LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 12: TIN ĐỒN
Sáng hôm sau, cả trường Thực Nghiệm Bắc Kinh như bừng tỉnh với một làn sóng tin đồn mới. Người ta thì thầm to nhỏ, ánh mắt tò mò đổ dồn về nhóm F4. Lời đồn đại về mối quan hệ giữa Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh nhanh chóng lan truyền như một đám cháy, khiến không ai có thể yên lặng mà không nghe đến.Nhóm F4 ngồi trong căn tin, đang thưởng thức bữa sáng và mắng Trần Mỹ Linh chuyện hồi hôm bỏ con giữa chợ:Vương Kỳ Vĩnh: "Giải thích đi. Kết quả đâu."Hứa Hằng: "Cậu ác thật, khiến tôi mất ngủ."Trần Mỹ Linh: "Quảng LingLing điên hơn tôi. Tin đi. Chưa có kết quả."Cao Uyển Thiên: "Tin cậu cái rắm." Hứa Hằng nhếch môi: "Cô mà không giải thích rõ, tôi sẽ trực tiếp đến tìm Quảng LingLing!"Bên này đang ồn ào thì chợt nghe thấy những câu chuyện xì xào từ bàn bên cạnh. Vương Kỳ Vĩnh, vốn dĩ là người không thể giữ im lặng, lập tức quay sang nhìn các thành viên trong nhóm với vẻ mặt hoang mang.Vương Kỳ Vĩnh: "Cái gì? Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh hẹn hò á? Ai nói vậy?!"Cao Uyển Thiên thì nhíu mày, không tin vào tai mình: "Ai đồn ác vậy? Tôi phải đi tìm nguồn gốc tin đồn này ngay!"Hứa Hằng, với nụ cười tinh quái quen thuộc, liếc nhìn vào điện thoại, nhưng rồi mặt cô trở nên đăm chiêu: "Có phải là do bài đăng của Trần Mỹ Linh không? Quảng LingLing ấy dám công khai một cách ồn ào như vậy sao?""Chắc chắn rồi." Vương Kỳ Vĩnh đáp, trừng mắt với Trần Mỹ Linh: "Giỡn vậy có nên không trời!"Trần Mỹ Linh, khi nghe thấy lời đồn này, không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô biết mình chỉ đang đùa vui một chút trên mạng nhưng mọi chuyện đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của cô. Vội vàng, cô đứng lên, rồi hối hả chạy lên lớp 12A1, nơi Quảng LingLing đang học, trong lòng tràn ngập lo lắng và hoang mang.Khi Trần Mỹ Linh đến lớp, cô lao ngay đến chỗ Quảng LingLing, gương mặt đầy căng thẳng."Quảng LingLing, không phải em nói chúng ta đang hẹn hò." Trần Mỹ Linh hỏi, giọng cô có phần lúng túng.Quảng LingLing vẫn ngồi yên lặng ở bàn học, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, không một chút biến sắc."Chị biết." Quảng LingLing trả lời một cách điềm tĩnh nhưng trong mắt nàng ánh lên một tia lạ lùng."Ha~" Trần Mỹ Linh ngơ ngác, không hiểu nổi.Quảng LingLing nhếch môi cười nhẹ, rồi tiếp tục: "Chị chính là người thông báo."Trần Mỹ Linh sững sờ, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy: "Tại sao? Chúng ta... Chúng ta..."Quảng LingLing nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng không kém phần dịu dàng: "Trước sau gì em cũng trở thành bạn gái chị. Thôi thì sớm một chút, sử dụng quyền lợi của mình."Câu nói của Quảng LingLing khiến trái tim Trần Mỹ Linh như ngừng đập một nhịp. Cô đứng im, không biết phải phản ứng thế nào. Một phần trong cô muốn cười, nhưng lại không dám, vì sự thẳng thắn quá mức của Quảng LingLing khiến cô không thể không cảm thấy bất ngờ."Chị... chị thật sự... nghiêm túc sao?" Trần Mỹ Linh hỏi, giọng nghẹn lại vì những cảm xúc hỗn độn trong lòng.Quảng