LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)

PTNGBPN 20



Vạn Thiên Thế Giới trăm ngàn vạn năm về trước chia thành Cửu giới, lần lượt là Hỗn Mang, Thần, Tiên, Nhân, Linh, Huyễn, Yêu, Quỷ, Ma. Đứng đầu là các Đế Tôn lấy hiệu của thế giới mà thành. Tất cả đều cùng nhau tồn tại, không ai thống lĩnh ai, tộc nhân của mỗi thế giới đều có sức mạnh riêng, những tưởng mọi việc sẽ yên bình trôi đi, nhưng đến một ngày, một lời sấm truyền vang vọng trong hư không, vang đến tận cùng ngõ ngách của Cửu đại vị diện.

"Cửu Vĩ Thiên Hồ, Hỗn Độn Chi Thú, vì Cửu giới mà sinh, vì Cửu giới mà diệt!"

Một lời sấm vang vọng khiến tất cả tộc nhân của Cửu giới đều chấn động, Cửu Đế lúc đó gấp rút họp mặt để phán đoán lời sấm truyền. Cuối cùng, tất cả đều cho rằng, Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ khiến Cửu giới diệt vong lập lại một trật tự mới, phân chia lại Cửu đại vị diện. Lúc đó, ngoại trừ Hỗn Mang Đế Tôn, Thần Đế và Nhân Vương đều cho rằng việc Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể không phải là sự hủy diệt mà chỉ là một kỷ nguyên mới của Cửu đại vị diện, còn lại Lục Đế Tôn đều lo ngại sự xuất hiện của Thiên Hồ. Vì vậy, lấy số đông mà áp đảo quyết định sẽ trừ khử Cửu Vĩ Thiên Hồ ngay khi nó xuất thế, từ đó, Cửu giới xem Cửu Vĩ như là kẻ thù chung.

Từ khi lời sấm truyền vang vọng và số phận của Cửu Vĩ Thiên Hồ được quyết định bởi Lục Đế Tôn, trải qua thêm ngàn vạn năm vẫn chưa thấy Thiên Hồ xuất thế, nhưng lời truyền thừa cho các tộc nhân đều trải qua từng ấy năm, cho đến ngàn vạn năm trước, bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động...

Lingling Kwong, Trưởng công chúa của Hỗn Mang Giới, nàng là đại nhân vật không chỉ tại Hỗn Mang mà còn vang danh trong cửu giới. Ngày Lingling Kwong xuất thế, dị tượng vang vọng khắp cửu giới, cửu thải lôi vân đánh ra 9981 lần mới ngừng lại khiến tất cả Đế vị của tám giới còn lại đều phải đích thân đến chúc mừng Hỗn Mang Đế Tôn, sau khi quay về trong lòng đều có tính toán riêng, chỉ cần đến khi trưởng thành, Lingling Kwong có thể hóa hiện chân thân Cửu tầng, nàng sẽ chính thức trở thành nữ nhân tôn quý nhất Cửu giới, là người mà tất cả các Thái Tử của các vị diện đều mong muốn có được nàng.

Trong Cửu giới, số chín là lớn nhất, tất cả đều tu luyện sao cho chân thân đạt đến Cửu tầng, Chân thân cửu tầng sẽ có chín cái đầu, hoặc cánh, hoặc tay... miễn là số lượng các chi trên cơ thể đủ chín là viên mãn, vậy nên khi tiến càng gần đến chín càng mạnh mẽ. Tỷ như Hỗn Mang Đế Tôn chân thân là Thất Đầu Hỗn Long, bảy đầu rồng tượng trưng cho bảy nguyên tố Kim, Mộc, Thổ, Thủy, Hỏa, Âm, Dương, nếu tiếp tục tu luyện được hai đầu cuối cùng sẽ chi phối luôn không gian và thời gian, sức mạnh đứng đầu Cửu giới. Tiếp đến là Thần Đế, Thiên Sứ Lục Vũ, thiên sứ sáu cánh. Chỉ riêng Ma giới, Ma tôn đời đời chỉ là Hắc xà tam thủ, vì vậy, Ma tộc đời đời chỉ tìm kiếm cách có thể tấn cấp thành Ma Thần mới có thể trở thành Hắc xà chín đầu.

Lingling Kwong khác với tất cả mọi người ở Cửu giới, từ khi sinh ra nàng không thể hiện chân thân như tộc nhân còn lại mà chỉ mãi mang nhân dạng, tất cả đành phải chờ đợi đến lễ trưởng thành của nàng mới biết được chân thân của nàng là gì. Lingling Kwong tính cách lạnh nhạt, thanh lãnh khó gần, nàng luôn ở một bộ dáng xa cách, từ nhỏ đã không gần người, vừa sinh ra hôm sau đã có bộ dáng của một đứa trẻ 7 tuổi, tự bản thân lựa chọn động phủ xa nhất của Hỗn Mang giới, cạnh nàng chỉ có 3 người hầu cận là Rin, Ace và Pey, là hậu duệ của Tam Thần Thú Long, Phụng, Quy canh giữ bốn phương trời của Vạn Thiên Thế Giới. Thần thú cuối cùng của Tứ Linh là Lân Thú không biết vì sao từ khai sinh đều không tỉnh lại, chỉ ngủ say tại một phương của Hỗn Mang Giới tỏa ra Thanh Khí trấn giữ phương đó.

