LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng

PTNGBPN 21



Lingling Kwong đưa Orm Kornnaphat về động phủ của nàng, tất cả thuộc hạ của Lingling Kwong đều bất ngờ, nàng chưa bao giờ lập kết giới, lại vì Orm Kornnaphat phong tỏa động phủ của nàng. Lingling Kwong chưa từng quan tâm đến tu luyện hoặc độ tinh thuần của nguyên khí thiên địa, lại vì Orm Kornnaphat mà bố trận thanh lọc nguyên khí, một tòa động phủ trước đây đã có phần vắng lặng, nay lại còn xa cách muôn trùng, nơi đó dường như chỉ có vài người.

Tam đại thần thú muốn giúp Lingling Kwong chăm sóc Orm Kornnaphat lại bị Orm Kornnaphat né tránh, từ khi đến động phủ, tiểu cô nương chỉ bám lấy vạt áo của Lingling Kwong không buông. Orm Kornnaphat muốn Lingling Kwong ôm nàng, Lingling Kwong liền để nàng ngồi trên đùi mình dưới gốc Ngô Đồng Thánh Thụ.

- Tiểu thư! Hãy để thuộc hạ giúp người tắm, chủ tử không thể tắm cho người được đâu! - Pey cười dịu dàng nhìn Orm Kornnaphat

- Không muốn! - Orm Kornnaphat đang ngồi trên đùi Lingling Kwong liền rúc vào người nàng, ra sức lắc đầu

- Tiểu thư, chúng ta có thể vừa tắm vừa nghịch bong bóng rất vui! - Rin dỗ dành

- Bong bóng? - Orm Kornnaphat nghe được cụm từ lạ lẫm liền tròn xoe đôi mắt nhìn Rin, tay đang nắm lấy áo Lingling Kwong cũng hơi buông lỏng

- Phải! Phải! Bong bóng rất đẹp đó! - Ace phụ họa

Orm Kornnaphat nhìn ba nữ nhân trước mặt, sau đó lại nhìn Lingling Kwong đang cười dịu dàng với nàng, đôi môi nhỏ nhắn chúm chím chu chu, khuôn mặt non nớt nhăn trán tỏ vẻ đăm chiêu

- Nha đầu này, còn nhỏ mà nhăn trán gì chứ? - Lingling Kwong phì cười với bộ dáng bà cụ non của Orm Kornnaphat

- Không muốn! - Orm Kornnaphat ngẩng lên thấy Lingling Kwong đang cười với nàng, lập tức không suy nghĩ, dang tay ôm lấy cổ Lingling Kwong, lắc đầu từ chối Tam đại thần thú

- Tiểu tổ tông của ta ơi, người không đi tắm sẽ hôi lắm, nhưng vậy chủ tử cũng không thể ôm ngài được! - Rin muốn khóc nhìn Orm Kornnaphat, tại sao dỗ trẻ con lại khó như vậy chứ

- Nếu hôi tỷ tỷ sẽ không ôm Tiểu Orm nữa sao? - Giọng non nớt vang lên nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, Orm Kornnaphat chớp chớp đôi mắt to tròn đầy đáng yêu

- Ừ! - Lingling Kwong cười đầy vui vẻ nhìn Orm Kornnaphat

- Vậy tỷ tỷ tắm cho Tiểu Orm đi! - Orm Kornnaphat mắt sáng rỡ nhìn Lingling Kwong

- Ta sao? - Lingling Kwong có chút bối rối nhìn Orm Kornnaphat, nàng chưa từng tắm cho ai, và cũng chưa từng để ai hầu hạ nàng tắm rửa cả

- Phải đó! Tỷ tỷ muốn Tiểu Orm thơm, nhưng Tiểu Orm không muốn ai chạm vào người hết, nên là tỷ tỷ tắm cho Tiểu Orm nhé! - Orm Kornnaphat giọng đầy mong chờ Lingling Kwong

- ... - Lingling Kwong có chút khó xử, nhưng lại nhìn đôi mắt hổ phách to tròn trong veo cùng cặp má bánh bao xinh xắn kìa, nàng lại mềm lòng, nụ cười vẫn treo trên đôi môi xinh đẹp - Được!

- Chủ tử!! - Không phải một mà là bốn giọng nói cùng lúc vang lên, Rin, Ace, Pey và cả Đồng Lão

- Không thể để nha đầu này bốc mùi được! - Lingling Kwong cười cười, sau đó bế Orm Kornnaphat đứng dậy - Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm đi!

- Người làm thật ạ? - Ace hỏi lại lần nữa

- Nhìn ta giống đang đùa lắm sao? - Lingling Kwong nhíu mày

- Để thuộc hạ đi chuẩn bị nước! - Pey cười một cách không tự nhiên gật đầu

- À khoan đã! - Lingling Kwong gọi giật lại

- Người suy nghĩ lại rồi phải không ạ? - Rin cười tươi

- Nhớ làm bong bóng nhé! - Lingling Kwong đánh gãy nụ cười của Rin sau đó bế Orm Kornnaphat quay đi

Ba thần thú một thần thụ đứng đơ ra nhìn nhau, chủ tử nhà họ điên rồi, lần đầu tiên thấy Lingling Kwong chăm sóc người khác, lại còn tắm cho trẻ con, cả bốn người linh cảm rằng những ngày tháng sau này họ sẽ phải làm quen với nhiều thứ lạ lẫm hơn nữa, bốn đôi mắt nhìn về phía bóng lưng của Lingling Kwong, không hẹn mà cùng một suy nghĩ, bình yên vốn có của nơi đây dường như đã dừng lại, nơi này sẽ náo nhiệt lắm đây.

- Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy chủ tử cười vui vẻ đến vậy? - Rin nhớ lại lúc nãy, nụ cười không hề tắt trên khuôn mặt lãnh ngạo thường ngày của Lingling Kwong

- Phải đó, nụ cười của chủ tử rất đẹp! - Ace gật gù, Lingling Kwong rất ít khi cười, trong ký ức của nàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy Lingling Kwong cười rộ lên như vậy

- Ngài ấy cũng dịu dàng đi không ít! - Pey đồng tình, Lingling Kwong vốn dĩ lãnh đạm, nhưng hôm nay nàng lại thấy chủ tử của nàng nhu hòa hơn thường ngày

- Vậy chúng ta cứ chăm sóc nha đầu đó.. - Đồng lão giọng trầm ấm khẽ nói - .. bởi vì ta cảm thấy nha đầu đó như là hạnh phúc của chủ tử vậy!

Cả Tam đại thần thú đều quay lại nhìn Đồng lão ngạc nhiên nhưng sau đó lại gật đầu, nếu nói hiểu tâm cảnh của Lingling Kwong nhiều nhất chỉ có Đồng Lão, nàng chủ yếu tu luyện trên Ngô Đồng Thánh Thụ, vì vậy, Đồng lão cũng sẽ ít nhiều cảm thụ được tâm cảnh của nàng. Lời của Đồng Lão nói ra sẽ không có sai lệch, vì vậy, trong chốc lát bốn người họ đã đem Orm Kornnaphat trở thành một thứ cần được bảo hộ vì Lingling Kwong.

Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat, từng bước tiến vào cung điện rộng lớn được khảm bằng những viên ngọc sáng rực rỡ, ánh sáng dịu nhẹ từ các tinh thạch trên trần tỏa xuống, tạo nên không gian vừa thanh nhã vừa thần bí, trung tâm của cung điện là một hồ nước rộng lớn, mặt nước trong vắt như gương, phản chiếu từng ánh sáng lấp lánh từ trần nhà, xung quanh hồ là những tảng đá được mài nhẵn, được bao phủ bởi những dây leo mỏng manh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, những dòng hơi nước nhẹ nhàng bốc lên tạo thành một lớp sương mờ ảo như chốn tiên bồng, mang theo mùi hương thoang thoảng dịu dàng.

Lingling Kwong đặt Orm Kornnaphat xuống sau đó nhẹ nhàng cởi các lớp xiêm y cho Orm Kornnaphat chỉ chừa lại một cái yếm nhỏ màu đỏ thêu hoa văn hồ ly xinh đẹp, nàng khẽ than trong lòng, tiểu hồ ly này một tấc vải cũng phải ghi dấu mình là hồ ly, thật may vì nàng là người tắm cho Orm Kornnaphat, nếu để bốn người kia biết thì sẽ không đồng ý để nàng chăm sóc Orm Kornnaphat đâu.

- Tắm xong thay đồ mới, không được mặc hoa văn hồ ly nữa biết chưa? - Lingling Kwong dịu dàng nói

- Tiểu Orm sẽ mặc hoa văn phượng hoàng phải không? - Orm Kornnaphat chớp đôi mắt đầy thần trí nhìn Lingling Kwong

- Rất thông minh! - Lingling Kwong xoa đầu nhỏ của Orm Kornnaphat cười tán thưởng

- Thông minh vậy tỷ tỷ mới thích! - Orm Kornnaphat cười nhe hàm răng nhỏ đáng yêu khiến Lingling Kwong không nhịn được liền cười tươi hơn, nha đầu này miệng rất ngọt, rất dễ câu tâm người khác, đúng là thiên tính hồ ly mà, Lingling Kwong thầm cảm thán.

