói trà Long Tỉnh cuộn lên trong chiếc chén men lam đặt bên tay trái Hồ Văn Dung. Ông ngồi thẳng lưng, mắt không nhìn ai nhưng từng người có mặt trong phòng đều hiểu rõ không một việc nào hôm nay diễn ra mà không qua tay ông sắp xếp.

Một phó cục trưởng đang báo cáo tiến độ điều chuyển binh lực từ vùng biên về trấn thủ các thành phố trung tâm.

Khi người kia vừa dứt lời, Hồ Văn Dung đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt thoáng đảo qua người ngồi đối diện: Trưởng phòng Tổ chức quân đội và cũng là người giữ con dấu đề bạt cấp tướng.

"Về chuyện thăng cấp Thượng Tướng..." ông trầm giọng, thong thả "Ý kiến từ phía Ủy ban quốc phòng sao rồi?"

Người kia khẽ đằng hắng.

"Vẫn còn chút phân vân, bởi vì Quảng LingLing..."

"Không có tiền án." Hồ Văn Dung cắt lời, không chút ngập ngừng. "Thành tích chiến trường nhiều, hai lần giành lại binh trạm ở biên giới, một lần phá đường dây tội phạm lớn nhất thành phố A. Đặc biệt, lần vừa rồi cứu viện tàu vận sự cố suýt mất mạng. Thử hỏi ai xứng đáng hơn?"

Ông dừng lại một chút, rồi cười khẽ:

"Và..." ánh mắt ông sắc bén như kim châm "...sắp trở thành người nhà của tôi."

Không khí trong phòng như đặc lại.

Mấy viên quan quân nhìn nhau nhưng chẳng ai nói lời nào phản đối.

Chức vị Thượng Tướng của Quảng LingLing coi như đã đóng dấu.

Trên xe trở về, thư ký riêng bên cạnh hỏi nhỏ:

"Đại Tướng... ngài thật sự tin Quảng LingLing sẽ ngoan ngoãn nhận lấy Tiên Thanh sao?"

Hồ Văn Dung bật cười khan, không che giấu sự khinh miệt:

"Con bé đó? Chẳng qua là con cờ."

"Nhưng Quảng LingLing... không giống người dễ gò ép."

Ánh mắt ông ta thoáng lạnh, giọng trầm xuống:

"Càng không dễ ép, càng đáng giá. Nếu Quảng gia muốn giữ danh dự, họ sẽ phải chịu thiệt."

"Tôi chỉ cần... trước ngày nhường ghế, đảm bảo được tam binh, lục viện, quân khu phía Nam đều nằm trong tay một người trong nhà. Đám già ở Ủy ban quốc phòng muốn cản tôi sao? Còn non."

Ông ta ngả người ra sau, gõ gõ tay vào thành ghế da, mắt khép hờ:

"Sau khi lên chức, nếu Quảng LingLing muốn yêu ai, nằm với ai, mặc kệ. Cái tôi cần... là cái tên cô ta trên sổ thăng quân hàm và cái danh phận Thượng Tướng phu nhân cho Tiên Thanh."

Quảng phủ chiều nay yên ắng lạ thường, ngay cả tiếng chim trên ngọn thông già ngoài sân sau cũng nhẹ đi vài phần. Trong thư phòng, Hồ Tiên Thanh bước vào, trên người khoác một bộ váy màu ngọc thạch thanh tao nhưng không giấu nổi sắc thái xâm lược trong ánh mắt.

Cô ta đứng trước bàn, không ngồi, giọng nói mượt mà như được ủ qua rượu ấm:

"Em không ép chị thích em. Em biết chị không có lòng."

Cô ta ngừng một chút, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ lim.

"Chỉ cần chị cưới em, cho em cái danh Quảng phu nhân, còn lại"

Giọng cô ta chùng xuống, hơi thở gần như mơn man bên tai người đối diện.

"Chị muốn đến Nhất Khanh đàm chuyện với Mỹ Hồ hay bế quan tu dục làm Thượng Tướng uy quyền là việc của chị. Em không quản. Em cũng có cuộc sống riêng của em."

Ngừng lại vài giây như thể chờ đợi phản ứng, rồi lại lành lùng nói tiếp:

"Chúng ta mắt nhắm mắt mở. Miễn em là Thượng Tướng phu nhân là con dâu danh chính ngôn thuận của Quảng gia."

Cô ta nói xong, không đợi trả lời, đôi giày cao gót lướt thẳng ra ngoài, váy xoè vẽ một vòng cung nhẹ trên nền gạch đen bóng.

Cửa khép lại. Phòng trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu.

Một giây.

Hai giây.

Tiếng bật cười khẽ vang lên là tiếng Quảng LingLing.

Không phải cười thích thú. Cũng chẳng phải giễu cợt.

Chỉ là... quá nực cười.

Cô dựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ vuốt ve mép ly trà còn bốc khói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm như đang mường tượng lại điều gì đó một đôi mắt to màu nâu nóng đến đỏ hoe đầy sát khí của tiểu hồ ly như muốn lấy mạng cô:

"Trần Mỹ Linh tôi không làm thiếp."

Giọng nói ấy như còn văng vẳng bên tai, ngọt mà sắc, cứng rắn đến nghẹn lòng.

Quảng LingLing lắc đầu, khẽ thở ra, môi cong cong như có như không.

"Tôi không phải không thể cho cô, mà tôi sợ."

Ngón tay cô gõ nhẹ mặt bàn như gõ vào từng lớp lạnh lẽo của dĩ vãng.