Ngày Tam Thần Thú cúi đầu trước Lingling Kwong là một khoảnh khắc chấn động Cửu giới, phải biết rằng Tứ Linh từ lúc hiện thế chỉ quan tâm phương vị của chính mình, tuy không mạnh mẽ như các Đế vị nhưng lại mang theo sức mạnh thần thánh đầy uy nghiêm, vậy mà lại hóa nhân dạng quỳ trung thành với một nha đầu chỉ tương đương với nhân loại 7 tuổi, điều đó càng khiến tất cả kỳ vọng về tương lai của Lingling Kwong hơn.

- Chủ tử, hôm nay người có muốn đi đâu không? - Rin nhìn lên cung kính với bạch y nữ tử đang ngồi tựa trên Ngô Đồng Thánh Thụ

- Chắc là đi dạo một chút! - Nữ nhân thả người đáp xuống đất

Lingling Kwong năm nay tương đương với nhân loại 15 tuổi nhưng lúc này nàng đã mang rõ nét đẹp như thiên tiên, thanh lãnh cao quý, khuôn mặt nàng tựa như một bức họa hoàn mỹ, với làn da trắng ngần, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ thông tuệ cùng tia cao ngạo không che giấu, nốt ruồi trên gò má khiến nét đẹp của nàng càng thêm sắc sảo.

Dáng người mảnh mai nhưng không kém phần uyển chuyển, mỗi bước đi nhẹ nhàng như làn gió, mỗi cái nhấc tay hay xoay người đều tỏa ra khí chất cao ngạo mà không thể xâm phạm, mái tóc dài đen nhánh buông xõa tự nhiên, tựa như dòng thác chảy xuống ngang lưng, nhẹ lay động theo từng bước đi, khiến kẻ khác phải si mê ngắm nhìn bóng lưng bạch y đó.

- Ta sẽ đi một mình! - Lingling Kwong quay sang nhìn Rin đang muốn theo hộ tống nàng

- Vâng thưa chủ tử! - Rin cung kính nhìn bạch y nữ tử biến mất trước mặt

Lingling Kwong lăng không mà đi, nàng thả bước chân lại thấy một mảng thiên địa xa lạ, Lingling Kwong đi vào đó, một vùng rừng rậm đầy tiên khí, nàng chưa từng đến đây, nhưng không hiểu vì sao hôm nay nàng lại vô thức bước vào, Lingling Kwong quay lại phía sau, nơi này có thể ngắm nhìn toàn vẹn cửu giới, tại sao trước giờ nàng chưa từng phát hiện ra nơi này, Lingling Kwong ngẩng đầu nhìn nguyên khí thiên địa vờn vũ, khí tức viễn cổ nồng đậm xung quanh khiến Lingling Kwong thư thái rất nhiều, nàng phát hiện nàng rất thích nơi này, lòng tự nhủ khi rời khỏi sẽ phong ấn nơi này lại sau đó sẽ biến thành động phủ của riêng nàng. Lingling Kwong ở Hỗn Mang Giới, vốn dĩ là nguyên khí đã tinh thuần nhưng vẫn còn lẫn vào ngàn vạn tạp chất cùng dục vọng, tham cầu của Cửu giới khiến nàng khó chịu, nhưng nơi này lại đầy tinh khiết, Lingling Kwong mỉm cười bước vào bên trong.

Lingling Kwong bước thong thả cho đến khi nàng nhận ra hình như nàng đã đi rất sâu vào bên trong, nơi này dường như là trung tâm của mảng thiên địa này, tìm một tảng đá, nàng tùy ý ngồi xuống ngắm nhìn xung quanh, chợt một tiếng động vang lên rất khẽ

- Ai? - Lingling Kwong lạnh giọng quay nhìn về phía phát ra tiếng động, nàng phất tay đánh một đòn về phía đó lại bị nguyên khí thiên địa của nơi này làm tản ra, Lingling Kwong nhướng mày hiếu kỳ, là ai mà có thể khiến thiên địa nguyên khí tự sinh ra linh tính bảo hộ như vậy

Lingling Kwong đầy tò mò bước đến nơi đó, nàng không cảm nhận được sự đe dọa hay nguy hiểm nào từ lúc nãy, vì vậy nàng thoải mái vén đám lá cây ra, từ bên trong một bóng trắng lao tới chỗ nàng khiến nàng loạng choạng bước lui, sau khi đứng vững nhìn lại, đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đang ngước nhìn nàng, Lingling Kwong bất giác mỉm cười, xúc cảm mềm mại đến tan ra khiến nàng không tự chủ được có chút yêu thích.