Lingling Kwong vận khí đặt Orm Kornnaphat chỉ còn một bộ yếm nhỏ xuống hồ, sau đó nàng nhìn xiêm y của bản thân, tự nhủ không thể như thế này mà tắm cho Orm Kornnaphat được, không nghĩ thêm, Lingling Kwong đứng dậy, nàng quyết định bản thân cũng sẽ tẩy rửa vì cả ngày cũng vương quá nhiều tạp khí rồi.

Orm Kornnaphat đứng giữa hồ đang thắc mắc vì sao Lingling Kwong không xuống cùng nàng, lại thấy nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên kia đứng dậy, quay lưng về phía nàng, đôi đồng tử màu hổ phách không chớp lấy một lần, chỉ thấy trước mắt từng hình ảnh in vào ánh mắt hồ ly sau đó từ từ khắc vào trong đại não của chính nàng khiến nàng vĩnh viễn không quên được hình ảnh đó.

Lingling Kwong xoay lưng, tay giải khai đai lưng, từng lớp từng lớp bạch y như lụa trượt khỏi thân thể nàng, cho đến khi vai trần lộ ra không trung, da thịt mịn màng trơn bóng lộ rõ trong không khí, mái tóc đen dài xõa đến thắt lưng, chiếc quần mỏng manh ôm lấy đường cong mềm mại của nàng, Lingling Kwong quay lại, trên người chỉ còn mỗi một chiếc yếm trắng thêu hoa văn tinh xảo nhưng đơn giản tựa như tính cách của nàng, đôi tiểu bạch thỏ tuy vẫn đang trong thời gian lớn lên nhưng cũng đủ để nó nhô lên một cách rõ ràng.

Giữa hơi sương mờ của khí nóng bốc lên, Lingling Kwong không còn sự thanh lãnh thường ngày, thay vào đó là một chút gì đó câu nhân mềm mại, nàng từ từ bước xuống hồ, dòng nước ấm ôm lấy thân thể nàng vẽ theo đường cong của dáng người hoàn mỹ đó, nhiệt lượng khiến gò má nàng có chút ửng đỏ, Lingling Kwong bước đến chỗ của Orm Kornnaphat lại phát hiện đồng tử hồ ly đang nhìn nàng không chớp mắt

- Tiểu Hồ Ly, ngươi nhìn gì vậy? - Lingling Kwong nhíu mày nhìn Orm Kornnaphat, tại sao nàng lại cảm nhận được ánh mắt sắc lang của nha đầu này chứ

- Tiểu Orm nhìn tỷ tỷ! - Orm Kornnaphat chớp mắt bước tới chỗ Lingling Kwong ôm lấy nữ nhân vừa bước xuống nước - Vì tỷ tỷ thật đẹp!

- Giảo hoạt! - Lingling Kwong phì cười mắng yêu một tiếng

- Không có! Tiểu Orm nói thật, tỷ tỷ rất xinh đẹp, Tiểu Orm rất thích tỷ tỷ xinh đẹp! - Orm Kornnaphat phản kháng, nàng thật lòng khen Lingling Kwong sao nữ nhân này lại nói nàng giảo hoạt chứ!

- Được rồi, được rồi! - Lingling Kwong cười cười, nếu nói tiếp Tiểu Hồ Ly này chắc chắn sẽ nháo một trận cho xem

Lingling Kwong lần đầu tiên tắm cùng một người khác, dù Orm Kornnaphat chỉ là một đứa trẻ nhưng nàng cũng có chút không quen, nhưng rất nhanh Lingling Kwong cũng học được cách tắm cho trẻ nhỏ, mà nàng cũng kiên nhẫn dạy cho Orm Kornnaphat cách tự tắm cho bản thân.

- Tại sao Tiểu Orm phải tự tắm? - Orm Kornnaphat tròn mắt nhìn Lingling Kwong đang chỉ dạy cho nàng

- Tỷ không thể tắm cho muội mãi được! Sau này Tiểu Orm lớn phải tự tắm rửa! - Lingling Kwong dạy dỗ trẻ con

- Lớn rồi không được tắm cùng tỷ tỷ nữa sao? - Orm Kornnaphat chu chu môi hơi mất mát

- Khi lớn rồi phải tự bảo vệ chính mình, thân thể quý giá hơn ngọc hơn vàng, không được phép để người khác nhìn thấy! Hiểu chưa? - Lingling Kwong dịu dàng

- Hiểu rồi! Vậy ai được phép nhìn thấy? - Orm Kornnaphat bộ dáng tò mò hỏi

- Trẻ con không hỏi nhiều, lớn lên muội sẽ hiểu thôi! - Lingling Kwong gõ nhẹ lên trán Orm Kornnaphat như một hình phạt nho nhỏ cho việc Orm Kornnaphat tò mò quá phận

- Tiểu Orm hiểu rồi! - Orm Kornnaphat chu chu môi tay nhỏ ôm trán tỏ vẻ đau đớn ủy khuất nhìn Lingling Kwong

- Làm sao?

- Đau! Tỷ tỷ gõ Tiểu Orm đau...

- ...

- Đau mà!!

- Được rồi! Xoa cho muội!

- Không được gõ nữa! Gõ nhiều sẽ ngốc đó!

- ...

- Tỷ tỷ..

- Được rồi, không gõ nữa!

Cứ như vậy, không gian vang lên tiếng nước róc rách, tiếng trẻ con cùng tiếng thiếu nữ cười đùa, vang vọng sự vui vẻ tràn ngập cả một vùng không gian rộng lớn.

***

Lingling Kwong chăm sóc cho Orm Kornnaphat từng miếng ăn giấc ngủ, nàng dạy Tiểu Hồ Ly đọc chữ, tu luyện, dạy Orm Kornnaphat tất cả những thứ mà nàng biết. Orm Kornnaphat lớn nhanh theo thời gian, thấm thoát đã năm năm trôi qua theo thời gian ở nhân giới, Lingling Kwong cũng đã đến tuổi làm lễ trưởng thành. Ở cửu giới, 20 tuổi theo tuổi nhân loại sẽ tiến hành đại lễ trưởng thành

- Tỷ tỷ hôm nay sẽ tham gia đại lễ trưởng thành thức tỉnh chân thân sao?

Orm Kornnaphat mặc một bộ hồng y chạy vào, kể từ ba năm trước, nàng đã thích mặc hồng y, nhưng lại rất thích nhìn Lingling Kwong vận bạch y, khi được Lingling Kwong hỏi lý do, nàng chỉ nói chỉ có Lingling Kwong vận bạch y mới tương xứng, còn lại trên thế gian này, không có người thứ hai kể cả nàng, cuối cùng đổi lại một biểu cảm nhăn mặt của Lingling Kwong, nói nàng miệng lưỡi trơn tru sau đó lại gõ trán nàng, nàng liền giận nữ nhân kia hẳn một ngày, đến khi Lingling Kwong cho nàng ngủ cùng đêm đó Orm Kornnaphat mới hết giận.

- Ừ! Muội có muốn đi xem không? - Lingling Kwong cười cười nhìn Orm Kornnaphat đã lớn nhanh cao gần bằng nàng rồi - Nhưng sẽ không có gì thú vị đâu!

- Có tỷ tỷ là thú vị rồi, muội thích xem tỷ tỷ thôi! - Orm Kornnaphat đã không còn tự xưng là Tiểu Orm như lúc bé nữa, nàng đã được 13 tuổi theo tuổi của nhân loại rồi.

- Được! Đi thôi! - Lingling Kwong gật đầu nắm tay Orm Kornnaphat bước ra ngoài nơi Tam đại thần thú và Đồng lão đang đợi

Orm Kornnaphat vui vẻ theo sau Lingling Kwong, khi đi cùng nhau Lingling Kwong sẽ luôn nắm lấy tay nàng, nàng cũng muốn nắm lấy tay nữ nhân kia, bởi không biết vì sao tay của Lingling Kwong rất ấm áp, Orm Kornnaphat rất thích hơi ấm và mùi hương của Lingling Kwong.

Từ năm nàng 10 tuổi, Lingling Kwong đã không còn tắm cho nàng nữa, cũng không cho phép nàng ngủ cùng, nữ nhân kia nói nàng đã lớn rồi vì vậy phải tự lập, tuy có chút không muốn nhưng nàng không dám cãi lời Lingling Kwong, đành phải nghe theo sự sắp xếp của Lingling Kwong, Lingling Kwong cũng không cho phép nàng ôm như lúc nhỏ, cũng không còn được tiếp xúc nhiều như thuở bé, vậy nên chỉ cần có cơ hội Orm Kornnaphat sẽ tranh thủ bám lấy Lingling Kwong.

