LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 43: MIỄN CƯỠNG THỎA HIỆP
Quảng LingLing ngồi trên sofa, lười biếng tựa lưng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt hờ hững dừng trên màn hình điện thoại. Không gian trong biệt thự quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến nàng có chút khó chịu.Tối qua, phu nhân giận.Không phải giận bình thường, mà là kiểu im lặng, không thèm nhìn nàng lấy một cái. Quảng LingLing biết rõ tính khí của cô, giận đến mức ấy không phải vì tức, mà là vì thất vọng. Lời từ chối của nàng tối qua đã khiến cô tổn thương.Điện thoại trên bàn rung nhẹ. Một tin nhắn hiện lên."Quảng LingLing, em muốn đi Disneyland ở Hong Kong."Quảng LingLing hơi ngẩn ra, ngay sau đó khóe môi bất giác cong lên. Quả nhiên, cô nhóc này vẫn là không giận lâu được."Được, phu nhân muốn đi, đương nhiên chị sẽ dẫn đi."Chỉ một giây sau, đối phương gửi lại một icon mặt cười, kèm theo câu "Tốt!" ngắn gọn.Nàng đặt điện thoại xuống, khoanh tay tựa đầu lên ghế, khẽ cười. Phu nhân của nàng, dù có giận đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh nàng.Ngày hôm sau, hai người đáp máy bay đến Hong Kong. Ngồi trong taxi, Trần Mỹ Linh tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt trong veo phản chiếu những ánh đèn rực rỡ bên đường."Chủ tịch Quảng, em nghe nói ở đây có rất nhiều em bé đáng yêu lắm." Cô nghiêng đầu, giọng điệu vô cùng hào hứng.Quảng LingLing nhướn mày, nhàn nhạt liếc cô một cái. "Ừ, rất nhiều. Em muốn bế thử không?""Được không?" Đôi mắt cô sáng lên, kéo tay nàng lắc lắc.Quảng LingLing khẽ bật cười, nghiêng người ghé sát tai cô, thấp giọng nói: "Bế trẻ con thì dễ thôi, chỉ là nếu em bế rồi không chịu buông ra, chị có nên chuẩn bị sẵn một đứa cho em không?"Trần Mỹ Linh bĩu môi, không thèm để ý đến nàng nữa. Nhưng lòng nàng đã rộn lên và vành tai đã sớm ửng đỏ.Vừa bước vào Disneyland, Trần Mỹ Linh lập tức kéo Quảng LingLing đi khắp nơi. Hai người chơi vòng quay ngựa gỗ, đi tàu lượn siêu tốc, sau đó bị nhốt trong ngôi nhà ma tối om. Đến khi một con búp bê đột nhiên cười rúc rích trong góc, Trần Mỹ Linh lập tức nhào vào lòng nàng."Quảng LingLing! Cái này đáng sợ quá!"Quảng LingLing ôm lấy cô, nhướng mày cười khẽ. "Vậy mà lúc nãy còn đòi vào đây."Trần Mỹ Linh không thèm cãi, chỉ ôm chặt lấy nàng, còn nghiêm túc dặn dò: "Ra ngoài rồi, chị không được kể với ai."Nàng phì cười, xoa nhẹ đầu cô, "Được, chị không kể."Chơi nhà ma xong, Trần Mỹ Linh kéo nàng đi xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc. Cô hào hứng đến mức không để ý ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Quảng LingLing.Lúc tàu lao từ trên cao xuống, Trần Mỹ Linh la thất thanh, nhưng tay lại nắm chặt lấy Quảng LingLing không buông. Đến khi trò chơi kết thúc, cả người cô mềm nhũn, dựa vào nàng, nhỏ giọng trách móc: "Quảng LingLing! Sao chị không nói cái này đáng sợ như vậy!"Quảng LingLing cười nhẹ, đưa tay giúp cô vuốt lại mái tóc rối. "Ai bảo em mạnh miệng nói không sợ."Trần Mỹ Linh mím môi, nhưng không phản bác được.Sau đó, hai người tiếp tục đến khu trò chơi trẻ em, nơi có rất nhiều em bé đang chơi đùa. Trần Mỹ Linh nhanh chóng bị thu hút bởi một bé gái tầm ba tuổi mặc váy công chúa, cô ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Em có muốn chị dẫn đi chơi không?"Bé gái chớp mắt một cái, sau đó nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cổ. Quảng LingLing đứng bên cạnh, hai tay khoanh lại, khóe môi khẽ nhếch. "Phu nhân quả nhiên có sức hút với trẻ con."Trần Mỹ Linh lườm nàng, sau đó nắm tay bé gái dắt đi chơi cầu trượt, chơi đu quay, còn mua cả kẹo bông gòn cho bé. Đến khi phải trả bé lại cho ba mẹ, cô lưu luyến không nỡ buông tay."Thích trẻ con đến vậy sao?" Quảng LingLing khẽ hỏi.Trần Mỹ Linh mím môi, không đáp, chỉ gật đầu.Sau khi chơi đủ trò, hai người dạo bước đến khu phố mua sắm. Trần Mỹ Linh chọn một đôi vòng tay, tỉ mỉ đeo một chiếc vào cổ tay nàng, sau đó giơ lên ngắm nghía, ánh mắt cong cong cười khẽ."Như vậy, chị sẽ không quên em."Quảng LingLing nhìn cô, khóe môi giương nhẹ, thấp giọng hỏi: "Sao thế? Giận xong rồi à?"Trần Mỹ Linh mím môi, không đáp.Nàng cười khẽ, giơ tay xoa nhẹ đầu cô. "Phu nhân giận, chị dỗ. Phu nhân muốn đi chơi, chị dẫn đi. Phu nhân muốn có kỷ niệm, chị cùng phu nhân khắc ghi. Mỹ Linh, em còn muốn gì nữa?"Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Em muốn Quảng LingLing phiên bản nhỏ."Trái tim Quảng LingLing khẽ run.Khi màn đêm buông xuống, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời. Trần Mỹ Linh tựa vào vai nàng, mắt không rời khỏi những tia sáng lấp lánh ấy."LingLing, đẹp quá."Quảng LingLing không nhìn pháo hoa, chỉ nhìn cô."Ừm, rất đẹp." Nhưng không đẹp bằng em.Gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa dịu nhẹ. Hai người đứng giữa dòng người nhộn nhịp, nhưng dường như thế giới này chỉ còn lại bọn họ.