LingOrm | Nhất Niệm Cố Nhân, Dạ Dạ Tâm (FULL)

NNCNDDT - Chap 21



Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong chuẩn bị đến Thế Gia Phuwadol, Lingling Kwong yêu cầu Ploy cùng Malee ở lại khách điếm, gởi thư liên lạc cho Rin rằng Lingling Kwong đã tìm được Orm Kornnaphat và sẽ tụ hội tại phân đà gần nhất của Hắc Sát lâu.

Lingling Kwong đưa lại Hỏa Tàn Kiếm cho Orm Kornnaphat, nàng vừa cầm lấy, hơi ấm trên kiếm như bùng lên, nói rằng Hỏa Tàn kiếm thật sự nhớ Orm Kornnaphat, cực phẩm thần binh luôn có linh tính, Hỏa Tàn kiếm cùng Băng Sát kiếm chính là hai cực phẩm trong cực phẩm binh khí tại Thiên Quang. Orm Kornnaphat vuốt ve Hỏa Tàn kiếm nhẹ nở nụ cười như thể nàng muốn đáp lại rằng nàng cũng rất nhớ nó, bản thân thanh kiếm này cũng chịu nhiều ủy khuất, 3 năm bị chủ nhân ghẻ lạnh nhưng vẫn chờ đợi nàng một lần nữa cầm lại nó, sau đó Orm Kornnaphat đã cầm lại nó, rồi lại bỏ nó lại cô đơn ở phiến đá kia, nó thật sự không muốn rời khỏi Orm Kornnaphat lần nào nữa, đối với nó, chủ nhân này đã gắn kết với nó nhiều hơn chủ nhân đời trước, nó cảm động với tình yêu của Orm Kornnaphat dành cho Lingling Kwong, hỏa khí trên kiếm bộc phát, quấn lấy tay Orm Kornnaphat rất nhanh, bàn tay cầm kiếm của Orm Kornnaphat hằn lên một ấn ký hình ngọn lửa màu đỏ nhàn nhạt đầy linh tính

- Hỏa Tàn Linh Kiếm nhận chủ? - Lingling Kwong nhìn bàn tay Orm Kornnaphat ngạc nhiên

Nàng cũng có một ấn ký băng tuyết trên bàn tay, nhưng là do nàng cùng Băng Sát Kiếm 10 năm bên nhau, 10 năm vào sinh ra tử, còn Orm Kornnaphat thường không dùng Hỏa Tàn Kiếm chém giết, lại có thể kích phát được khí linh, khiến Hỏa Tàn Linh Kiếm hoàn toàn nhận Orm Kornnaphat làm chủ nhân như thế này khiến Lingling Kwong có chút kinh ngạc, đây là Hỏa Tàn đã hòa tâm cùng Orm Kornnaphat sao, nàng chỉ thấy hỏa khí trên thân kiếm màu đỏ rực rỡ hơn một tầng, Lingling Kwong nở nụ cười, Hỏa Tàn Kiếm tính tình nóng nảy, chủ nhân đời trước cũng không khiến Kiếm Linh nhận chủ, lần này lại nhận Orm Kornnaphat, chắc hẳn nữ nhân kia đã khiến Kiếm Linh động tâm, đây cũng là điều may mắn của Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat nhân kiếm tương thông cảm thấy ấm áp trong lòng, ba năm ghẻ lạnh, lại còn từ bỏ Hỏa Tàn Kiếm, nhưng nó vẫn một mực chờ nàng, Orm Kornnaphat mỉm cười, đáy lòng ngọt ngào, tự nhủ, sẽ không bao giờ bỏ lại nó nữa, khiến Linh khí trên kiếm dường như hiểu được, vui vẻ tỏa ra khí tức ấm áp.

Một màn biến hóa trong phút chốc, Orm Kornnaphat thu lại kiếm, quay lưng rời đi, không nói với Lingling Kwong một câu nào, Lingling Kwong cũng đành im lặng cầm Băng Sát Kiếm đuổi theo

Trên đường đi, cả hai im lặng thả bước bên nhau, một trắng một đỏ thật hài hòa, Lingling Kwong lâu lâu liếc nhìn nữ tử đi bên cạnh nàng, lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn. Kiếp trước nàng lúc nào đi cạnh Orm Kornnaphat cũng phải ngước nhìn, không thì phải mang giày cao lên, lúc nào cũng như nấm lùn đi bên cạnh người kia, thật là ủy khuất, nhưng bây giờ thì sao chứ, nàng là cao hơn Orm Kornnaphat nửa cái đầu, nàng là đang ngang bằng đi với Orm Kornnaphat, không cần phải ngước nhìn, không cần phải nhón chân, cũng không cần phải dựa vào bất kỳ thứ gì hỗ trợ chiều cao, Lingling Kwong nghĩ nghĩ nở nụ cười mãn nguyện "trọng sinh thật tốt a~"