[Vạn Thiên Đại Điện]

Nơi đây là trung tâm của Cửu giới, là một mảng thiên địa đầy uy nghi và thần tính, không gian nơi đây rộng lớn đến mức dường như không có điểm tận cùng, bầu trời phía trên được bao phủ bởi những dải tinh vân lấp lánh như dòng sông ngân hà, phản chiếu xuống mặt đất rực rỡ như được khảm ngọc. Ở chính giữa đại điện, chín bảo tọa khổng lồ được sắp xếp thành hình vòng cung, mỗi bảo tọa đều toát ra một loại khí tức khác biệt, tượng trưng cho quyền uy tối cao của từng giới.

Sàn đại điện được làm từ loại thạch ngọc huyền bí, vừa trong suốt vừa phản chiếu bầu trời phía trên, tạo cảm giác như đứng giữa thiên địa. Bốn góc đại điện chính là bốn cột trụ khổng lồ vươn cao hình Tứ Linh cùng những ký tự cổ xưa tỏa ra hào quang mờ ảo, ba cột trụ Long, Quy, Phụng chỉ còn là cột đá tỏa ra khí tức vì Tam Đại Thần Thú đã hóa hình nhận Lingling Kwong làm chủ tử, duy chỉ có Lân vẫn đang ngủ say nhàn nhạt tỏa ra thanh khí màu lam nhạt đầy uy áp, cột đá của nó cũng có màu tựa như màu Thanh khí.

Vạn Thiên Đại Điện không chỉ là biểu tượng của quyền lực tối thượng, mà còn là nơi linh khí tụ hội mạnh mẽ nhất, nơi mọi sinh linh từ cửu giới đều ngước nhìn và kính ngưỡng. Ở đây, thời gian như ngưng đọng, mỗi hơi thở đều tràn ngập sự thần thánh, khiến bất kỳ ai đặt chân đến cũng cảm nhận được sự nhỏ bé trước sự vĩ đại của cửu giới.

Lingling Kwong không đi cùng đoàn người của Hỗn Mang Giới, nàng ngồi trên lưng Thanh Quy Pey cùng với Orm Kornnaphat, Mộc Long Rin và Tử Phụng Ace từ từ  tiến đến Vạn Thiên Đại Điện. Đồng lão lưu lại Thiên điện của Lingling Kwong, Ngô Đồng Thánh Thụ rễ đâm sâu vươn xa ở cửu giới, dù lão không có mặt nhưng vẫn có thể biết được việc xảy ra ở đó.

Orm Kornnaphat ngồi trên lưng Thanh Quy, tay đan lấy bàn tay của Lingling Kwong không buông ra, nàng nhìn quanh đầy hào hứng, có rất nhiều nhân dạng, khí tức hòa vào nhau, thiện có, ác có, trung lập có, đủ màu sắc, khiến Orm Kornnaphat thập phần vui vẻ vì sự náo nhiệt này.

- Thích không? - Lingling Kwong nhìn nha đầu trước mắt cười cười

- Thích lắm! Rất náo nhiệt! - Orm Kornnaphat cười tươi

- 7 năm nữa là tới Tiểu Orm thức tỉnh rồi! - Lingling Kwong nhẹ giọng nói

- Lúc đó tỷ tỷ cũng sẽ đến xem muội thức tỉnh chân thân phải không? - Orm Kornnaphat quay sang hỏi Lingling Kwong

- Tất nhiên rồi! - Lingling Kwong gật đầu

Lúc họ đến nơi đại lễ đã bắt đầu được một lúc, rất nhiều người đã thức tỉnh xong chân thân, những kẻ căn cốt không cao thì thức tỉnh ở tầng thấp nhất, cao nhất hiện tại là nhị tầng.

Đoàn người của Lingling Kwong đến liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả đại lễ cũng ngừng lại trong giây lát, bởi vì, nàng chính là nhân vật chính của buổi lễ hôm nay.

- Tại sao ai ai cũng nhìn chúng ta vậy? - Orm Kornnaphat quay sang hỏi Lingling Kwong

- Bởi vì họ mong đợi được xem chân thân của chủ tử! - Rin giải thích cho Orm Kornnaphat, ngay cả nàng cũng có chút mong đợi

- Muội cũng rất mong được xem chân thân của tỷ tỷ!! - Orm Kornnaphat mang đôi mắt hổ phách xinh  đẹp nhìn Lingling Kwong đầy kỳ vọng

- Đừng kỳ vọng, vì sẽ thất vọng đó! - Lingling Kwong xoa xoa đầu Orm Kornnaphat

- Sẽ không! Muội rất tin tưởng tỷ! - Orm Kornnaphat cười cười nói

- Nếu không như muội kỳ vọng sẽ như thế nào?

- Cũng không sao cả! Dù tỷ tỷ luôn ở nhân dạng không có chân thân, muội vẫn sẽ ở bên cạnh tỷ! - Orm Kornnaphat kiên định nhìn Lingling Kwong

- Cảm ơn muội! - Lingling Kwong gật đầu đáy mắt có chút hạnh phúc không thể giấu

Lingling Kwong đưa mắt nhìn xuống đón lấy toàn bộ ánh mắt đang hướng về phía nàng, kỳ vọng, mong đợi, tò mò, ganh ghét, tỵ hiềm, tất cả đều có, nàng khẽ thở dài trong lòng, không biết một lúc nữa, tất cả sẽ là vẻ mặt gì đây.

- Lingling tới rồi, vậy đến đây đi! - Hỗn Mang Đế Tôn hiện chân thân là Thất Đầu Hỗn Long đang chủ trì đại lễ, hướng mắt về phía Lingling Kwong ra hiệu

Nàng hiểu ý gật đầu, sau đó xoa đầu Orm Kornnaphat, rồi lăng không bước xuống trung tâm đại điện, ở nơi đó đã có đại diện cho đế vị tương lai chờ đợi, ngoại trừ Thần giới truyền thừa theo huyết mạch là Thiên Sứ không cần thức tỉnh chân thân, Nhân giới có nhiều tiểu thế giới với cách thức tu luyện khác vì vậy không có chân thân, còn lại đều có mặt ở nơi này, Jawat của Tiên giới, Sakda của Ma giới, Luek của Yêu giới, Ruin của Linh giới, Sadin của Quỷ giới và Fen của Huyễn Giới.

Lingling Kwong thong thả thả bước chân đi đến chỗ đám người kia, tất cả đều là thiên chi kiêu nữ của Cửu giới, là những kẻ sẽ nhanh chóng được tiếp nhận Đế vị của từng vị diện, nhưng riêng nàng, nàng từng nói với Hỗn Mang Đế Tôn rằng nàng không có hứng thú với Đế vị, vì vậy, dù rất muốn nhưng cuối cùng Hỗn Mang Đế Tôn phải lựa chọn người khác để kế vị khi hắn phi thăng sau này.

Lingling Kwong nhìn qua các khuôn mặt của những người ở đây, đáy mắt nàng vẫn một vẻ lãnh đạm đáp lại tất cả những ánh mắt lấy lòng của những kẻ trước mắt, Lingling Kwong đã 20, nét đẹp của nàng đậm dần theo thời gian, vẻ đẹp trong trẻo thanh khiết mang theo chút thanh lãnh xa cách lại thu hút nhân tâm của rất nhiều người, bao gồm cả Jawat, đôi mắt hắn nhìn Lingling Kwong không giấu đi sự si mê, nụ cười nồng đậm lấy lòng nữ nhân đang bước đến.

- Tên kia là ai, sao lại nhìn tỷ tỷ như vậy? - Orm Kornnaphat nhận ra ánh mắt mê đắm của Jawat, đáy lòng có chút không vui lên tiếng hỏi

- Đó là Tiên thái tử, Jawat, người sẽ là Tiên Đế trong tương lai - Rin giải thích - Jawat trước giờ luôn yêu thầm chủ tử, nên hắn nhìn ngài ấy như vậy cũng không có gì là lạ!

- Yêu sao? - Orm Kornnaphat ngẩng ra nhìn Rin - Như thế nào là yêu?

- Ta cũng không rõ, nếu nói việc này thì Nhân giới sẽ hiểu hơn ai hết! - Rin trả lời

- Nhân giới sao? - Orm Kornnaphat lẩm bẩm, trong tàng thư các có rất nhiều điển tịch của Nhân Giới, nàng sẽ quay về xem lại, sau đó nếu cần có thể đến nhân giới dạo một vòng - Ta muốn đến nhân giới một chuyến!

- Sợ là chủ tử sẽ không đáp ứng người đâu, tiểu thư cần phải lớn thêm vài năm thì chủ tử mới yên tâm cho người đi đây đi đó! - Ace nhẹ giọng cười cười

- Ta cũng đã lớn rồi mà! - Orm Kornnaphat chu chu môi

- Vẫn chưa đâu ạ! Người.. - Ace nhìn Orm Kornnaphat lại nhìn xuống mảng phẳng phiu trước ngực của nàng, sau đó ngồi thẳng ưỡn ngực, hai khỏa căng tròn nhô cao trước tầm mắt Orm Kornnaphat - .. còn nhỏ lắm!

