LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 25: TẤM VÉ
Ngày Trần Mỹ Linh đi, trời vẫn trong, nắng vẫn đầy. Nhưng trong sân trường Thực Nghiệm Bắc Kinh, hình như ai cũng thấy thiếu một điều gì đó. Như thể một gam vàng nhạt bị rút khỏi bảng màu, khiến mọi góc trời trở nên trống rỗng, dù chẳng ai dám gọi tên.Quảng LingLing vẫn đi học. Vẫn đến lớp. Vẫn ngồi bàn đầu như mọi khi.
Chỉ khác là, từ ngày hôm ấy, cô không cười nữa.Cô gái từng khiến đám bạn trai cúi đầu ngưỡng mộ, đám con gái ước ao trở thành, giờ chỉ còn là cái tên gắn liền với thành tích — một chiếc cúp đặt giữa hội trường, một bài báo dán trên bảng tin, một người quá xuất sắc để ai dám lại gần.Mọi thứ rã rời ngay giây phút Mỹ Linh bước ra khỏi cánh cổng sắt ấy.
Còn Quảng LingLing — vẫn ở lại, như cái bóng mờ giữa những ánh đèn học sinh thi đại học, nhưng đã không còn là cô của ngày trước nữa.Kể từ đó, mỗi ngày của LingLing chỉ có ba tiếng để ngủ.Cô biến mình thành một cỗ máy, chính xác, lạnh lùng và kiên cố. Không nghỉ ngơi. Không than vãn. Không còn cả khoảng trống để nghĩ đến bản thân.Ở trường, cô ăn đề nâng cao như nuốt từng ngụm nước lạnh — gấp gáp nhưng đầy kiểm soát.
Về nhà, khóa trái cửa. Đèn sáng suốt đêm, không chỉ trên bàn học mà trong đôi mắt.Mẹ cô từng định gõ cửa nhiều lần, nhưng đứng ngoài rồi lại thôi. Không phải vì không thương, mà vì không thắng nổi sự cố chấp tĩnh lặng kia."Mẹ ơi, nếu con không học... sẽ vô ích.
Con không muốn ngồi chờ sao băng xuất hiện để cầu nguyện, con muốn tự thực hiện."Đó là lần hiếm hoi Quảng LingLing mở lời. Sau đó, cô lại trở về trạng thái cũ: im lặng đến lạnh lẽo. Chỉ một câu như vậy, khiến bà nghẹn họng. Vì trong giọng con gái, không phải hy vọng, mà là một kiểu tuyệt vọng rất tỉnh táo.Ông nội cô từng nói, vào một đêm muộn khi cả nhà đều ngủ:"Cháu bé nhỏ của ông... nếu cứ sống như vậy, còn lại cái gì cho chính con nữa?"Nhưng ông cũng không ngăn. Vì ông hiểu — có những nỗi đau, người ta phải tự mình đi qua.Trong năm đó, bao nhiêu cuộc thi cấp tỉnh, cấp quốc gia, mỗi lần bảng thành tích công bố — cái tên Quảng LingLing lại chễm chệ đứng đầu. Đồng phục Thực Nghiệm Bắc Kinh theo cô in dấu tại tất cả sân khấu vinh danh. Huân chương treo đầy trên tường, cúp để chật cảbàn học.Cô là niềm kiêu hãnh mới của trường. Là "con nhà người ta" chuẩn mực. Là hình mẫu các lớp đàn em mang ra học theo.Nhưng chẳng ai biết, mỗi lần cô bước lên sân khấu nhận huy chương, vai cô càng trĩu xuống một chút. Không phải vì mệt, mà vì càng gần tới đích, cô càng thấy trống rỗng. Những tấm huy chương ấy không phải niềm vui, mà là thước đo của sự cô đơn. Là từng mốc thời gian mà cô lặng lẽ vượt qua — không có Mỹ Linh, không có ai cả.Có những đêm không ngủ nổi, QuảngLingLing lại mở điện thoại, tìm đến đoạn ghi âm duy nhất còn giữ."I love you, LingLing."
Giọng Mỹ Linh, êm như gió. Chưa tới một giây ấy, giờ cô ghép lại, lặp đilặp lại suốt một tiếng đồng hồ.Vậy mà cô nghe đi nghe lại cho đến khi ngủ thiếp đi.
Không để nhớ, mà để sống sót.Giống như một người bơi giữa đại dương, bấu vào chiếc ván gỗ duy nhất đang trôi dạt.