- Ngươi cười cái gì? - Orm Kornnaphat cảm nhận ánh mắt Lingling Kwong nãy giờ cứ liếc nhìn nàng rồi lại nở nụ cười khờ khờ nhịn không được muốn đánh vào vẻ mặt ngố ngố của Lingling Kwong lúc này

- Ta cười vì ta cao hơn nàng! - Lingling Kwong cười khờ khờ

- Có vậy cũng vui vẻ, thật chẳng hiểu nổi ngươi! - Orm Kornnaphat nhíu mày

- Nàng chưa phải ngước cổ lên nhìn một ai nên chưa hiểu cảm giác ấy thôi! - Lingling Kwong không cho là đúng nói

- Ngươi đã từng rồi chắc? - Orm Kornnaphat trừng mắt nhìn Lingling Kwong

Lingling Kwong câm nín, nàng không thể nói nàng đã từng ở kiếp trước, ngước nhìn Orm Kornnaphat đến mỏi cả cổ, như vậy sẽ dọa sợ nữ nhân ngọt ngào này mất, thôi kệ, Lingling Kwong nhẫn vậy, ai bảo nàng yêu Orm Kornnaphat nhiều quá làm gì.

Orm Kornnaphat thấy Lingling Kwong im lặng không nói tiếng nào, nheo mắt đắc thắng vênh váo rời đi. Hừ, cao hơn nàng thì sao chứ, cũng không cãi lại được nàng. Giỏi hơn nàng thì sao chứ, khi nàng nói vẫn phải nghe đấy thôi. Cường hãn hơn nàng thì có là gì, nàng nói Lingling Kwong dám cãi lại sao? Orm Kornnaphat tâm tình trở nên vui vẻ mà không ý thức được bản thân nàng đang phúc hắc dồn Lingling Kwong vào con đường thê nô ngàn kiếp không thể ngóc đầu rồi. Mà chính nàng cũng không hề nghĩ được, nàng cư nhiên cũng cưng chiều Lingling Kwong còn có phần nhúng nhường Lingling Kwong nữa.

Người ta nói không sai, khi yêu con người ta thường mất nhận thức a~..

***

[Thế Gia Phuwadol]

Kritsada Phuwadol nhìn hai nữ tử một hồng y, một bạch y sóng vai bên nhau, khẽ nhíu mày. Hắn bước ra chào đón Orm Kornnaphat và Lingling Kwong mời hai nữ nhân vào bàn tiệc đã bày biện sẵn thức ăn cầu kỳ. Hai nàng ngồi xuống, Kritsada Phuwadol liền ôm quyền hướng hai nàng chào hỏi

- Không biết hai vị cô nương đây danh tính như thế nào?

- Sethratanapong! - Orm Kornnaphat đáp gọn khiến Kritsada Phuwadol cau mày, nàng hoàn toàn không cho hắn tí mặt mũi nào cả.

- Ta họ Kwong! - Lingling Kwong chỉ nhìn Orm Kornnaphat không thèm nhìn Kritsada Phuwadol lạnh lùng nói.

"Kwong? Đó chẳng phải là Quốc họ sao? Nữ nhân này là hoàng thân quốc thích?" Kritsada Phuwadol vừa nghe Lingling Kwong xưng họ liền hơi hốt hoảng trong lòng, Hắn dù là Võ lâm minh chủ cũng không thể so bì được Hoàng quyền, giang hồ mãi là giang hồ mà thôi. Lòng hơi hơi ngập ngừng với những tính toán trong đầu, nhưng hình ảnh nhi tử của hắn đang vật lộn với nội thương khiến hắn quyết tâm hơn một tí.

- Sethratanapong tiểu thư, người đã chiến thắng đại hội võ lâm, không giấu gì người, nhi tử nhà ta một năm trước bị đả thương nghiêm trọng, hiện tại đang bị nội thương, không biết có thể nhờ tiểu thư giúp nhi tử bức phần nội lực đó ra không?