- ... - Orm Kornnaphat nhìn Ace phô trương, sau đó cúi đầu nhìn xuống, mảng thẳng tắp không có gì che chắn khiến nàng không vui - Sau này ta sẽ lớn hơn cả ngươi!

- Để xem sao đã! - Ace lại khiêu khích

- Ace!! - Rin nhìn Ace cảnh cáo, không hiểu sao Ace rất thích trêu Orm Kornnaphat mà Orm Kornnaphat cũng không chịu thua, suốt ngày một lớn một nhỏ chí chóe nhau ồn ào cả động phủ.

- Nhưng ta không thích tên kia nhìn tỷ tỷ như vậy! - Orm Kornnaphat quay đi, tay nhỏ nhắn chỉ vào chỗ Jawat quay lại vấn đề của chính mình, nàng cảm thấy trong lòng xộc lên vị chua khó chịu

- Có lẽ do trước giờ chủ tử luôn bên cạnh người nên là khi có người khác đến gần chủ tử người sẽ cảm thấy không vui, nhân loại gọi đó là cảm giác ghen tuông! - Ace nhớ tới các thoại bản mà nàng đọc được ở nhân giới thì có miêu tả cảm xúc này

- Ghen sao? - Orm Kornnaphat ngẫm nghĩ - Làm sao ngươi biết vậy?

- Ta đọc các thoại bản của Nhân giới! - Ace giải thích

- Ta cũng muốn đọc! - Orm Kornnaphat hào hứng

- Việc này người nên hỏi chủ tử, ta không được phép quyết định đâu! - Ace rụt người lại, Lingling Kwong rất kỹ lưỡng trong việc dạy dỗ Orm Kornnaphat, các nàng không được phép cho Orm Kornnaphat đọc hoặc biết những thứ xa lạ

- Ta sẽ hỏi tỷ tỷ khi quay về! - Orm Kornnaphat gật đầu, ánh mắt sáng rực nàng nhất định phải tìm đọc các điển tịch của Nhân giới

Orm Kornnaphat dời tầm mắt về đại điện, nơi Lingling Kwong chuẩn bị thức tỉnh chân thân, nàng rất tò mò tỷ tỷ của nàng sẽ là chân thân gì, Orm Kornnaphat đáy lòng đầy mong đợi, Lingling Kwong trong lòng nàng luôn là thập toàn thập mỹ, không chút tì vết, nữ nhân băng thanh ngọc khiết kia luôn mang cho nàng ấm áp khó cưỡng, Orm Kornnaphat đáy lòng đối với Lingling Kwong là cảm giác ngưỡng mộ cùng si mê, nhưng chưa từng đem Lingling Kwong trở nên thần thánh hóa mà cung phụng, nàng vẫn thích một Lingling Kwong có thể đặt nàng trong ánh mắt hơn.

Lingling Kwong đứng giữa đại điện chờ đợi đến lượt, tất cả thiên chi kiêu nữ đều đã thức tỉnh xong, trong đó Jawat đứng đầu khiến Tiên giới cảm thấy thập phần tự mãn, hắn thức tỉnh được Năm đầu hồng long, mà Luek cũng không khiến Yêu giới thất vọng, nàng ta hóa chân thân Khổng tước Bốn cánh, còn lại Sadin thức tỉnh được Cốt Thần, Ruin đánh thức được Nguyên thụ cổ thần, hai chân thân này đều tương đương với cấp bốn, Sakda do tính chất của Ma tộc chỉ có thể thức tỉnh được hắc xà ba đầu nhưng cũng là chân thân cấp bốn, và Fen cũng như vậy Ba đầu thú vương chân thân cấp bốn. Như thế, trừ Lingling Kwong chưa thực hiện nghi thức, Jawat nghiễm nhiên đưa Tiên giới đứng đầu khiến Tiên Đế mỉm cười hài lòng.

- Lingling, tới con! - Hỗn Mang Đế Tôn nhìn Lingling Kwong cười nhẹ, đôi mắt không giấu được sự kỳ vọng, nếu không lầm Lingling Kwong sẽ thức tỉnh được Cửu cấp, vì khi nàng hiện thế chính là được vây bởi Cửu thải lôi vân.

Lingling Kwong nhìn ánh mắt đầy sự kì vọng, cười nhạt không nói gì, nhấc chân bước vào giữa trận pháp thức tỉnh, một cột sáng hiện lên cao xuyên thấu các tầng trời, từng màu sắc bắt đầu nổi lên vây quanh cột sáng, từng màu từng màu xuất hiện cho đến khi cửu thải quang mang hoàn thiện bao lấy nàng, tất cả mọi người đều không dám chớp mắt vì kỳ cảnh này, đây chính là báo hiệu cho một chân thân cửu cấp xuất thế.

Thời gian lặng lẽ trôi, cửu thải quang mang xoay vần vũ một lúc rồi từ từ nhạt dần biến mất khiến tất cả đều rơi vào hoang mang cùng hồ nghi

- Như thế này là sao? - Một tiếng nghị luận vang lên

- Chân thân của Trưởng công chúa Hỗn Mang giới là gì vậy? - Một người khác hỏi

- Tại sao không thấy chân thân của nàng ấy? - Một lời nữa vang lên

- Yên lặng! - Hỗn Mang Đế Tôn gầm lên đầy uy nghiêm, hắn lo lắng nhìn nữ nhi nhẹ giọng nói - Có lẽ khí tức của con có chút bá đạo nên trận pháp không duy trì được, con hãy thử lại, ta sẽ tăng cường cho trận pháp!

- Không cần đâu! - Giọng Lingling Kwong nhàn nhạt vang lên, nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng bên tai từng người có mặt

- Lingling? - Hỗn Mang Đế Tôn nhăn mặt nhìn nàng

- Ta không có chân thân! - Lingling Kwong nhẹ nhàng nói ra một câu, đối với nàng là một việc không quá quan trọng nhưng đó là một tin tức chấn động với tất cả mọi người

- Lingling Kwong không có chân thân? - Từng tiếng xào xáo ngày một to hơn

- Đùa gì chứ, không có chân thân chẳng khác gì nhân loại thấp hèn! - Tiếng nghị luận chê bai vang lên

- Nhân loại vẫn có cách tụ hình chân thân theo một cách khác, nàng ta không có chân thân là còn thua kém cả nhân giới! - Từng tiếng miệt thị không ngớt

- Yên lặng! - Hỗn Mang Đế Tôn gầm lên, hắn không cho phép ai miệt thị nữ nhi của hắn

- Ngươi gầm cái gì? - Ma Tôn nhìn hắn cười khinh bỉ - Nữ nhi trác tuyệt của ngươi không có chân thân còn thua cả nhân loại, ngươi nghĩ ngươi che chở được cho nàng ta sao?

- Ma Tôn! - Hỗn Mang Đế Tôn trừng mắt nhìn kẻ đang ngồi phía trên, bảy đầu rồng gầm lên vang cả đất trời khiến thiên địa rung chuyển, tất cả những kẻ yếu ớt đều run rẩy mà im bặt

- Hỗn Mang Đế Tôn! - Tiên Đế chầm chậm lên tiếng - Tuy ngươi mang chân thân cấp bảy, nhưng nữ nhi ngươi vô năng là thật, ngươi thị uy được gì?

- Ngươi..

- Đế Tôn! - Lingling Kwong nhàn nhạt lên tiếng, việc Hỗn Mang Đế Tôn bảo hộ nàng khiến nàng cảm kích nhưng nàng không muốn gây phiền hà cho người khác - Ta không có chân thân là sự thật, người khác muốn nói gì thì tùy, ta không quan tâm, người cũng không cần quan tâm!

- Lingling .. - Hỗn Mang Đế Tôn có chút đau xót nhìn Lingling Kwong, phải hiểu rằng, nếu không có chân thân, tương lai Lingling Kwong sẽ đối diện với sự miệt thị, khinh bỉ cùng xem thường của tất cả cửu giới

- Ta quay về đây! - Lingling Kwong cười nhạt, nhìn lên chỗ Thanh Quy, vận khí chuẩn bị rời đi

- Chậm đã! - Một tiếng nói lảnh lót vang lên

- Yêu Hậu có chuyện gì? - Hỗn Mang Đế Tôn nhìn về phía một phụ nhân quần áo sặc sỡ giọng không vui vẻ lên tiếng

- Ngươi có quên gì đó không? - Yêu Hậu cười thập phần tà dị

- ... - Hỗn Mang Đế Tôn biết rõ bà ta nói về việc gì

- Chân thân đại tỷ! Ngươi quên rồi sao? - Yêu Hậu giọng đầy tính toán nói lớn - Cũng là lúc để quyết định Vô Lượng Tứ Bảo sẽ do ai bảo hộ!

