LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng

PTNGBPN 29



Sau hôm ở cung yến, Lingling Kwong liên tục mộng mị không dứt, nàng liên tiếp mơ thấy những giấc mơ rời rạc đứt quãng, các sự kiện đều không rõ ràng, duy chỉ có một thứ không đổi trong các giấc mơ chính là khuôn mặt nữ tử trong giấc mộng lúc này không còn mờ ảo, khó nhìn nữa, Lingling Kwong thấy rõ, nữ nhân hiện diện ngay trong chiêm bao của nàng từ ngày còn bé là Orm Kornnaphat.

Nàng mơ thấy nàng cùng Orm Kornnaphat ngao sơn ngoạn thủy, có lúc Orm Kornnaphat lại hờn giận nàng buộc nàng phải dỗ dành, có lúc lại là nàng bảo hộ Orm Kornnaphat, có lúc nữ nhân kia lại tinh nghịch trêu nàng, gần nhất khiến Lingling Kwong không dám ngủ lại, chính là nàng mơ thấy xuân mộng với Orm Kornnaphat, da thịt trơn bóng đàn hồi, xúc cảm vừa lạ vừa quen khiến Lingling Kwong ngẩn ngơ không dám nhớ lại.

Còn Orm Kornnaphat cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày đều đến làm khách ở Phủ Tướng Quân, chỉ đơn giản uống một tách trà, từ lúc gà chưa gáy sáng đến canh ba mới luyến tiếc rời đi, người khác nói nàng ham mê sắc đẹp của Lingling Kwong, có người thì bảo nàng cả thèm chóng chán, duy chỉ có bản thân nàng biết nàng muốn gì, nàng cần phải tiếp xúc với Lingling Kwong để hai tia Thiên Địa thần thức đánh thức tia Nhân thần thức kia, khiến nó nhận ra sự quen thuộc, sau này mới không bài xích khi dung hòa.

***

- Di tích Hoang Cổ mở ra sao? - Lingling Kwong hỏi người vừa bẩm báo

- Vâng thưa Tướng Quân! Bệ Hạ vừa cho người mới ngài đến để bàn kế sách! - Thuộc hạ của Lingling Kwong cung kính cúi đầu

- Đi thôi! - Orm Kornnaphat ngồi bên cạnh uống trà, đứng dậy vươn vai nhìn Lingling Kwong cười cười, mấy ngày nay chỉ có ngồi uống trà nhìn Lingling Kwong bên cạnh giải quyết công vụ cũng cảm thấy chán rồi, nên vận động một chút

- Công chúa.. - Lingling Kwong khẽ gọi

- Sao?

- Hậu cung không được can chính.. - Lingling Kwong nhẹ nhắc nhở

- Ta cứ thích can chính đấy! - Orm Kornnaphat bước đến chỗ Lingling Kwong nghiêng đầu nhướng mày

- Người không thể làm loạn cung quy được.. 

- Muốn ta không làm loạn không?

Lingling Kwong gật đầu

- Hôn ta một cái, sẽ không làm loạn nữa! 

- Công chúa.. 

- Sao hả?

- Thỉnh tự trọng.. 

- Khúc gỗ! - Orm Kornnaphat phì cười sau đó quay lưng bước ra cửa, dừng lại một nhịp nhìn về phía sau, Lingling Kwong vẫn chưa động - Hậu cung không được can chính, nhưng còn phải xem người đó là ai! 

Orm Kornnaphat nói xong bước đi trước, Lingling Kwong ngẩng ra rồi đuổi theo, nàng hiểu nữ nhân kia nói đúng, người khác không được can chính, nhưng Cửu Công chúa thì khác, so với Thái Tử, Đế Hậu còn cưng yêu nàng hơn cả, việc Orm Kornnaphat muốn tham dự triều đình thì chẳng ai dám ngăn cản cả vì nàng ưu tú hơn tất cả.

Orm Kornnaphat rất đoan chính ngồi trên xe ngựa cùng Lingling Kwong, lại nhàn nhã uống trà cắn hạt dưa, như thể nàng rất hưởng thụ không khí lúc này.

