LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 47: AI CŨNG CÓ QUÀ
Trong lúc ngồi ăn sáng, Trần Mỹ Linh bất giác nhớ lại, từ lần đầu gặp gỡ, đến những lần đối đầu, tranh chấp, rồi từng bước mở lòng với nhau. Bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu lần sinh tử cận kề, cuối cùng, hai người vẫn nắm tay nhau đi đến ngày hôm nay. Một năm trước, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ bước vào cuộc đời Quảng LingLing, càng không nghĩ rằng chỉ trong chưa đầy một năm, họ đã cùng nhau kết hôn, cùng nhau vượt qua hiểm nguy, rồi giờ đây, nàng còn đang mang trong mình giọt máu của người phụ nữ này.Vài ngày nữa là sinh nhật Quảng LingLing, Trần Mỹ Linh tranh thủ lúc bụng còn nhỏ nên đặt tiệc ở hòn đảo tư nhân của Trần Thị ở Singapore. Đây là một hòn đảo xa hoa, có đầy đủ tiện nghi nhưng lại hiếm khi có người lui tới, thường chỉ dùng cho những sự kiện đặc biệt của gia đình. Hôm đó, không nhận khách, chỉ có hai người. Trần Mỹ Linh đặc biệt tạo không gian hẹn hò lãng mạn, với ánh nến lung linh, rượu vang sóng sánh và tiếng nhạc du dương hoà cùng tiếng sóng biển.Trần Mỹ Linh đích thân giám sát việc trang trí. Nàng yêu cầu dựng một sân khấu nhỏ ngay bãi biển, nơi ánh trăng sẽ chiếu sáng khung cảnh lãng mạn. Những ánh đèn lung linh giăng mắc trên các cành cây, bàn ăn được đặt trên cát mịn, trang trí bằng hoa hồng trắng—loài hoa mà Quảng LingLing thích nhất.Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, nàng đứng giữa bãi biển ngắm nhìn thành quả của mình. Gió biển thổi nhè nhẹ, mang theo hơi mặn đặc trưng. Nàng khẽ đặt tay lên bụng, nơi một sinh mệnh nhỏ đang lớn dần.Đến ngày sinh nhật, Quảng LingLing bị bịt mắt dẫn đến bãi biển. Khi chiếc khăn bị tháo xuống, trước mắt cô là một khung cảnh tuyệt đẹp. Biển đêm lấp lánh ánh trăng, những dãy đèn treo tạo nên một bầu không khí huyền ảo. Cô quay sang nhìn Trần Mỹ Linh, khóe môi nhếch lên."Phu nhân, em lại bày trò gì thế này?"Trần Mỹ Linh ôm lấy cánh tay cô, giọng ngọt ngào: "Hôm nay là sinh nhật chị, em muốn tổ chức một buổi tiệc thật đặc biệt. Chỉ có hai chúng ta thôi."Quảng LingLing cười khẽ, trong mắt đầy sự cưng chiều. "Vậy sao? Nhưng chị không thấy có bánh kem gì cả."Trần Mỹ Linh nheo mắt. "Chị nghĩ đơn giản quá rồi. Hôm nay em không cần những thứ đó. Chúng ta sẽ khiêu vũ dưới ánh trăng."Dứt lời, nàng giơ tay ra. Quảng LingLing nhìn nàng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy. Giai điệu lãng mạn vang lên, cả hai bắt đầu khiêu vũ trên nền cát mềm.Nàng áp sát vào người cô, gục đầu lên vai cô, thì thầm: "Quảng LingLing, sinh nhật vui vẻ."Cô siết chặt eo nàng, giọng trầm thấp: "Cảm ơn em, Mỹ Linh."Sau khi khiêu vũ, Trần Mỹ Linh kéo cô đi dạo dọc bờ biển. Sóng vỗ nhè nhẹ vào chân, gió mát thổi qua làm mái tóc nàng bay nhẹ. Nàng quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương."LingLing, em có một món quà đặc biệt cho chị."Cô nhướng mày. "Ồ?"Trần Mỹ Linh lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Khi mở ra, bên trong là một mô hình thu nhỏ của một chiếc du thuyền."Đây là mẫu du thuyền giới hạn mà em đã đặt riêng cho chị. Nó đang được đóng mới và sẽ sớm bàn giao. Chị thích chứ?"Ánh mắt Quảng LingLing lóe lên sự ngạc nhiên. "Du thuyền? Phu nhân, em thật sự rất biết cách khiến người khác bất ngờ.""Vậy chị có thích không?"Không đợi cô trả lời, Trần Mỹ Linh đặt một tập tài liệu trước mặt cô, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn bao giờ hết."