Vô Lượng Tứ Bảo gồm bốn bảo vật, Vô Lượng Kính xem được quá khứ và vị lai nhưng chưa ai có thể thành công thôi diễn. Vô Lượng Chân ngôn giúp tấn cấp huyết mạch và chân thân. Vô Lượng Kinh phương pháp hấp thụ và tu luyện bằng Viễn Cổ chi khí, một loại khí tức bá đạo có thể giúp cho tấn cấp huyết mạch đến cấp Viễn Cổ. Vô Lượng Giới Chỉ bảo vật không gian chứa đựng rộng lớn, tương truyền nó có thể chứa cả cửu giới trong đó. Tất cả bảo vật trong Vô Lượng Tứ Bảo đều chưa từng được mở cấm chế, mỗi kì đại lễ chân thân sẽ có một thủ tục là Chân Thân Đại Tỷ để tìm ra Vị Diện sẽ bảo hộ và nghiên cứu cách mở cấm chế của Vô Lượng Tứ Bảo.

Hỗn Mang giới chính là nơi cất giữ nó kể từ khi Hỗn Mang Đế Tôn thức tỉnh chân thân đến nay, thất cấp chân thân kích phát huyết mạch vì thế tộc nhân của Hỗn Mang Giới lần nào cũng giành về thắng lợi trong đại tỷ, lần này Lingling Kwong lại không thể thức tỉnh chân thân khiến tám vị diện còn lại đều cho rằng đây chính là thời cơ của họ. Lingling Kwong nhìn Hỗn Mang Đế Tôn trầm mặc nàng thở dài, vốn dĩ muốn tránh nhưng lại không tránh được, việc đã tới tay đành phải nhận mệnh thôi.

- Hình thức thế nào? - Lingling Kwong nhàn nhạt hỏi

- Bốc thăm so tài! - Yêu Hậu mỉm cười hài lòng khi thấy Lingling Kwong đã trúng chiêu

- Phiền phức quá.. - Lingling Kwong lắc đầu nhè nhẹ

Đám người kia nghe Lingling Kwong nói xong liền nhíu mày, muốn nói thêm gì đó lại bị một câu tiếp theo của nàng đánh gãy

- Tất cả các ngươi cùng lên một lúc đi! - Lingling Kwong lưng thẳng tắp đứng giữa Vạn Thiên Đại Điện, một lời cao ngạo nói ra khiến tất cả đều im bặt không thể tin nhìn bạch y nữ tử phong thái thiên tiên kia

Cả đại điện lặng như tờ, sau đó một tiếng cười phá lên, tiếp theo lại thêm một tiếng cười, rồi lại nối tiếp, không gian vang vọng những tiếng cười khinh miệt

"Nàng ta nghĩ mình vẫn là trưởng công chúa cao cao tại thượng sao? Không có chân thân lại dám thách đầu toàn bộ tất cả các hậu duệ đế vị của các đại vị diện sao? Nàng ta thật hoang đường!"

Toàn bộ đều là châm chọc, là cười cợt, Lingling Kwong đôi mắt ngày càng lạnh nàng nhoẻn miệng cười, khí tức từ từ dâng lên chợt..

- Câm hết miệng chó lại cho ta! - Một giọng nữ còn vương lại một chút non nớt vang lên giữa đại điện

- Tiểu Orm? - Lingling Kwong nhướng mày nhìn thấy hồng y nhỏ nhắn vừa đáp xuống trước mắt nàng

- Tỷ tỷ! Muội sẽ không để ai cười cợt tỷ! - Orm Kornnaphat khuôn mặt đầy lạnh lùng, đôi mắt hổ phách mang theo đầy lãnh ý nhìn xung quanh, từ khi Lingling Kwong nói rằng nữ nhân đó không có chân thân, Orm Kornnaphat hận không thể xé miệng của tất cả những kẻ châm chọc nữ tử này rồi, bây giờ lại tiếp tục khinh miệt Lingling Kwong, thật sự chán sống

- Tiểu Orm, nha đầu này quay lại chỗ Thanh Quy ngay! - Lingling Kwong nhíu mày nàng là sợ tổn thương Orm Kornnaphat.

- Tiểu cô nương, ngươi là ai? Nơi này không phải là nơi để trẻ con có thể chơi đùa đâu! - Huyễn Đế trầm giọng lên tiếng

- Ta là nãi nãi (bà nội) của các ngươi! - Orm Kornnaphat hất cằm lời nói ra khiến tất cả đều đen mặt

- Hỗn xược! - Huyễn Đế phẫn nộ đánh ra một tia khí tức về phía Orm Kornnaphat

- Cẩn thận! - Lingling Kwong kéo lấy Orm Kornnaphat vào lòng, phất tay đánh tan đòn công kích của Huyễn Đế

Tất cả đều rơi vào trầm mặc, tuy chỉ là một đòn đánh thông thường nhưng đó là từ một trong cửu đại đế tôn, chủ nhân của cửu giới đánh ra, vậy mà Lingling Kwong chỉ phất tay một cái liền hóa giải được, khiến ai nấy cũng bắt đầu e dè Lingling Kwong.

- Ta tôn trọng các ngươi ở Đế Vị, không có nghĩa các ngươi có thể thương tổn người của ta! - Lingling Kwong mặt lạnh gằn từng chữ

- ... - Huyễn Đế nheo nheo mắt, hắn cảm nhận được khí tức của Lingling Kwong rất bá đạo và nàng hoàn toàn không có thiện ý, nếu hắn thật sự tổn thương Orm Kornnaphat, Lingling Kwong chắc chắn sẽ khiến hắn phải trả giá, nhưng mặt mũi của Đế Tôn vị diện không thể như vậy mà mất đi, Huyễn Đế nhìn xuống đôi mắt chỉ toàn là sát ý - Nha đầu đó hỗn xược đáng phải trừng trị, ngươi là người của Hỗn Mang giới chắc hẳn phải biết tôn ti trật tự, hôm nay Hỗn Mang Giới phải cho chúng ta câu trả lời!

Sau lời nói đó là một tràn phụ họa yêu cầu Hỗn Mang Giới chịu trách nhiệm cho sự phi lễ của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong mắt lạnh nhìn Huyễn Đế, lão cáo già này cư nhiên lôi cả vị diện của nàng vào cuộc, rõ ràng là muốn gây hấn.

- Nàng là người của ta, không phải của Hỗn Mang Giới, việc này 5 năm trước ta đã tuyên bố rất rõ ràng, hôm nay lại đánh đồng vào Hỗn Mang Giới, Huyễn Đế là có ý gì? - Lingling Kwong không lạnh không nóng lên tiếng - Chẳng lẽ có tư tâm với Hỗn Mang Giới sao?

- ... - Huyễn Đế im lặng không đáp, Lingling Kwong một câu chối bỏ trách nhiệm của Hỗn Mang Giới, câu sau lại ụp cho hắn một cái nồi tư tâm

- Vậy ra đây là Phượng Hoàng Cửu Vũ năm xưa sao? - Yêu Hậu cười nhợt nhạt, đôi mắt đầy gian xảo nhìn Orm Kornnaphat - Không biết tư chất như thế nào nhưng về tính cách có phần không ổn rồi, Hỗn Mang trưởng công chúa có cần bổn tọa giúp ngươi nuôi dạy nha đầu này không?

- Muốn dạy ta? - Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn Yêu Hậu, ngón tay chỉ thẳng mặt bà ta, cười trào phúng - Ngươi không đủ tư cách!

Yêu Hậu muốn phát hỏa nhưng nhớ lại việc của Huyễn Đế đành nhịn xuống, nhìn Lingling Kwong rồi nhìn Orm Kornnaphat âm thầm tính toán sau đó mới mở miệng

- Nhi nữ của ta được chính tay ta nuôi dạy đã thức tỉnh chân thân là Khổng Tước Tứ Vũ, chân thân cấp bốn, sau này kế vị Yêu Hậu - Bà ta cười cười đầy giảo hoạt - Còn ngươi? Được một kẻ ngay cả chân thân cũng không thức tỉnh được dạy dỗ, sợ rằng tới ngày thức tỉnh chân thân, ngươi cũng như nàng ta, đều không thể làm được!

- Lão thái bà! Chỉ là một con chim bốn cánh có gì huênh hoang chứ? - Orm Kornnaphat càng nói càng hăng, nàng không cho phép ai sỉ nhục Lingling Kwong, một người cũng không được, mà Lingling Kwong cũng không cản Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat muốn khuynh đảo nhân gian, nàng sẽ bảo hộ cho Tiểu Hồ Ly muốn làm gì thì làm - Bốn cánh thì tốt lắm sao? Bổn tiểu thư đây chín cánh còn chưa tự mãn như bà!

- Chín cánh sao? - Yêu Hậu cười nhàn nhạt, bẫy bà ta giăng ra đã có con mồi bước vào rồi - Nếu ngươi bây giờ thức tỉnh được chân thân cửu cấp, ta sẽ bỏ qua cho sự hỗn láo của ngươi, nếu không, ngươi phải đến Linh Giới để ta trực tiếp nuôi dạy!