Chỉ cần nghe được giọng ấy... cô mới biết mình vẫn còn lý do để tiếp tục.Cuối cùng, Viện Công Nghệ Massachusetts — MIT gửi về lá thư chấp nhận. Học bổng toàn phần ngành Kinh tế.Một dấu mốc mà ai cũng nghĩ là chiến thắng.
Nhưng với cô, đó đơn giản chỉ là... "Tôi có tư cách rồi, phải không?"Là cơ hội để đi sang bên kia bán cầu, để phấn đấu được cái gì đó người người nhà nhà mong cầu sau đó quay về gõ cửa nhà bên kia một lần nữa — không phải để đòi lại tình yêu, mà để nói: "Lần này, con đủ năng lực bảo vệ em ấy rồi."Ngày Quảng LingLing ra sân bay, F4 cùng nhóm bạn thân lặng lẽ đi tiễn.Không ai nói tên Mỹ Linh.
Vì ai cũng biết, chỉ cần nhắc đến, LingLing sẽ không đi nổi.Vương Kỳ Vĩnh vỗ vai cô, nở một nụ cười còn ướt:"Chị nhớ giữ gìn sức khỏe."Hứa Hằng nắm tay cô, nhẹ giọng:"Em chăm người giùm chị còn chị nhớ tự chăm bản thân mình cho tốt nha."Tôn Yên Nhi, Từ Duy đứng hai bên, im lặng.
Chỉ có Lưu Mã Quỳnh, giọng run run, như nói với chính mình:"Lúc trước cậu nói, 'Khi trời đủ tối, bạn sẽ thấy những vì sao.'
Vậy... cậu đang cố gắng để bay lên một lần, chạm vào vì sao đó sao?"Quảng LingLing không quay đầu lại, nhưng dừng chân một chút, đáp khẽ:"Với tớ, ngôi sao rực rỡ nhất... chính là ánh mắt của Mỹ Linh dành cho tớ. Tớ không muốn một lần. Tớ muốn cả đời."Cô bước vào cửa kiểm tra an ninh.
Không ngoái lại.
Không dám.Mỗi bước chân như kéo theo một sợi chỉ đỏ chạm vào tim, rát lên từng nhịp thở.
Nhưng đôi mắt cô — vẫn sáng như buổi chiều hôm ấy, giữa sân trường rợp nắng, khi lần đầu cô thấy một cô gái nhỏ để tóc xõa tùy tiện trên vai, ánh mắt rực lên như muốn kéo cả bầu trời về phía mình.
Chỉ khác là, từ ngày hôm ấy, cô không cười nữa.Cô gái từng khiến đám bạn trai cúi đầu ngưỡng mộ, đám con gái ước ao trở thành, giờ chỉ còn là cái tên gắn liền với thành tích — một chiếc cúp đặt giữa hội trường, một bài báo dán trên bảng tin, một người quá xuất sắc để ai dám lại gần.Mọi thứ rã rời ngay giây phút Mỹ Linh bước ra khỏi cánh cổng sắt ấy.
Còn Quảng LingLing — vẫn ở lại, như cái bóng mờ giữa những ánh đèn học sinh thi đại học, nhưng đã không còn là cô của ngày trước nữa.Kể từ đó, mỗi ngày của LingLing chỉ có ba tiếng để ngủ.Cô biến mình thành một cỗ máy, chính xác, lạnh lùng và kiên cố. Không nghỉ ngơi. Không than vãn. Không còn cả khoảng trống để nghĩ đến bản thân.Ở trường, cô ăn đề nâng cao như nuốt từng ngụm nước lạnh — gấp gáp nhưng đầy kiểm soát.
Về nhà, khóa trái cửa. Đèn sáng suốt đêm, không chỉ trên bàn học mà trong đôi mắt.Mẹ cô từng định gõ cửa nhiều lần, nhưng đứng ngoài rồi lại thôi. Không phải vì không thương, mà vì không thắng nổi sự cố chấp tĩnh lặng kia."Mẹ ơi, nếu con không học... sẽ vô ích.