Đó là một Tiểu Hồ Ly với bộ lông trắng muốt, mượt mà như tuyết đầu mùa, phản chiếu ánh sáng tựa như được dệt từ Nguyệt Tinh, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại toát ra vẻ thanh nhã và thoát tục, khiến người ta không thể rời mắt, đôi mắt to tròn màu hổ phách sâu thẳm, ánh lên sự thông minh, lanh lợi, chín chiếc đuôi nhỏ xinh khẽ đung đưa phía sau, mỗi chiếc đều mềm mại như dải lụa, mang theo một chút ánh sáng bạc lấp lánh, tạo nên sự thần bí khó tả.

- Thật đáng yêu! - Lingling Kwong cười thập phần vui vẻ, nàng đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó yêu thích không rời

Tiểu hồ ly có vẻ cũng yêu thích Lingling Kwong, nó dụi đầu vào cổ nàng, hít lấy hương thơm thanh lãnh của nữ nhân đang ôm lấy nó, nó phát hiện nó rất thích mùi hương này

- Này! Nhột quá! - Lingling Kwong bị Tiểu Hồ Ly cọ cọ nơi cần cổ nhạy cảm khiến nàng thấy nhột nhột liền bật cười ra tiếng sau đó ôm lấy nó tách ra không cho nó cọ nữa

Tiểu Hồ Ly thấy Lingling Kwong không cho nó cọ nữa, đôi mắt long lanh ngấn nước tỏ vẻ ủy khuất khiến trái tim Lingling Kwong mềm ra, thật sự nữ nhân không thể chối từ những con vật nhỏ nhắn đầy lông lại còn mềm mại thế này mà.

- Ngoan nào, ngươi làm ta nhột, không được như vậy nữa! - Lingling Kwong cười cười, ngón tay thanh mảnh nhẹ điểm lên cái mũi hồng hồng ươn ướt của Tiểu Hồ Ly

Nàng bế Tiểu Hồ Ly lên sau đó quay lại tảng đá ngồi xuống, nhìn về xung quanh, phóng ra thần thức dò xét được một lúc liền cau mày

- Ngươi sống ở đây một mình sao?

Lingling Kwong đáy mắt có chút thương cảm nhìn Tiểu hồ ly nàng đang ôm trong lòng chỉ thấy nó gật nhẹ đầu

- Cha mẹ ngươi đâu?

Lingling Kwong lần nữa hỏi, lại thấy Tiểu hồ ly lắc đầu tỏ ý không biết, Lingling Kwong cũng không hiểu vì sao nàng lại có thể hiểu được ý của Tiểu Hồ Ly này, nó như muốn nói cho Lingling Kwong biết, khi nó mở mắt đã thấy ở đây một mình, xung quanh không có ai cả. Nàng nhìn cục bông nhỏ trắng muốt, nhưng sau đó lại nhìn chín cái đuôi nhỏ phe phẩy phía sau, đáy lòng nàng hơi chùn xuống.

- Tiểu Hồ Ly, ngươi có thể thu lại chín cái đuôi của ngươi không? - Lingling Kwong tuy có chút ngờ vực nhưng nàng vẫn chưa dám khẳng định điều gì

Tiểu Hồ Ly nhìn Lingling Kwong, lại nhìn chín chiếc đuôi phía sau của nó, sau đó lắc đầu, nhìn Lingling Kwong khó hiểu, như kiểu tại sao lại phải thu lại đuôi, đuôi của nó đẹp như vậy mà, Lingling Kwong không thích sao, biểu cảm đầy mất mát.

- Không phải là ta không thích, mà bộ dáng của ngươi ra ngoài nếu để người khác bắt gặp sẽ rất nguy hiểm! - Lingling Kwong nhẹ giọng giải thích, nàng chín phần chắc chắn đây chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong lời sấm truyền được lưu truyền ngàn năm kia.

Tất cả đều nói yêu hồ mang tà khí cùng sự hung ác của Hỗn Độn, nhưng Lingling Kwong lại cảm nhận khác, nàng trời sinh nhạy cảm với thiện ác, Lingling Kwong nhìn ra được Tiểu Hồ Ly trước mặt chính là hiện thân của sự thiện lương nhất từ Hỗn Độn mang tới, đôi mắt hổ phách trong veo kia không một tia tạp niệm, thanh thuần đến mức khiến nàng đắm chìm trong đó, Lingling Kwong lần nữa nở nụ cười.