Orm Kornnaphat im lặng không đáp, chỉ nhìn nhìn Hỏa Tàn kiếm rồi vuốt ve nó

- Sethratanapong tiểu thư ... - Kritsada Phuwadol kiên nhẫn nói ra lần nữa

- Lão gia, thiếu gia đến ạ! - Lúc này một tên thuộc hạ vào bẩm báo

- Nó đến làm gì? - Kritsada Phuwadol cau mày

- Thưa, thiếu gia muốn gặp người chiến thắng!

Kritsada Phuwadol không vui trong lòng, liền cho người dìu Jarat Phuwadol vào. Hắn làm cha biết rõ tính tình của nhi tử, rõ ràng nhi tử của hắn là nghe đến sắc đẹp tuyệt trần của Orm Kornnaphat mới muốn diện kiến. Đứa con này chính là mê sắc hơn mạng, Jarat Phuwadol không biết được trên đầu chữ Sắc chính là một thanh đao.

Jarat Phuwadol được người dìu vào liền ngồi cạnh phụ thân mình, hắn nhanh chóng nhìn thấy dung nhan kiều diễm yêu nghiệt của Orm Kornnaphat cùng lãnh ngạo thanh khiết của Lingling Kwong, máu háo sắc nổi lên liền không kiềm được mở miệng

- Tại hạ Jarat Phuwadol, ra mắt hai vị cô nương! - Giọng chính là ngàn lần mang theo hơi thở tà dâm, háo sắc nhìn thẳng Orm Kornnaphat, nàng chính là kiểu nữ nhân hắn thích

Orm Kornnaphat nghe giọng ngước lên nhìn nhíu mày, ánh mắt này, nàng không thích

- Ngươi thu lại ánh mắt đó, bằng không ta móc mắt ngươi xuống! - Lingling Kwong lạnh lùng mở miệng, lời nói không chút độ ấm như thể nàng là sứ giả Diêm la đang đòi mạng người, khiến ai nấy đều run rẩy trong lòng

Orm Kornnaphat ngạc nhiên quay sang nhìn Lingling Kwong, thì thấy Lingling Kwong đang nhìn Jarat Phuwadol khó chịu, lòng Orm Kornnaphat tự nhiên thấy thoải mái hơn, tảng băng này là đang ghen đi, không thích người khác nhìn nàng như vậy, không nhịn được hướng người ta thị uy, không phải muốn chiếm hữu nàng làm của riêng chứ? Lingling Kwong lúc này như một người khác, ngày xưa Lingling Kwong sẽ không bao giờ thể hiện ý muốn tư hữu Orm Kornnaphat, nhưng thời khắc này lại bất đồng, bất giác Orm Kornnaphat nở ra nụ cười thỏa mãn khiến dung nhan nàng bừng sáng ngọt ngào, câu đi tâm can của Jarat Phuwadol. Hắn nhìn Orm Kornnaphat trân trân như chết trong nụ cười của nàng, vẻ mặt háo sắc không thể giấu đi nữa.

Lingling Kwong thật sự giận dữ, vận khí phất tay, một đạo kiếm khí hàn băng hướng thẳng Jarat Phuwadol mà đến, lãnh khí cùng sát khí khiến phụ tử Kritsada Phuwadol hoảng hốt, Kritsada Phuwadol nhanh chóng đứng dậy kéo lùi ghế Jarat Phuwadol đang ngồi ra sau, cường ngạnh kháng lại kiếm khí, thành công đem kiếm khí đánh vỡ, nhưng chỉ có hắn biết, một chiêu này của Lingling Kwong đã khiến hắn nội thương rồi. "nội lực quá cường hãn!"

Orm Kornnaphat trợn mắt nhìn Lingling Kwong không nói không rằng ra tay đánh người, nụ cười lại sâu hơn, đẹp đẽ hơn, tảng băng ngàn năm này ăn giấm chua đến mất trí rồi. Có phải là do yêu nàng quá sâu không?

Lingling Kwong quay lại nhìn thấy nụ cười của Orm Kornnaphat, quạ đen bay đầy trán, nữ nhân này bộ không biết được nụ cười của nàng có bao nhiêu sát thương hay sao mà cứ hướng người khác cười như vậy chứ, Lingling Kwong nhíu mày

- Không cho phép nàng cười! - Lingling Kwong bá đạo nhìn Orm Kornnaphat

- Ta thích ta cười, ai cho ngươi quản ta! - Orm Kornnaphat vênh mặt cãi lại

- Ta muốn quản nàng đấy! - Lingling Kwong không vui lạnh giọng

- Ngươi là đang lạnh giọng với ai đấy? - Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn Lingling Kwong nguy hiểm

- Ta ... không có ... - Lingling Kwong thấy Orm Kornnaphat xù lông liền chịu thua, nàng thúc thủ rồi, nàng không thể hướng Orm Kornnaphat to tiếng được, ủy khuất cúi mặt chu chu môi - ... ta không muốn nàng cười với người khác ...

Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong ỉu xìu sau khi nàng xù lông, lại nghe Lingling Kwong lí nhí ủy khuất chu chu môi, cảm thấy Lingling Kwong thật đáng yêu, liền đưa tay vuốt má Lingling Kwong, cười phì ra

- Được rồi! Không cười với người khác nữa!

Lingling Kwong nghe Orm Kornnaphat nói, lại cảm nhận hơi ấm của Orm Kornnaphat trên má nàng liền ngẩng đầu nhìn Orm Kornnaphat, nở nụ cười đẹp như tranh vẽ, hút hồn thế nhân ở một cảm giác khác, giờ phút này, hai nữ tử không hề ý thức được hoàn cảnh xung quanh mà lại chìm vào ánh mắt đắm đuối của đối phương.

- E hèm! - Kritsada Phuwadol thấy không khí giữa hai nữ tử có phần kì quái liền lên tiếng cắt ngang

Lingling Kwong không vui quay lại nhìn hắn

- Cô nương vì sao lại muốn đả thương nhi tử của ta? - Hắn lạnh lùng nói

- Ta chỉ nói một lần, hắn còn mang ánh mắt đó nhìn nữ nhân của ta, đừng trách ta không lưu tình! - Lingling Kwong giọng lạnh lẽo

Lời Lingling Kwong nói ra khiến cả căn phòng hít ngụm khí lạnh

"Nữ nhân của ta!"

Hai nàng dung nhan như thiên tiên lại có tình cảm nghịch luân như vậy sao? Orm Kornnaphat thì ngược lại, nghe Lingling Kwong tuyên bố như thế lòng lại dấy lên từng tia ngọt ngào, đang len lỏi bù đắp lại những ủy khuất trước đây, mà Lingling Kwong cũng để ý đến biểu cảm của Orm Kornnaphat, trái tim lại càng mềm hơn, nếu là trước đây nếu nàng nói như vậy, Orm Kornnaphat sẽ phản bác, sẽ nhìn nàng lạnh lùng, Orm Kornnaphat sẽ không chấp nhận tình cảm của nàng. Bây giờ đáy mắt hổ phách lại từng trận mềm mại vui vẻ, Lingling Kwong không nhịn được mà cũng tan ra dưới biểu cảm của nữ tử nàng yêu, Orm Kornnaphat thật sự đã không còn quan tâm thế nhân luân thường nữa, hoàn toàn chấp nhận tình yêu của Lingling Kwong rồi.

- Ngươi là đang đùa, các ngươi đều là nữ tử! - Jarat Phuwadol không sợ chết lên tiếng

- Nơi đây tới lượt ngươi mở miệng sao? - Lingling Kwong đanh giọng, hàn khí bức người toát ra khiến Jarat Phuwadol sợ hãi núp sau lão cha hắn còn Orm Kornnaphat lại quăng cho hắn ánh nhìn khinh bỉ.

- Cô nương, ta chỉ là muốn nhờ ngươi giúp bức hỏa khí trong người nhi tử của ta chứ không có ý làm khó hay khiêu khích! - Kritsada Phuwadol ôm quyền hướng hai nàng thể hiện sự cầu tình, một Orm Kornnaphat khiến hắn thúc thủ, thêm một Lingling Kwong nữa hắn không thể địch lại, lựa chọn nhún nhường mới có củi đốt.

- Ta không làm! - Orm Kornnaphat đơn giản nói

- Sethratanapong tiểu thư, Lão già ta không muốn ép tiểu thư, hy vọng tiểu thư suy nghĩ lại! - Tuy nói không ép nhưng câu nói lại đầy ý cưỡng ếp

- Ngươi ép được ta sao? Ta không thích, không ai ép được ta! - Orm Kornnaphat cười nhạt

- Sethratanapong tiểu thư, ta nói lần cuối, rượu mời không uống ngươi muốn uống rượu phạt sao? - Kritsada Phuwadol nói rồi gằn giọng đập tay bên bàn khiến bàn ăn vỡ nát, thức ăn rơi xuống tung tóe. Rất nhanh hơn trăm người xuất hiện trong đại sảnh rộng lớn, bao vây Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong

- Ngươi là đang uy hiếp nàng? - Lingling Kwong không vui đứng dậy, liếc mắt nhìn Kritsada Phuwadol rồi liếc nhìn từng người đang đứng trong đại sảnh, nàng nhận ra đây toàn là các anh tài hào kiệt tham gia đại hội võ lâm, rất có thực lực, còn cả một số sát thủ bài danh rất cao trên giang hồ

- Ta không làm khó các ngươi, chỉ muốn các ngươi giúp nhi tử ta! - Kritsada Phuwadol khẳng định.