LingLing gật đầu, nụ cười trên môi càng thêm rõ rệt: "Em có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng em muốn hẹn hò mà, chị là lựa chọn tốt nhất rồi."Trần Mỹ Linh không thể nói gì thêm, cô chỉ đứng đó, tay siết chặt góc áo, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Mọi thứ đã bắt đầu vượt quá giới hạn của một trò đùa đơn giản, và không ai trong họ có thể quay lại được nữa.Với một nụ cười bí ẩn, Quảng LingLing đứng dậy, bước đến gần Trần Mỹ Linh: "Chúng ta đang hẹn hò."Trần Mỹ Linh vẫn đứng bất động nhưng trái tim cô lúc này đã không còn lạnh như ban đầu. Cô không biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng ít nhất, từ giờ trở đi, cô thật sự bước vào một mối quan hệ yêu đương.Khi tiếng trống tan học vang lên, Trần Mỹ Linh nhanh chóng quay về lớp, nhưng chỉ vừa bước vào cửa, cô đã thấy ánh mắt chờ đợi của nhóm F4. Nhóm này lúc nào cũng năng nổ, nhưng hôm nay, sự tò mò và "nhiệt huyết" của họ có vẻ tăng gấp bội.Vương Kỳ Vĩnh là người đầu tiên lên tiếng, không thể nhịn được nữa: "Sợ bị hiểu lầm hay sao mà chạy chối chết thế?"Trần Mỹ Linh chỉ còn biết cười khổ, lúng túng đáp lại: "Sự thật tớ đâu phải người đồn."Hứa Hằng nghiêng đầu: "Chị ấy có tin cậu không nhỉ?"Trần Mỹ Linh nhìn xuống đất, ngập ngừng một lúc rồi ngẩng lên nhìn họ, nói với giọng nghiêm túc, nhỏ nhất có thể: "Tin. Vì... Quảng LingLing chính là người tung tin."Vương Kỳ Vĩnh há hốc miệng, không thể tin vào tai mình: "Cái gì?! Chị ấy... Quảng LingLing là người... đã... nói á"Cao Uyển Thiên vỗ tay vào trán, không thể chịu nổi nữa: "Trời đất! Một Trần Mỹ Linh đã làm cả trường điên rồi, giờ thêm một Quảng LingLing phát điên theo nữa."Sau khi bình tĩnh, Trần Mỹ Linh cười ra tiếng và nhìn nói Hứa Hằng: "Mau gọi tớ là Thánh Tôn đi. Quỳ xuống." lớn tiếng đến nỗi làm cả lớp ngoái đầu lại nhìn.Vương Kỳ Vĩnh liếc mắt nhìn Trần Mỹ Linh rồi nói: "Thật sự?"Cao Uyển Thiên liếc Hứa Hằng đứng dậy hành lễ nói: "Tham khiến Thánh Tôn."Hứa Hằng liếc Trần Mỹ Linh sau đó cũng hành lễ: "Thánh Tôn vạn tế.. vạn tế.. vạn vạn tế."Trần Mỹ Linh, nhìn hai người họ càng cười càng lớn. Vương Kỳ Vĩnh trầm tư một chút rồi nói "Chắc chắn, mọi chuyện không chỉ đơn giản là một trò đùa sao.""Quảng LingLing trêu cậu thì sao?" Cao Uyển Thiên hỏi, tò mò.Trần Mỹ Linh hơi ngập ngừng rồi nhìn thẳng vào bạn bè của mình: "Kệ chị ta, dù sao thì mình cũng thắng được các cậu rồi. Haha."Nghe câu này, tất cả đều im lặng, mỗi người trong nhóm F4 đều có vẻ suy nghĩ riêng. Một lúc sau, Vương Kỳ Vĩnh cười khẩy, giọng điệu có phần châm chọc nhưng cũng đầy tò mò: "Nếu thật sự! Cậu đúng là viết nên lịch sử Thực Nghiệm Bắc Kinh rồi. Nhưng nhớ đấy, nếu cậu bị Quảng LingLing bắt nạt, đừng có kêu tôi cứu."Cả nhóm cùng cười, bầu không khí trong lớp giờ trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trần Mỹ Linh nhìn vào những gương mặt quen thuộc, lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa lo lắng. Cô biết, có thể mối quan hệ này sẽ phức tạp hơn nhiều lần so với những gì cô tưởng, nhưng ít nhất... cô đã kéo theo ba người họ để không phải một mình đối mặt với điều này.