LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 61: KẺ THỨ BA



Bữa cơm tối hôm ấy trôi qua trong không khí yên ấm thường ngày.

Trời về khuya, gió xuân rón rén luồn qua khung cửa sổ mở hé, thổi nhẹ lên tấm rèm mỏng màu ngà. Bên bàn ăn, ông bà nội Quảng ngồi đối diện nhau, mái tóc điểm sương, ánh mắt trầm tĩnh, còn Trần Mỹ Linh ngồi cạnh bà nội, miệng lơ đãng nhai từng miếng cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại như đang chờ tin nhắn từ ai đó. Người ấy tối nay có việc, bảo nàng cứ ăn trước.

"Con ăn đi, cá chép bà hấp nè, thịt mềm lắm." Bà nội múc cho nàng một miếng thịt cá, động tác khéo léo, dịu dàng.

Cá vừa đặt vào chén, hơi tanh thoang thoảng theo làn khói bốc lên.

Chỉ là một mùi vị quen thuộc, nhưng Trần Mỹ Linh đột nhiên khựng lại, môi mím chặt. Chẳng rõ vì đâu, chỉ biết khoảnh khắc hương cá chạm vào mũi, nàng đột ngột thấy buồn nôn. Cảm giác ập đến rất nhanh như cơn sóng ngầm, không kịp phòng bị. Tay cầm đũa run nhẹ, cả người nghiêng sang một bên, vội bịt miệng.

"Làm sao vậy con?" Bà nội ngạc nhiên đặt đũa xuống, vội đỡ vai nàng.

Trần Mỹ Linh lắc đầu, cố gắng đứng dậy nhưng đầu lại choáng váng, phải vịn tay vào thành ghế.

"Con... không biết nữa, chắc tại bụng dạ khó chịu."

"Chắc không phải ăn gì linh tinh chứ?" Ông nội đẩy ghế, lo lắng bước sang. "Hay là... con có em bé?"

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng cả bàn ăn lập tức ngừng lại. Không gian yên ắng đến lạ, chỉ còn tiếng nhịp đồng hồ treo tường vang lên chầm chậm, như cố tình kéo dài phút giây thảng thốt.

Bà nội giật mình: "Con trễ mấy hôm rồi phải không?"

Trần Mỹ Linh thoáng đỏ mặt, môi mấp máy, lúng túng như cô gái mười tám lần đầu nghe đến chuyện ấy. Giọng nhỏ hơn cả tiếng thì thầm:
"Dạ... cũng có trễ, nhưng... con chưa chắc đâu bà..."

Không đợi nghe hết câu, bà nội đã gọi bác tài.

"Chở đến bệnh viện liền. Con gọi cho LingLing đi. Không chần chừ."

Mọi chuyện sau đó như diễn ra trong mơ.

Mỹ Linh được khoác thêm chiếc áo choàng dày, tay bà nội luôn nắm chặt lấy tay nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó như cầu an. Ông nội tuy ít nói nhưng gương mặt trầm tĩnh cũng phủ lên một tầng lo lắng rõ rệt. Xe lăn bánh trong đêm, đèn đường lùi dần phía sau, bóng cây rơi xuống kính cửa sổ như những vệt ký ức cũ đang trôi.

Bà nội khẽ nói, giọng nhẹ như đang kể một bí mật:

"Bà già rồi, chỉ mong con cháu bình an. Mấy hôm trước bà còn nói với ông, không biết bao giờ mới được bồng chắt."

Trần Mỹ Linh tựa đầu vào vai bà, gương mặt ửng đỏ vì nôn nhưng mắt lại dâng đầy một thứ xúc cảm mơ hồ. Cảm giác ấy vừa ngọt ngào vừa lo lắng, như một điều kỳ diệu đang đến gõ cửa, lặng lẽ và dịu dàng.

Nàng mở điện thoại nhắn cho Quảng LingLing:
"Chắc... phải làm kiểm tra. Em đi với bà nội tới bệnh viện."

Tin nhắn vừa gửi, bên kia đã hiện đang nhập chữ.

"Em đừng sợ. Chị tới liền."

