LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng

PTNGBPN 14



Thời gian sau đó ở Cấm địa, Lingling Kwong đã chỉ dẫn cho Orm Kornnaphat tu luyện Nhị Nguyên, nàng rất thông minh, sau khi được Lingling Kwong hướng dẫn chỉ sau một ngày Orm Kornnaphat đã kết được nhị nguyên, sau đó nàng dùng hai ngày còn lại trong cấm địa làm đầy nhị nguyên. Mà khi nhị nguyên đầy, Orm Kornnaphat cũng đã tấn cấp lên Ấn Thánh 8 sao. Lingling Kwong có chút bất ngờ vì Orm Kornnaphat thật sự tu luyện với tốc độ nghịch thiên, nhưng sau đó nghĩ đến bản thân Orm Kornnaphat có Phượng Hoàng Cửu Vũ làm Ấn thì việc tu vi tăng nhanh cũng không phải là lạ, Lingling Kwong chỉ quan tâm căn cơ của Orm Kornnaphat cùng tâm cảnh, nhưng Orm Kornnaphat cũng giữ hai thứ đó rất tốt nên Lingling Kwong rất yên tâm.

- Lingling, tại sao không kết thành Tam nguyên? - Orm Kornnaphat tròn mắt hỏi Lingling Kwong ngồi bên cạnh

- Có thể kết Tam Nguyên, tuy nhiên ta không làm được nhưng nàng thì có thể! - Lingling Kwong cười cười, không phải nàng chưa từng nghĩ đến mà là nàng không làm được

- Tại sao? Tỷ mạnh như vậy mà! - Orm Kornnaphat khó hiểu

- Nhị Nguyên được chứa ở Đan điền, vậy Tam Nguyên phải chứa ở đâu? - Lingling Kwong cười hỏi

- Thức hải! - Orm Kornnaphat chớp chớp nhìn Lingling Kwong muốn tìm đáp án

- Đúng rồi! - Lingling Kwong gật đầu - Nhưng mấy người có đủ thức hải rộng lớn vừa chứa Ấn vừa chứa Bình Tam Nguyên?

- Ta và tỷ? - Orm Kornnaphat lần nữa như trẻ con chờ đợi đáp án cho câu hỏi

- Ừ! - Lingling Kwong lần nữa xác nhận - Nhưng nàng cũng thấy trạng thái thức hải của ta rồi phải không? Vì vậy ta không thể kết Tam nguyên được!

- Vậy là.. chỉ có ta mới có thể kết Tam nguyên sao? - Orm Kornnaphat có chút buồn bã khi nhớ đến cảm giác ở trong Thức hải của Lingling Kwong

- Ta rất mong chờ được thấy nàng kết thành công Tam nguyên! - Lingling Kwong cười cười an ủi Orm Kornnaphat như thể nàng hiểu Orm Kornnaphat đang nghĩ gì

- Thức hải của tỷ.. không có cách nào để chữa sao? - Orm Kornnaphat buồn buồn, nàng đã hỏi Lingling Kwong vấn đề này mấy ngày rồi nhưng đều là cái lắc đầu của Lingling Kwong

- Không thể! Dù nàng có dùng hết toàn bộ Thiên Địa Nhân thần thức cũng không thể vá lại thức hải của ta! - Lingling Kwong cười cười an ủi - Nàng thấy rõ nơi đó là một mảng hỗn độn đúng không?

- Đúng..

- Hỗn độn không có điểm đầu và cuối, không có khởi đầu, không có kết thúc, nàng muốn vá thì bắt đầu từ đâu? - Lingling Kwong dịu dàng nói - Vết nứt hôm trước nàng cùng Tiểu Phượng vá lại chỉ là một chỗ để đứng trong thức hải của ta thôi!

- ... - Orm Kornnaphat rầu rĩ ôm lấy Lingling Kwong - Thật sự phải thúc thủ sao..

