LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)
PTNGBPN 38
Lingling Kwong tỉnh dậy là chuyện của hơn một tháng sau, khi nàng tỉnh lại bên người hoàn toàn trống rỗng, Lingling Kwong nặng nề bước xuống giường tìm kiếm thân ảnh mảnh khảnh rực rỡ trong hồng y kia- Chủ tử người tỉnh rồi! - Rin nhanh chóng đỡ lấy thân thể lảo đảo của Lingling Kwong- Nàng ấy đâu? - Lingling Kwong giọng khàn đặc cất tiếng hỏiRin im lặng không đáp, hay nói đúng hơn là nàng không dám đáp lời Lingling Kwong- Ta hỏi nàng ấy đâu? - Lingling Kwong nhăn mặt trở nên nóng nảy, nắm lấy vai Rin siết chặtRin quay đi không dám nhìn Lingling Kwong vẫn không mở lời- Khốn kiếp, ta hỏi nàng ấy đâu rồi? - Lingling Kwong gầm lên, phẫn nộ tột điểm cả người run rẩy- Chủ tử.. - Đồng Lão từ ngoài đi vào lên tiếng - Người bình tĩnh lại đi! Lingling Kwong buông Rin ra bước vội đến chỗ Đồng Lão dù chân nàng dường như không còn sức lực mấy- Nói cho ta biết, nàng ấy như thế nào? - Lingling Kwong nhìn Đồng Lão, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ cùng bi thương- Rin, đưa chủ tử đến đó đi! - Đồng Lão cúi đầu khẽ nóiRin cắn răng nhịn lại sự nhức nhối trong lòng gật đầu hóa thành chân thân để Lingling Kwong ngồi lên Mộc Long bay thẳng đến một góc của Cấm Địa, nếu là thường ngày Lingling Kwong hoàn toàn có thể tự di chuyển, nhưng lúc này trong người nàng không còn lực lượng của Viễn Cổ Chi Khí, muốn đến nơi này phải mất đến ba ngày, Lingling Kwong ngồi trên Mộc Long đáy lòng như lửa đốt, Orm Kornnaphat rốt cuộc như thế nào mà Rin lại phản ứng như vậy.Mộc Long đáp xuống trước một động phủ được hàn băng bao phủ, Lingling Kwong bước xuống, Rin cũng lắc mình trở lại nhân dạng, nàng lấy ra một cái áo khoác khoác lên người Lingling Kwong, đồng thời vận khí bao bọc lấy chủ tử của nàng, bởi vì Lingling Kwong lúc này chẳng khác gì một người thường, nàng có thể tỉnh lại chính là nhờ một tia Thiên Đạo Chi Khí mà năm xưa cả tộc Viễn Cổ đánh đổi nguyên thần cho nàng.Lingling Kwong chầm chậm bước vào bên trong, đập vào mắt nàng là Pey, Ace cùng với Tiểu Lân đang gia trì một trận pháp, ngay khi Rin bước vào, cũng nhanh chóng gia nhập vận khí truyền vào. Lingling Kwong bước từng bước, nàng cảm giác như đang bước trên núi đao, cả người đau đớn vì hàn khí xâm nhập, nhưng đôi mắt nâu thăm thẳm đó vừa bắt gọn một thân ảnh, toàn thân Lingling Kwong chấn động, tâm trí nàng như mị đi, nước mắt rơi từng giọt trên gò má tái nhợt kia, nàng bước vội đến bên cạnh băng tỏa, nơi đó, một tiểu hồ ly lông trắng muốt lấp lánh ánh bạc đang nằm như say giấc, mắt nhắm nghiền, Lingling Kwong đưa mắt nhìn xuống, chín chiếc đuôi chỉ còn lại tám, nơi đó máu vẫn chưa ngừng chảy, là tứ linh dùng trận pháp để đóng băng vết cắt tránh cho máu tiếp tục chảy ra.Lingling Kwong cắn môi đến bật máu, tia thiên đạo chi khí