Đây là món quà thứ hai em tặng chị."Quảng LingLing nhíu mày, mở tài liệu ra xem. Giây tiếp theo, nàng sững sờ.Toàn bộ Trần Thị... đã được sang tên cho cô."Mỹ Linh, em..."Trần Mỹ Linh nghiêng đầu, khẽ cười. "Nếu chị muốn, có thể đổi tên hoặc sáp nhập thành công ty con dưới trướng 2L Corp."Quảng LingLing nhìn nàng thật sâu. Giữa họ chưa từng có điều gì gọi là thử thách về niềm tin, nhưng giây phút này, cô chợt hiểu ra rằng, có những thứ không cần lời hứa, cũng chẳng cần thề nguyền.Cô lặng lẽ khép tài liệu lại, ôm chặt nàng vào lòng."Chị không cần đổi tên. Trần Thị vẫn là của Trần Gia, là của em. Chị chỉ thay em quản lý mà thôi. Vì em đã là món quà quý giá nhất mà em trao cho chị."Quảng LingLing cười, xiết chặt nàng vào lòng: "Nhưng có một điều chị thích hơn nhiều.""Là gì?"Trong lúc hưng phấn, cô quên mất rằng nàng đang mang thai, liền bế nàng lên và bước nhanh về phía căn biệt thự trên đảo. Hưng phấn dâng trào, Quảng LingLing cúi xuống, cắn nhẹ lên môi nàng, lưỡi quấn quýt, bàn tay bắt đầu lần mò trên làn da mịn màng của nàng. Hơi thở cả hai nóng rực, đôi mắt nhuốm đầy khao khát.Quảng LingLing bế nàng về phòng, cả hai quấn lấy nhau trên giường lớn. Nụ hôn ngày càng sâu, mỗi nơi nàng chạm đến đều để lại dấu vết. Trần Mỹ Linh rên nhẹ khi bàn tay nàng lướt qua eo mình, cảm giác nóng bỏng lan toả khắp cơ thể."Chờ đã..." Trần Mỹ Linh đột ngột đẩy nhẹ cô ra, đôi mắt long lanh mang theo tia cười bí ẩn.Quảng LingLing khựng lại, hơi thở còn chưa ổn định. "Sao thế?"Trần Mỹ Linh vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng nói: "Chị sắp được lên chức mami rồi."Cơ thể Quảng LingLing cứng đờ, trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại. Trần Mỹ Linh nhíu mày. "Sao chị không ngạc nhiên chút nào vậy?"Quảng LingLing mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nàng. "Chị đã biết. Nhưng vì phu nhân chưa muốn nói nên chị không hỏi."Trần Mỹ Linh chớp mắt, tim rung động dữ dội. "Chị có trách em không?"Quảng LingLing ôm cô vào lòng, giọng nói đầy yêu thương: "Dù em có làm gì đi nữa, chị cũng sẽ không trách em nửa lời. Chị đã nói rồi, em là món quà trời ban cho chị."Giọt nước mắt hạnh phúc lặng lẽ rơi xuống. Trần Mỹ Linh siết chặt cô hơn, cảm nhận sự bao dung và yêu thương trọn vẹn của người phụ nữ này.Quảng LingLing hôn lên từng ngón tay của nàng, giọng trầm ấm: "Phu nhân của chị, có mệt không?"Trần Mỹ Linh khẽ lắc đầu, bàn tay lướt trên lưng nàng, hơi thở phả nhẹ bên tai. Quảng LingLing không nhịn được, lại cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại. Nhưng lần này, nụ hôn không còn mãnh liệt như trước, mà trở nên dịu dàng, tràn đầy yêu thương.Sau khi âu yếm, Quảng LingLing ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại. "Hôm nay là sinh nhật chị, chị có một món quà muốn tặng em."Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, ánh mắt tò mò.Quảng LingLing lấy ra một tập tài liệu, giọng điềm tĩnh nhưng sâu lắng: "40% cổ phần của 2L Corp dành tặng cho em, cùng với ba dự án sắp khởi công. Một công viên giải trí sẽ được xây dựng theo DisneyLand, một công ty thiết kế thời trang và một công ty thiết kế nữ trang cũng dành riêng cho công chúa nhỏ của chúng ta."Trần Mỹ Linh sững sờ, hơi thở khẽ ngắt quãng. Cô chớp mắt vài lần, không dám tin những gì mình vừa nghe.Quảng LingLing có 89% trong 2L Corp, chị ấy không sợ nếu mình phản bội chị ấy thì chị ấy sẽ mất ghế chủ tịch sao?"Chị... làm tất cả những thứ này vì con sao?"Quảng LingLing mỉm cười, đôi mắt sắc sảo nhưng ấm áp như ánh đèn trong đêm tối. "Không chỉ vì con, mà còn vì em. Chị cố gắng như vậy để cho em, cho con, cho gia đình chúng ta một cuộc sống tốt hơn, em có thể có cuộc sống sung sướng, vui vẻ, bình yên khi yêu chị, con có thể thoải mái, bình an, phát triển. Em là người phụ nữ của chị, là mẹ của con chị. Mọi thứ tốt nhất, chị đều muốn dành cho hai người."Trần Mỹ Linh nhìn nàng, trái tim run rẩy không thôi. Yêu thương không cần nói nhiều, mà thể hiện bằng hành động. Người phụ nữ này, luôn dùng cách riêng của mình để bảo vệ nàng, che chở cho nàng. Mỗi một món quà, mỗi một sự sắp đặt đều mang theo tâm ý sâu sắc.Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng lần này, không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc tột cùng. Nàng tựa vào ngực cô, giọng nói khẽ khàng: "Cảm ơn chị."Quảng LingLing vuốt tóc nàng, khẽ cười: "Cảm ơn cái gì? Chúng ta là người một nhà."Trần Mỹ Linh nhìn cô, nước mắt lại không kìm được rơi xuống. Cô không chỉ yêu nàng và đứa con trong bụng nàng, yêu đến mức không tiếc bất cứ thứ gì. Đêm ấy, bầu trời đầy sao, sóng vỗ rì rào như chứng kiến một tình yêu khắc cốt ghi tâm.