LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 48: 24/7
Trong khu biệt thự sang trọng, nơi ánh bình minh còn vương vấn trên những tán cây xanh mướt, một bầu không khí ấm áp và yên bình bao trùm. Trần Mỹ Linh, nàng thơ của Quảng LingLing, vẫn còn say giấc nồng, những đường nét thanh tú trên gương mặt nàng phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm mai. Quảng LingLing, người phụ nữ quyền lực và đầy bản lĩnh, giờ đây lại trở nên dịu dàng và chu đáo đến lạ thường, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ánh mắt không rời khỏi gương mặt yêu kiều của người mình yêu.Nàng khẽ vuốt tóc Mỹ Linh, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết:"Mỹ Linh, dậy thôi em. Lên công ty rồi ngủ tiếp."Trần Mỹ Linh nhíu mày, mắt vẫn nhắm, giọng ngái ngủ:"Nhưng em buồn ngủ quá... Chị cứ đi làm đi, em ngủ thêm chút nữa."Quảng LingLing mỉm cười, nhưng ánh mắt không cho phép từ chối:"Không được. Chị không yên tâm để em ở nhà một mình. Dậy nào, ngoan."Biết không thể cãi lại, Trần Mỹ Linh miễn cưỡng mở mắt, giọng trách móc nhẹ:"Chị cứ làm quá lên. Em chỉ mang thai thôi mà, đâu phải bệnh nhân."Quảng LingLing giúp cô ngồi dậy, dịu dàng nói:"Chính vì em mang thai nên chị càng phải cẩn thận. Với chị sức khỏe của em và con là quan trọng nhất."Tại văn phòng 2L Corp, không gian làm việc rộng lớn và sang trọng, Trần Mỹ Linh ngồi trên chiếc sofa êm ái, tay cầm cuốn sách nhưng tâm trí nàng lại lơ đãng. Quảng LingLing, người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán trong công việc, giờ đây lại trở nên xao nhãng, thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn người yêu, ánh mắt tràn ngập yêu thương và lo lắng.Thấy Mỹ Linh gật gù, có vẻ như cơn buồn ngủ đang kéo đến, Quảng LingLing nhẹ nhàng đứng dậy, tiến lại gần, kéo nàng tựa vào vai mình: "Mệt thì ngủ một chút đi. Chị ở đây."Trần Mỹ Linh mở mắt, nhìn nàng, giọng nói mang theo chút hờn dỗi pha lẫn sự ấm áp: "Chị bắt em lên đây để ngủ à?"Quảng LingLing cười khẽ, nụ cười ấy như xua tan đi mọi căng thẳng của công việc, nàng hôn nhẹ lên trán Mỹ Linh: "Em ở bên chị, chị thấy yên tâm hơn."Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ, Trần Mỹ Linh trở mình, cảm thấy cơn đói cồn cào. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, định xuống bếp tìm chút gì đó lót dạ. Nhưng vừa bước xuống giường, giọng nói trầm ấm của Quảng LingLing vang lên từ trong bóng tối: "Em đi đâu vậy?"Giật mình, Trần Mỹ Linh quay lại, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của nàng trong đêm tối: "Em đói quá, muốn xuống bếp kiếm gì ăn."Quảng LingLing nhẹ nhàng ngồi dậy, bật đèn ngủ, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng: "Em cứ nằm đi. Để chị xuống nấu, nào xong chị lên kêu em."Trần Mỹ Linh vội ngăn lại, giọng nói mang theo chút áy náy: "Không cần đâu, em tự làm được mà."Nhưng Quảng LingLing đã khoác áo, kiên quyết: "Em đang mang thai, không được làm việc nặng. Chờ chị một chút."Trong căn bếp ấm cúng, Quảng LingLing bận rộn chuẩn bị món cháo gà nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khắp không gian. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, nàng mang lên phòng, đặt khay cháo trước mặt Trần Mỹ Linh: "Nào, ăn đi cho nóng."Trần Mỹ Linh nhìn bát cháo, rồi nhìn nàng, ánh mắt tinh nghịch: "Em không muốn ăn nữa. Chị ăn đi."Quảng LingLing nhíu mày, nhưng rồi bật cười, hiểu rằng nàng đang bị trêu chọc: "Được rồi, chị ăn cùng em. Nhưng em phải ăn một chút, nhé?"Trần Mỹ Linh cười khẽ, cầm thìa lên, bắt đầu ăn. Quảng LingLing ngồi bên cạnh, nhìn nàng ăn, lòng tràn đầy hạnh phúc. Trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, tiếng thìa chạm khẽ vào bát cháo như một bản nhạc du dương, hòa cùng tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của hai người.Một trong những điều Quảng LingLing thích làm nhất là đặt tay lên bụng Trần Mỹ Linh, xoa nhẹ và nói chuyện với em bé."Con ơi, con có khỏe không? Hôm nay con có đạp mẹ không?"Trần Mỹ Linh nhìn nàng, mỉm cười hạnh phúc. Nàng cảm thấy ấm áp và an toàn khi Quảng LingLing đặt tay lên bụng mình."LingLing, chị đừng lo lắng quá. Con của chúng ta khỏe mạnh lắm.""Chị biết nhưng chị vẫn muốn nói chuyện với con. Chị muốn con biết rằng chị yêu con nhiều như thế nào."Trong thế giới riêng tư của hai người, hành động Quảng LingLing đặt tay lên bụng Trần Mỹ Linh là biểu hiện của tình yêu và sự quan tâm vô bờ bến. Nhưng khi thế giới riêng tư ấy hòa lẫn với thế giới công cộng, hành động ấy lại tạo ra những tình huống dở khóc dở cười.Tại văn phòng 2L Corp, trong những cuộc họp căng thẳng, khi các nhân viên đang trình bày báo cáo hoặc thảo luận về chiến lược kinh doanh, Quảng LingLing vẫn không rời tay khỏi bụng Trần Mỹ Linh. Nàng nhẹ nhàng xoa bụng nàng, thỉnh thoảng còn thì thầm những lời yêu thương vào tai nàng, mặc kệ những ánh mắt tò mò và khó hiểu của nhân viên."Quảng LingLing, chị có thể tập trung vào cuộc họp được không?" Trần Mỹ Linh khẽ nhắc nhở, giọng nói pha chút ngại ngùng."Chị đang tập trung mà. Chị chỉ muốn chạm vào bé con của chúng ta thôi." Quảng LingLing đáp, mắt vẫn không rời khỏi bụng Trần Mỹ Linh.Vừa kết thúc cuộc họp những nhân viên của 2L Corp, những người chứng kiến tận mắt sự nuông chiều của Quảng LingLing, cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và ngưỡng mộ."Sếp Quảng thật sự rất yêu phu nhân. Tôi chưa từng thấy ai lại yêu một người đến mức ấy." Một nhân viên nữ trẻ tuổi nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ."Đúng vậy. Cô mới vô chưa biết đấy thôi, Quảng tổng luôn đặt chị Mỹ Linh lên hàng đầu. Ngay cả khi công việc bận rộn đến đâu, sếp cũng dành thời gian để chăm sóc chị ấy." Một nhân viên khác thêm vào, giọng nói đầy cảm thán.Ngay cả trong những cuộc gặp gỡ khách hàng quan trọng, Quảng LingLing cũng không thể kiềm chế được sự quan tâm của mình. Nàng đặt tay lên bụng Trần Mỹ Linh, xoa nhẹ và thì thầm những lời yêu thương, khiến khách hàng không khỏi ngạc nhiên nói với ánh mắt đầy ngưỡng mộ"Quảng tổng, quả là một người phụ nữ đặc biệt. Tôi chưa từng thấy ai lại nuông chiều người yêu đến mức ấy." "Thật ngại quá, nhưng tôi phải đảm bảo rằng vợ tôi và con của chúng tôi luôn khỏe mạnh." Quảng LingLing giải thích, giọng nói đầy chân thành.Khách hàng chỉ biết cười, không dám nói gì thêm. Họ hiểu rằng, đối với Quảng LingLing, Trần Mỹ Linh và đứa con trong bụng