Mà trong đôi mắt của Tiểu Hồ Ly, nữ nhân vận bạch y trước mắt, một bộ dáng không nhiễm bụi trần, nụ cười đầy ngọt ngào dành cho nó khiến nó ngẩn ngơ, Thiên Hồ từ khi xuất thế, đôi mắt nó có thể nhìn thấu tận thế gian, nhưng nó chưa từng thấy thứ gì đẹp đẽ như nụ cười của nữ nhân trước mắt này. Tiểu Hồ Ly lần đầu hiểu được yêu thích là gì, nó yêu thích nụ cười của Lingling Kwong.

- Sao vậy? - Lingling Kwong nhìn Thiên Hồ đang ngẩn ra nhìn nàng, mắt cũng mở to ngạc nhiên nhưng nụ cười vẫn nguyên vẹn

Tiểu Hồ Ly chăm chút nhìn khuôn mặt của Lingling Kwong, đôi mắt biết cười, nốt ruồi bên má sống động xinh đẹp, nó vô thức nhấc bàn chân nhỏ nhắn bước nhẹ về phía trước, mũi hồng hồng của nó tiến đến chạm lên gò má của Lingling Kwong, chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nó khẽ đưa ra liếm nhẹ nhàng lên nốt ruồi đó, sau đó lui lại, đôi mắt đầy hài lòng nhìn Lingling Kwong.

Lingling Kwong cứng đơ người nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ trước mắt, nàng không nghĩ nó lại làm ra hành động như thể hôn lên nốt ruồi của nàng, sau đó nàng lại phì cười.

- Tiểu Hồ Ly, sau này không được làm như vậy với người khác biết không? - Lingling Kwong cười cười dặn dò

Ý nàng là không được làm như vậy với cả nàng và cả người khác, nhưng Tiểu Hồ Ly lại hiểu rằng nàng dặn nó không được làm như vậy với người khác, chỉ được làm như vậy với Lingling Kwong, liền vui vẻ gật đầu chấp thuận.

- Được rồi, ta phải quay về, ngày mai sẽ đến thăm ngươi! - Lingling Kwong ngẩng lên nhìn trời, sau đó đứng dậy, vuốt ve đầu của Tiểu Hồ Ly cười với nó, nhẹ giọng dặn dò - Ngươi phải ở yên đây, không được phép rời khỏi, ngày mai ta sẽ mang đồ ăn ngon đến cho ngươi!

Tiểu Hồ Ly nhìn Lingling Kwong đáy mắt có chút mất mát, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, đứng yên nhìn Lingling Kwong rời đi.

Lingling Kwong bước ra khỏi cánh rừng liền thủ ấn lập một lớp kết giới sau đó phủ thêm một lớp cấm chế che đậy sự tồn tại của nơi này, Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn còn là ấu thú, nếu để người khác phát hiện, nó chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi cái chết, mà nàng, Lingling Kwong luôn tin tưởng cảm giác của bản thân, trái tim nàng nói cho nàng biết, Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải Tà Thú mà là Thần Thú, lý do vì sao lời truyền thừa lại biến nó thành Tà Thú thì Lingling Kwong không biết và nàng cũng không quan tâm, giữa nàng với Thiên Hồ đã có duyên, thì nàng sẽ bảo hộ nó hoàn hảo lớn lên, dù sao thì.. Lingling Kwong nhìn bàn tay mình, nàng rất thích cảm giác vuốt ve bộ lông mềm mại đó, hơn nữa, cổ nhân thường nói, thiện ác do tâm sinh, đứa trẻ đó nàng sẽ nuôi dạy nó thật tốt để nó trở thành Chân Thiện Thần Thú mà bảo hộ thế gian.

Sau hôm đó, Lingling Kwong sẽ rời khỏi Hỗn Mang giới từ rất sớm đến tối mới về khiến tam thần thú cũng rất thắc mắc, cả Ngô Đồng Thánh Thụ Đồng Lão cũng tò mò, nàng thích nhất là ngồi trên cánh tay của lão, nhưng dạo gần đây nàng ít dành thời gian cho Lão khiến Lão có chút tủi thân cho đến một hôm liền không chịu được càm ràm với Lingling Kwong, kết quả nàng phải nán lại dỗ dành Đồng Lão đến giữa trưa mới rời đi.

Tiểu Hồ Ly nằm cuộn tròn trên tảng đá Lingling Kwong hay ngồi, nơi đây vươn lại khí tức thanh lãnh thơm ngát của Lingling Kwong, nó không ngủ, mà cứ ngẩng lên nhìn về một phía, mọi ngày Lingling Kwong đã đến thăm nó, nhưng sao hôm nay lại không thấy, đã gần giờ Ngọ rồi, Tiểu Hồ Ly tiu nghỉu cuộn thân mình nằm chán chường trên tảng đá, không lẽ nữ nhân đó đã chán nó rồi, không còn cần nó nữa, nghĩ đến đây nó hoảng loạn đứng dậy, chạy nhanh về phía lối ra muốn đi tìm Lingling Kwong, lại bị kết giới cản lại, nó nghiến răng lui lại chạy tông thẳng vào kết giới lại lần nữa bị đánh bật lại, đáy mắt lạnh dần, đôi đồng tử màu hổ phách dần chuyển sang đỏ, khí tức bá đạo từ từ tràn ra, Tiểu Hồ Ly lao đến giơ cao móng vuốt bổ xuống một trảo khiến kết giới vỡ nát, nó hài lòng thu lại móng vuốt chuẩn bị đi tìm Lingling Kwong.

