LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 55: ĐẦY THÁNG



Sáng nay, ánh nắng trong trẻo rọi vào khoảng sân biệt thự, trải lên nền gạch lát đá những vệt sáng lấp lánh. Không khí nhộn nhịp nhưng vẫn giữ sự ấm cúng, vì buổi tiệc đầy tháng hôm nay, Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh chỉ mời người thân thuộc, bạn bè gần gũi.

La Hàn và Hạ Tư Nghiên đến từ sớm, mang theo hai hộp quà lớn bọc giấy đỏ rực rỡ. Hạ Tư Nghiên cười tươi trao tay Trần Mỹ Linh hộp đầu tiên, bên trong là một bộ vòng cổ ngọc trai thiên nhiên thiết kế thủ công, cùng với một cuốn sổ nhỏ ghi "Mẹ và Bé – Nhật ký yêu thương".

"Tớ thấy món này hợp với khí chất mẹ bỉm của cậu lắm. Với lại, ghi lại từng ngày lớn khôn của con bé, sau này nhìn lại cũng vui."

La Hàn thì đưa cho Quảng LingLing hộp còn lại, là một cây bút máy cổ khắc tên "Quảng Quý Văn" cùng một hộp thiệp viết tay, mỗi tấm ghi một câu chúc lớn lên thông minh, dũng cảm, sống tình cảm.

"Tớ biết cậu thích giữ lại những thứ có giá trị kỷ niệm. Sau này Tiểu Văn lớn, đọc lại sẽ thấy mẹ và những người thân yêu đã mong ngóng nó thế nào."

Quảng LingLing nhướng mày cười:

"Vừa cổ điển vừa lãng mạn, đúng là phong cách của cậu."

La Hàn nhún vai

"Cũng chỉ là học theo Chủ tịch Quảng phô trương thôi mà."

Cả nhóm cười vang, không khí thân mật và chan hòa khiến gian nhà như ấm lên. Trong khi Trần Mỹ Linh tiếp chuyện Hạ Tư Nghiên, La Hàn nhẹ nhàng kéo cô ra ngoài hiên sau. Cô vừa nhìn chiếc bàn gỗ dài mẹ Trần và Quảng LingLing đang dọn đồ cúng, vừa lén liếc sang La Hàn.

"Này, hôm ở bệnh viện, em hù Quảng LingLing xém thành đại ma vương san bằng bệnh viện thành bình địa đấy, biết không?"

Trần Mỹ Linh bật cười, nhưng ánh mắt lại thoáng chút ngập ngừng. Cô khẽ thở dài,

"Em thật sự không muốn làm thế. Nhưng lúc đó chắc chắn có người theo dõi. Nếu em để lộ ra mình vẫn còn sống, không chỉ có chị ấy bị nguy hiểm, mà cả Tiểu Văn cũng khó giữ an toàn."

La Hàn nhìn Mỹ Linh một lúc lâu, rồi gật đầu.

"Biết là em không muốn, nhưng lúc đó nhìn Quảng LingLing... Anh chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy. Như thể thế giới mất hết màu sắc."

"Vậy nên em đã nhờ bác sĩ lén truyền tin cho Hạ Tư Nghiên, để các anh giúp đỡ chị ấy."

Trần Mỹ Linh cúi xuống vuốt lại gấu váy, nụ cười cô hơi buồn, nhưng ánh mắt lại kiên định.

"Em biết chị ấy sẽ đau. Nhưng nếu quay lại lần nữa... em vẫn sẽ làm vậy."

La Hàn vỗ nhẹ vai cô

"Thôi được rồi, giờ em sống tốt, con bé khỏe mạnh, LingLing cũng lấy lại ánh sáng trong mắt rồi. Vậy là đủ."

Hai người cùng im lặng một lúc, rồi quay trở lại trong nhà. Trong phòng khách, Quảng LingLing đang bế Tiểu Văn trên tay, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng. Mẹ Trần vừa lau chén dĩa xong, nhìn thấy con gái và La Hàn bước vào thì cười nói:

"Lại đông đủ rồi. Cả nhà ngồi xuống ăn chút bánh đi."

Khi cả nhà quây quần bên mâm bánh, La Hàn cười bảo:

"Lúc Mỹ Linh mang thai, anh nghe LingLing nói bé con sẽ lấy tên Linh cơ mà."

Trần Mỹ Linh liếc sang Quảng LingLing, gắp một miếng bánh rồi bình thản nói:

"Ban đầu chị ấy định đặt tên là Quảng Ái Linh đó. Nghe có 'tình yêu' quá trời luôn."

La Hàn phì cười, suýt sặc nước:

"Chủ tịch Quảng ghê gớm thật, tên con thôi mà cũng phải phô trương cỡ đó!"

Quảng LingLing cười bất lực, nhìn sang Trần Mỹ Linh đang ra vẻ thản nhiên, nhưng khóe môi cong nhẹ.

"Cũng đâu sai. Tên đó hay, vừa mang họ của tôi, vừa có ý nghĩa..."

"Nhưng." Trần Mỹ Linh cắt lời

"chị thử nghĩ đi, ở nước này có ai không biết Chủ tịch Quảng yêu em đâu. Đặt cái tên đó thì cần gì làm khai sinh nữa, ghi hẳn là 'tình yêu của Quảng LingLing' cho rồi."

Mọi người cười rộ lên. Quảng LingLing lắc đầu, bất lực nhìn người yêu của mình, nhưng đáy mắt lại rực sáng niềm vui.

"Thôi được rồi." cô dịu giọng,

"Dù sao tên chính thức của bé con, theo nguyện vọng của mẹ nó—là Quảng Quý Văn rồi."

Hạ Tư Nghiên gật gù: "Tên hay đấy. 'Quý' là trân quý, 'Văn' là văn chương, hiền hậu. Sau này con bé vừa thông minh vừa biết yêu thương, giống cả ba lẫn mẹ."

Trần Mỹ Linh liếc nhìn Quảng LingLing, rồi bất giác chạm nhẹ vào đầu vai cô.

"Còn chị thì sao?" cô hỏi khẽ, "Chị thấy cái tên đó... có ổn không?"

Quảng LingLing cúi đầu nhìn đứa con gái đang ngủ say trong vòng tay, ánh mắt dịu dàng đến tan chảy.

"Ổn. Rất ổn. Bởi vì là em đặt."

Bên ngoài, nắng xuân vừa tắt. Nhưng trong lòng mỗi người, ánh sáng của một gia đình nhỏ đang bắt đầu rực rỡ hơn bao giờ hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...