- Đừng nghĩ đến nó nữa, không có Thức hải ta vẫn là thiên hạ vô địch! - Lingling Kwong xoa xoa lưng cho Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat lặng lẽ gật đầu, nàng sẽ tiếp tục đọc sách cổ để tìm cách chữa thức hải cho Lingling Kwong, nàng sẽ không bỏ cuộc.

Sau đó, dưới sự chứng kiến của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat thành công kết được Tam Nguyên, ngay khi Tam nguyên được đổ đầy trong thức hải của nàng, là lúc Orm Kornnaphat đột phá tầng cấp bậc khó khăn nhất của Thiên Ấn đại lục, Orm Kornnaphat chính thức trở thành Ấn Thần 1 sao hàng thật giá thật.

- Chúc mừng nàng! - Lingling Kwong cười dịu dàng - Đã là Ấn Thần rồi!

- Ta lại đuổi gần đến tỷ rồi.. - Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong, điều nàng cần chính là trở thành một Ấn Hiệu để có thể sánh vai bên cạnh Lingling Kwong

- Sẽ nhanh thôi, có được khế ước thú, ta sẽ có cách giúp nàng bước nửa bước đến Hiệu! - Lingling Kwong cười cười

- Hiệu của Tỷ là gì vậy? - Orm Kornnaphat tò mò

- Một chữ Vô! - Lingling Kwong cười

- Vậy ta nên chọn Hiệu là gì? - Orm Kornnaphat tinh nghịch chờ đợi Lingling Kwong trả lời

- Khi nàng đến Hiệu, Ấn của nàng sẽ cho nàng biết nó muốn được gọi là gì!

- Hiệu là do Ấn chọn sao? không phải do chúng ta chọn à? - Orm Kornnaphat tròn mắt

- Hiệu vốn dĩ là tên gọi của Ấn, tu sĩ nhân loại lại nghĩ là thứ để chứng tỏ bản thân liền tự mình đặt tên mà không hỏi Ấn, vì vậy thay vì có thể phát huy 9 10 phần khả năng của Ấn thì họ chỉ có thể sử dụng 3 phần thôi! - Lingling Kwong chầm chậm giải thích - Vậy nên, ngày nàng đặt Hiệu, hãy dùng tâm cảm ứng với Tiểu Phượng, hỏi nó muốn được gọi là gì!

- Ta hiểu rồi.. - Orm Kornnaphat gật gù - Tỷ thật thông thái..

Lingling Kwong chỉ cười không đáp lại, chầm chậm rót trà cho Orm Kornnaphat, cả hai cùng ngắm hoàng hôn trong cấm địa.

Hai nàng hôm sau liền rời đi, xuất phát hướng về Ngọc Lam Thành nơi mà Lingling Kwong nói chính là quê nhà của Orm Kornnaphat. Lingling Kwong không xé không gian, mà cùng Orm Kornnaphat ngồi trên pháp bảo di chuyển, nàng muốn cùng Orm Kornnaphat ngắm cảnh nhân gian.

- Tỷ nói ta còn một đệ đệ sao? - Orm Kornnaphat trên đường đi được Lingling Kwong kể lại những chuyện của gia tộc nàng không khỏi tò mò

- Phải! Em ấy là Art, năm nay 15 tuổi, thiên phú cũng tốt lắm, Ấn thức tỉnh là Kim Hùng! - Lingling Kwong giải thích, từ ngày đón Orm Kornnaphat đi nàng luôn cho người canh chừng và báo cáo thông tin về gia tộc của Orm Kornnaphat, tuy nhiên nàng không nhúng tay vào bất kỳ điều gì, bởi Lingling Kwong tin rằng có những việc nữ nhân bên cạnh sẽ muốn tự tay giải quyết

- Đệ đệ giống ai? Giống cha ta hay mẹ ta? - Orm Kornnaphat mắt tròn xoe đầy háo hức