Lingling Kwong vừa rời khỏi động phủ liền cảm nhận được có kẻ đang cố phá kết giới của nàng, nàng nhăn trán vận khí nhanh chóng chạy đến, vừa đến nơi đã thấy khí tức cuồn cuộn đầy bá đạo của Tiểu Hồ Ly xuyên thẳng kết giới thành một cột sáng rực cả một góc thiên địa, Lingling Kwong thầm nhủ không hay, nàng nhanh chóng lao đến chỗ của Tiểu Hồ Ly.

Tiểu Hồ Ly vừa thấy Lingling Kwong liền vui mừng nhưng lại nhìn thấy thần sắc căng thẳng bất an của Lingling Kwong khiến nó khó hiểu, đáy lòng cũng hoang mang lo sợ, có phải là do nó làm sai nên Lingling Kwong mới mang vẻ mặt như vậy không, nghĩ đến đó lại cụp tai buồn bã

Lingling Kwong thấy Tiểu hồ ly không biết vì sao lại tiu nghỉu, đáy lòng nàng có chút yêu thương liền ôm lấy nó vỗ về, lại ngẩng đầu nhíu mày nhìn khí tức đang vờn vũ trên trời, nàng phải nhanh chóng che giấu Tiểu Hồ Ly, vì rất nhanh người của Cửu giới sẽ tiến đến để xác định dị tượng kia.

- Tiểu Hồ Ly, ngươi có thể hóa thành nhân dạng được không?

Tiểu Hồ Ly lắc đầu, nó chưa đủ lực lượng để hóa hình. Lingling Kwong nhíu mày, nàng không còn nhiều thời gian nữa, Lingling Kwong đặt Tiểu hồ ly xuống rồi đưa tay lên một tay hóa thành kiếm khí cắt lên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng một đường, từng giọt tinh huyết bắt đầu rỉ ra khiến Tiểu Hồ Ly hoảng loạn, nó hốt hoảng không hiểu vì sao Lingling Kwong lại tự làm bị thương chính mình, liền lao tới liếm vết thương như muốn chữa lành lại cho Lingling Kwong, bởi nó biết, nó có khả năng làm lành vết thương.

Lingling Kwong cảm nhận được Tiểu Hồ Ly lo lắng cho vết thương của nàng, đáy lòng có chút ấm ám, mỉm cười dịu dàng, Tiểu Hồ Ly liếm vết thương trên tay cho Lingling Kwong, nhưng khi máu của nàng được nó nuốt xuống, một dòng khí tức viễn cổ bá đạo tràn ngập trong người nó, thấm vào máu huyết của nó, đồng tử hồ ly vừa về lại màu hổ phách lại lần nữa chuyển thành màu đỏ, nó ngẩng đầu nhìn Lingling Kwong khó hiểu.

- Cảm nhận được rồi phải không? - Lingling Kwong đưa tay xoa xoa cái đầu đầy lông mềm mại của nó, nở nụ cười đầy yêu chiều - Máu của ta có thể giúp ngươi tăng lên lực lượng, nhanh chóng hấp thụ rồi hóa thành nhân dạng! Chúng ta không có nhiều thời gian!

Tiểu Hồ Ly nghe xong liền lui lại, lắc đầu, nó không muốn sử dụng tinh huyết của Lingling Kwong, bởi vì nó sợ sẽ hút khô nữ nhân này, Tiểu hồ ly hiểu được nó trăm ngàn vạn lần không muốn thương tổn Lingling Kwong.

- Ta không sao đâu, ngươi sẽ không hút khô được ta đâu, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi! - Lingling Kwong giọng có chút gấp gáp nói, nàng cảm nhận được người của Cửu giới đã thấy được dị tượng và bắt đầu tiến đến đây rồi

Tiểu Hồ Ly lần nữa lắc đầu từ chối

- Được, vậy cứ để cho vết thương như vậy đi, ngươi không uống thì máu cũng chảy cạn để ta chết đi! - Lingling Kwong lạnh lùng đứng dậy, cánh tay đưa ra trước, máu từ từ rỉ ra từ vết thương chảy xuống

Tiểu Hồ Ly nghe vậy, nó sợ hãi lời Lingling Kwong nói rằng nàng sẽ mất máu mà chết, liền nhanh chóng bước tới, lưỡi nhỏ xinh khẽ đưa ra nhẹ nhàng liếm vết thương của Lingling Kwong, vị máu của nữ nhân trước mắt khiến nó say mê khó cưỡng, nhưng nó vẫn chậm rãi nhẹ nhàng liếm lên vết cắt kia như sợ làm đau Lingling Kwong, sau một lúc, Tiểu Hồ Ly lui lại, vết thương của Lingling Kwong cũng liền lại, còn lực lượng trong người nó thông qua hấp thụ tinh huyết của nàng cũng bùng phát, khí tức Tiểu hồ ly ngày càng tăng cao, một ánh sáng chín màu rực rỡ một góc thiên địa bùng lên, chớp mắt một cái, một tiểu cô nương khoảng chừng 8 tuổi xuất hiện trước mặt Lingling Kwong.

