LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 14: CON ĐANG HẸN HÒ
Tại dinh thự nhà họ Quảng, căn phòng khách được ánh hoàng hôn buông xuống phủ một tầng sáng mềm như nhung, len qua rèm lụa màu kem nhạt. Hương trà ô long nóng hổi thoảng nhẹ trong không khí, quyện cùng mùi ngọc lan ngoài vườn như thấm sâu vào từng nhịp thở. Chiếc bàn gỗ lim được trải khăn ren trắng muốt, bày biện gọn gàng những món điểm tâm tự tay bà nội chọn – tất cả gợi lên vẻ tĩnh tại hiếm hoi của một gia đình quyền quý giữa bộn bề biến động.Hôm nay, có đủ đầy gương mặt thân thuộc: ông nội Quảng Minh Kiệt với ánh mắt nghiêm cẩn đã pha chút trầm tư tuổi tác; bà nội Vương Linh nhẹ nhàng nâng tách trà, dáng ngồi đoan chính như mọi khi; ba cô – Quảng Minh Hạo, trầm tĩnh nhưng ánh nhìn luôn chứa nét yêu chiều dành cho đứa con gái độc nhất; mẹ cô – Tôn Quý Anh, vẫn là người phụ nữ đoan trang, nghiêm khắc mà sâu sắc. Và ở giữa họ, Quảng LingLing – cô cháu gái, cô con gái – là trung tâm của buổi chuyện trò chiều nay.Sau những câu thăm hỏi thường nhật, vài lời bàn về thị trường, về trường lớp, về việc dạo này con gái nhà họ Quảng đột nhiên được nhắc đến nhiều trong giới học đường, Quảng LingLing đặt tách trà xuống khẽ đến mức không phát ra tiếng. Ánh mắt cô dịu lại nhưng không kém phần kiên định khi hướng về người lớn."Dạ" cô cất giọng, "con có chuyện muốn nói."Một khoảng lặng nhẹ như tơ vắt qua không gian. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của bốn người lớn đều hướng về cô. Mẹ cô gật đầu, nét mặt không đổi, chờ con gái tiếp lời."Con đang hẹn hò với Trần Mỹ Linh."Không ai thốt lên tiếng nào ngay lúc ấy. Như thể câu nói vừa rồi không hẳn là điều bất ngờ, nhưng vẫn đủ sức khiến cả căn phòng chững lại. Một nhịp. Rồi hai.Quảng Minh Hạo là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng. Ông bật cười, không giấu được sự ngạc nhiên pha với hứng khởi: "Ba tưởng con sẽ 30 mới bắt đầu hẹn hò. Ba không phản đối."Tôn Quý Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt sắc sảo đã khẽ chuyển động, chăm chú quan sát con gái. Bà lên tiếng, chậm rãi: "Chỉ cần là người con chọn, mẹ sẽ tôn trọng. Nhưng có một điều..." Bà dừng lại, ánh mắt như xoáy vào tận sâu trong lòng cô con gái: "Con có biết gia thế của Trần Mỹ Linh là gì không? Con chắc chắn chứ?"Quảng LingLing không né tránh. Cô khẽ gật đầu, rồi nghiêng người, giọng nói vang lên đầy vững vàng: "Thưa ông bà, ba mẹ. Con biết yêu đương không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Tuy con vừa lớn nhưng con đã suy nghĩ kĩ... con muốn cùng em ấy hẹn hò."Một câu nói không hoa mỹ, không phô trương – nhưng ẩn chứa trong đó là tất cả sự chín chắn của một người đã xác định lòng mình, cũng như sẵn sàng đón nhận sóng gió phía trước.Ông nội – người đã sống gần cả thế kỷ, nhìn thấy đủ hỉ nộ ái ố đời người – đặt tay lên cây gậy gỗ mun, cặp lông mày rậm hơi nhíu lại. Giọng ông khẽ trầm:"Cháu à, ông không phản đối. Nhưng nếu Trần Mỹ Linh thực sự là cháu đích tôn của nhà họ Trần, thì e rằng... gia đình bên đó sẽ không dễ chấp nhận chuyện này."Bà nội Vương Linh thì chỉ khẽ cúi đầu, mắt dõi theo cháu gái với nét mỉm cười không đoán được là trìu mến hay ngẫm nghĩ.Dù vậy, Quảng LingLing vẫn giữ nguyên nụ cười. Ánh mắt cô không một chút do dự, chất giọng vẫn mềm mỏng, lễ phép, nhưng ẩn bên trong là một niềm kiêu hãnh sâu lắng:"Dạ... theo con nghĩ, hẹn hò với một cô gái là một chuyện. Còn hẹn hò với một cô gái rất có năng lực, lại là một chuyện khác."Một nhịp sau câu nói ấy, cả căn phòng bật lên tiếng cười – không phải cười vì giễu cợt, mà là sự tán thưởng không giấu được.