- Theo ta thấy thì nàng giống mẫu thân còn đệ ấy thì giống phụ thân nàng! - Lingling Kwong nắm lấy tay Orm Kornnaphat cười dịu dàng

- Họ.. có nhận ra ta không .. - Orm Kornnaphat lo lắng cúi đầu

- Chắc chắn sẽ nhận ra, vì nàng là huyết mạch của họ! - Lingling Kwong cười trấn an

- Tin tỷ! - Orm Kornnaphat cười tươi

[Ngọc Lam Thành]

Đoàn người náo nhiệt chạy về một hướng như thể đang kéo nhau đi xem kịch vui, Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat nhìn về hướng đám đông đang thi nhau kéo đến cũng hơi bất ngờ.

- Xin hỏi có chuyện gì vậy? - Lingling Kwong giữ lấy một cô gái cười ngọt ngào khiến người kia đỏ mặt ngại ngùng

- Chúng tôi đang đi xem kịch vui - Cô gái bẽn lẽn trả lời

- Là kịch vui gì vậy?

- Công tử nhà Sethratanapong, Thiếu thành chủ hôm nay bị từ hôn!

- Sethratanapong? - Orm Kornnaphat nhíu mày, đó chẳng phải là họ của nàng sao, hơn nữa Lingling Kwong cũng nói cha nàng là Thành chủ của Ngọc Lam Thành - Ai dám từ hôn?

- Là Kiếm Tông - Cô gái kia nhìn Orm Kornnaphat mặt còn đỏ hơn

- Thiên hạ đệ nhất tông sao? - Orm Kornnaphat lẩm bẩm

- Ta không nói nữa ta phải đến đó xem! - Cô gái kia nhìn hai nữ tử như thiên tiên trước mặt tỏ vẻ tiếc nuối nhưng cô ta muốn hóng chuyện hơn là ngắm mỹ nhân

- Tại sao Kiếm tông lại đến đây từ hôn? - Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn Lingling Kwong

- Nàng muốn biết có thể đến đó xem! - Lingling Kwong cười cười không muốn nói, có những chuyện Orm Kornnaphat phải nghe chính tộc nhân của mình nói ra

Orm Kornnaphat nhìn bộ dáng Lingling Kwong muốn nàng tự tìm hiểu liền hiểu ý không nói gì vận khí lăng không bước đi, Lingling Kwong cũng thong thả đuổi theo.

Một đoàn người khí thế bừng bừng đứng trước cửa một biệt phủ rộng lớn, đứng đầu là một cô gái trẻ tướng mạo có chút xinh đẹp, bên cạnh là hai người một nam một nữ hộ pháp cho nàng ta, khuôn mặt tuy có chút xinh đẹp nhưng đôi mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo tột cùng.

- Art Sethratanapong! Ta nói cho ngươi biết, hôn sự này là do cha ta hứa với cha ngươi, không phải do ta! Hôm nay ta muốn từ hôn! - Nữ nhân chua ngoa

- Dara! Ta vốn dĩ cũng không muốn lấy kẻ điêu ngoa như ngươi! - Thiếu niên mặt như bạch ngọc mắt sáng như sao, lam y phẳng phiêu đón gió, sống lưng thẳng tắp đầy kiên cường - Nhưng lệnh phụ mẫu khó cãi, nếu ngươi muốn từ hôn chi bằng cứ đợi phụ mẫu ta trở lại, lúc đó ta sẽ đến Kiếm Tông thưa chuyện với Tông chủ!

- Ngươi đừng mơ! Rõ ràng ngươi muốn kéo dài thời gian của bổn tiểu thư! - Nữ nhân tên Dara tiếp tục chua ngoa - Ngươi một tên phế vật mà vẫn có thể giữ được chức thiếu thành chủ của Ngọc Lam Thành là nhờ ai? Nhờ Kiếm Tông ta đứng sau bảo hộ, nếu không, Ngọc Lam Thành đã đổi Thành chủ từ 3 năm trước rồi!