- Giỏi lắm! - Lingling Kwong sắc mặt có chút tái nhợt bước đến xoa đầu Tiểu cô nương vừa do Tiểu Hồ Ly hóa hình

- Tỷ tỷ! - Tiểu Hồ Ly lần đầu hóa nhân dạng, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn Lingling Kwong cười ngọt ngào, lần đầu tiên hóa hình, lần đầu tiên cất tiếng, đây chính là từ mà nó muốn nói nhất với nữ nhân trước mắt - Tỷ tỷ!

- Ngoan! - Lingling Kwong cười thập phần vui vẻ khi nghe Tiểu Hồ Ly gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng rất thích nghe hai từ này

- Tỷ tỷ.. - Tiểu Hồ Ly mang đôi đồng tử màu hổ phách trong veo chớp chớp mắt nhìn Lingling Kwong, nở nụ cười đầy hạnh phúc - Gọi ta là Orm Kornnaphat!

- Orm Kornnaphat? - Lingling Kwong ngẩng người - Đây là tên ngươi sao?

- Phải! Đây là tên của ta! Orm Kornnaphat! - Tiểu Hồ Ly lặp lại lần nữa, khi hóa thành nhân dạng nó tự nhiên sẽ sinh ra linh trí của nhân loại, từ đó một số cấm chế trong thần thức sẽ được giải khai

- Ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Orm! - Lingling Kwong cười dịu dàng

- Tiểu Orm? Tiểu Orm.. - Orm Kornnaphat lặp đi lặp lại, sau đó cười cười gật đầu lia lịa, nàng thích Lingling Kwong gọi nàng như vậy

Lingling Kwong muốn nói gì đó lại cảm nhận được một loạt khí tức đang đến gần, dị tượng phía trên gần kết thành hình của Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng nhìn Orm Kornnaphat

- Tiểu Orm, muội có tin ta không? - Lingling Kwong hỏi đứa trẻ trước mặt

- Có! Ta tin tỷ tỷ! Tiểu Orm chỉ tin tỷ tỷ! - Orm Kornnaphat gật đầu kiên định

- Từ bây giờ muội không phải Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà sẽ là Phượng Hoàng Cửu Vũ, biết chưa? - Lingling Kwong gấp gáp nói

- Tiểu Orm hiểu rồi! - Orm Kornnaphat gật đầu, tuy nàng có chút mơ hồ không rõ, rõ ràng nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ hùng mạnh, sao lại trở thành Phượng Hoàng rồi, nhưng nàng tin Lingling Kwong, vì vậy không nghi hoặc, mà kiên định làm theo lời Lingling Kwong nói

Lingling Kwong kết ấn, nàng đặt lên mi tâm của chính mình rút ra một tia khí tức chín màu rực rỡ sau đó nhanh chóng đẩy tia khí tức vào mi tâm của Orm Kornnaphat, vận khí kết ấn bao lấy khí tức Cửu Vĩ Thiên Hồ bên trong Orm Kornnaphat phong ấn nó, rồi tia khí tức đó dần dần phủ lấy yêu đan đang chứa Cửu Vĩ Thiên Hồ của Orm Kornnaphat hòa tan vào nó, ngay khi thủ ấn của nàng hoàn thành, một luồng khí tức bá đạo từ mi tâm của Orm Kornnaphat phóng thẳng lên bầu trời, dị tượng nhanh chóng thành hình, Phượng Hoàng Cửu Vũ vần vũ trên trời, quân lâm thiên hạ.

- Phượng Hoàng Cửu Vũ?