trước khi nàng ngất đi chỉ có thể tạm thời cầm máu không thể khiến vết thương ngừng xuất huyết, cách đây hơn bảy ngày máu lại chảy ra, Đồng Lão đã vẽ trận pháp để Long, Quy, Phụng dùng lực lượng truyền cho Huyễn Lân Thú rồi tiểu Lân lại trích xuất được Hỗn Độn Chi Khí mà rót vào người của Tiểu Hồ Ly để nhanh chóng làm lành vết thương, vì dù sao, Huyễn Lân Thú cũng là khế ước thú của Cửu Vĩ Thiên Hồ.Lingling Kwong đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu hồ ly, trái tim đau nhức, linh hồn như muốn vỡ vụn, đôi mắt xinh đẹp kia nhắm nghiền không mở ra nhìn nàng, Lingling Kwong cảm nhận ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn- Nàng.. tỉnh lại đi.. - Lingling Kwong run rẩy - Ta xin nàng.. tiểu Orm .. Tứ Linh nhìn Lingling Kwong đáy lòng cũng đầy đau xót, một tồn tại cao cao tại thượng lúc này lại yếu đuối vô lực, tựa hồ như 8 kiếp kia, Lingling Kwong cũng bất lực khẩn cầu Orm Kornnaphat tỉnh lại- Tiểu Orm.. ta xin nàng.. - Lingling Kwong gục đầu xuống ôm lấy tiểu Hồ ly mà nức nởLingling Kwong ngẩng lên, đưa tay chạm vào chiếc đuôi đã bị cắt mất của Orm Kornnaphat, một giọt tinh huyết bám lên ngón tay nàng, Lingling Kwong run rẩy, Orm Kornnaphat đã suy yếu đến mức về lại chân thân nhỏ như thế này, nếu không thể cầm máu, nữ nhân kia chắc chắn phải đi đến hoàng tuyền, Lingling Kwong nhìn giọt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay, trái tim hung hăng đau đớn, nàng đã không còn Viễn cổ chi khí, bản thân đang chỉ còn một hơi tàn nhờ vào Thiên Đạo chi khí, làm cách nào nàng có thể cứu Orm Kornnaphat, làm cách nào nàng mới có thể giúp nữ tử mà nàng yêu một lần nữa mở mắt nhìn nàng, gọi nàng hai tiếng "tỷ tỷ" đây?Lingling Kwong lần đầu tiên cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, nàng hận bản thân tự cho rằng mình thông minh, tính toán cả thảy, lại chưa từng tính đến việc Orm Kornnaphat sẽ vì nàng mà rơi vào tình cảnh này, Lingling Kwong nhìn tiểu Hồ ly, càng nhìn, cảm giác phẫn hận bản thân nàng càng tăng lên, môi bị cắn bật máu chảy xuống khiến Tứ Linh hốt hoảng- Chủ tử.. - Đồng Lão vừa đến thấy một cảnh này liền đến khuyên ngăn- Là lỗi của ta.. - Lingling Kwong thì thầm - Chính là lỗi của ta..- Không phải.. người đừng tự trách.. - Đồng Lão xót xa- Nàng ấy luôn phải vì ta mà chịu thương tổn.. - Lingling Kwong đau đớn tột cùng, đôi mắt của nàng càng lúc càng tối lại - .. chính vì ta... tiểu Orm mới phải đau đớn như vậy..- Chủ tử, người phải tỉnh táo lại! - Đồng Lão nhận ra Lingling Kwong đang phẫn uất - Chủ tử! - Tại sao ta phải vì nhân gian này mà diệt trừ Ác thần? - Lingling Kwong rơi nước mắt, nhưng giọng nói lại có chút cay nghiệt - Tại sao ta phải vì nhân gian này mà khiến nữ nhân ta yêu tẫn mạng?