LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 54: MÁI NHÀ



Buổi tối trong biệt thự được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm dịu, từng khung cửa sổ hắt ra một cảm giác yên bình đến lạ. Trong phòng ngủ của Mỹ Linh, không gian thoang thoảng mùi trà lài mẹ Trần vừa pha, hòa với mùi sữa thơm nhè nhẹ của đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say trong chiếc nôi nhỏ cạnh ghế sofa.

Quảng LingLing ngồi bên cạnh chiếc nôi, ánh mắt dịu dàng như nước, tay chậm rãi vuốt ve chăn đắp cho bé con. Ánh mắt ấy chưa từng hiện diện trên gương mặt của một "Chủ tịch Quảng" vốn luôn lạnh nhạt và sắc bén. Nhưng từ khi đứa trẻ này ra đời, trái tim của cô dường như mềm đi từng ngày.

Mẹ Trần rót cho cô một ly trà, rồi ngồi xuống đối diện, ánh mắt mang theo một tầng dịu dàng khó giấu. Nhìn hai người mẹ trẻ tuổi – một đang bế con, một đang thiêm thiếp trên giường – lòng bà lặng lẽ thở phào.

"Con đặt tên cho bé chưa?" mẹ Trần hỏi, giọng trầm thấp.

Quảng LingLing chớp mắt, khẽ mỉm cười. "Dạ rồi... nhưng cũng từng có chút tranh cãi nhỏ."

"Ồ?" Mẹ Trần nhướn mày.

Quảng LingLing nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh một cách hiếm thấy.

"Ban đầu con định đặt tên con bé là Quảng Ái Linh."

Mẹ Trần nghe vậy thì nhướng mày, như đang suy nghĩ.

"Ái Linh... nghe cũng hay đấy chứ. Tên mềm mại, lại mang nghĩa tình yêu và sự thanh cao. Vậy sao không giữ tên đó?"

"Vì..."

Quảng LingLing nén cười, ánh mắt hướng về phía giường ngủ.

Mỹ Linh nghe thấy liền mở mắt ra, giọng còn mệt mà vẫn không quên trêu vợ:

"Chủ tịch Quảng, chị phô trương vừa thôi. Con bé lớn chắc chắn giận chị mất."

"Đó mẹ cũng thấy." cô bật cười, giọng có phần ngập ngừng:

"Thế là em ấy giành quyền đặt tên luôn."

Mẹ Trần bật cười khẽ, thấy cái kiểu nửa trêu chọc, nửa dịu dàng của con gái mình, liền gật gù: "Vậy cuối cùng tên bé là gì?"

Quảng LingLing quay lại nhìn con, khẽ kéo chăn lên một chút để bé không bị lạnh. Cô trả lời nhẹ nhàng, như nói với chính trái tim mình:

"Dạ là Quảng Quý Văn. Mỹ Linh bảo... đã là con gái của em ấy, thì phải trân quý như vàng. Văn – là sự mềm mại, là trí tuệ, là lòng bao dung. Con bé sẽ không cần phải giống con hay giống Mỹ Linh, chỉ cần là chính mình... một cách dịu dàng và thông minh nhất."

Mẹ Trần im lặng hồi lâu. Cuối cùng bà khẽ thở dài – không phải tiếng thở dài mỏi mệt, mà là nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng bà được ai đó chia sẻ.

"Tên đẹp... rất đẹp." Bà nói, rồi nhìn sang cô gái đang dịu dàng bên nôi.

"Thật ra, nhìn con lúc này... mẹ cũng không lo nữa."

Quảng LingLing khẽ nghiêng đầu.

"Không lo gì nữa ạ?"

"Không lo rằng Mỹ Linh sẽ cô đơn, hay Tiểu Văn sẽ thiếu thốn tình thương. Con... dù là Quảng tổng cao cao tại thượng, nhưng trước hai mẹ con, con chỉ là một người nhà biết yêu và sẵn sàng bảo vệ."

Câu nói ấy khiến cổ họng Quảng LingLing khẽ nghèn nghẹn. Cô không đáp lời, chỉ đưa tay ra, đặt lên tay mẹ Trần.

"Mẹ..." giọng cô nhỏ lại, thành khẩn hiếm thấy.

"Mẹ có thể dọn về sống cùng với con và Mỹ Linh được không? Không phải chỉ để giúp tụi con chăm bé đâu... mà là, con muốn trong nhà có mẹ. Để con và Mỹ Linh... không phải lớn lên một mình nữa."

Mẹ Trần không trả lời ngay. Bà ngước nhìn con gái mình đang ngủ, rồi nhìn sang đứa cháu gái bé bỏng đang lim dim mắt. Một mái nhà – giản dị và đầy đủ – đang dần hình thành trước mắt bà.

"Được rồi," bà khẽ nói.

"Để mẹ suy nghĩ."

Quảng LingLing không nói gì thêm. Cô chỉ siết nhẹ bàn tay của bà – một cái nắm chắc chắn, như thể từ đây về sau, cô sẽ không để mất bất kỳ ai trong mái nhà ấy nữa.

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi khẽ. Một nhành hoa ngọc lan rơi xuống thềm đá, mềm mại như tiếng thở ấm của ba con người sắp bắt đầu một chương mới của cuộc đời.

Chương trước Chương tiếp
Loading...