Một dòng ngắn gọn mà khiến lòng nàng yên ổn hẳn. Trần Mỹ Linh cụp mắt, ngón tay vô thức áp lên bụng dưới, vẫn chưa rõ điều gì đang diễn ra, nhưng... nếu thật sự có một sinh mệnh mới bắt đầu trong cơ thể nàng, nàng nghĩ, đó có lẽ là món quà dịu dàng mà số phận gửi đến.

Kết quả có nhanh hơn dự kiến. Một giờ rưỡi sau khi đến bệnh viện, bác sĩ bước ra, trên tay là tập giấy ghi kết luận.

"Chúc mừng gia đình, đã có tin vui rồi."

Một câu nhẹ tênh, nhưng đủ khiến ba người lớn đứng chờ ngoài hành lang đồng loạt ngẩng phắt đầu dậy.

"Thật hả bác sĩ?" Bà nội Quảng không kìm được hỏi lại, tay nắm chặt tay ông nội.

Ông nội, người luôn điềm đạm và tiết chế cảm xúc, lúc này cũng mím môi nở một nụ cười không giấu được vẻ rạng rỡ. Ba mẹ Quảng hai người vốn nghiêm túc và ít biểu lộ tình cảm trước mặt con gái thế mà lại nắm tay nhau cười khẽ, ánh mắt không giấu nổi niềm hân hoan.

"Bác sĩ nói có rồi! Có cháu rồi!" Bà nội mừng rỡ quay sang ông, đập nhẹ vào tay chồng.

Cả hành lang như bừng sáng trong tiếng cười khẽ râm ran. Một niềm vui lan tỏa, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như dòng suối nhỏ róc rách giữa những phiến đá đã lâu không đón mưa.

Chỉ có một người, trong căn phòng bệnh phía trong, vẫn lặng lẽ không nói gì.

Quảng LingLing ngồi ở cạnh giường, tay nắm lấy tay Trần Mỹ Linh đặt trên tấm chăn trắng. Mắt nàng nhìn ra ngoài ô cửa kính, nơi ánh đèn bệnh viện hắt vào từng đốm sáng vàng mờ nhạt, rơi lặng lẽ lên nền gạch lạnh. Trong đôi mắt sáng thường ngày là một tầng sương mờ chưa tan, như có điều gì đó đang chất chứa, đang xoáy sâu vào lòng.

Trần Mỹ Linh đã quan sát cô rất lâu.

Từ khi bác sĩ báo tin, từ lúc người nhà vây lấy nàng vui mừng hỏi han, chỉ có một người vẫn lặng im, nụ cười chưa chạm tới mắt, lòng như trôi xa một nơi nào rất xa.

Mỹ Linh nhẹ tay kéo bàn tay đang siết của chị lại, nghiêng đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy.

"Chị đang nghĩ gì vậy?" nàng hỏi khẽ.

Quảng LingLing mím môi, thoáng cười, nhưng không giấu được câu trả lời hiện rõ trong ánh mắt. Cuối cùng, nàng vẫn buông một tiếng rất nhẹ, như là thở dài, như là đầu hàng cảm xúc:

"Cuối cùng... kẻ thứ ba cũng đến rồi."

Trần Mỹ Linh bật cười lớn.

Nàng nghiêng người về phía trước, khẽ chạm đôi môi mềm lên má người đang sợ hãi vì yêu thương mình quá nhiều kia. Một nụ hôn rất nhẹ, rất ấm, như một lời hứa trong im lặng.

"Em thương chị hơn. Nha nha." Nàng nói, giọng nhỏ như đang dỗ một đứa trẻ.

Quảng LingLing giật mình, trong mắt thoáng qua tia sáng bất ngờ. Một giây sau, nụ cười thật sự mới xuất hiện dịu dàng, an yên, và có cả thứ mong manh mà người ta chỉ thấy khi lòng mình thật sự rung động.

"Hứa nha" cô khẽ siết tay Mỹ Linh, ánh mắt lấp lánh như có sao rơi trong lòng đêm.
"Thương chị hơn nha."

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Ông nội bước vào, nghe vừa vặn đoạn đối thoại liền không khách sáo mà tán đầu đứa cháu gái đang chìm trong mật ngọt tình yêu:

"Không được tị nạnh với con nít."

Quảng LingLing chưa kịp phản ứng thì tiếng cười rộ lên từ phía sau.