- Lingling! - Orm Kornnaphat khẽ gọi

- Có thần, thưa Công chúa! - Lingling Kwong cung kính đáp lời

- Cảm giác tỷ cung kính ta, có chút vui vui đấy! - Orm Kornnaphat chống cằm nhìn Lingling Kwong cười cười, nữ nhân kia trước đây một bộ dáng cao cao tại thượng, lúc này vì cấp bậc mà phải cúi đầu trước nàng, khiến nàng không nhịn được muốn trêu chọc

- Xin người chú ý cách xưng hô.. - Lingling Kwong bất lực, nàng dường như không có cách nào chấn chỉnh Orm Kornnaphat cả

- Làm sao?

- Thần là thần tử, người là Công chúa cao quý, người không thể xưng hô như vậy với thần được...

- Ta cứ thích vậy đó.. - Orm Kornnaphat đứng dậy đi đến chỗ Lingling Kwong đang ngồi, nhân lúc nữ nhân kia không chú ý liền ngồi lên đùi Lingling Kwong, ôm lấy cổ nữ tử kia, sóng mắt hổ phách đầy câu dẫn nhìn Lingling Kwong

- Công.. công chúa? - Lingling Kwong đột nhiên lắp bắp, hương thơm ngọt ngào của Orm Kornnaphat vây lấy nàng, mùi hương của Orm Kornnaphat là độc nhất, nàng chưa từng thấy người nào thơm như vậy

- Ta thích gọi như vậy đó... - Orm Kornnaphat ghé sát tai Lingling Kwong khẽ thì thầm - .. Tỷ tỷ a~!

- Công ... công chúa.. - Lingling Kwong cảm nhận trái tim nàng đập loạn 

- Tỷ tỷ... ta nhớ tỷ lắm .. - Orm Kornnaphat gác đầu lên vai Lingling Kwong nỉ non nói, nỗi nhớ tính bằng trăm năm xa cách khiến nàng phát điên, tự hỏi ngày trước Lingling Kwong xa cách nàng ngàn năm, 8 lần nhìn nàng tẫn, cảm giác đó chắc hẳn còn thống khổ hơn nàng gấp vạn lần

- Công chúa.. - Lingling Kwong cảm nhận giọng Orm Kornnaphat có chút hoài niệm lại mang chút đượm buồn cùng một sự xa xưa không rõ, như thể nữ nhân trước mặt đã sống hàng ngàn hàng vạn năm chứ không phải là chỉ vỏn vẹn 17 tuổi

- Ôm ta... một lát thôi... - Orm Kornnaphat nhắm mắt, giọng run rẩy, nàng nhớ hơi ấm của nữ tử này, nhớ hơi thở ấm áp này, chỉ có lúc này, lắng nghe nhịp đập của trái tim, nhịp thở mạnh mẽ của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat mới tin được rằng nữ nhân nàng yêu còn sống

Lingling Kwong nhận ra sự mất mát bi thương trong giọng nói của Orm Kornnaphat, lí trí muốn nói một câu "thỉnh tự trọng" nhưng trái tim lại xót xa khôn cùng, linh hồn nàng thôi thúc cánh tay ôm lấy Orm Kornnaphat, để vỗ về cảm xúc của nữ nhân trong lòng.

Orm Kornnaphat cảm nhận ấm áp đang vây lấy nàng, khẽ vẽ một nụ cười, cái ôm này, nàng đã chờ với một thời gian bằng cả đời người rồi, cuối cùng cũng đã đợi được, Orm Kornnaphat không nói gì nữa, nàng chỉ im lặng ngồi trên đùi Lingling Kwong, tận hưởng phút giây bình yên sau trăm năm chờ đợi.

Tiếng vó ngựa thong thả vang lên như không muốn làm ngắn đi quãng đường của sự nhung nhớ, cho đến khi đôi chân Lingling Kwong có chút tê rần thì xe ngựa mới ngừng lại, Orm Kornnaphat có chút luyến tiếc nhìn Lingling Kwong, đôi mắt hổ phách trong veo nhìn nữ nhân nàng tâm niệm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đưa lên vẽ theo đường nét khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nàng cúi mặt ngăn lại cảm xúc cay cay nơi sống mũi quay mặt đứng xuống, lúc này vẫn chưa phải lúc, Orm Kornnaphat hiểu được, nàng không thể bức ép Lingling Kwong tiếp nhận nàng, mọi thứ cần một chút thời gian.