- Dara! Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy! - Art khí thế sắc bén nhìn nữ nhân trước mắt, đôi mày kiếm lãnh ngạo nhìn đám người như hùng như hổ trước mắt không chút e dè - Ngọc Lam Thành là do Gia gia và Cha ta lấy máu đánh đổi mà có, ngươi cùng tên Nawat muốn chiếm lấy nó sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!!

- Không nghĩ Thiếu Thành chủ lại thông minh như vậy - Một giọng nam có chút âm trầm vang lên, từ phía sau một nam tử mặc áo tím có chút bóng bẩy bước đến bên cạnh nữ nhân tên Dara - Ngươi vốn dĩ không xứng với Dara, giờ còn cố chấp muốn giữ lấy cái Thành rách nát này sao? Ngươi đủ bản lĩnh sao? Nếu không có cha ngươi thì ngươi chẳng là cái thá gì cả! Một tên phế vật!

- Không cần nhiều lời! - Art khuôn mặt đầy anh khí cười khinh bỉ mấy kẻ trước mặt - Các ngươi một kẻ điêu ngoa một kẻ vô sỉ rất xứng đôi!

- Ngươi muốn chết sao? - Dara nghiến răng

- Hừ! Các ngươi cho rằng ta không biết sao? - Giọng nam trầm khàn gằn từng tiếng - Đám người các ngươi là vì mỏ Viêm Dương thạch của nhà ta mà đến đây kiếm chuyện!

- Nếu đã biết ta cũng chẳng phải nhiều lời! Hôm nay ngươi có hai lựa chọn, một là hủy hôn thư giữa ngươi và Dara cùng với giao nộp Ấn Thành chủ, hai là.. - Nawat cười nửa miệng - Chết!

- Ngươi cho rằng Sethratanapong chết hết rồi hay sao mà dám hỗn láo với Thiếu thành chủ hả? - Một đại hán bước lên che chắn cho Art, ông ta vận khí tay nắm chặt thanh đao đôi mắt phẫn nộ nhìn về phía trước

- Một Ấn Vương hai sao cũng muốn ra oai với ta sao? Nực cười! - Dara nhìn nam hộ pháp bên cạnh gật đầu

"Bốp.." Chỉ thấy một luồng khí tức xông tới, đại hán liền bị đánh lui, thân hình đập vào bức tường phía sau, phun ra một ngụm máu, nam hộ pháp lại trở về bên cạnh Dara

- Ấn Đế ... 4 sao.. - Đại hán phun tiếp một ngụm máu lẩm bẩm sau đó chống đao đứng dậy, xuất ra đan dược nuốt xuống, lau đi vết máu nhanh chóng trở về bên cạnh Art - Thiếu gia, chúng thuộc hạ sẽ cản đường chúng, người mau chạy đi!

- Ta không đi! - Art xuất ra một thanh kiếm tay nắm chặt nhìn chằm chằm bọn người phía trước - Dara, ngươi làm như thế này không sợ phụ thân ngươi trách tội sao?

- Cha ta đã bế quan đột phá Ấn Thần, khi người xuất quan ta sẽ tạ lỗi sau, nhưng nếu người biết chiến lợi phẩm là một mỏ Viêm Dương Thạch cũng chẳng trách tội ta làm gì! - Dara che miệng cười có chút khó coi

- Nể tình ngươi từng là hôn phu của Dara ta cho ngươi một con đường sống! - Nawat bước lên xuất ra một cái quạt đây là Ấn của hắn, phe phẩy trước mặt - Đầu hàng đi! Rồi chấp nhận làm chó cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi!

- Hừ! Nói thừa! - Art chĩa kiếm về phía Nawat - Cách đây 3 năm ngươi ngay cả nhìn ta còn không dám nhìn hôm nay chó cậy thế chủ lại mạnh miệng như vậy?