- Ta ở đây, ai dám động đến nàng? - Lingling Kwong lạnh giọng, tay siết lấy Băng Sát kiếm, bước lên một bước, đem Orm Kornnaphat bảo hộ sau lưng, hàn khí tỏa ra, sát khí bức người bao trùm lấy nàng, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn nhìn từng người đang đứng trước mặt. Lingling Kwong còn, ai dám thương tổn Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat nhìn bóng lưng bạch y trước mặt, bi ai trong lòng từ từ tan đi nhường lại từng tia vui vẻ, 3 năm rồi, cuối cùng nàng cũng thấy được lần nữa bóng lưng thẳng tắp này đứng trước mặt nàng, che chở cho nàng, u buồn trong đôi mắt cũng dần dần rút khỏi.

- Là Băng Sát kiếm! - Một kẻ đang bao vây hai nàng thốt lên

- Băng Sát kiếm? Hàn Khí? Họ Kwong? - Một kẻ khác hốt hoảng la lên - Nàng là Lam Vũ, Sát thủ bài danh Đệ nhất, Trưởng công chúa Lingling Kwong?

Một lời tên kia nói ra khiến không gian ngưng trọng, hơn 3 năm trước giang hồ biết được sự thật Đệ nhất Sát thủ của Thiên Quang - Lam Vũ chính là Trưởng công chúa được sủng tận trời Lingling Kwong, 3 năm qua Lam Vũ rất ít khi xuất hiện, không nghĩ lúc này lại ở đây

- Nàng là Lingling Kwong vậy nữ tử kia ... là Quận chúa Sethratanapong? - Một kẻ nhanh miệng nói ra.

Cả đám người lại hít thêm khí, chuyện của Trưởng công chúa cùng Quận chúa cả Thiên Quang không ai không biết.

- Minh chủ, thứ lỗi cho ta bất tài, việc ngài nhờ ta, ta không thể thành toàn, xin cáo từ! - Kẻ nhận ra Lingling Kwong liền ôm quyền hướng Kritsada Phuwadol nói một câu lại quay sang nhìn Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat - Trưởng Công chúa, Quận chúa, thứ lỗi ta không biết mới mạo phạm, xin bỏ qua cho ta!

Lingling Kwong quay sang nhìn Orm Kornnaphat hỏi ý, Orm Kornnaphat gật nhẹ đầu, Lingling Kwong hướng kẻ đó gật đầu, hắn nhanh chóng rời đi liền bị Kritsada Phuwadol một lời kéo lại

- Ngươi thật sự nhát gan như vậy? - Hắn gằn khích tướng

- Minh chủ, ngươi cùng những người khác có cười nhạo ta ta vẫn chấp nhận, bạc của ngươi ta rất ham, nhưng mạng thì ta cần hơn. Nàng ta là Lam Vũ là chủ tử của Ngũ Đại thế lực, một Thế Gia Phuwadol không là gì trong mắt nàng đâu! Thế Gia của ngươi so với Huyết Ảnh Lâu chỉ là một góc nhỏ, bài học một đêm máu chảy thành sông, tử thi không một cỗ nào còn nguyên vẹn ngươi quên nhưng ta vẫn còn nhớ! Thứ lỗi cho ta! Cáo từ! - Nói một câu dài rồi nhanh chóng vận khí hướng cửa rời đi.

Lingling Kwong nghe kẻ kia nói bất giác quay đầu nhìn hồng y phía sau, nàng biết Orm Kornnaphat vì nàng mà huyết tẩy Huyết Ảnh Lâu, chỉ là nàng không nghĩ đêm đó Orm Kornnaphat lại khiến nhân sĩ giang hồ rét lạnh 3 năm không thể quên như vậy, Lingling Kwong đáy lòng vừa vui vẻ vừa đau đớn, vui vẻ vì Orm Kornnaphat đặt nặng nàng trong lòng nhưng đau đớn chính là nữ nhân lương thiện này lại vì nàng vứt bỏ bản tâm, Lingling Kwong nặng nề trong lòng, đoán rằng sát khí khó lòng tẩy đi kia của Orm Kornnaphat chính là trong 3 năm qua tích tụ mà thành, mím môi tự hứa với bản thân nàng, ngày tháng sau này sẽ không để Orm Kornnaphat làm ra những hành động mà nữ nhân kia không muốn nữa.