- Chủ tử! Người phải bình tĩnh! - Đồng Lão sợ hãi, Lingling Kwong đang có dấu hiệu đọa ma rồi- Nếu nàng ấy đã không thể tỉnh lại.. - Lingling Kwong dường như không nghe được lời nào của Đồng Lão nữa, khí tức xung quanh nàng từ từ bùng phát lên, đôi mắt nàng cũng từ từ chuyển sang màu đỏ rực, ấn kí phượng hoàng trên trán hiện lên từ từ nhuốm thành màu đen kì dị - .. vậy thì cả nhân gian này bồi theo nàng ấy đi! Dứt câu, đôi mắt Lingling Kwong trừng lớn, một làn sóng xung kích lấy Lingling Kwong làm trung tâm bùng phát ra làm chấn động toàn bộ Đại vị diện, Lingling Kwong liếc nhìn xung quanh, một đôi mắt đỏ thẫm vô hồn khiến Đồng Lão cùng Tứ Linh rợn cả sống lưng, Lingling Kwong ngồi cạnh Orm Kornnaphat, tay vuốt ve bộ lông trắng muốt kia, nhoẻn miệng cười nhạt- Ta sẽ mang huyết nhục của cả nhân thế để về đúc lại đuôi cho nàng! - Lingling Kwong cười thập phần hung ác- Chủ tử, người tỉnh táo lại đi, tiểu thư không muốn thấy người như thế này đâu! - Đồng Lão căng thẳng nhìn Lingling Kwong- Đồng Lão! - Lingling Kwong đứng dậy nâng tay, trên bàn tay mảnh khảnh lúc này đang hằn lên từng đường vân hắc ám - Ta không muốn lão là kẻ đầu tiên phải thí huyết cho nàng ấy đâu, tránh ra! - Lão không để chủ tử đọa ma đâu! Đồng Lão nói rồi liền vận khí bao lấy toàn bộ động phủ lập thành một lớp kết giới, Lão biết được, chỉ cần để tay Lingling Kwong dính máu, nàng sẽ mãi mãi sa vào ác đạo không bao giờ có thể quay đầu, lão biết lực lượng của Lingling Kwong đã tiêu biến, lúc này chính là do lực lượng của Thiên Đạo trong cơ thể Lingling Kwong khiến nàng có khí lực, vì vậy, Đồng lão chỉ hy vọng có thể cầm cự đến khi tia Thiên Đạo chi khí kia cạn kiệt, Lingling Kwong sẽ lại ngất đi mà không gây ra họa lớn, chỉ cần Lingling Kwong ngất đi, lão sẽ tạm thời phong ấn Lingling Kwong, rồi mới tìm cách.Lingling Kwong cười nhạt nhìn lớp kết giới xung quanh, nàng không còn Viễn Cổ Chi Khí, nhưng một tia Thiên Đạo trong người vẫn khiến cho nàng đủ khả năng huyết tẩy Vạn Thiên này, Lingling Kwong hừ lạnh, nàng phất tay, hắc hỏa diễm xuất hiện thiêu rụi toàn bộ kết giới của Đồng Lão, khiến Lão bị thương lui lại phun ra ngụm máu- Đồng Lão! - Tứ Linh đồng thanh la lên, cau mày nhìn Lingling KwongBọn họ không thể viện trợ, trận pháp đang xoay chuyển, lúc nãy Rin rời đi đã khiến máu Orm Kornnaphat chảy ra lại, nếu lúc này đứng dậy, hoàn toàn sẽ không thể giữ lại vết thương đang hở kia, tiểu thư của bọn họ sẽ cạn máu mà tử, nhưng nếu không làm gì, thì chủ tử của họ chắc chắn sẽ đọa ma, một khi Lingling Kwong đọa ma, chỉ trừ khi Orm Kornnaphat tỉnh lại, nếu không, sợ rằng nhân gian họa kiếp còn kinh khủng hơn Chân Ác Thần giáng thế.Lingling Kwong nhìn Đồng Lão té ngã trước mặt, lại nhìn Tứ Linh không thể ra tay cản nàng, liền cười lạnh, phất tay áo muốn bước đi, thế nhưng lúc này trong thức hải nàng lại biến chuyển. Lingling Kwong choáng váng nàng đột nhiên bất động, trước mắt cũng một mảng mờ mịt, chớp mắt một cái nàng liền ở trong thức hải của chính nàng, Lingling Kwong nhíu mày.