Ông nội gật gù, vỗ tay nhẹ lên tay vịn: "Ha ha! Con bé này... Lời ít mà chí lớn. Có lý, rất có lý."Bà nội cũng nở nụ cười, ánh mắt ánh lên vẻ tự hào hiếm thấy: "Nếu đã yêu, thì hãy yêu cho thật. Nếu đã chọn, thì phải bước cho vững. Bà không ngăn cản đâu."Ba cô – Quảng Minh Hạo – giơ tách trà, ánh mắt lấp lánh: "Vậy thì chúc mừng, con gái. Cứ tiến lên. Nhà họ Quảng này luôn là hậu phương vững chắc của con."Tôn Quý Anh cuối cùng cũng mềm lòng. Bà thở ra một hơi dài, đặt tách trà xuống, bàn tay khẽ chạm lên mu bàn tay con gái: "Mong muốn của mẹ là cả 2 con không ai bị tổn thương."Quảng LingLing cúi đầu thật nhẹ, đôi mắt ánh lên một niềm biết ơn sâu sắc: "Con cảm ơn ông bà, ba mẹ."Không ai trong căn phòng đó không biết rằng, khi một tình cảm được hậu thuẫn bởi lòng tin của gia đình, nó không còn là một trò đùa ngông cuồng nữa — mà là một con đường thực sự, mà cô đã chọn để bước đi, không quay đầu.Bên ngoài, gió xuân khẽ lướt qua, mang theo mùi hoa ngọc lan thoang thoảng. Trong không gian nhỏ ấy, năm người – bốn người từng trải, một kiên cường – cùng nhau chia sẻ một bí mật mới, bắt đầu cho một chương tình yêu dần hiện hình rõ ràng hơn từng chút một.[23:34 PM]Quảng LingLing: "Em còn thức chứ?""Tin nhắn không gửi được."Ngón tay thon dài của cô khựng lại, mi tâm khẽ nhíu.Mỹ Linh chặn số mình? Không... không thể nào.Cô thử nhấn gửi thêm lần nữa, vẫn là kết quả ấy.Cùng lúc đó, ở bên kia...Trong căn phòng nhỏ ngập mùi hương lavender, Trần Mỹ Linh đang nằm dài trên giường, điện thoại đặt sát mặt, ánh sáng màn hình hắt lên đôi mắt long lanh, hàng mi khẽ rung.Nàng nhắn liên tục vào group chat của F4:Hứa Hằng: "Mỹ Linh, mai đi ăn không?"Vương Kỳ Vĩnh: "Tớ mới tìm được quán buffet siêu ngon, free kem nữa nè"Cao Uyển Thiên: "Có đông không???? Tớ không muốn bon chen đâuuu."Trần Mỹ Linh vừa cười khúc khích vừa gõ:Trần Mỹ Linh: "Vậy 6h dậy đi đi ăn buffet xong rồi đi học."Cao Uyển Thiên: "Lại phát điên."Nói tới đây, cô lại tiếp tục lướt mạng xã hội, vừa cười vừa rep từng tin nhắn một cách hào hứng. Cả đám ríu rít bàn chuyện quà sinh nhật, chuyện crush mới của Cao Uyển Thiên, chuyện đi học vẽ,.. rồi giải tán đi ngủ như mọi khi. Nhóm F4 quên mất Trần Mỹ Linh đã có bạn gái!Trần Mỹ Linh quên mất mình đã có bạn gái và đã chặn tin nhắn từ bạn gái!Cả đêm nay, Quảng LingLing nằm trằn trọc trên giường. Quảng LingLing lật người, ánh mắt vô thức liếc đồng hồ. 02:13 phút Cô cầm điện thoại, vào WeChat — chấm xanh biến mất.
Gọi thử — "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."Quảng LingLing nhắm mắt thở dài.Trong đầu cô tua lại cả trăm khả năng:Mỹ Linh bị ai làm khó?Điện thoại hỏng?Hay là... giận mình chuyện gì mà mình không biết?Hay là... có người xen vào?Ý nghĩ này khiến cô lạnh mặt, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại.
Trong lòng chợt nhói lên một cái — là khó chịu, là hụt hẫng.Quảng đại tiểu thư lần đầu biết cảm giác bị phớt lờ, lại còn bị chặn tin nhắn...
Thật sự rất khó chịu.Cô mở cửa sổ, gió đêm lùa vào khiến mái tóc dài khẽ bay.
Ánh trăng lạnh hắt xuống, càng khiến gương mặt cô trở nên cô đơn hơn bao giờ hết."Mỹ Linh... em đang nghĩ gì?"Nếu sáng mai không tìm được lý do...
Quảng LingLing thầm nghĩ — mình nhất định đến tận nơi kéo người về cho bằng được.
Gọi thử — "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."Quảng LingLing nhắm mắt thở dài.Trong đầu cô tua lại cả trăm khả năng:Mỹ Linh bị ai làm khó?Điện thoại hỏng?Hay là... giận mình chuyện gì mà mình không biết?Hay là... có người xen vào?Ý nghĩ này khiến cô lạnh mặt, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại.
Trong lòng chợt nhói lên một cái — là khó chịu, là hụt hẫng.Quảng đại tiểu thư lần đầu biết cảm giác bị phớt lờ, lại còn bị chặn tin nhắn...
Thật sự rất khó chịu.Cô mở cửa sổ, gió đêm lùa vào khiến mái tóc dài khẽ bay.
Ánh trăng lạnh hắt xuống, càng khiến gương mặt cô trở nên cô đơn hơn bao giờ hết."Mỹ Linh... em đang nghĩ gì?"Nếu sáng mai không tìm được lý do...
Quảng LingLing thầm nghĩ — mình nhất định đến tận nơi kéo người về cho bằng được.