Mà một câu kẻ kia nói ra chính là thức tỉnh rất nhiều người, có kẻ chùn bước, hoảng sợ trong lòng cũng muốn thoái lui. Hắc sát lâu, Tuyệt võng lầu, Dạ ngưng các, Lưu hương yên tử cùng Lam vệ, không phải là những thế lực ngươi có thể động vào, hơn nữa Lingling Kwong còn là Trưởng công chúa được sủng ái nhất, Hoàng quyền thôi đã đủ đè chết người rồi.

- Minh chủ, thứ lỗi, cáo từ! - Nói rồi, hơn phân nửa lục đục kéo nhau rời đi

Kritsada Phuwadol nhìn từng người từng người rời đi lòng hoảng loạn nhưng cũng phẫn nộ.

- Các ngươi nếu rời đi, sau này đừng nhờ sự trợ giúp của Thế Gia Phuwadol!

- Minh chủ, trợ giúp của ngươi có giúp chúng ta tránh khỏi truy sát của Ngũ đại thế lực không? - Một kẻ không cho là đúng dừng cước bộ nói, khiến Kritsada Phuwadol im bặt.

Hắn đúng là không thể đấu với Ngũ Đại Thế Lực, Thế gia của hắn hay chức vị này đơn giản chỉ là một cái vỏ rỗng, bởi Ngũ Đại Thế Lực không quan tâm giang hồ nên hắn mới có thể tồn tại, đừng nói đến Lam Vũ, chỉ cần một trong Song Phi xuất hiện cũng có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục, trái tim hắn chùng xuống, tại sao hắn lại đá trúng một tảng đá cứng như vậy, hơn một năm trước cũng thế, bây giờ lần nữa không khác biệt.

Người rời đi hơn phân nửa, những kẻ còn lại đơn giản chỉ là cho rằng giang hồ đồn đại quá thể, một nữ tử thì làm gì khủng bố như thế, chính ra bọn người đó là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

- Minh chủ có muốn biết vì sao ta không cứu nhi tử ngươi không? - Lúc này Orm Kornnaphat mới cầm Hỏa Tàn kiếm bước ra phía trước đứng ngang với Lingling Kwong.

- Thỉnh cô nương cho ta biết! - Hắn cẩn trọng nhìn Orm Kornnaphat

- Ngươi có thấy trên đời này có kẻ nào đả thương người rồi lại đi cứu người không? - Orm Kornnaphat cười cười - Loại chuyện đó không phải tác phong của ta!

- Ngươi ... - Kritsada Phuwadol không tin được vào những gì hắn nghe liền như sững lại - ... một năm trước ... chính ngươi!!

Lingling Kwong nhướn mày nhìn Orm Kornnaphat, nữ nhân nhà nàng khi không có nàng lại gây ra chuyện gì nữa rồi

- Phải, một năm trước ta mang ác mộng đến cho ngươi, hôm nay ta sẽ tái hiện lại nó! Ta đã thủ hạ lưu tình, ngươi còn bày trò muốn ta chết? - Orm Kornnaphat siết Hỏa Tàn kiếm phát ra khí tức nóng rực, sát ý trong mắt nhìn trừng trừng Kritsada Phuwadol không che giấu khiến hắn run lên

- Chính là ngươi... khí tức này .. chính là ngươi - Kritsada Phuwadol nhận ra khí tức nóng rực này đã giao đấu với hắn một năm trước liền như không thể tin được trợn mắt nhìn Orm Kornnaphat - Vì sao? Thế Gia Phuwadol ta đã đắc tội ngươi cái gì?