"Sợ cho cô cái danh Thượng Tướng Quảng phu nhân rồi... không còn mạng để dùng.", "Lúc đó, tôi và cô tuy hai người mà sẽ chung mồ chôn."

Ánh chiều rơi nghiêng nghiêng xuống mái ngói cổ của Quảng phủ, ánh nắng nhuộm vàng từng bậc thềm, long lanh như rắc vụn lưu ly giữa sân đá rộng lớn. Quảng LingLing đứng trước phòng, tay chống nhẹ lên thành đá lạnh, ánh mắt nhìn về khoảng không trước mặt nhưng trong lòng thì lại đang đếm từng nhịp thở của một bóng hình khác.

Cái tên tiểu hồ ly mà Hồ Tiên Thanh vừa tiện nhắc, vô tình như lưỡi kéo cắt phăng bức màn mơ hồ phủ lên ký ức. Đôi mắt ngơ ngác trong đêm mưa. Mùi hương quế thoảng trong gió. Nụ cười ngạo nghễ, lời tuyên bố không thèm làm thiếp tất cả như thể vỡ oà trở lại trong một khoảnh khắc.

Quảng LingLing cười khẽ, đáy mắt lạnh băng nứt nhẹ một đường tơ máu.

Cô quay người lại, ra lệnh:

"Lưu Hoan."

Lưu Hoan đến rất nhanh, cung kính cúi đầu.

"Chuẩn bị xe. Đi Nhất Khanh đón người." Giọng cô bình thản nhưng từng chữ như khảm vào đá.

"Đưa phu nhân đến phủ ở ngoại ô."

"Dạ rõ." Lưu Hoan thoáng giật mình nhưng không hỏi gì thêm. Quảng phủ ngoài trung tâm, cách thành phố hơn 60 dặm là nơi xưa nay chỉ có Quảng LingLing lui tới khi muốn rút khỏi thế giới, tránh xa ồn ào. Người ngoài không ai bước chân được vào đó trừ cô.

Quảng LingLing không đợi thêm giây nào, cũng chẳng gọi người hầu theo cùng. Cô thay thường phục, khoác áo gió, rồi một mình lên chiếc xe đen quen thuộc, rời khỏi Quảng phủ.

Đoạn đường đến biệt phủ là chuỗi dài những hàng tùng rì rào, gió thổi tung vạt áo khoác. Trong xe, Quảng LingLing chỉ yên lặng lái như thể trong lòng đã có một lịch trình chính xác, từng bước, từng bước đưa một người về bên mình theo cách chậm rãi, trầm ổn nhưng chắc chắn không thể thoát.

Dưới ánh nắng chiều loang loáng trải dài qua những tán cây rợp bóng, chiếc xe đen bóng lặng lẽ lăn bánh về phía ngoại ô. Trong xe, không khí có phần yên tĩnh một cách kỳ lạ. Lưu Hoan cẩn trọng điều khiển vô lăng, còn Trần Mỹ Linh thì tựa đầu vào kính xe, ánh mắt nhìn ra khung cảnh hai bên đường trôi qua như một cuộn phim quay chậm.

Một lúc lâu, nàng mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Cái phủ này... là nơi Quảng LingLing nuôi thiếp à?"

Câu hỏi được ném ra với vẻ thản nhiên nhưng lại khiến Lưu Hoan giật nhẹ tay lái. Anh vội ổn định vô lăng, rồi liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Gương mặt Trần Mỹ Linh vẫn điềm tĩnh, chỉ có khoé môi hơi cong lên như đang trêu chọc ai đó.

Anh hắng giọng, trả lời:

"Phu nhân nói đùa rồi. Nơi đó ngoài muỗi và côn trùng ra... từ trước đến nay chỉ có mỗi phu nhân bước vào."

Ánh mắt Mỹ Linh thoáng dừng lại, ngạc nhiên chưa kịp hiện rõ thì Lưu Hoan đã tiếp lời, giọng mang theo một chút hờn dỗi thay cho cấp trên của mình:

"Ngay cả tôi cũng chỉ được dừng xe bên ngoài cổng rào, không có đặc quyền bước qua thềm gạch."

Trần Mỹ Linh khẽ nhướn mày, ánh mắt sáng lên một chút như vừa được xác nhận một điều gì đó. Một giây sau, cô chống cằm, thở dài:

"Vậy ra là cái am.. luyện bùa sao?."

Lưu Hoan nhịn cười, không đáp.

Còn Mỹ Linh thì cúi đầu nghịch móng tay, miệng lẩm bẩm đủ để bản thân nghe:

"Luyện đi... cho tẩu hỏa nhập ma cũng chẳng ai hay."

Lưu Hoan liếc qua gương, thấy biểu cảm đó thì hiểu. Tư lệnh Quảng dù có là ác ma với tất cả mọi người, cũng chưa từng nỡ lạnh lùng nổi với cô gái này. Căn phủ kia, là nơi được xây giữa rừng, cách xa thành thị, đầy đủ mọi tiện nghi nhưng lại chỉ để dành riêng cho một người duy nhất.

Và hôm nay, người đó lại được "thỉnh" đến... như thể là dỗ dành, là năn nỉ, hay cũng có thể là để nhận phạt. Nhưng dẫu thế nào, cũng chỉ là giữa hai người mà thôi.

Lưu Hoan không nói thêm, chỉ âm thầm nới ga, để chiếc xe lặng lẽ băng qua dải nắng đang dần chuyển sắc hoàng hôn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...