- Công chúa... - Lingling Kwong nhận ra sự mất mát bi thương của Orm Kornnaphat, trái tim nàng nhói lên, không rõ vì sao nàng lại cảm thấy đau đớn khi Orm Kornnaphat như vậy

- Đi thôi... - Giọng Orm Kornnaphat có chút nghẹn ngào

Lingling Kwong đưa tay ra muốn giữ lấy nữ nhân trước mắt nhưng lại ngừng lại giữa không trung, nàng nhanh chóng thu tay về, nàng cảm giác được Orm Kornnaphat có một tình cảm nào đó dành cho nàng, chỉ là nàng không chắc về bản thân, bao nhiêu năm qua nàng chưa từng rung động với bất kỳ người nào, chưa từng có ai có thể tác động cảm xúc hoặc tinh thần của nàng, nhưng bên cạnh Orm Kornnaphat, từng giây từng phút đều là sự bồi hồi của linh hồn, trái tim nàng chưa từng đập chậm chạp khi bên cạnh Orm Kornnaphat, Lingling Kwong có chút sợ hãi với cảm giác này, bởi vì, nàng không biết lời Orm Kornnaphat có là thật hay chỉ là sự bồng bột vui đùa của một tiểu công chúa mới lớn hoặc là dụng ý khác.

Orm Kornnaphat biết Lingling Kwong hoài nghi nàng, nàng có chút tủi thân nhưng không thể trách được Lingling Kwong, nữ nhân kia chỉ mang theo một thân xác khiếm khuyết về thần thức mà chuyển thế, chỉ còn một tia Nhân thần thức, Lingling Kwong sẽ mất đi sự nhạy bén vốn có, hơn nữa, ở tại tiểu thế giới này, nàng trải qua một tuổi thơ có chút khốc liệt, phụ mẫu kiếp này của Lingling Kwong vì tin vào thân tín mà bị hãm hại, vu oan là phản quốc, Lingling Kwong dùng cả thanh xuân ra sa trường chỉ để chứng minh phủ tướng quân trong sạch, nếu không vì Đế Hậu đối với Tướng quân phủ có tín nhiệm riêng, đồng ý cho nàng thời gian để điều tra sự thật, thì sợ rằng lúc này đã không còn Lingling Kwong trên đời rồi, tuy rằng sự tín nhiệm đó, một phần là tác động của Orm Kornnaphat ngày còn nhỏ, nhưng nếu Vân Đế không muốn, Orm Kornnaphat cũng khó lòng thay đổi.

Orm Kornnaphat khẽ thở dài, hơn nữa, kiếp sống gần nhất của nàng cũng là nàng không nhớ gì cả, để Lingling Kwong một mình chống chọi, để Lingling Kwong một mình tính toán, đây có thể gọi là nhân quả tuần hoàn cho nàng đi, Orm Kornnaphat cười nhạt bước xuống xe ngựa, không đợi Lingling Kwong, nàng nhấc chân đi thẳng vào Ngự thư phòng.

- Thần tham kiến Bệ Hạ! - Lingling Kwong cúi đầu chào Vân Đế, bên cạnh là một đám người đang quỳ rạp cung kính người phía trên

- Đứng dậy hết đi! - Vân Đế xua tay, hắn chưa bao giờ yêu cầu Lingling Kwong quỳ gối trước hắn, không rõ vì sao lần đầu tiên gặp Lingling Kwong, linh tính mách bảo hắn rằng đừng bao giờ để đứa trẻ này quỳ bái hắn, bởi vì hắn không nhận nổi, vì vậy, hắn ban lệnh miễn lễ đối với Lingling Kwong, người tiếp theo chính là Cửu công chúa, Orm Kornnaphat.