nàng là quan trọng nhất.Dù đôi lúc cảm thấy ngại ngùng và bất lực, Trần Mỹ Linh vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm vô bờ bến của Quảng LingLing. Nàng biết, tất cả những hành động này đều xuất phát từ trái tim chân thành của người phụ nữ ấy. Và nàng cũng yêu người phụ nữ ấy, với tất cả sự kỳ quặc và thái quá của nàng.Những hành động nuông chiều thái quá của Quảng LingLing dành cho Trần Mỹ Linh không chỉ là đề tài bàn tán trong nội bộ 2L Corp, mà còn lan rộng ra cả giới thượng lưu, nơi mà những lời đồn thổi về sự giàu có và quyền lực của Quảng LingLing luôn là tâm điểm của sự chú ý.Trong những buổi tiệc tối sang trọng, nơi những quý bà và quý ông quyền lực tụ tập, câu chuyện về Quảng LingLing và vị phu nhân bé nhỏ của nàng luôn là chủ đề nóng hổi."Đúng vậy. Cô ấy luôn mang theo người bên mình, như thể sợ người yêu biến mất vậy. Tôi nghe nói, ngay cả khi đi gặp khách hàng, cô ấy cũng không rời tay khỏi bụng người yêu." Một quý ông thành đạt thêm vào, giọng nói pha chút ngạc nhiên.Những lời bàn tán và ngưỡng mộ không chỉ đến từ những người ngoài cuộc, mà còn đến từ những người thân thiết với Quảng LingLing. Bạn bè của nàng, những người đã quen biết nàng từ lâu, cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi của nàng.Trong những bữa ăn tối với bạn bè, khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện, Quảng LingLing vẫn không buông Trần Mỹ Linh ra. Nàng liên tục hỏi han nàng về tình trạng sức khỏe, tay phải liên tục hết đưa đồ ăn rồi đến thức uống, tay còn lại không ngừng xoa bụng nàng."Quảng LingLing, em có thể tự chăm sóc bản thân mình." Trần Mỹ Linh nói, giọng nói pha chút bất lực."Chị biết nhưng mà chị muốn chăm sóc em thật tốt để em và con hiểu chị yêu hai người nhiều như nào a." Quảng LingLing đáp, tay vẫn không ngừng xoa bụng nàng."Em muốn đi tolet."" Được. Chị đi cùng em.""Không cần đâu. Chị ngồi nói chuyện với La thiếu, em chỉ đi một chút thôi.""Cẩn thận nha. Có gì gọi chị." Quảng LingLing nhìn theo bóng lưng của phu nhân nàng cho đến khi đi vào lối khuất.La Hàn ngồi bên cạnh không nhịn được lên tiếng."Một năm cậu thay đổi thật nhiều.""Như nào?" Quảng LingLing nhướng mày hỏi ngược lại."Một quả hạt nhân, bằng mười ngàn mỹ nhân. Cậu xem kim chỉ nam sống của cậu cũng thay đổi." La Hàn nói bằng giọng điệu trêu chọc."Tôi biết. Tôi cũng không thể tin được rằng mình lại thay đổi nhiều như vậy." Quảng LingLing đáp, ánh mắt nàng ánh lên vẻ hạnh phúc."Cậu có biết, từ khi cậu yêu Trần Mỹ Linh, tôi tự hỏi người tôi nhận thức 15 năm nay và cậu có phải là một người không." La Hàn nói tiếp. "Cậu như biến thành một người khác, một người dịu dàng và quan tâm đến người khác hơn.""Không. Nói đúng hơn cậu chỉ quan tâm đến Mỹ Linh."Quảng LingLing im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười."Tôi chờ mùa xuân của cậu đến, xem lúc đó La thiếu mà tôi biết "Phụ nữ chỉ là hạt cát trong sa mạc" sẽ thay đổi như thế nào."La Hàn không trả lời mà tiếp tục nói, giọng nói đầy chân thành."Trần Mỹ Linh thật may mắn khi có được cậu." "Không. Thật ra là tôi may mắn mới đúng. Nếu không có em ấy tôi không biết trái tim của tôi còn giống con người." Quảng LingLing đáp, ánh mắt nàng ánh lên vẻ yêu thương.La Hàn thấy ánh mắt đó liền tỏ ra thái độ khinh bỉ, chợt nhớ có chuyện muốn thương lượng, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn."LingLing, tôi có một dự án muốn bàn với cậu.""Dự án gì?" Quảng LingLing hỏi, nhướng mày."Công ty chế tạo tàu sân bay Hải Long đang gặp khó khăn về tài chính. Họ đang tìm kiếm một nhà đầu tư lớn để mua lại công ty." La Hàn nói."Cậu muốn tôi mua lại công ty đó?" Quảng LingLing hỏi."