- Phế vật nhà ngươi, ta giết ngươi! - Nawat vận khí đánh tới, đại hán nhanh chóng bước tới vận khí cản lại đánh bật Nawat khiến hắn nghiến răng nghiến lợi - Còn đứng đó làm gì? Xông lên hết cho ta!

Một đám tu sĩ vận khí khiến người dân chung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn chỉ còn lại đám người nhìn nhau ngươi sống ta chết. Art nheo mắt nhìn đám người phía trước, tu vi cao nhất của nhà Sethratanapong là đại hán tên Jarut Ấn Vương hai sao, còn lại đều cấp Ấn Vương trở xuống, ngày cả Art cũng chỉ vừa vặn là Ấn Sư. Nhưng bên phía đối phương, hai hộ pháp của Dara là Ấn Đế 4 sao, hộ vệ của Nawat và ẩn sĩ hắn mời tới cũng là Ấn Đế 1 sao, hơn nữa Dara và Nawat cũng là hai Ấn Vương, trận thế này Art hiểu rằng mình cầm chắc chữ thua.

- Các ngươi cả đời tận trung với cha ta - Art nhìn về phía đám thuộc hạ của mình giọng trầm ấm nói - Nay ta bất tài không thể giữ được cơ nghiệp của gia tộc là ta vô năng, nhưng các ngươi không cần phải theo ta mà tử, từ giờ các ngươi không còn là người của Sethratanapong, ai muốn đi cứ đi ta không ngăn cản!

- Thiếu gia, cả đời thuộc hạ chỉ có một mục đích duy nhất là tận hiến cho Sethratanapong! Vì vậy! Sống là người của Sethratanapong, chết cũng là ma của Sethratanapong! - Jarut gầm lên tuyên thệ

Sau đó là một loạt người đưa binh khí lên hô to "Tận trung với Sethratanapong!"

Art nhìn tất cả mọi người không ai có ý định rời đi đáy lòng cảm động, thử hỏi phải như thế nào mới có được những thuộc hạ tận trung đến tận tử kiếp thế này.

- Được! Vậy hôm nay chúng ta đồng sinh đồng tử! - Art đưa kiếm lên mắt sáng rực, tâm cảnh của hắn lại nâng lên một bậc rồi

- Lũ ngu ngốc! Giết hết chúng cho ta! - Nawat gầm lên

- Kẻ nào bước đến một bước.. - Một giọng thanh lãnh vang lên - .. Chết!

Thanh âm đầy uy áp vang lên khiến cả hai bên không kẻ nào dám động, cả đám người đưa mắt lên không trung nơi thanh âm phát ra, chỉ thấy hồng y rực rỡ cùng bạch y thanh thoát xuất hiện, hai nữ tử như tiên giáng trần từ từ lăng không bước xuống đứng giữa chiến trường.

- Ta cho các ngươi ba hơi thở cút ra xa khỏi đây cho ta! - Orm Kornnaphat khuôn mặt không còn vẻ ngọt ngào, đôi mắt hổ phách chỉ nhuốm đầy lửa giận nhìn bọn người trước mặt, nàng quay lưng lại để Art đứng sau lưng

- Nữ nhân kia ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta? - Dara nheo mắt nhìn Orm Kornnaphat giọng đầy ganh ghét, ả ta ghét nữ nhân nào đẹp hơn ả ta, mà vừa vặn Orm Kornnaphat chính là người đó

- Ngươi về nói với cha ngươi, ta cho hắn nội trong 3 ngày lăn đến đây dập đầu xin lỗi, nếu không... - Orm Kornnaphat nghiến răng khí tức như mây cuồn cuộn phát ra - Kiếm tông sẽ không còn trên đại lục này đâu!

- Ấn... Ấn Thần... - Một loạt tiếng thất thanh phát ra, kẻ dưới Ấn Vương đều ngay lập tức thổ huyết vỡ Ấn mà tử, còn lại phải chật vật vận khí chống lại uy áp của Orm Kornnaphat

Hai hộ vệ nhanh chóng kết ấn để bảo vệ cho Dara khỏi uy áp, mà Nawat cũng được ẩn sĩ và hộ pháp của hắn ta bảo vệ.