- Kẻ nào? - Giọng Lingling Kwong lạnh băng, có ai đó đã giở trò với thức hải của nàng, kéo tâm thức của nàng vào trong này- Dám gằn giọng với ta? - Một giọng trong trẻo vang lên khiến Lingling Kwong im bặt- Ta... không dám.. - Lingling Kwong mím môi nhìn phía xa xa trong thức hải của nàng, một thiếu nữ chân trần đang lăng không bước đến, đôi mắt hổ phách đang trừng trừng nhìn nàng, khiến Lingling Kwong đã đọa ma rồi nhưng vẫn thấy áp lực- Đọa ma rồi? - Nữ nhân đi chân trần khoác hồng y bước đến trước mặt Lingling Kwong nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm kia giọng hoàn toàn không vui Lingling Kwong mím môi không đáp- Ta biết ngay nữ nhân ngốc nghếch này sẽ nổi điên khi tỉnh lại mà! - Nữ tử kia nhìn chằm chằm Lingling Kwong - Tiểu Orm.. ta.. - Lingling Kwong cuối cùng cũng lên tiếng gọi khẽ- Tỷ như thế nào? - Orm Kornnaphat cười như không cười nhìn Lingling Kwong - Chiến với Chân Ác Thần vì để tỷ không nhập ma, bây giờ lại vẫn tự mình đọa ma, tỷ muốn ta tức chết sao?- Không .. không có.. - Lingling Kwong xua xua tay- Hừ! Nếu không phải tính trước tỷ sẽ đọa ma mà để lại một tia thần thức khi bóc tách Viễn Cổ chi khí ra khỏi tỷ thì ta cũng không biết được hình dáng lúc tỷ đọa ma lại xấu như thế này! - Orm Kornnaphat giọng khinh khỉnh- Ta vẫn vậy... không có xấu mà... - Lingling Kwong lí nhí đáp lại, tại sao nàng đã đọa ma rồi nhưng vẫn sợ Orm Kornnaphat như vậy, đây chính là thê nô trong truyền thuyết sao- Lại chẳng thơm nữa! - Orm Kornnaphat đưa mũi ngửi ngửi sau đó nhăn mặtLingling Kwong im lặng không đáp lại, khí tức của hắc ám sẽ có mùi tanh tưởi, nếu tưới tắm bởi huyết nhục sẽ càng tanh nồng hơn- Lingling Kwong! Ta không thích con người hiện tại của tỷ, đây không phải nữ nhân mà ta yêu! - Orm Kornnaphat đứng thẳng nhìn Lingling Kwong lạnh lùng nói- Ta mặc kệ, dù như thế nào ta vẫn phải khiến nàng tỉnh lại! - Lingling Kwong hiểu được nàng đang đối diện với tia thần thức của Orm Kornnaphat- Ta muốn một Lingling Kwong tâm chứa đựng cả thiên hạ nhưng chỉ thuộc về ta, ta không cần một Lingling Kwong vì ta lại trở thành dáng vẻ mà tỷ ghét nhất! - Orm Kornnaphat nâng tay đưa lên trước mặt Lingling Kwong - Quay trở lại đi! - Không muốn! - Lingling Kwong ương ngạnh- Im miệng! Ta nói như thế nào thì là như thế đó! Cấm cãi! - Orm Kornnaphat gằn giọng, trừng mắt nhìn Lingling Kwong khiến nữ nhân kia im bặtOrm Kornnaphat co ngón tay đặt trước trán của Lingling Kwong, nhìn nữ nhân kia đột nhiên nàng nở một nụ cười- Ta tin tỷ sẽ có cách cứu ta! Vậy nên... ta sẽ chờ tỷ, tỷ tỷ! - Orm Kornnaphat cười ngọt ngào- Orm... Ngay khi Lingling Kwong lên tiếng gọi thì ngón tay thon dài đang co kia cũng duỗi thẳng chạm vào trán