Con không muốn ngồi chờ sao băng xuất hiện để cầu nguyện, con muốn tự thực hiện."Đó là lần hiếm hoi Quảng LingLing mở lời. Sau đó, cô lại trở về trạng thái cũ: im lặng đến lạnh lẽo. Chỉ một câu như vậy, khiến bà nghẹn họng. Vì trong giọng con gái, không phải hy vọng, mà là một kiểu tuyệt vọng rất tỉnh táo.Ông nội cô từng nói, vào một đêm muộn khi cả nhà đều ngủ:"Cháu bé nhỏ của ông... nếu cứ sống như vậy, còn lại cái gì cho chính con nữa?"Nhưng ông cũng không ngăn. Vì ông hiểu — có những nỗi đau, người ta phải tự mình đi qua.Trong năm đó, bao nhiêu cuộc thi cấp tỉnh, cấp quốc gia, mỗi lần bảng thành tích công bố — cái tên Quảng LingLing lại chễm chệ đứng đầu. Đồng phục Thực Nghiệm Bắc Kinh theo cô in dấu tại tất cả sân khấu vinh danh. Huân chương treo đầy trên tường, cúp để chật cảbàn học.Cô là niềm kiêu hãnh mới của trường. Là "con nhà người ta" chuẩn mực. Là hình mẫu các lớp đàn em mang ra học theo.Nhưng chẳng ai biết, mỗi lần cô bước lên sân khấu nhận huy chương, vai cô càng trĩu xuống một chút. Không phải vì mệt, mà vì càng gần tới đích, cô càng thấy trống rỗng. Những tấm huy chương ấy không phải niềm vui, mà là thước đo của sự cô đơn. Là từng mốc thời gian mà cô lặng lẽ vượt qua — không có Mỹ Linh, không có ai cả.Có những đêm không ngủ nổi, QuảngLingLing lại mở điện thoại, tìm đến đoạn ghi âm duy nhất còn giữ."I love you, LingLing."
Giọng Mỹ Linh, êm như gió. Chưa tới một giây ấy, giờ cô ghép lại, lặp đilặp lại suốt một tiếng đồng hồ.Vậy mà cô nghe đi nghe lại cho đến khi ngủ thiếp đi.
Không để nhớ, mà để sống sót.Giống như một người bơi giữa đại dương, bấu vào chiếc ván gỗ duy nhất đang trôi dạt.
Chỉ cần nghe được giọng ấy... cô mới biết mình vẫn còn lý do để tiếp tục.Cuối cùng, Viện Công Nghệ Massachusetts — MIT gửi về lá thư chấp nhận. Học bổng toàn phần ngành Kinh tế.Một dấu mốc mà ai cũng nghĩ là chiến thắng.
Nhưng với cô, đó đơn giản chỉ là... "Tôi có tư cách rồi, phải không?"Là cơ hội để đi sang bên kia bán cầu, để phấn đấu được cái gì đó người người nhà nhà mong cầu sau đó quay về gõ cửa nhà bên kia một lần nữa — không phải để đòi lại tình yêu, mà để nói: "Lần này, con đủ năng lực bảo vệ em ấy rồi."Ngày Quảng LingLing ra sân bay, F4 cùng nhóm bạn thân lặng lẽ đi tiễn.Không ai nói tên Mỹ Linh.
Vì ai cũng biết, chỉ cần nhắc đến, LingLing sẽ không đi nổi.Vương Kỳ Vĩnh vỗ vai cô, nở một nụ cười còn ướt:"Chị nhớ giữ gìn sức khỏe."Hứa Hằng nắm tay cô, nhẹ giọng:"Em chăm người giùm chị còn chị nhớ tự chăm bản thân mình cho tốt nha."Tôn Yên Nhi, Từ Duy đứng hai bên, im lặng.
Chỉ có Lưu Mã Quỳnh, giọng run run, như nói với chính mình:"Lúc trước cậu nói, 'Khi trời đủ tối, bạn sẽ thấy những vì sao.'
Vậy... cậu đang cố gắng để bay lên một lần, chạm vào vì sao đó sao?"Quảng LingLing không quay đầu lại, nhưng dừng chân một chút, đáp khẽ:"Với tớ, ngôi sao rực rỡ nhất... chính là ánh mắt của Mỹ Linh dành cho tớ. Tớ không muốn một lần. Tớ muốn cả đời."Cô bước vào cửa kiểm tra an ninh.
Không ngoái lại.
Không dám.Mỗi bước chân như kéo theo một sợi chỉ đỏ chạm vào tim, rát lên từng nhịp thở.
Nhưng đôi mắt cô — vẫn sáng như buổi chiều hôm ấy, giữa sân trường rợp nắng, khi lần đầu cô thấy một cô gái nhỏ để tóc xõa tùy tiện trên vai, ánh mắt rực lên như muốn kéo cả bầu trời về phía mình.