Lingling Kwong lạnh lùng nhìn thẳng Yêu Hậu, mà tất cả đều nhìn bà ta, đây mới là mục đích chính của Yêu Hậu, bà ta muốn cướp người. Orm Kornnaphat chỉ mới 13 không thể thức tỉnh chân thân, Yêu Hậu chính là muốn Orm Kornnaphat phải về Linh Giới, tương lai Linh Giới có được Phượng Hoàng Cửu Vũ chính là đứng đầu Vạn Thiên Vị Diện.

- Vậy nếu ta thức tỉnh chân thân cửu cấp, bà sẽ làm gì? - Orm Kornnaphat nhếch mép cười

- Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng! - Yêu Hậu hiển nhiên cười cợt vì bà ta cho rằng việc Orm Kornnaphat có thể thức tỉnh là không thể

- Ta muốn bốn cái cánh của bà! - Orm Kornnaphat gằn từng chữ

Yêu Hậu nheo mắt, bà ta cũng như Luek là Khổng Tước Tứ Vũ, Orm Kornnaphat muốn bẻ đi cánh của bà ta chẳng khác nào muốn phế luôn bà ta

- Tuổi nhỏ nhưng lại rất ngoan độc! - Yêu Hậu gằn từng chữ

- Ác giả ác báo! - Orm Kornnaphat không chùn bước nhìn Yêu Hậu

- Được! Nếu ngươi có thể thức tỉnh, ta tặng cho ngươi bốn cái cánh, nếu không thể.. - Yêu Hậu hung ác nhìn Orm Kornnaphat - Ta muốn mạng của ngươi chứ không phải là ngươi!

- Yêu Hậu, cẩn thận lời nói của bà! - Lingling Kwong lạnh giọng, một luồng uy áp truyền thẳng đến sâu trong huyết mạch của bà ta khiến bà ta run rẩy khó tin nhìn Lingling Kwong

- Tỷ tỷ! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đôi mắt hổ phách đầy cao ngạo cười cười - Đợi muội mang lông của con chim kia về làm gối cho tỷ!

- Được! - Lingling Kwong phì cười, nàng thu lại khí tức bước lui lại nhường chỗ cho Orm Kornnaphat đứng giữa pháp trận.

Orm Kornnaphat đứng giữa pháp trận, một cột sáng bùng lên xuyên thủng không gian, hào quang chín màu rất nhanh kết lại tỏa ra mãnh liệt, bao trùm cả thiên địa. Từ cơ thể nàng, hình dáng khổng lồ của Phượng Hoàng Cửu Vũ hiện ra, oai phong lẫm liệt. Chín đôi cánh khổng lồ dang rộng, mỗi cánh như được dệt từ ánh sáng nguyên thủy, ánh lên sắc màu của trời đất, vừa rực rỡ vừa uy nghi, bộ lông đỏ rực tựa như ngọn lửa thần thánh, chạm đến đâu, không gian rung động đến đó, đôi mắt Phượng Hoàng sáng ngời, sâu thẳm và kiêu hãnh, mang theo uy lực khiến mọi sinh linh phải cúi đầu. Từng nhịp đập cánh tạo ra luồng sóng thần lực cuộn trào, xé toạc cả không gian, như khẳng định vị thế tối thượng của chân thân cửu cấp. Thiên địa dưới chân Phượng Hoàng dường như ngưng đọng, cả Vạn Thiên chìm trong vẻ đẹp rực rỡ và sức mạnh thần thánh không thể chống lại.

"Thật sự.. là Phượng Hoàng Cửu Vũ.."

"Nàng ta cư nhiên có thể thức tỉnh ở tuổi này sao.."

"Thật không hổ danh là kẻ mang đỉnh cấp chân thân"

Lingling Kwong ngẩng lên nhìn Phượng Hoàng sải cánh lại nhìn Orm Kornnaphat, vẻ mặt nàng đầy ý cười, nhưng chỉ có nàng mỉm cười, còn lại tất cả đều là kinh ngạc, sợ hãi, khó tin nhìn Phượng Hoàng Cửu Vũ bay lượn trên không trung.

- Lão thái bà, đưa cánh ra đây! - Orm Kornnaphat hung hăn vận khí lăng không bay đến chỗ Yêu Hậu

- Tiểu Orm! - Lingling Kwong hốt hoảng vì động tác của Orm Kornnaphat

Ngay trên trời Phượng Hoàng Cửu Vũ lao xuống vuốt của nó chụp lấy hai vai của Yêu Hậu, ngâm lên một tiếng dài, Orm Kornnaphat từ dưới lao lên, nhưng Yêu Hậu lại lạnh nhạt nhìn nàng, chỉ thấy bà ta lắc người, phía sau bốn cánh khổng tước mở lớn vỗ mạnh vào Phượng Hoàng khiến nó bay ra, mà Orm Kornnaphat đang lao đến cũng bị bà ta đánh bật lại va vào cột trụ tứ linh ngã xuống đất, nàng phun ra một ngụm máu.

- Tiểu Orm! - Lingling Kwong hoảng hốt bay đến chỗ của Orm Kornnaphat xem xét tình hình của nữ nhân kia

Lingling Kwong nắm lấy tay Orm Kornnaphat truyền nhanh khí tức cho nàng, khuôn mặt thanh lãnh thường ngày không cảm xúc lúc này lại thể hiện đầy sự lo lắng, lại một tiếng phượng ngâm ngân vang, Lingling Kwong quay lại thì thấy chân thân của Orm Kornnaphat bị đánh gục dưới sàn đại điện, Phượng Hoàng giãy dụa dưới móng vuốt của Khổng Tước như thể Khổng Tước mới là vua chứ không phải Phượng Hoàng.

Yêu Hậu nhìn về phía Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat đầy thách thức cùng tự mãn, Orm Kornnaphat vốn dĩ thức tỉnh chân thân ở tuổi này là khiên cưỡng vì vậy chân thân cửu cấp chưa thật sự hoàn thiện, lại còn tu vi non nớt mới bị Yêu Hậu dẫm dưới chân. Lingling Kwong mặt tối sầm, lãnh ý cùng sát ý dâng lên

- Ta chưa từng muốn giết ai.. - Lingling Kwong đỡ Orm Kornnaphat ngồi tựa vào cột Tứ Linh sau đó nàng đứng dậy, từng tia khí tức bắt đầu dâng lên - .. nhưng ngươi là người đầu tiên khiến ta động sát tâm!

Một câu vừa dứt khí tức của Lingling Kwong bùng nổ khiến cả Vạn Thiên Đại Điện rung rộng, nàng như một tia lôi điện nhanh chóng xuất hiện trước mặt của Yêu Hậu, tay xuất ra một thanh kiếm nhắm ngay chân Khổng Tước mà chém tới, uy áp của kiếm khí khiến bà ta không dám khinh thường nhanh chóng rút chân lại thả Phượng hoàng ra.

- Quay về bảo hộ cho Tiểu Orm! - Lingling Kwong quay sang nhìn Phượng hoàng sau lưng ra lệnh cho nó, chỉ thấy Phượng Hoàng cung kính nghe theo, quay về đứng cạnh Orm Kornnaphat bảo hộ cho nàng

- Lingling Kwong, ngươi làm vậy là như thế nào? - Yêu Hậu cảm nhận được bà ta bị khí tức của Lingling Kwong khóa chặt, uy áp xa lạ khiến bà ta bất giác run rẩy

- Ngày hôm nay ngươi đừng mong toàn vẹn trở về! - Lingling Kwong gằn từng tiếng, khí tức cuồn cuộn dâng trào

- Viễn.. viễn cổ chi khí.. - Hỗn Mang Đế Tôn cùng với Tiên Đế cùng lúc lên tiếng

- Nàng ta sở hữu Viễn cổ chi khí? - Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh

- Chẳng trách nàng ta lại dám thách thức tất cả Hậu duệ đế vị - Linh Tôn căng thẳng lên tiếng

Viễn Cổ Chi Khí so với Cửu Cấp Chân Thân đều tương đồng, thậm chí có phần bá đạo hơn, người sở hữu Viễn Cổ Chi Khí có thể nhanh chóng tu luyện thành đến Viễn Cổ Chân Thân, sự khủng bố không thể tả bằng lời.

Lingling Kwong đứng thẳng tắp nhìn về phía Yêu Hậu, bóng dáng nàng uy nghiêm vô tận, khí tức từ nàng không chỉ mạnh mẽ mà còn nhuốm đầy hơi thở nguyên thủy, như kéo cả thiên địa về thời kỳ sơ khai, ánh sáng mờ ảo từ Viễn Cổ Chi Khí bao phủ quanh nàng, khiến mọi vật xung quanh dường như bị hút vào sức mạnh cốt lõi của tạo hóa. Nàng không chần chừ, vận khí xông tới chỗ Yêu Hậu, mỗi đòn đánh đều mang theo sát ý không thể che giấu khiến Yêu Hậu không thể lơ là, bà ta nhanh chóng dốc toàn lực đánh trả.