của Lingling Kwong tạo nên một tiếng vang khẽ trong không gian"Chóc!"Lingling Kwong bị Orm Kornnaphat búng trán văng ra khỏi thức hải của nàng, giật mình tỉnh lại, toàn bộ khí tức hắc ám đều tiêu biến, cả người lần nữa vô lực ngồi xuống băng tỏa, nàng quay đầu nhìn tiểu hồ ly đang hôn mê, thở dài, nữ nhân của nàng thật sự rất thông minh, biết rằng Lingling Kwong sẽ vì quan tâm mà hóa loạn, vì đau đớn khi Orm Kornnaphat gặp nạn mà sinh ác niệm, nên đã để lại một tia thần thức trong thức hải của Lingling Kwong nhằm đánh thức nàng khi nàng đọa ma, đây chính là chiêu mà Lingling Kwong đã từng dùng khi dùng thần thức của nàng điều khiển Orm Kornnaphat giết nàng ở kiếp sống kia, lần này lại để Orm Kornnaphat đáp trả, nữ nhân kia thật sự biết dùng chiêu của người trả lại cho người mà.- Chủ.. tử? - Đồng Lão e dè gọi Lingling Kwong thăm dò- Lão không sao chứ? - Lingling Kwong quay sang nhìn Đồng Lão, khuôn mặt đầy tự trách - Ta xin lỗi! - Không sao, Lão không sao, chủ tử bình an là tốt rồi! - Đồng Lão rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống vận khí chữa thươngLingling Kwong nhìn năm người trước mặt sau đó lại nhìn Orm Kornnaphat đang trong hình dạng hồ ly khẽ thở dài, trong lòng bắt đầu suy tính, nàng nhắm mắt nhập định bắt đầu tìm kiếm cách thức cứu chữa cho Orm Kornnaphat, thời gian cứ thế trôi qua, hơn một canh giờ sau Lingling Kwong mở mắt, ý cười dâng lên.- Chủ tử? - Pey nhận ra biến hóa của Lingling Kwong liền lên tiếng- Các ngươi ngừng lại đi, Hỗn Độn Chi Khí từ Tiểu Lân chiết xuất không đủ cho nàng ấy đâu! - Lingling Kwong nhẹ giọng - Nhưng mà.. - Ace ngập ngừng- Ta sẽ đưa nàng ấy đến nơi có Hỗn Độn Chi Khí! - Lingling Kwong phất tay đứng dậy- Nhưng lực lượng của người.. - Rin lo lắng- Vậy nên các ngươi ngừng lại đi, ta sẽ dùng nửa sợi Thiên Đạo Chi Khí để tạm cầm máu cho nàng ấy! - Lingling Kwong kết ấn- Không được! Chủ tử! Nếu người dùng hết Thiên Đạo Chi Khí thì người sẽ vong mạng đó! - Pey hốt hoảng- Chỉ nửa sợi thôi, ta có cách phục hồi nó! Lingling Kwong mặc kệ khuyên ngăn liền kết thủ ấn rút ra nửa sợi khí tức sau đó buộc lại ở đầu vết thương trên đuôi đang chảy máu của tiểu hồ ly, sắc mặt Lingling Kwong lập tức tái nhợt, nhưng nàng cố gắng đứng vững - Thu tay đi! Theo ta! - Lingling Kwong cắn răng nhịn lại cảm giác suy yếu, nhìn tiểu hồ ly một cái sau đó bước ra khỏi động phủ theo sau là năm người Đồng Lão- Đại nhân, người muốn làm gì? - Huyễn Lân Thú lên tiếng hỏi- Gọi lôi kiếp! - Lingling Kwong bước đến ranh giới thời không của cấm địa nói một câu khiến cả đám người chấn động còn hơn thiên lôi giáng kiếp- Người.. người sao lại muốn gọi ra lôi kiếp? - Ace lắp bắp, Lingling Kwong tự nhiên sao lại muốn bị sét đánh vậy- Lôi kiếp của Thiên Đạo Pháp Tắc chứa đựng thứ gì? - Lingling Kwong liếc mắt nhìn đám người phía