Bà nội chống hông cười khanh khách, ba Quảng nghiêng đầu thở ra một tiếng "Trời ạ" còn mẹ Quảng thì vừa cười vừa kéo tay Mỹ Linh vỗ nhẹ: "Con chịu khó chút, có hai đứa con cần nuôi dạy rồi đó."

Tiếng cười vang vọng trong căn phòng bệnh, ánh đèn vàng nhạt hắt vào từng gương mặt đang sáng lên vì hạnh phúc. Ngoài cửa sổ, đêm xuân vẫn yên tĩnh, nhưng trong lòng người, một mùa mới đã bắt đầu.

Cả nhà về đến biệt thự đã gần mười giờ đêm.

Trăng non treo ngoài cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt rơi trên bậc thềm đá trắng. Không khí vẫn còn lưu lại chút mát lạnh cuối xuân, nhưng trong lòng người lại rộn ràng như vừa đi qua mùa hoa nở.

Vừa bước vào nhà, bà nội Quảng liền đỡ tay Mỹ Linh như sợ nàng vấp té với thềm gạch đã bước qua trăm lần. Ông nội đi sau, gật gù nhắc: "Đi cẩn thận nha con, có chuyện gì nhớ gọi ông bà liền."

"Dạ, con biết rồi ạ," Mỹ Linh cười, giọng nhẹ bẫng, vừa dịu dàng vừa biết ơn.

Quảng LingLing đứng bên, tay vẫn còn xách theo một túi giấy nhỏ từ hiệu thuốc bắc bên trong là thảo dược mới mua, được gói kỹ càng. Cô khẽ nghiêng đầu về phía Mỹ Linh: "Em lên phòng trước đi, chị ngâm thảo dược một chút rồi lên sau."

Mỹ Linh gật nhẹ, quay người bước lên cầu thang, bóng dáng mảnh mai lọt thỏm trong vầng sáng đèn. Mỗi bước đi đều mềm mại, cẩn thận, giống như trong lòng nàng đang ôm lấy một món quà quý giá mong manh và rất đỗi thiêng liêng.

LingLing xoay người vào bếp, đang rót nước ngâm thuốc thì phía sau bỗng có người kéo nhẹ tay áo.

"Mẹ?" cô nghiêng đầu, thấy Tôn Quý Anh đã đứng sau lưng từ lúc nào.

Người mẹ vẫn mặc nguyên áo khoác mỏng, không vội đi thay, gương mặt như muốn nói điều gì nhưng vẫn do dự. Một giây sau, bà hạ giọng, ánh mắt nghiêm nhưng vẫn mang theo sự lo lắng đặc trưng của một người từng trải:

"Mỹ Linh có thai rồi... con tiết chế một chút."

Quảng LingLing nhíu mày, không giấu được vẻ bối rối. "Con... con có làm gì đâu ạ?"

Tôn Quý Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ nhấn nhẹ từng chữ:
"Lần trước... mẹ thấy con bé đi không nổi."

Ánh mắt Quảng LingLing khựng lại. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Gương mặt cô lúc đó khó diễn tả như đang cân nhắc thanh minh, rốt cuộc chỉ đành cụp mắt, thở dài một cái rất nhẹ.

"Vâng... con biết rồi ạ."

Giọng nói không cao, cũng chẳng cứng đầu. Là loại giọng mà chỉ có người thật sự yêu thương mới có thể cúi mình tiếp nhận lời dạy bảo, không chút phản kháng.

Ngay lúc ấy, tiếng cười bật ra từ phía phòng khách.

Ba Quảng người đàn ông ít khi tham gia vào những câu chuyện phụ nữ, thế mà hôm nay lại không nhịn được nở nụ cười, tiếng cười hơi nhỏ nhưng rõ ràng đầy ý vị.

Tôn Quý Anh liếc ông một cái. "Cha nào, con nấy."

Ông bị nói trúng, có hơi chưng hửng, nheo mắt nhìn vợ, khẽ lầm bầm:
"Thôi thôi, ngủ đi, khuya rồi..."

Nói xong, ông đứng dậy, giả vờ vuốt vuốt lưng áo như bận rộn việc gì đó rồi nhanh chân rút lui lên lầu, không quên liếc LingLing một cái mang hàm ý "ba hiểu mà."