Một đám người đuổi tới vừa thấy dị tượng thành hình liền vừa mừng vừa sợ, đã bao nhiêu lâu rồi Cửu giới mới xuất thế một chân thân cửu tầng như vậy, bọn chúng nhanh chóng tiến vào trong

- Lingling? - Hỗn Mang Đế Tôn nhìn nữ nhi đang chỉnh trang lại trang phục cho một bé gái bên cạnh liền lên tiếng gọi

- Đế Tôn! - Lingling Kwong cung kính cúi đầu

- Có chuyện gì vậy? - Hỗn Mang Đế Tôn bước đến bên cạnh Lingling Kwong, hắn là cha của Lingling Kwong, cũng yêu thương nữ nhi này hết mực, dù rằng nàng từ khi xuất thế chưa từng thân cận cũng chưa từng gọi hắn là phụ thân nhưng hắn vẫn yêu thương nàng

- Ta đi dạo liền phát hiện ra dị tượng, sau khi đến kiểm tra chỉ thấy tiểu cô nương này cùng với khí tức của Phượng Hoàng Cửu Vũ! - Lingling Kwong nhìn đám người, lạnh nhạt nói

Orm Kornnaphat nhìn một đám người trước mặt, khí tức hỗn loạn không thanh thuần của chúng khiến nàng khó chịu, liền lui về sau Lingling Kwong, nắm lấy vạt áo nữ tử kia, vùi đầu hít lấy hương thơm của Lingling Kwong để che lấp đi mùi hỗn tạp kia.

- Ý con đứa bé này có chân thân là Phượng Hoàng Cửu Vũ? - Tiên Đế nhìn Lingling Kwong hỏi

- Phải! - Lingling Kwong gật đầu, mặt nàng không chút biểu cảm, vẫn là thái độ thanh lãnh xa cách thường ngày

Cả đám người nhìn nhau không biết phải như thế nào, mỗi kẻ đều có tâm tư riêng, nếu có thể nuôi dưỡng được chân thân Phượng Hoàng thì việc tấn cấp sẽ không còn xa vời

- Ta sẽ chăm sóc nó! - Lingling Kwong nhàn nhạt lên tiếng sau đó quay người bế Orm Kornnaphat lên, Orm Kornnaphat cũng ngoan ngoãn ôm lấy cổ Lingling Kwong, nàng vùi đầu hít lấy hương thơm chỉ thuộc về Lingling Kwong, đáy lòng đầy sự yêu thích

- Cái gì? - Một đám người đồng thanh la lên

- Lingling, muội làm sao chăm sóc nó được.. - Jawat bước lên muốn khuyên can

- Việc ta chăm sóc nó không có liên quan gì đến Hỗn Mang Giới cả! Hơn nữa ... - Lingling Kwong nhếch miệng nhìn một đám người trước mắt - Ta đã kí huyết khế với nó rồi!

Một câu nói ra khiến đám người chấn động, tất cả đều không hẹn mà cùng lúc vận khí thăm dò, cuối cùng phát hiện thật sự trong huyết quản của Orm Kornnaphat có khí tức máu huyết của Lingling Kwong trộn lẫn vào đó.

- Ngươi thật quá hồ đồ! - Huyễn Đế chỉ gằn một tiếng sau đó phất tay áo bỏ đi

Theo sau cũng là từng tiếng trách móc rồi rời đi

- Ta tin con có lý do của mình! Ta sẽ luôn ủng hộ con! - Hỗn Mang Tôn Đế chỉ cười hiền lành nói với Lingling Kwong sau đó cũng rời đi

Lingling Kwong nhìn đám người rời khỏi cũng thở phào, thật ra nếu bọn họ chỉ cần nán lại thêm một lát nữa, huyết khí của nàng tan hẳn vào huyết mạch của Orm Kornnaphat sẽ phát hiện nàng nói dối, nhưng vì Lingling Kwong biết được khí huyết của nàng bá đạo hơn người khác mới nói ra việc huyết khế, bởi Huyết khế chính là khiến hai bên trở thành một, không thể tách rời. Cửu giới biết được Lingling Kwong kí huyết khế với Chân thân Phượng Hoàng Cửu Vũ, thì sẽ không thể đoạt Orm Kornnaphat rời khỏi nàng nữa, vì vậy mới phẫn hận nuối tiếc mà rời đi.

- Tỷ tỷ! - Orm Kornnaphat giọng non nớt gọi Lingling Kwong - Vậy là tỷ tỷ sẽ chăm sóc tiểu Orm sao?

- Phải! Tỷ sẽ chăm sóc muội! - Lingling Kwong cười dịu dàng - Nhớ lời tỷ dặn chưa? Từ giờ muội là Phượng Hoàng không phải Hồ Ly, chỉ có tỷ mới biết được chân thân của muội thôi! Nếu làm khác đi, tỷ sẽ không cần muội nữa!

- Không được! Tỷ tỷ phải ở bên cạnh Tiểu Orm.. - Orm Kornnaphat chu chu môi - Tiểu Orm sẽ nghe lời, Tiểu Orm là Phượng Hoàng, không phải là Hồ ly, Tiểu Orm không biết con hồ ly nào hết đó!

- Haha! Thật đáng yêu! - Lingling Kwong cười giòn vì vẻ đáng yêu của Orm Kornnaphat, nàng nhìn hai má phúng phính của Orm Kornnaphat liền không nhịn được đưa tay véo nhẹ cái bánh bao kia - Ngoan lắm!