- Phụ Hoàng, Di tích Hoang cổ mở rồi, có phải người muốn cử Đại tướng quân đi đến đó? - Orm Kornnaphat giọng trong trẻo hỏi 

- Đúng là Cửu nhi thông minh, lần này ta có được mật báo, trong Di tích Hoang cổ có một mỏ Lam Băng Tinh, hơn nữa, yêu thú trong Di tích này nhiều gấp 10 lần các di tích khác, ta nghĩ nó đã ở cấp Địa rồi! - Vân Đế cưng chiều Orm Kornnaphat nói với nàng

- Di tích cấp Địa? - Lingling Kwong cau mày - Bệ Hạ, hiện tại nếu chinh phục cấp Địa thì lực lượng bảo hộ tại đây sẽ có chút mỏng manh! 

- Vì lẽ đó ta mới triệu tập Tướng Quân cùng các Đại thần bàn kế sách! - Vân Đế giọng có chút căng thẳng

Orm Kornnaphat đứng bên cạnh nhìn Vân Đế lại nhìn Lingling Kwong, nàng ngẫm nghĩ, ở tiểu thế giới này, quy luật phát triển có chút thú vị, không phải là tu luyện linh khí như thường lệ, mà bên cạnh đó còn là chinh phục những di tích cổ, tộc nhân ở Thiên Du sẽ giết yêu thú và khai thác các quặng tinh thể bên trong di tích, sau đó sẽ hấp thụ các tinh thể đó mà tấn cấp, chỉ có Orm Kornnaphat và Lingling Kwong vốn không thuộc về tiểu thế giới này nên không thể hấp thu tinh thể từ di tích, mỗi ngày tu luyện thật ra chính là mở ra bình chứa nguyên khí ban đầu của bản thân mà tấn cấp.

Thật ra Orm Kornnaphat có chút tò mò về các di tích, vì vậy có lần nàng đến một di tích cấp Hoàng, Orm Kornnaphat phát hiện nó là một vết nứt không gian, bên trong đó sẽ nối với một chiều không gian khác, nàng tự mình đi đến cuối di tích nhưng đó là một đường cụt, Orm Kornnaphat suy đoán, mỗi một cánh cửa di tích được mở ra ở Thiên Du sẽ là một con đường nối với một vị diện khác, chỉ là nàng chưa tìm được vị diện được nối với Thiên Du, nàng không thể sử dụng chân thân mà đi ngược lại Thiên Đạo pháp tắc của thế giới, chỉ khi nào thân xác ở tại vị diện này vỡ nát, nàng mới quay lại được dòng thời gian cũ, đó chính là lý do năm xưa, Lingling Kwong để Nguyên Đan hấp thụ ma khí đồng thời đánh lừa Thiên Đạo pháp tắc của Thiên Ấn rằng Orm Kornnaphat đã vong mạng, nàng mới quay lại về chân thân Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Hiện tại, Lingling Kwong không có thế thân, chỉ có khi nào Lingling Kwong nhớ lại toàn bộ, phong ấn chân thân được giải khai, Ngô Đồng Thần Thụ sẽ mở lối cho nàng và Lingling Kwong quay lại Cấm Địa, nếu không, nàng phải tuân theo Thiên Đạo pháp tắc của nơi này, thế nhưng linh cảm của Thiên Hồ nói cho Orm Kornnaphat biết, vị diện bên kia là một nơi tràn ngập sự nguy hiểm, Orm Kornnaphat không phải lo lắng cho chính mình, mà nàng lo lắng cho Lingling Kwong, người chưa hoàn toàn trùng sinh, đây là kiếp sống duy nhất của Lingling Kwong, nếu Lingling Kwong có mệnh hệ gì, Orm Kornnaphat sẽ vĩnh viễn mất đi nữ nhân kia, chính vì thế, nàng rất cẩn trọng với an nguy của Lingling Kwong.

- Ta sẽ đi cùng Tướng Quân! - Orm Kornnaphat lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề im lặng trong Ngự thư phòng

- Cửu nhi? - Vân Đế ngạc nhiên, nữ nhi này của hắn từ khi sinh ra đã khác người, chưa từng muốn can thiệp chuyện Quốc gia đại sự, nay lại muốn tham gia vào việc chinh phục di tích, khiến hắn có chút bất ngờ

- Công chúa, đây là Di tích cấp Địa, rất nguy hiểm! - Lingling Kwong giọng nói vô thức tràn đầy sự lo lắng

- Nếu nguy hiểm quá thì đừng đến đó! - Orm Kornnaphat nhướng mày

- Không được! - Lingling Kwong nhíu mày - Hoang Cổ nằm gần Huyền Vân nhất, nếu không bị chinh phục, cửa ra sẽ vỡ lúc đó yêu thú tràn ra ngoài sợ rằng sẽ sinh linh đồ thán! 