Tôn Quý Anh nhìn theo, khóe môi cong nhẹ. Ánh mắt bà lướt qua đứa con gái lớn đang cầm bát thảo dược bước về phía cầu thang, lại thấy lòng mình vừa buồn cười vừa xao động.

Một ngày dài khép lại, bằng những tiếng bước chân nhỏ rón rén lên cầu thang, bằng mùi thảo dược nhẹ thoảng qua hành lang, bằng hơi ấm chực lan tỏa từ căn phòng ngủ tầng hai nơi có người đang chờ, và người sắp được làm mẹ.

Phòng ngủ tầng hai đã tắt bớt đèn, chỉ còn một ngọn đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng cam nhạt dịu dàng như ủ ấm cả căn phòng.

Mỹ Linh đã ngồi lên giường, tựa lưng vào gối cao, chăn mỏng phủ ngang đùi, đôi chân nhỏ để trần, thả vào chậu nước thảo dược ấm vừa được Quảng LingLing mang lên. Hơi nước bốc lên, thơm nhẹ, xen lẫn mùi thảo dược và cái ngòn ngọt của gừng già, khiến đầu óc cũng dịu lại theo từng nhịp thở.

Quảng LingLing ngồi hẳn xuống tấm thảm dưới chân giường, một tay giữ chậu cho khỏi nghiêng, tay kia dịu dàng mát-xa từng ngón chân nhỏ trắng hồng của nàng.

Cô không nói gì, chỉ khẽ ngẩng mặt lên nhìn Mỹ Linh, ánh mắt ngập tràn thứ cảm xúc mông lung.

"Có mệt không?" LingLing khẽ hỏi.

Mỹ Linh lắc đầu, cười nhè nhẹ. "Không mệt. Chỉ thấy trong bụng... có chút lạ lạ. Cứ như mình đang giấu một bí mật to trong người, mà ai cũng nhìn ra cả rồi."

LingLing bật cười. Cái kiểu ví von này thật là "Mỹ Linh đặc hiệu", chẳng ai thay thế được.

"Ừm" Cô nói khẽ, "là bí mật sắp gọi em là mẹ."

Mỹ Linh cúi đầu, cắn nhẹ môi. Một giây sau, nàng đưa tay ra kéo LingLing lên.

"Chị cũng ngồi lên đây đi, đừng ngồi dưới đất nữa."

"Chân em còn chưa ngâm xong," cô cười, "để chị xoa thêm chút nữa."

"Không cần đâu. Ấm rồi." Mỹ Linh kéo cô lên.

Chậu nước được đặt sang bên cạnh, khăn lông được lau qua loa, rồi cứ thế, cả hai cùng nằm nghiêng người trên giường, hơi thở giao nhau trong tĩnh lặng.

Ánh đèn ngủ hắt lên gò má Mỹ Linh, khiến đôi mắt nàng ánh lên màu nâu dịu. Quảng LingLing đưa tay vuốt một sợi tóc vương trên trán nàng, ngón tay lướt nhẹ như muốn khắc ghi từng chi tiết lên đầu ngón tay.

Một hồi lâu, Mỹ Linh nghiêng mặt về phía cô, nhẹ giọng: "LingLing... em đang cảm thấy rất hạnh phúc luôn."

"Ngốc"

"Cuối cùng..." nàng đặt tay lên bụng, "con cũng đến rồi."

Quảng LingLing khựng lại. Cô nghiêng người, cúi xuống, hôn lên trán Mỹ Linh một cái.

Cô thì thầm "Em sẽ yêu người thứ ba hơn chị."

Mỹ Linh tròn mắt, rồi cười phá ra. Tay vòng qua cổ cô, khẽ siết nhẹ.

"Không có đâu. Em nói rồi còn gì, em thương chị hơn. Nha nha."

LingLing mỉm cười, vùi mặt vào hõm vai nàng, hít một hơi thật sâu.

"Ừ. Nhớ hứa nha. Thương chị hơn nha."

Trong chăn, hơi ấm của nhau lan dần, thấm qua từng lớp vải, thấm vào tim.

Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao. Căn phòng ngủ chìm trong ánh sáng dịu dàng, có hai người phụ nữ nằm cạnh nhau, và một sinh linh bé nhỏ đang khẽ khàng bắt đầu sự sống như thể cả thế giới đêm nay, đều lặng lẽ quay quanh ba người ấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...