Orm Kornnaphat đôi mắt hổ phách to tròn nhìn Lingling Kwong đang cười giòn giã trước mắt, nàng cảm nhận được Lingling Kwong đang thập phần vui vẻ, khuôn miệng non nớt cũng vẽ lên một đường cong, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt lên khuôn mặt của Lingling Kwong, đôi môi chúm chím xinh xắn đưa tới hôn lên nốt ruồi xinh đẹp của nữ nhân đang cười kia một cái thật kêu

- Tiểu Orm? - Lingling Kwong không ngờ Orm Kornnaphat lại hôn lên má nàng liền hơi cau mày nhìn Orm Kornnaphat

- Tỷ tỷ không thích sao? - Orm Kornnaphat thấy Lingling Kwong nhíu mày liền rụt cổ hai tay xoắn lại, nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn mà dày vò nó - Tiểu Orm thấy tỷ tỷ đang cười vui vẻ, Tiểu Orm chỉ muốn tỷ tỷ vui hơn..

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat bộ dáng trẻ con mắc lỗi đầy ủy khuất, đáy lòng mềm nhũn liền giãn chân mày ra giọng đầy dịu dàng nói với Orm Kornnaphat

- Tiểu Orm ngoan, không buồn! - Lingling Kwong dỗ dành

- Vậy tỷ tỷ có thích không? - Orm Kornnaphat tròn xoe mắt nhìn Lingling Kwong

- Có! - Lingling Kwong gật nhẹ đầu sủng nịnh Orm Kornnaphat

- Tiểu Orm vui lắm! - Orm Kornnaphat bộ dáng vui mừng liền tranh thủ ôm lấy má Lingling Kwong hôn lên lần nữa khiến Lingling Kwong đứng hình cười khổ

- Nhưng sau không được hôn nữa! - Lingling Kwong nheo nheo mắt nhìn Orm Kornnaphat bắt đầu bài học đầu tiên cho Tiểu Hồ ly

- Tại sao? - Orm Kornnaphat chu môi khó hiểu nhìn Lingling Kwong

- Muội chỉ được hôn người muội yêu thôi! - Lingling Kwong giảng giải

- Yêu sao? Yêu là gì? - Orm Kornnaphat tròn xoe đôi mắt

- Tỷ cũng không biết .. - Lingling Kwong thúc thủ, nàng chỉ là thuật lại những gì nàng đọc và quan sát

- Không sao, lớn lên Tiểu Orm sẽ học và dạy lại cho tỷ tỷ! - Orm Kornnaphat bộ dáng anh hùng nhỏ lên tiếng

- ... - Lingling Kwong trán đầy hắc tuyến nhìn Orm Kornnaphat, một tiểu hồ ly nhỏ hơn nàng rất nhiều cư nhiên muốn dạy nàng, lại còn là dạy nàng yêu đương, Lingling Kwong đưa tay gõ nhẹ trên trán nhỏ - Ăn nói linh tinh!

- Tiểu Orm không có! - Orm Kornnaphat chu môi phản bác

- Khi nào muội lớn sẽ hiểu, chuyện tình cảm không thể ai dạy ai được cả! Hiểu chưa? - Lingling Kwong kiên nhẫn

- Vậy .. chỉ được hôn người mà muội yêu thôi sao? - Orm Kornnaphat cẩn thận nhìn Lingling Kwong

- Phải rồi! Tiểu Orm chỉ nên hôn người mà muội yêu thôi! - Lingling Kwong cười dỗ dành trẻ ngoan

- Tiểu Orm hiểu rồi! - Orm Kornnaphat gật đầu thật mạnh tỏ ý đã rõ lời dạy của Lingling Kwong.

Lingling Kwong cười cười, sau đó ôm lấy Orm Kornnaphat bay về động phủ của nàng. Thật ra nói đến tình yêu Lingling Kwong cũng không rõ, trời sinh nàng bản tính lãnh đạm, nàng vốn dĩ không có tơ tình, vì vậy nàng không biết yêu là gì cả, đối với nàng cuộc sống chỉ là một chuỗi dài các quy luật đan xen với nhau, Lingling Kwong thích quan sát nhân sinh thành bại hoại diệt, lại tái sinh theo quy luật đó, nàng có khả năng thôi diễn được tương lai, nhưng chưa bao giờ sử dụng, Lingling Kwong hiểu rõ nàng là ai nhưng vẫn chưa hiểu vì sao nàng lại xuất thế vào thời điểm này, nàng chỉ đang để mọi thứ theo đúng tâm cảnh mà nàng mong muốn mà thôi.

Nhưng đến sau này, nàng mới hiểu được, nàng xuất thế chính là để đợi đón Orm Kornnaphat hóa hình, là để chờ đợi vận mệnh của nàng, để cùng với Orm Kornnaphat khuynh đảo nhân gian.

END CHAP 20

Chương trước Chương tiếp
Loading...