- Các quốc gia khác thế nào? - Orm Kornnaphat bỏ qua cái nhíu mày của Lingling Kwong, nàng biết nữ nhân kia cho rằng nàng tham sống sợ chết mà không màng đến an nguy của bá tánh

- Đây là di tích cấp Địa, chắc chắn sẽ có người đến tranh giành... - Vân Đế thở dài, đây mới là vấn đề chính

- Vừa phải đối phó yêu thú, vừa phải đối đầu với cường địch... - Orm Kornnaphat cất tiếng lần nữa, giọng trong trẻo nhưng đầy kiên định - .. vậy nên ta mới cần phải đi cùng! 

- Công chúa... - Lingling Kwong khẽ gọi, nàng hiểu ra là nàng đã trách lầm Orm Kornnaphat, giọng có chút bối rối

- Sau cung yến, chắc hẳn ai cũng biết, ta là người có thực lực ngang ngửa với Kwong Đại tướng quân đây, à không, phải nói là mạnh hơn cả Đại tướng quân mới đúng, ngươi nói có phải không, Kwong Tướng quân? - Orm Kornnaphat cười cười nhìn Lingling Kwong

- Thần không so được với người, thưa công chúa! - Lingling Kwong cúi đầu cung kính

- Vậy nên, lần này ta sẽ đi cùng ngươi! - Orm Kornnaphat bước đến chỗ Lingling Kwong, lưng thẳng tắp tuyên bố

- Cửu nhi.../Công chúa... - Cả Vân Đế cùng các Đại Thần đồng loạt lên tiếng muốn can ngăn

- Hử? - Orm Kornnaphat nhướng mày, uy áp tinh thần đột nhiên xuất ra khiến cả đám người có chút run rẩy, Vân Đế có Đế Vương Khí Vận hộ tâm nên không bị ảnh hưởng quá nhiều vì Orm Kornnaphat cũng không nhắm lên hắn

- Cửu nhi, phải cẩn thận! - Vân Đế thở dài chỉ biết dặn dò một câu, nữ nhi bá đạo của hắn, hắn không quản nổi

- Công chúa! - Lingling Kwong nhăn mặt, nàng không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Orm Kornnaphat, nàng nhìn Orm Kornnaphat, đôi mắt có chút không vui cùng lo lắng tột cùng

- Từ khi nào ngươi lại lằng nhằng như những nữ nhân nhàm chán vậy? - Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn Lingling Kwong

- Thần chỉ là lo cho người... - Lingling Kwong giãn chân mày ra, nàng cảm nhận được Orm Kornnaphat không vui vì nàng nhăn mặt với nữ nhân kia

- Vậy ngươi bảo vệ ta là được! 

- Nhưng còn yêu thú...

- Ta đánh! 

- Còn quân địch?

- Cũng là ta đánh! 

- Vậy ai bảo vệ quân ta?

- Là ta! 

- Vậy thần...

- Ngươi bảo vệ ta, còn lại ta sẽ làm!

- Công chúa...

- Cấm cãi! 

- Thần... tuân mệnh!

Orm Kornnaphat hất cằm hài lòng quay lưng đi ra khỏi Ngự thư phòng, để lại một Lingling Kwong đang cúi đầu lĩnh mệnh và một số cặp mắt đang muốn rớt ra ngoài vì màn đấu khẩu vừa rồi, tuy không có đao to búa lớn gì, nhưng người dám đối đáp với Cửu công chúa đến câu thứ 3 chỉ có Lingling Kwong mà thôi, vì trước giờ người cãi Orm Kornnaphat vừa đến câu thứ 2 đã bị nàng đánh cho mặt mũi sưng tím rồi, cả đám người Vân Đế nghĩ nghĩ, hôm nay, Cửu công chúa thật dịu dàng.

END CHAP 29

Chương trước Chương tiếp
Loading...