- Ngươi không biết? - Orm Kornnaphat nheo mắt nhìn Kritsada Phuwadol

- Ta vốn dĩ không có chọc giận ngươi! - Kritsada Phuwadol phẫn hận, hắn không hề chọc đến Orm Kornnaphat hay Lingling Kwong, vì sao lại muốn huyết tẩy gia tộc của hắn

- Ngươi không có, nhưng hắn có! - Orm Kornnaphat nhấc Hỏa Tàn kiếm chỉ thẳng vào Jarat Phuwadol đứng sau lưng Kritsada Phuwadol

- Jarat? - Kritsada Phuwadol né ra một bên nhìn trừng trừng Jarat Phuwadol

- Phụ.. phụ thân... con không có.. con không biết nàng ta... - Hắn hốt hoảng xua tay chối bỏ

- Hắn cùng Lục hoàng tử của Huyền Y bày kế thuê sát thủ Hắc sát lâu, lại yêu cầu là Lam Vũ phải đích thân ra tay, ta nể tình hắn là thiếu gia của Thế Gia Phuwadol cùng Hoàng tử nước bạn, mới mang mặt nạ của Lam Vũ đích thân tiếp nhận nhiệm vụ. Không ngờ, hắn cùng Rutz Natayapong cư nhiên lập bẫy muốn hạ xuân dược lên ta. Nếu không vì nội lực ta thâm hậu, có phải đã trúng kế hai tên thối tha này không? Rutz Natayapong bị ta phế thân, còn hắn nhanh chân trốn thoát, ta không đến Thế Gia Phuwadol đòi nợ, thì đòi ai? - Orm Kornnaphat từng câu từng câu lãnh khốc nói ra

- Nghịch tử! - Kritsada Phuwadol nổi trận lôi đình liền giáng một bạt tai lên mặt Jarat Phuwadol

- Phụ thân ... - Jarat Phuwadol ôm mặt run rẩy

- Ngươi ... đồ súc sinh! - Kritsada Phuwadol giận tím tái mặt mày, hắn hận rèn sắt không thành thép, tính háo sắc của nhi tử, hắn biết, nhưng không nghĩ một ngày nào đó cả gia tộc của hắn, tâm huyết của hắn lại bị chính nhi tử của hắn hủy hoại, chọc trúng hai sát thần này, Thế Gia Phuwadol hôm nay sợ là lành ít dữ nhiều.

- Nàng vừa nói gì? - Lingling Kwong quay sang nhìn Orm Kornnaphat

- Ta nói Rutz Natayapong cùng tên thối tha kia hạ xuân dược lên ta, ngươi chẳng phải từng trách ta sao lại hủy thân Lục hoàng huynh của Luek Natayapong sao? Giờ ngươi biết chưa? - Orm Kornnaphat gằn từng chữ, uất ức ngày đó dâng lên nhìn Lingling Kwong đầy trách cứ

- Ta đã biết! - Lingling Kwong lạnh giọng nói một câu, một bóng trắng chợt lóe lên chỉ để lại tàn ảnh

"Aaaaa..." Một tiếng la thất thanh của nam nhân vang lên, khi tất cả hoàn hồn thì đã thấy Lingling Kwong đứng bên cạnh Jarat Phuwadol, giữa hai chân hắn đầy máu tươi, Băng Sát kiếm không dính một giọt máu nào, Jarat Phuwadol bị Lingling Kwong hủy thân rồi. Lingling Kwong lạnh lùng đặt kiếm lên cổ nam nhân kia

- Tha ... tha mạng! - Jarat Phuwadol đau đớn nhưng vẫn cố gắng xin tha

- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách gì? Nữ nhân của ta ngươi dám nghĩ đến vậy sao? - Giọng không chút độ ấm từ miệng Lingling Kwong vang lên khiến ngay cả Orm Kornnaphat cũng hơi sững lại

Nhìn nữ tử trước mặt nháy mắt như Ma vương chuyển thế, đầy sát khí khiến lòng người run sợ như thế, trách cứ trong lòng tan biến, ngày đó Lingling Kwong không hỏi nàng lý do tại sao lại hủy tính phúc của Lục Hoàng Tử họ Natayapong mà trách nàng, hôm nay nghe được lý do liền trút giận thay nàng, nữ nhân này vẫn đặt nàng trong lòng quá nặng, có đúng không? Hay là... Orm Kornnaphat nghĩ đến một phương án khác liền chùng xuống, hay là Lingling Kwong chỉ đơn giản muốn bù đắp sự sai lầm ngày đó, thế nhưng, tâm trạng vừa xuống dốc lại được đưa lên lại, Orm Kornnaphat nhìn bạch y đang kề kiếm vào cổ Jarat, ánh mắt đầy giận dữ cùng lãnh ý, có lẽ Lingling Kwong thật sự vì nàng mà phẫn nộ dù rằng đó có là muốn bù đắp cho nàng hay không, bởi vì, nàng hiểu tính cách của Lingling Kwong là nàng thật sự quan trọng với nữ nhân kia nên Lingling Kwong mới làm như vậy.