Mỗi một chiêu từ Lingling Kwong mang theo sức mạnh của thiên địa sơ khai, đối đầu với lông vũ tứ sắc rực rỡ của Yêu Hậu, hai sức mạnh va chạm, không gian rung chuyển, tạo nên những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Viễn Cổ Chi Khí tỏa ra từ Lingling Kwong dần áp đảo, ép sát Yêu Hậu từng bước, khiến khí thế của Khổng Tước vỡ tan như gió bão trước núi non bất động. Cả hai giao tranh khiến đại điện mịt mù bởi dư chấn, kẻ yếu ớt đều bị dư chấn làm tổn thương, Phượng Hoàng Cửu Vũ đứng bên cạnh Orm Kornnaphat mà Tam Đại Thần Thú cũng đã xuất hiện bên người để bảo hộ cho nàng.

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, một thứ gì đó nặng nề rơi mạnh giữa sàn đại điện khiến nó rung chuyển, dư chấn từ từ tan ra, chỉ thấy nơi đó một thân ảnh nhuốm đầy huyết sắc, nhục thân thành một khối khó nhìn, không gian im lặng đến đáng sợ

- Mẫu.. mẫu hậu!!! - Luek gầm lên lao tới chỗ thân ảnh đang nằm trên sàn đại điện kia

Chỉ thấy trên sàn Vạn Thiên, một con khổng tước khổng lồ lúc này không còn một cái cánh nào, trên thân nhuốm đầy máu, thậm chí chảy dài trên sàn tạo nên một cảnh tượng ghê người

"Phịch"

Một tiếng nữa vang lên, bốn cái cánh của Yêu Hậu rơi xuống bên cạnh bà ta, Luek ngẩng lên nhìn về phía vừa ném xuống đầy phẫn hận, nơi đó có một bạch y nữ tử lúc này cũng đã loang lổ huyết sắc trên y phục trắng tinh, nhưng lại không phải là máu của nang, khuôn mặt lãnh ngạo, đôi mắt nâu nhìn xuống dưới như bá chủ thế gian, Lingling Kwong từ từ thu lại khí tức đáp xuống sàn, lãnh ý cùng sát khí không tản đi, nhìn từng kẻ có mặt tại đó

- Từ ngày hôm nay, ta mặc kệ các ngươi là Đế Vị hay tộc nhân, bất cứ kẻ nào dám tổn hại đến Orm Kornnaphat thì sẽ có kết cục như bà ta! - Lingling Kwong gằn từng chữ đầy sát ý, Viễn Cổ Chi Khí bùng phát tràn ngập Cửu đại vị diện khiến người người run sợ

- LINGLING KWONG!!! - Luek gầm lên

- Gào cái gì? - Lingling Kwong liếc nhìn Luek vẻ mặt đầy trào phúng - Ngươi cho rằng ta không nghe được tiếng trong tâm ngươi sao? Ta giúp ngươi nhanh chóng ngồi lên Đế Vị của Yêu giới, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, còn ở đó giả nhân giả nghĩa?

- ... - Luek im bặt nhìn Lingling Kwong, ả ta cắn răng nhịn xuống sự run rẩy từ linh hồn, tại sao Lingling Kwong lại biết được ả ta nghĩ gì

- Nàng ta.. có khả năng thấu tâm sao? - Quỷ Vương từ nãy đến giờ không lên tiếng bây giờ mới khẽ nói

- Các ngươi nghĩ vì sao trước giờ ta luôn ở một góc xa của Vạn Thiên? - Lingling Kwong không ngại nói với đám người ngu xuẩn này - Bởi vì ta nhìn thấy, nghe được tâm cảnh của các ngươi nghĩ gì, suy tính điều gì, ta ngửi được mùi tanh tưởi của ác tâm! Vì vậy, đừng ở trước mặt ta giả mù sa mưa!

Một lời Lingling Kwong nói ra khiến tất cả đều chấn động, đây chính là khả năng khủng bố của kẻ sở hữu Viễn Cổ Chi Khí.

Lingling Kwong bước đến chỗ của Orm Kornnaphat, sau đó quay lại nhìn tất cả những người có mặt ở Vạn Thiên Đại Điện.

- Nhớ cho kỹ! Người không phạm ta, ta chắc chắn sẽ không phạm người, nhưng nếu kẻ nào ngại mạng quá dài, ta cũng sẽ không ngại tiễn kẻ đó về chầu Diêm La!

Lingling Kwong nói xong nhìn Orm Kornnaphat đầy dịu dàng như thể nữ tử bạch y như tu la chuyển thế vừa nãy mang cánh của Yêu Hậu cắt xuống không phải là nàng.

- Muội không sao chứ? - Lingling Kwong hỏi Orm Kornnaphat thì thấy Orm Kornnaphat lắc đầu tỏ ý không sao nàng mới nhẹ thở ra - Chúng ta quay về thôi!

- Tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat khẽ gọi Lingling Kwong

- Có chuyện gì? Muội đau ở đâu sao? - Lingling Kwong có chút lo lắng

- Không, không phải! - Orm Kornnaphat lắc đầu, sau đó làm ra một động tác khiến Lingling Kwong ngạc nhiên, mà người ở đó lại chấn kinh lần nữa - Chúng ta mang nó về luôn được không?

Lingling Kwong tròn mắt nhìn thứ mà Orm Kornnaphat đưa ra, một ấu thú đang mở to mắt nhìn nàng

- Thanh khí? - Lingling Kwong nhìn ấu thú trong tay Orm Kornnaphat tỏa ra khí tức màu lam nhạt đầy thần thánh - Huyễn Lân Thú?

- Chủ tử, thật sự là Lân Thú! - Tam Đại Thần Thú đồng thanh nói với Lingling Kwong

- Nó sao lại thức tỉnh rồi? - Lingling Kwong khó hiểu hỏi, nàng cảm giác được Huyễn Lân không phải vì nàng mà tỉnh giấc

- Tiểu Lân muốn đi cùng muội! - Orm Kornnaphat giọng đầy vui vẻ vang lên

- Muội sao? - Lingling Kwong ngạc nhiên sau đó nghĩ nghĩ gì đó liền hiểu ra - Được rồi, vậy mang nó về cùng nhé!

- Cảm ơn tỷ tỷ! - Orm Kornnaphat vui vẻ ôm lấy Huyễn Lân Thú cười với Lingling Kwong

Lingling Kwong đưa Huyễn Lân cho Thanh Quy giữ lấy, nàng không cấp cho ai một ánh mắt, như một bậc cửu ngũ chí tôn, nàng nắm tay Orm Kornnaphat ngồi trên Phượng Hoàng Cửu Vũ rời đi trong sự khiếp sợ của toàn bộ những người ở đó.

- Hỗn Mang.. - Tiên Đế gằn từng chữ

- Ta và Hỗn Mang Giới từ giờ không liên quan đến nhau.. - Giọng Lingling Kwong vang vọng trong không gian chặt đứt lời nói của Tiên Đế, nàng biết được bọn người kia chắc chắn sẽ giận cá chém thớt mà trút giận lên Hỗn Mang Giới - .. nhưng kẻ nào viện cớ này tổn hại đến Hỗn Mang Giới, ta sẽ khiến kẻ đó phải trả giá đắt!

Hỗn Mang Đế Tôn nghe một lời của Lingling Kwong lúc này tảng đá trong lòng hắn mới được đặt xuống, hắn tuy mạnh nhưng không thể làm kẻ thù của tám vị diện còn lại được, nhưng hắn cũng hiểu được, Lingling Kwong đây chính là muốn chặt đứt đi nhân duyên phụ tử với hắn, Hỗn Mang Đế Tôn tuy đáy lòng không nỡ, nhưng đành chấp nhận, vì từ khi xuất thế, hắn đã cảm nhận được Lingling Kwong chỉ là mượn nơi mà sinh.

Kể từ ngày đó, không còn lời dị nghị nào về việc Lingling Kwong không có chân thân, hoặc có lời châm chọc cũng chỉ nói kín đáo bởi vì thứ bọn họ sợ không phải là Lingling Kwong nghe thấy, mà là Orm Kornnaphat nghe thấy, chỉ cần Orm Kornnaphat nghe thấy lời dèm pha Lingling Kwong sẽ bị nàng đánh cho thừa sống thiếu chết, nhưng nếu phản kháng làm Orm Kornnaphat bị thương, Lingling Kwong sẽ tìm kẻ đó tính sổ, vì vậy, không ai dám lấy việc Lingling Kwong không có chân thân ra mà cười cợt nữa.

Lingling Kwong sau khi quay về động phủ liền cắt đứt với Hỗn Mang Giới, mang động phủ của nàng tách biệt thành một mảng thiên địa riêng, lơ lửng trên bầu trời của Hỗn Mang Giới, nơi đó trở thành cấm địa của Vạn Thiên, không một ai dám bước vào.

Hai người, bốn thần thú, một thần thụ, cứ thế vui vẻ sống cạnh nhau..