"Hự!"

Uy áp như sóng Đông Hải cuồn cuộn đang phẫn nộ đập từng cơn vào đan điền và thức hải của những kẻ không mời mà đến, qua một khắc sau những Ấn Vương dưới 5 sao đều thổ huyết ngất đi, Ấn cũng có dấu hiệu nứt vỡ. Đám hộ pháp của Dara và Nawat mồ hôi túa ra như mây liên tục phục dụng đan dược để hồi lại linh khí, mà Orm Kornnaphat lại như một kẻ khổng lồ, khí tức không chút nào suy giảm liên tục tràn ra.

- Xin... thủ hạ lưu tình.. - Nữ hộ pháp dùng hết sức hét lên

- Hừ! - Orm Kornnaphat không thu tay nàng tiếp tục phát ra uy áp - Muốn ta lưu tình thì bảo Kiếm Tông tông chủ lăn đến đây mà dập đầu!

- Chúng ta sẽ báo lại với tông chủ!! - Nam hộ pháp nói lớn

Orm Kornnaphat nghe xong liền thu lại uy áp nhìn một đám chật vật trước mặt, khuôn mặt tinh xảo đầy lãnh ý, môi mỏng khẽ nhếch đầy cao ngạo như một đấng tối cao nhìn sâu kiến dưới chân

- Ta cho các ngươi 3 ngày! - Orm Kornnaphat gằn từng chữ - CÚT!

Hai hộ pháp của Dara nhìn nhau sau đó ra hiệu cho ẩn sĩ và hộ pháp của Nawat đánh ngất hai người kia rồi nhanh chóng rời đi như thể sợ Orm Kornnaphat đổi ý.

- Nàng thật sự tin bọn chúng sẽ quay lại xin lỗi sao? - Lingling Kwong bước đến chỉnh lại mái tóc cho Orm Kornnaphat

- Ta chẳng tin! Ta chỉ muốn có cớ để xóa sổ cả Kiếm Tông mà thôi! - Orm Kornnaphat bĩu môi

- Tiểu yêu nghiệt! Rất giảo hoạt! - Lingling Kwong cưng chiều cười cười

- Ai bảo bọn chúng dám kiếm chuyện với đệ đệ của ta chứ! - Orm Kornnaphat chu chu môi

- Tỷ.. tỷ? - Art nãy giờ chứng kiến một màn kinh diễm trước mặt lại nghe Orm Kornnaphat gọi hắn là đệ đệ sau đó nhìn vào ngọc bội hình mặt trăng màu xanh lam mà Orm Kornnaphat đeo bên thắt lưng, cảm giác huyết mạch dâng trào trong hắn, chần chừ một lát mới mở miệng gọi một tiếng "Tỷ tỷ"

- Đệ nhận ra ta sao? - Orm Kornnaphat ngạc nhiên nhìn người gọi là đệ đệ của nàng

- Khuôn mặt của Tiểu thư giống với phu nhân hết 8 phần, hơn nữa còn đeo ngọc bội của phu nhân nữa.. - Jarut cũng không kiềm được mà lên tiếng

- Ta về rồi! - Orm Kornnaphat không nói những lời hoa mỹ, chỉ nói đúng ba chữ lại khiến đám nam nhân mặt dữ tợn lúc này lại như trẻ con rưng rưng chảy nước mắt

- Tỷ về là tốt rồi! - Art rưng rưng nước mắt bước đến chỗ của Orm Kornnaphat có chút mếu máo nói

- Đứa ngốc này, đệ khóc cái gì?? Từ hôm nay có tỷ tỷ chống lưng cho đệ! Hủy hôn với Kiếm Tông đi, tông môn rách nát đó không xứng với đệ! - Orm Kornnaphat xoa đầu Art

- Được! Mọi chuyện nghe theo tỷ!! - Art gật gật đầu, sau đó nước mắt rơi xuống, hắn đứng đó, khóc như một đứa trẻ, Orm Kornnaphat có chút bối rối vì không biết dỗ trẻ con như thế nào nhưng rồi cũng biết cách một chút, liền xoa xoa đầu hắn an ủi. Nàng không biết rằng, đã ba năm rồi hắn mới cảm nhận lại hương vị tình thân, cảm nhận lại sự ấm áp của huyết mạch.