- Ta ... Ta không dám nữa ... - Jarat ôm lấy nơi đang chảy máu, đau đến mồ hôi toát lạnh toàn thân, trong người hỏa khí đang công kích tâm mạch, hắn đau đớn thổ huyết, nhưng bộ dáng vẫn hèn hạ xin tha

- Công chúa ... - Kritsada Phuwadol cầu xin

- Hoặc hủy hắn, hoặc Thế Gia Phuwadol, ngươi chọn đi! - Lingling Kwong lạnh lùng

- Ta ...

- Phụ thân .. - Hắn sợ hãi nhìn lão cha của hắn, tính tình Kritsada Phuwadol không phải hắn không biết, phụ thân hắn là một người trượng nghĩa, sẵn sàng đại nghĩa diệt thân

Quả thật...

- Là do ngươi không nên nết, là ngươi có lỗi, đám người của Thế Gia không có lỗi! - Kritsada Phuwadol nhắm chặt mắt quay lưng đi

Lingling Kwong nghe xong câu đó liền hiểu lựa chọn của Kritsada Phuwadol, một chưởng hướng ngay đan điền của Jarat Phuwadol mà tới, hủy đi nội lực một đời của hắn, lại rút ra 3 cây châm điểm vào huyệt đạo của hắn

- Đánh tâm tư lên nữ nhân của ta? Ta khiến ngươi sống không bằng chết! - Lingling Kwong gằn từng chữ - Người đâu!

Chỉ nghe Lingling Kwong gọi một câu, trong bóng tối 2 hắc y nhân vô thanh vô thức xuất hiện, khiến cả đám người kia toát mồ hôi lạnh, đây là... sát thủ của Hắc Sát Lâu?

- Mang hắn vứt ra ngoài! Kẻ nào dám giúp hắn sẽ là kẻ thù của Ngũ Đại Thế Lực, là chống lại Hoàng quyền! - Lingling Kwong gằn từng chữ

- Tuân lệnh! - Hai hắc y nhân túm lấy Jarat Phuwadol mang đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả

Đám người cùng Kritsada Phuwadol thở ra một hơi thầm cảm thán may mắn, Hắc Sát Lâu vô thanh vô thức có mặt ở đây, nếu lúc nãy tấn công Lingling Kwong, sợ rằng hôm nay không một người nào có thể toàn mạng rời đi.

Lingling Kwong đến nơi nào đều để lại ám hiệu cho thuộc hạ để bọn họ biết cách tìm nàng, vậy nên khi nàng cần, tự nhiên sẽ có mặt, không phải tự nhiên Ngũ Đại Thế Lực lại là một tồn tại không thể đụng vào trên giang hồ.

Lingling Kwong liếc nhìn thuộc hạ đưa Jarat đi cũng vận khí về lại bên cạnh Orm Kornnaphat, nhìn vào mắt Orm Kornnaphat

- Rutz Natayapong, ta cũng sẽ không bỏ qua! - Lingling Kwong nhìn thẳng Orm Kornnaphat kiên định nói - Bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng, ta đều bắt kẻ đó phải khóc hận!

Orm Kornnaphat chỉ nhìn Lingling Kwong không trả lời, lòng tràn ra ấm áp, Orm Kornnaphat tự hỏi tảng băng này lại quay về bên cạnh nàng rồi đúng không, nử tử che chở, sủng nịnh, nuông chiều nàng 10 năm kia dường như đã trở lại, đứng trước mặt nàng, Lingling Kwong của nàng đã quay lại với nàng rồi, có phải vậy không?

- Đi thôi! - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat đang ngẩn ra nhìn nàng, dịu dàng nắm lấy tay Orm Kornnaphat đưa hồng y cùng nàng rời đi

Orm Kornnaphat cũng không giãy ra mặc cho Lingling Kwong nắm lấy bàn tay nàng, cùng nhau rời đi.

Một bàn tay nóng ấm được bàn tay lạnh lẽo nắm lấy nhưng lại không thấy khó chịu, trong lòng phẫn uất, ủy khuất từ từ được sự dịu dàng vỗ về, một trắng một đỏ cứ thế sóng vai cùng nhau, trăng đêm nay thật đẹp...

-End chap 21-

Au: Ngọt lại rồi nè =))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...