Đúng vậy. Đây là một cơ hội tốt để mở rộng đế chế kinh doanh của cậu. Công ty Hải Long có công nghệ chế tạo tàu sân bay tiên tiến, nếu chúng ta mua lại, sẽ có lợi rất lớn." La Hàn phân tích.Quảng LingLing im lặng một lúc, suy nghĩ. Nàng biết, dự án này có tiềm năng lớn, nhưng nàng cũng biết, nó sẽ đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức."Tôi sẽ suy nghĩ về việc này." Quảng LingLing nói. "Hiện tại, tôi muốn tập trung vào Mỹ Linh và đứa bé. Nếu cậu muốn tôi đồng ý, cậu phải quản lý dự án này."La Hàn ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười."Được. Tôi sẽ quản lý dự án này thay cậu. Nhưng cậu phải hứa, nếu dự án thành công đem lại lợi nhuận lớn, cậu phải tặng cho La gia một món quà." La Hàn nói, ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lẽo, ẩn sâu trong đó là một ngọn lửa hận thù âm ỉ.Quảng LingLing nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt La Hàn. "Món quà gì?""Hủy diệt La gia." La Hàn nói, giọng nói hắn lạnh lẽo như băng, không chút do dự.Quảng LingLing im lặng một lúc, nàng hiểu rằng, ngọn lửa hận thù trong lòng hắn cháy âm ỉ suốt 16 năm qua đến lúc phải dập tắt rồi.La Hàn ánh mắt hắn lóe lên vẻ căm hờn. "Tôi sẽ không bao giờ quên những gì họ đã gây ra cho tôi. Tôi sẽ khiến họ phải trả giá."Quảng LingLing nhìn La Hàn, nàng biết, đây là một canh bạc nguy hiểm. Hủy diệt nhánh chính của La gia, đồng nghĩa với việc tuyên chiến với một gia tộc quyền lực. "Được. Tôi hứa." Quảng LingLing nói, giọng nói nàng đầy kiên định. "Nhưng cậu phải hứa, cậu sẽ không để lòng hận thù điều khiển mình.""Tôi hiểu." La Hàn nói, hắn vươn tay ra bắt tay Quảng LingLing. Quảng LingLing hiểu rõ La Hàn, một kẻ ngoài mặt luôn tỏ ra bất cần đời, nhưng thực chất lại là một con sói đơn độc, ẩn mình chờ thời cơ. Nàng tin rằng, với sự tàn nhẫn và quyết đoán của La Hàn, nhánh chính của La gia sẽ không còn tồn tại."Cậu định làm gì với họ?" Quảng LingLing hỏi, giọng nói nàng lạnh lẽo."Tôi sẽ khiến họ nếm trải tất cả những gì tôi đã phải chịu đựng." La Hàn nói, ánh mắt hắn lóe lên vẻ tàn độc. "Tôi sẽ tước đoạt mọi thứ của họ, từ quyền lực, địa vị, cho đến tiền bạc và danh dự. Tôi sẽ khiến họ trở thành những kẻ không còn gì trong tay."Quảng LingLing gật đầu, nàng không nói gì thêm. Nàng biết, La Hàn sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Và nàng cũng biết, nàng sẽ không bao giờ ngăn cản hắn.