sau- Thiên đạo chi khí? - Một đám đồng thanh đáp lời- Phải! Vậy nên ta chỉ cần xé kết giới giáng thế ở các vị diện thấp hơn, sẽ phạm phải pháp tắc, tự nhiên lôi kiếp sẽ đến, chỉ cần hấp thụ đủ, một tia khí tức này sẽ tự động sinh sôi! - Lingling Kwong nhàn nhạt nói- Không được! Dù chủ tử có cường hãn như thế nào nhưng như vậy nhục thân của người sẽ không thể chịu được mà tan nát mất! - Rin nhăn mặt- Vậy nên phải cần có các ngươi! - Lingling Kwong nhìn đám người Rin rồi nói - Sử dụng bí pháp của Tứ Tượng Tứ Linh Trận để giữ cho nhục thân của ta không bị tan biến là được! - Nhưng đau đớn người vẫn sẽ lãnh đủ! - Huyễn Lân Thú nhăn mặt- Chỉ cần có thể khiến nàng ấy tỉnh lại, chút đau đớn đó chẳng là gì cả! - Lingling Kwong kiên định lên tiếngSau đó nàng không chờ đám người Tứ Linh phản ứng, lập tức bước qua đoạn không gian vặn vẹo trước mắt đến một tiểu vị diện, ngay lập tức đám người Tứ Linh bước theo sau, Đồng Lão ở lại để trông chừng cấm địa cùng Orm Kornnaphat chỉ có thể đứng yên chờ đợi.Năm người thuộc đại vị diện tiến vào tiểu thế giới, ngay lập tức thiên đạo pháp tắc giáng xuống, lôi kiếp vần vũ trên đầu ngay khi Lingling Kwong vừa đặt chân chạm xuống mặt đất, một tiếng kinh thiên động địa vang lên làm rung chuyển thiên địa xung quanh, Lingling Kwong không né tránh, không phản kháng, nàng đứng yên, chịu đựng tia lôi điện đánh thẳng xuống người nàng, ngay lập tức Lingling Kwong phun ra một ngụm máu, nàng lại nâng tay lau đi, ngước mắt nhìn đám lôi vân trên đầu, nàng cười nhạt- Tôm tép! - Lingling Kwong khinh khỉnh Lại tương tự Orm Kornnaphat trước kia, nàng trực tiếp chọc giận lôi uy, liên tiếp từng đợt lôi kiếp giáng xuống, Lingling Kwong cắn răng chịu đựng, bên ngoài Tứ Linh chỉ biết rót lực lượng duy trì trận pháp để nhục thân của Lingling Kwong không bị đánh nát, mọi thứ xé rách trong thân thể khiến Lingling Kwong chỉ biết gồng mình hứng chịu, nàng không thể từ bỏ, nàng cần ít nhất phải hai tia thiên đạo chi khí mới có thể đưa Orm Kornnaphat đến nơi đó.Từng đợt lôi điện vang rền, bóng dáng mảnh khảnh đứng giữa thiên địa thách thức lôi uy, vì nữ nhân mà nàng yêu chịu đựng sự rèn dũa của Thiên Địa.Cứ như vậy, đúng 7 ngày 7 đêm, Lingling Kwong rong ruổi qua tất cả các tiểu thế giới, chịu đựng sự đau đớn của nhục thân nhưng chưa từng hé răng kêu lên một lần, cuối cùng, nàng cũng đã kết được tia thiên đạo chi khí thứ 2. Lingling Kwong mỉm cười hài lòng, nàng không chờ đợi, mặc kệ sự mệt mỏi trong tâm thức, Lingling Kwong nhanh chóng quay lại Cấm địa, nàng ôm lấy Orm Kornnaphat, cười dịu dàng, không nói thêm gì, trực tiếp rời đi. Tứ Linh cùng Đồng Lão cũng không lên tiếng, bởi vì bọn họ biết đối với Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat từng thời khắc đều quý giá, đám người lại về lại vị trí của chính mình trên cấm địa