LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 23: NHỚ
Từ hôm đó, Quảng LingLing như bước ra khỏi thế giới có ánh sáng. Cô không khóc, không giận, không nói điều gì cả, nhưng sự im lặng nơi cô khiến người khác cảm thấy khó thở. Trước kia, dù có mệt mỏi, cô vẫn hay cười với bạn bè, vẫn biết cách khiến người khác an lòng bằng một cái gật đầu hoặc một câu đùa nhẹ. Nhưng giờ đây, nụ cười đó giống như bị gió thổi bay mất, không biết là rơi ở đâu, cũng không biết liệu có tìm lại được hay không.LingLing dồn hết sức vào việc học như thể nếu cứ tiếp tục nhìn vào chữ, cô sẽ không phải đối diện với khoảng trống bên trong mình. Thành tích đã tốt, nay lại càng tốt hơn một cách lạnh lùng và dứt khoát. Cô từ chối mọi cuộc vui, né tránh cả những người thân thuộc. Cô không đi ăn, không đi chơi, không tụ họp. Những buổi chiều, những lời rủ rê, những tiếng cười của nhóm bạn — tất cả như sóng biển va vào vách đá, bị nhấn chìm trong sự im lặng của cô. Đến cả Tôn Yên Nhi, Lưu Mã Quỳnh hay Từ Duy cũng đành bất lực, chỉ biết nhìn cô ngày một xa rời khỏi thế giới.Giờ ra chơi, F4 thường thấy Quảng LingLing lặng lẽ đi về phía sau trường. Nơi có gốc cây già cỗi, nơi có những chiếc lá rơi xuống chạm khẽ lên vai người ta như ký ức nhẹ nhàng không nỡ tan. Cô không làm gì cả, chỉ ngồi đó, ánh mắt mơ hồ như thể đang chờ một người không hẹn ngày trở lại. Không phải là cô không biết người ấy đã đi, mà là không quen với việc người ấy không còn ở đây."Nhìn mà xót ruột kinh khủng luôn." – Hứa Hằng nói, như để nén đi tiếng thở dài."Trần Mỹ Linh chết tiệt, đi xa mà để người ta khổ thế này." – Vương Kỳ Vĩnh cộc cằn buông ra, mắt nhìn LingLing đầy bất nhẫn."Hay gọi cho cậu ấy biết đi... không là chị ấy héo thật đấy." – Cao Uyển Thiên khẽ nói, nhưng trong giọng có cả run rẩy và thương cảm.Cuối cùng, họ mở video call cho Trần Mỹ Linh. Khi khuôn mặt quen thuộc hiện lên màn hình, ai nấy đều không giữ nổi cảm xúc."Mỹ Linh! Về lẹ đi! LingLing sắp hóa đá ngoài sân trường rồi!!" – Hứa Hằng gào lên, như trút hết những ngày phải nhìn một người lặng lẽ đến vô vọng."Chị ấy ngồi đúng chỗ hai người từng hôn nhau ấy! Mà chẳng cười, chẳng nói." – Vương Kỳ Vĩnh chen vào, giọng bất lực.Mỹ Linh im lặng vài giây, rồi cười, nụ cười nhòe theo khoé mắt ướt."...Tớ biết rồi... Mấy cậu giữ Nhà giùm tớ... đừng để ai cướp mất 'nhà của tớ'."Tiếng cười vang lên trong nước mắt."'Nhà của tớ' kìa!" – Cao Uyển Thiên reo lên."Trời má... ngôn tình muốn xỉu luôn." – Hứa Hằng ôm tim giả vờ ngất."Mỹ Linh, hay là để LingLing cho tớ thương nha?" – Vương Kỳ Vĩnh trêu, cố làm nhẹ lòng cả nhóm.Mỹ Linh bật cười, nhưng trong mắt là một trời buồn bã. Cô nhìn vào màn hình, chậm rãi nói, giọng nghiêm túc đến nỗi ai cũng im lặng:"Đừng điên. Nhà của tớ đấy... chăm chị ấy giùm tớ, được không?"Ánh nắng chiều rót qua cửa kính phòng ký túc, dịu dàng nhuộm lấy khuôn mặt Mỹ Linh – một vẻ đẹp rất xa, rất mềm, và rất nhớ.Trời chuyển đông sớm hơn mọi năm. Mới 9 giờ tối mà gió đã rít qua kẽ cửa như tiếng ai gọi khẽ. Phòng Quảng LingLing tối om, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn đường mờ nhạt ngoài cửa sổ hắt vào. Cô ngồi tựa lưng vào đầu giường, không bật đèn, tay cầm điện thoại. Trên màn hình là khung chat với Trần Mỹ Linh — cuộc trò chuyện đã dừng lại vài ngày nay, không ai nói gì thêm, nhưng không ai gỡ bỏ.Một đoạn tin nhắn thoại được bật lên. "I love you, LingLing."Giọng Mỹ Linh vang lên trong trẻo mà ngọt ngào, pha chút nũng nịu quen thuộc — quen thuộc đến mức khiến người ta đau.Quảng LingLing nhắm mắt lại, áp điện thoại vào tim để mặc những âm thanh ấy len vào tim, từng chút từng chút một. Cô khẽ thì thầm, như thể người ấy đang ở ngay cạnh bên. Bàn tay cô siết chặt lấy điện thoại, như thể nếu buông ra thì ký ức kia cũng sẽ tan biến. "Chị vẫn đang chờ em... mỗi ngày..."Câu nói ấy không lớn. Cả thế giới dường như ngừng lại, chỉ còn lại một cô gái và lời thì thầm dành cho người đã rời xa.Màn hình điện thoại nhòe đi. Không phải vì chất lượng hình ảnh. Là vì hơi nước ở khóe mắt cô đã nhỏ xuống, loang lổ trên mặt kính. Không ai nghe thấy tiếng cô khóc, vì LingLing là người không khóc thành tiếng nhưng ai cũng biết cô đang đau.Bên ngoài, gió vẫn thổi. Đêm vẫn tĩnh. Chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ, tiếng tim đập lặng lẽ... và nỗi cô đơn lặp lại như một bản nhạc không lời — da diết, âm ỉ, nhưng chẳng thể kết thúc.