Đúng lúc Trần Mỹ Linh bước ra, La Hàn chủ động chuyển sang chuyện khác để nói, La Hàn biết từ khi Quảng LingLing nhém chết ở Italy, Trần Mỹ Linh không muốn Quảng LingLing nhúng tay vào việc máu me, đôi khi La Hàn nghĩ Trần Mỹ Linh khi đứa bé ra đời nàng sẽ dùng đứa nhỏ khuyên Quảng LingLing từ bỏ thế giới ngầm quay về chính đạo.Nói chuyện thêm được vài câu. Quảng LingLing quay qua dung giọng nói nàng dịu dàng nói với Mỹ Linh."Phu nhân, đến giờ em phải ngủ rồi. Chúng ta về thôi." "Ò" Trần Mỹ Linh vẫn muốn ngồi chơi thêm chút nhưng nhìn vô mắt Quảng LingLing không thấy có khả năng thương lượng bèn đồng ý. "Tạm biệt, La thiếu." Nàng nhìn La Hàn, khẽ gật đầu chào tạm biệt."Cậu cứ ngồi ở đây làm bạn với rượu và chờ hạt cát đến nhé. Đến giờ phải dỗ phu nhân và con gái của tôi ngủ rồi". Quảng LingLing dùng giọng nói khoe mẻ nói với La Hàn."Tạm biệt, Mỹ Linh." La Hàn đáp lời chào Mỹ Linh sau đó dùng ánh mắt viên đạn nhìn Quảng LingLing.Về đến nhà, Quảng LingLing lấy quần áo ngủ để Trần Mỹ Linh thay, vệ sinh cá nhân cho nàng trước khi ngủ. Quảng LingLing lên giường chọn đại một cuốn sách thai giáo để sẵn ở đầu giường, để đọc dỗ phu nhân ngủ như mọi ngày.Quảng LingLing vừa đọc sách vừa vuốt tóc Trần Mỹ Linh, nghĩ nàng đã ngủ say, nhưng thật ra Mỹ Linh vẫn đang hé mắt nhìn trộm. Nàng cố nhịn cười khi thấy Quảng LingLing đọc, sau đó cố ý làm nũng:"Chị đọc lớn lên chút đi, để con nghe rõ hơn."Quảng LingLing không nghi ngờ gì, dịu dàng tiếp tục. Nhưng sau một lúc, Mỹ Linh lại chu môi:"Không đủ cảm xúc, chị phải kể như đang diễn truyện cổ tích cho trẻ con chứ."Quảng LingLing cười nhẹ, nhưng vẫn chiều theo ý nàng, cố gắng đọc với giọng mềm mại nhất có thể. Đến khi đọc xong một đoạn, cô cúi xuống thấy Trần Mỹ Linh đã nằm im."Lại nghịch ngợm nữa à?" Quảng LingLing thấp giọng hỏi, cúi xuống chạm vào gương mặt đang giả vờ ngủ.Mỹ Linh cắn môi, nhưng không nhịn được nữa, khúc khích cười rồi mở mắt ra, vòng tay ôm lấy eo Quảng LingLing."Tại chị đọc hay quá, em muốn nghe thêm một chút."Quảng LingLing nhìn nàng đầy cưng chiều, cuối cùng thở dài, đặt quyển sách sang một bên, rồi kéo Mỹ Linh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô như dỗ trẻ con."Ngủ nào, em nghịch sẽ qua giấc mất."Sau khi nhìn hai người họ rời đi, La Hàn uống một ngụm rượu nhắm mắt lại, những ký ức đau thương ùa về, như một thước phim quay chậm, từng khung hình khắc sâu vào tâm trí hắn. "Mày chỉ là một thằng con hoang, không có quyền được sống ở đây!""Mày là đồ rác rưởi, là nỗi ô nhục của La gia!"Những lời sỉ nhục ấy, như những mũi dao găm, đâm sâu vào trái tim non nớt của hắn. Hắn căm hận, căm hận những kẻ đã chà đạp lên lòng tự trọng của hắn, căm hận cái gia tộc đã ruồng bỏ hắn.Rồi hắn nhớ lại cái ngày hắn gặp Quảng LingLing. Khi hắn bị đám con của mẹ lớn và bạn của chúng vây đánh, hắn chỉ biết co rúm người lại, chịu đựng những cú đấm đá tàn bạo. Nàng, như một vị thần cứu rỗi, xuất hiện giữa lúc hắn tuyệt vọng nhất. Nàng lạnh lùng nhưng lại là người duy nhất dang tay bảo vệ hắn. "Từ nay về sau, ai dám động đến cậu ta, tôi sẽ khiến kẻ đó phải trả giá."Lời nói ấy, như một lời thề nguyền, khiến đám con cháu của mẹ lớn phải run sợ. Kể từ đó, không ai dám động đến La Hàn nữa. Hắn biết, hắn đã nợ Quảng LingLing một ân tình lớn.16 năm trôi qua, La Hàn chưa bao giờ quên những gì Quảng LingLing đã làm cho hắn. Nàng là người duy nhất hắn xem là gia đình, là người duy nhất hắn tin tưởng. Hắn biết, hắn sẽ không bao giờ phản bội nàng.