mà chờ đợi, chờ đợi lần nữa, hồng y cùng bạch y sẽ lại xuất hiện soi rọi nhân gian.Lingling Kwong ôm Orm Kornnaphat đi thẳng đến mảng thiên địa nơi mà Lingling Kwong lần đầu gặp Orm Kornnaphat, nàng đứng bên ngoài nhìn một cái sau đó bước tới đi xuyên qua kết giới mà ngày xưa nàng đã lập nên để che chắn ngụy trang cho nơi này, bởi vì kết giới được tạo bởi Viễn cổ chi khí nên Lingling Kwong mới phải liều mạng có được hai tia Thiên đạo chi khí để bước qua được kết giới. Nàng vận khí lao đi như một mũi tên vào sâu bên trong, cho đến một nơi quen thuộc mới ngừng lại. Lingling Kwong nhìn xung quanh, đáy mắt tràn đầy vui mừng, đúng như nàng đoán, nơi Orm Kornnaphat hiện thế ngày xưa sẽ ngập tràn hỗn độn chi khí, sau một khoảng thời gian không đến đây, hỗn độn chi khí ngày càng nồng đậm tinh thuần do Tiểu Hồ Ly đã không còn trú ngụ hấp thu nữa, nên cứ thế mà khí tức sinh ra ngày càng nhiều. Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat bước vào một động phủ ngay trung tâm, sau đó nhanh chóng bố trí trận pháp, để luân chuyển khí tức chảy vào bên trong, Lingling Kwong phất tay một tấm ngọc thạch xuất hiện, nàng đặt tiểu hồ ly lên đó, sau đó lại kết ấn bố trận, Hỗn độn chi khí nhanh chóng tràn vào xoay quanh thân hình mềm mại của tiểu hồ ly, nơi vết thương kia từ từ ngừng chảy máu, liền lại.Lingling Kwong thở dốc, nàng ngồi gục bên cạnh Tiểu hồ ly, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười nhạt, sau đó trước mắt nhòe dần, Lingling Kwong ngất lịm bên cạnh thân ảnh trắng muốt kia, trên môi nụ cười chưa tắt đi, Lingling Kwong cuối cùng cũng có thể khiến Orm Kornnaphat quay trở lại bên cạnh nàng, có thể lần nữa nghe Orm Kornnaphat gọi nàng là tỷ tỷ...Nơi cấm địa sâu thẳm đầy hỗn độn chi khí, mặt trời lên rồi lại lặn, một vòng lặp đi lặp lại không biết qua bao nhiêu lần, giữa động phủ ngập tràn khí tức nguyên sơ kia một bạch y nữ tử mắt nhắm nghiền, không biết nàng đã bất tỉnh bao nhiêu lâu nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bên cạnh nàng là một thân ảnh hồ ly trắng muốt, phía đuôi của nó nhìn rất rõ có chín chiếc, tám chiếc nguyên vẹn, còn một chiếc đang từ từ trở về hình dạng ban đầu, tuy rất chậm rãi nhưng rõ ràng đang phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Rồi thời gian lại tiếp tục trôi, trên chiếc giường ngọc thạch, một tiểu hồ ly chín đuôi hoàn chỉnh đang yên ổn nằm bên cạnh một nữ tử dung nhan như ngọc, khí tức tràn vào động phủ bắt đầu chậm dần.Lingling Kwong hôn mê từ ngày này qua ngày khác, không còn Viễn Cổ Chi Khí, cơ thể của nàng hiện tại cũng được Hỗn Độn Chi Khí gột rửa vì nàng đã từng cùng Orm Kornnaphat viên phòng, khí tức nguyên sơ giúp cho thiên đạo chi khí trong nàng được củng cố rồi từ từ sinh thêm một sợi, cho đến khi sợi khí tức thứ 3 hình thành, ý thức của Lingling Kwong mới từ từ quay trở lại, nhưng nàng vẫn chưa thể mở nổi mắt, cánh tay lại như có một thứ gì đó đè lên khiến Lingling Kwong có chút tê cứng, nàng lật bàn tay muốn xác định thứ đang đè lên tay nàng.