Orm Kornnaphat và Lingling Kwong theo hướng dẫn của Art đến thư phòng nghe hắn thuật lại câu chuyện.

Thì ra, năm Art tròn 5 tuổi, mẫu thân đã quay về lại gia tộc của người, để lại phụ thân cùng Art sống tại Ngọc Lam Thành, sau đó 3 năm trước Phụ thân vì nhung nhớ thê tử mà rời đi tìm mẫu thân của bọn họ, sau khi Thành chủ rời đi một tháng thì Art không biết vì lý do gì mà tu vi đình trệ, sau đó linh khí bị tuột dốc không phanh, từ một Ấn Tông tuột xuống thành Ấn Sư. Sau đó thì Dara muốn hủy hôn với lý do hắn là kẻ phế vật, lại thêm Nawat là con trai thành chủ Hắc Liên Thành muốn chiếm lấy mỏ Viêm Dương Thạch của Ngọc Lam Thành mà liên tục tấn công Art. Mỗi lần Art đều nhịn xuống mà bảo vệ tâm huyết của Gia gia, nhưng hôm nay cả hai tên kia liên thủ khiến hắn có chút bất lực, chỉ là không nghĩ, ngay khi cận kề cửa tử, người tỷ tỷ từ bé chưa từng gặp mặt của hắn lại xuất hiện bảo hộ cho hắn, có lẽ, suốt cả cuộc đời của hắn, mãi mãi sẽ không quên bóng lưng hồng y mảnh khảnh đã che chở cho hắn ngày hôm nay.

- Đệ nói mẹ về lại tộc ngoại? - Orm Kornnaphat nhăn mặt - Là người đi đâu?

- Đệ không biết.. - Art lắc đầu - Cha không nói với đệ..

- Lingling, tỷ biết phải không? - Orm Kornnaphat quay sang bạch y đang nhàn nhã uống trà hỏi

- Ta biết! - Lingling Kwong gật đầu

- Vậy tỷ đưa ta đi tìm cha mẹ được không? - Orm Kornnaphat hỏi Lingling Kwong

- Xin Lingling tỷ tỷ đưa ta đi tìm cha mẹ! - Art lại trịnh trọng hơn, hắn lập tức đối với Lingling Kwong quỳ rạp cầu xin, người ta nói đầu gối nam nhân có vàng, hắn không quỳ trước đám người kia xin tha mạng lại có thể quỳ trước nàng xin tìm cha mẹ, chứng tỏ nam nhân này lòng đầy khí khái.

Art nhìn Lingling Kwong đôi mắt sáng rực, qua lời của Orm Kornnaphat thì Lingling Kwong là phối ngẫu của nàng, hắn là nam nhân, nhưng chưa từng để ý thế tục, đại tỷ của hắn là nữ nhân, Lingling Kwong cũng là nữ nhân, nữ nhân yêu nữ nhân đối với hắn không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa gì, hắn chỉ cần người thân của hắn vui vẻ là đủ, mọi thứ khác, hắn sẽ gánh vác trên đôi vai này, cho dù hắn không đủ lực, thì máu chảy đầu rơi hắn cũng sẽ làm.