***

- Phượng Hoàng Cửu Vũ cứ như vậy là tuột khỏi tay sao? - Tiên Đế siết chặt nắm đấm nhìn người đối diện - Một cánh của nó có thể giúp mỗi người chúng ta tấn cấp, còn có máu huyết của nó nữa!

- Ngươi có cách nào sao? Lingling Kwong sở hữu Viễn Cổ Chi Khí, không thể đánh lại nàng ta! Ngươi nhìn Yêu Hậu thì biết rồi đó! Trừ khi toàn bộ chúng ta hợp lực! - Huyễn Đế sắc mặt âm trầm nói, thì ra bọn người này muốn có được Orm Kornnaphat bởi vì máu huyết của nàng sẽ giúp bọn hắn tấn cấp lên cửu cấp

- Ta nghe nói rằng Cửu cấp chân thân muốn chân chính hóa hình phải trải qua một cửu vân lôi kiếp và một lần Thiên Đạo chúc phúc! - Thần Vương trầm giọng nói

- Ngươi tính làm gì? - Quỷ Vương nheo mắt nhìn Thần Vương

- Tà Nguyền! - Hai chữ được Thần Vương nói ra khiến cả đám người chấn động

- Không thể làm được! - Linh Tôn lắc đầu - Điều kiện của Tà Nguyền chính là Ái Dục, ngươi cũng biết rõ ngoài Nhân giới, chúng ta đều không có Ái Dục! Lingling Kwong cũng không có tơ tình, điều này không phải là các ngươi không biết!

- Nhưng Orm Kornnaphat thì có! - Thần Vương mỉm cười đầy gian xảo

- Orm Kornnaphat có tơ tình? Làm sao ngươi biết? - Linh Tôn ngạc nhiên hỏi

- Hôm đó khi Lingling Kwong đấu với yêu hậu ta đã lén thăm dò Orm Kornnaphat, phát hiện được.. - Thần Vương đáy mắt đầy giảo hoạt nheo nheo - .. một sợi tơ tình đã gieo trong tâm cảnh của nàng ta!

- Sao cơ? - Quỷ Vương trầm giọng khó tin

- Năm xưa Lingling Kwong nói phát hiện Orm Kornnaphat, ta đã lén dùng bí pháp thăm dò, nàng ta cũng giống với Lingling Kwong, tuy sinh ra ở Cửu giới nhưng không mang huyết mạch của cửu giới.. - Thần Vương tiếp tục giải thích - .. các ngươi cũng hiểu, không mang huyết mạch của cửu giới sẽ không giống với chúng ta được Thiên Đạo định sẵn, Nhân Giới sinh ra đã có tơ tình, tám vị diện khác thì không!

- Vậy nên ý ngươi là Orm Kornnaphat đã trỗi Ái Dục? Nhưng nàng ta động tâm với ai cơ chứ? - Ma Tôn nhăn mặt

- Từ ngày đó đến hôm nay, nàng ở bên cạnh ai? - Thần Vương cười đầy tà dị

- Lingling Kwong? Ngươi nói Orm Kornnaphat động tâm với Lingling Kwong? - Tiên Đế trợn mắt

- Không thể nào! Quá vô lý! - Huyễn Đế cùng Quỷ Vương cũng đồng thanh lắc đầu phản bác

- Làm sao nữ nhân có thể động tâm với nữ nhân được chứ? - Ma Tôn nhăn mày không thể tin

- Nhân loại có thể! - Linh Tôn nhẹ giọng nói

- Nhưng các nàng không phải nhân loại! - Tiên Đế vẫn không thể chấp nhận

- Nhưng các nàng cũng không thuộc cửu giới! - Thần Vương nhắc lại một lần nữa khiến tất cả rơi vào trầm mặc

- Vậy nên.. ngươi muốn gieo tà nguyền lên Orm Kornnaphat? - Linh Tôn hỏi

- Phải! Năm Orm Kornnaphat tròn 20 chắc hẳn phải để Phượng Hoàng Cửu Vũ được Thiên Đạo chúc phúc và được Cửu Thải Lôi Vân tẩy rửa mới hoàn toàn thức tỉnh - Thần Vương giọng đầy tính toán vang vọng - Lingling Kwong sẽ không thể Orm Kornnaphat tự mình đón lôi kiếp, ta sẽ bố Sát trận để kéo sát kiếp về, chỉ cần Lingling Kwong thay Orm Kornnaphat đón sát kiếp, ta sẽ hạ được Tà Nguyền lên người Orm Kornnaphat!

- Kéo sát kiếp? Đó là đi ngược với Thiên Đạo, ngươi sẽ phải trả giá! - Tiên Đế nhăn mặt

- Chỉ cần các ngươi hứa với ta một điều, ta sẽ dâng lên Phượng Hoàng Cửu Vũ cho các ngươi! - Thần Vương âm trầm nói

- Điều gì? - Ma Tôn nhìn Thần Vương đôi mắt có chút suy tư

- Phải lưu giữ thân xác của ta tại Vạn Thiên và bảo hộ hậu nhân của ta muôn đời về sau! - Thần Vương nói ra điều hắn muốn - Các ngươi phải thề bằng Thần Thức và vận mệnh của chính tộc nhân các ngươi!

- Ngươi chỉ muốn bảo hộ hậu nhân mà lại trả giá đắt vậy sao? Ta không nghĩ ngươi là người trượng nghĩa như vậy đâu! - Ma Tôn nhếch mép

- Phải! Ta không trượng nghĩa! - Thần Vương gật đầu - Các ngươi không biết rằng, hậu duệ của Thần giới không còn được sinh ra nữa đúng không?

- Ngươi nói cái gì? - Cả một đám người nhìn Thần Vương kinh ngạc

- Huyết mạch của Thần giới suy giảm từng ngày, chúng ta đã cố gắng tìm phương pháp nhưng không thể, cuối cùng ta tìm được một cách chính là phong ấn Thần Giới để khôi phục lại linh mạch, nhưng trong thời gian đó Thần Giới sẽ cực kỳ yếu ớt, dù ta có tấn cấp chân thân cũng không thể bảo hộ được Thần Giới, vậy nên ta cần các ngươi giúp ta bảo hộ nó!

- ... - Cả đám người im lặng suy tính

- Hơn nữa, để khôi phục linh mạch, Thần Giới phải được nuôi dưỡng bởi khí tức và máu huyết của Thiên Sứ Chân Thân..

- Vậy nên ngươi muốn hy sinh sau đó thân xác thì làm chất nuôi dưỡng linh mạch cho Thần Giới?? - Tiên Đế hỏi

- Phải! Chỉ cần các ngươi giữ thân xác ta ở dưới Vạn Thiên Đại Điện, linh mạch của Thần Giới sẽ theo khí tức mà tìm đến!

- ... - Cả đám người nhìn nhau không ai nói ai câu nào

- Ta chỉ muốn Thần Giới không gặp phải diệt vong, còn các ngươi chỉ thay ta bảo hộ hậu nhân của ta, đổi lại, các ngươi có thể tấn lên cửu cấp, hơn nữa, nếu Lingling Kwong bị thương vì sát kiếp, các ngươi còn có cơ hội để hấp thu Viễn Cổ Chi Khí của nàng ta! - Thần Vương lần nữa thuyết phục đám người kia

- Ý ngươi là sao? - Ma Tôn khó hiểu

- Các ngươi chỉ biết Viễn Cổ Chi Khí giúp người sở hữu nó đến gần với Viễn Cổ thần cấp, nhưng không hề biết được, nếu có thể song tu cùng kẻ đó, thì có thể sở hữu được Viễn Cổ Chi Khí, đó gọi là đoạt khí!

Tất cả nghe xong liền nhoẻn miệng cười, một Phượng Hoàng Cửu Vũ, một Viễn Cổ Chi Khí, không thể không động tâm, tất cả nhìn nhau âm trầm sau đó đồng loạt gật đầu đáp ứng Thần Vương.

- Tốt! Ngày Orm Kornnaphat hoàn thiện chân thân sẽ là ngày Tà Nguyền được gieo ra!

- Ta sẽ cho các ngươi một cái đầu! - Ma Tôn nhẹ giọng nói - Ta sẽ lấy một cái đầu của Sakda cho ngươi!

- Thật không hổ danh là Ma Tôn, đủ ác! Con trai ngươi mà ngươi cũng có thể chặt một đầu của nó để tăng tà khí cho Tà Nguyền! - Quỷ Vương cười cười

- Chẳng phải nói chúng ta không có tình cảm sao? Nhi tử hay phụ mẫu đều chẳng qua là công cụ thôi! Bọn chúng cũng vậy, chỉ cần có cơ hội sẽ giết cha đoạt ngôi, nhìn Yêu Hậu đi, Luek đang nhanh chóng thay thế bà ta đấy! - Ma Tôn trào phúng nói

- Haha! Phải! Thế gian này làm gì có tình cảm, chỉ có quyền lực là vĩnh hằng!!

Từng tiếng cười man rợ đầy ác khí vang vọng một góc tối tăm..

END CHAP 21

Chương trước Chương tiếp
Loading...