Đột nhiên, mắt Lingling Kwong mở lớn, xúc giác mịn màng từ bàn tay truyền thẳng đến đại não khiến nàng bừng tỉnh, Lingling Kwong quay sang bên cạnh, thứ chờ đợi nàng chính là một đôi mắt hổ phách trong veo đầy ý cười đang ngắm nhìn nàng, dung nhan tinh xảo xinh đẹp, đôi môi trái tim đỏ mọng đang nở một nụ cười đầy hạnh phúc khi đối diện với nàng.- Tỷ tỷ.. Giọng mềm mại của nữ nhân bên cạnh vang lên, Lingling Kwong hoàn toàn tỉnh táo, nàng run rẩy đôi môi, sau đó lại nở một nụ cười đầy mãn nguyện- Tiểu Orm.. nàng đã trở lại rồi.. - Lingling Kwong không giấu được sự xúc động trong giọng nói, nàng quay sang ôm lấy nữ tử nàng yêu vào lòngOrm Kornnaphat cũng đưa tay ôm lấy Lingling Kwong cười ngọt ngào, nàng để Lingling Kwong ôm nàng một lúc lâu sau đó mới khẽ vỗ lưng nữ nhân kia- Tỷ tỷ.. ta không thở được.. - Giọng Orm Kornnaphat đầy mềm mại- Xin lỗi.. ta.. - Lingling Kwong lập tức buông Orm Kornnaphat ra, nàng đã không chú ý mà dùng lực quá nhiều, nhưng khi tách nữ nhân kia ra Lingling Kwong lập tức cứng người, nàng lắp bắp không nói thành câu- Sao vậy..? - Orm Kornnaphat đầy ý cười nhìn đôi mắt nâu thăm thẳm kia đang dấy lên một ngọn lửa nho nhỏLingling Kwong im lặng không đáp, thay vào đó nàng nuốt khan một ngụm khí, trước mắt nàng là một Orm Kornnaphat hoàn toàn không có một mảnh vải che thân vì Orm Kornnaphat vừa mới từ hồ ly chuyển về lại nhân dạng, làn da mịn màng trắng ngần đang khiến đôi mắt của Lingling Kwong muốn đui mù, bàn tay đang đặt lên eo của Orm Kornnaphat truyền lên một xúc cảm đàn hồi đến tan ra làm nàng run rẩy trong lòng, hơi thở có phần nặng nề hơn.Orm Kornnaphat nhìn phản ứng của Lingling Kwong thì rất hài lòng, nữ nhân này hoàn toàn không thể thoát khỏi nàng, Orm Kornnaphat cắn cắn môi, bộ dáng đầy sự câu dẫn, nhướng người tới, nàng kéo gần khoảng cách với đôi môi đang run rẩy kiềm nén kia mà thì thầm - Tỷ tỷ... Lời vừa dứt ra cũng là một nụ hôn tiến đến, Lingling Kwong phủ lên đôi môi của nữ tử mà nàng yêu thương tận xương tủy kia từng cái hôn ngọt ngào, trân quý. Lingling Kwong lật người đặt Orm Kornnaphat dưới thân, nàng khẽ vận khí, toàn bộ xiêm y trên người của nàng cũng biến mất để lại một thân thể ban sơ chạm vào thân thể mềm mại bên dưới, cả hai nàng thở ra đầy mị hoặc, thời khắc này Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat đã chờ đợi hơn trăm năm rồi.Nơi này... chỉ có nàng, chỉ có ta, chỉ có tình yêu của chúng ta tồn tại, chỉ có hơi ấm và sự hòa quyện của nhịp tim, sự đồng điệu của linh hồn.Trên không trung một lần nữa, Tiểu Phượng hoàng cùng Tiểu Hồ ly đang quấn lấy nhau, cùng nhau nhảy múa.END CHAP 38