- Ngươi quá yếu để đến đó! - Lingling Kwong lạnh nhạt nhìn Art

- Ta biết ta yếu! Nhưng ta sẽ không lùi bước! - Art kiên định nói

- Ta hỏi ngươi, ngươi không ngạc nhiên khi tỷ tỷ ngươi nói ta là người nàng ấy yêu sao? - Lingling Kwong nhướng mày hỏi

- Có ngạc nhiên nhưng không ý kiến! - Art không chớp mắt nhìn Lingling Kwong - Bởi vì, đối với ta, chỉ cần là người tỷ tỷ chọn, dù là trư là cẩu ta đều sẽ chấp nhận!

- Ngươi bảo ta là heo là chó à? - Lingling Kwong gằn giọng

- Ách.. không phải ..không phải - Art nhận ra hắn có chút lỡ lời - Heo chó nào mà xinh đẹp như tỷ được chứ.. ta chỉ là ví dụ thôi!

- Ta lại hỏi ngươi, ngươi vì sao không chạy? Không lẽ ngươi không biết đạo lý giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt? - Lingling Kwong bỏ qua vấn đề heo chó hỏi tiếp

- Ta hiểu đạo lý đó, nhưng nếu hôm nay ta vì tham sống sợ chết mà bỏ chạy, ta mãi mãi sẽ ám ảnh sự hèn nhát! Ta thà làm ngọc nát, quyết không làm ngói lành! - Art gằn từng chữ thể hiện ý niệm của bản thân

- Ngày mai nếu ngươi có thể mang yêu đan của Ám Nhiên Kim Hùng về cho ta, ta sẽ đưa ngươi đi tìm cha mẹ ngươi! - Lingling Kwong nhếch môi đứng dậy - Phải nhớ, không được có ai giúp đỡ!

- Được! - Art đứng dậy nhìn Lingling Kwong sau đó cúi đầu chào Orm Kornnaphat và Lingling Kwong rời đi

- Tỷ định làm gì vậy? - Orm Kornnaphat thản nhiên cầm ly trà của Lingling Kwong đã uống qua nhấp một ngụm bộ dáng xem kịch vui

- Nàng không lo lắng cho đệ đệ nàng sao? - Lingling Kwong nheo nheo mắt nhìn Orm Kornnaphat đầy ý cười

- Không! - Orm Kornnaphat nhún vai - Ta biết tỷ không hại đệ ấy!

- Vì sao chắc chắn vậy?

- Muốn đệ ấy chết thì tỷ chỉ cần dùng ý niệm thôi, cần gì bày nhiều trò như vậy? - Orm Kornnaphat buông ly trà xuống đưa mặt lại gần Lingling Kwong

- Đó là Ám Nhiên Kim Hùng đấy! Phải là một ấn Tông mới có thể tay đôi với nó được! Art chỉ là một Ấn Sư thôi! - Lingling Kwong tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở

- Ta tin tưởng đệ ấy biết phải làm gì! Chờ đệ ấy mang yêu đan về là được rồi! - Orm Kornnaphat cười cười

- Là tin đệ đệ của nàng.. - Lingling Kwong đưa mặt đến gần Orm Kornnaphat - .. hay là tin ta?

- Cả hai! - Orm Kornnaphat nhanh chóng tiến đến hôn lên môi Lingling Kwong một cái thật kêu, sau đó tinh nghịch lui lại - Ta muốn đi dạo Ngọc Lam Thành một chút, tỷ có đi không?

- Được! Chúng ta đi! - Lingling Kwong nắm lấy tay Orm Kornnaphat bước ra khỏi phòng.

Trời đêm đầy sao, Orm Kornnaphat dựa trên vai Lingling Kwong ngồi trên tháp Thành chủ ngắm trăng và sao, tận hưởng thế giới của hai nàng. Bên dưới kia mỗi người một ý nghĩ cho ngày mai, chỉ có duy nhất hai nàng là tâm trí dành hết cho hiện tại, bởi vì, ngày mai, trời có sập xuống cả hai nàng cũng sẽ cùng nhau chống đỡ.

END CHAP 14

Chương trước Chương tiếp
Loading...