LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 42: TẬP LÀM BẢO MẪU



Dạo gần đây, Trần Mỹ Linh luôn tìm cách lặng lẽ thủ thỉ với Quảng LingLing về những chuyện liên quan đến trẻ con. Những câu chuyện ấy không có gì đặc biệt, chỉ là những câu chuyện đơn giản, hồn nhiên mà đôi khi ta vô tình bắt gặp trong cuộc sống. 

Ban đầu, Quảng LingLing chỉ coi đó là những lời nói vu vơ, chẳng có gì đáng chú ý, chỉ là sự chia sẻ của người vợ dành cho người bạn đời. Nhưng càng nghe nhiều, LingLing càng cảm thấy có gì đó khác biệt. Mỗi lần Mỹ Linh kể chuyện về những đứa trẻ, đôi mắt cô lại sáng lên, khuôn mặt mềm mại ấy lại nở một nụ cười dịu dàng đến lạ kỳ, như thể cả thế giới quanh cô chỉ có mình những đứa trẻ đáng yêu ấy. 

Và mỗi khi nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của vợ, trong lòng Quảng LingLing không khỏi cảm thấy một niềm vui vô hình, một cảm giác nhẹ nhàng lạ kỳ mà nàng chưa từng cảm nhận trước đây.

Cứ thế, những tối muộn, khi những ánh đèn đã dần tắt, họ thường nằm bên nhau trên chiếc sofa êm ái. Trần Mỹ Linh thì tựa đầu vào vai nàng, còn bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của LingLing. 

Cảm giác dịu dàng ấy như một làn gió thoảng qua, khiến cả hai không muốn rời xa. Giọng nói của Mỹ Linh nhẹ nhàng, ấm áp, thấm vào tận sâu trong tâm hồn. Và khi cô kể về những đứa trẻ, Quảng LingLing cảm thấy như có một sự kết nối vô hình, một sự thấu hiểu mà trước đó nàng chưa từng nhận ra.

"Hôm nay, trợ lý của em kể rằng con trai cô ấy mới học được vài từ, sáng nay nó gọi mẹ thành 'méo méo'. Cô ấy tức giận lắm, nhưng cậu nhóc thì cứ cười khanh khách."

Quảng LingLing mỉm cười, ánh mắt nàng nhẹ nhàng, có chút thích thú. 

"Nghe thật đáng yêu nhỉ, chắc bé ấy thích mèo nên mới gọi như vậy."

Những câu chuyện ấy cứ thế diễn ra hàng ngày, và không biết từ bao giờ, những câu chuyện về trẻ con đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của họ. Mỗi khi Mỹ Linh kể, nàng không còn cảm giác đó chỉ là một câu chuyện vu vơ nữa. 

Những câu chuyện ấy trở thành một phần của thế giới nhỏ bé mà cả hai cùng chia sẻ, một thế giới mà trong đó, có tiếng cười, có sự quan tâm, và có một thứ tình cảm đặc biệt đang âm thầm lớn lên.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Mỹ Linh lại thủ thỉ với LingLing về những video em bé mũm mĩm dễ thương mà cô vô tình nhìn thấy trên mạng. Ban đầu, Quảng LingLing chẳng mấy để ý, nghĩ rằng chỉ là những câu chuyện bình thường của một người mẹ tương lai đang mơ về những điều tốt đẹp. Nàng nghe những câu chuyện ấy một cách hờ hững, không nghĩ rằng có gì quan trọng. Nhưng càng nghe nhiều, nàng càng nhận ra rằng Trần Mỹ Linh thật sự kiên trì.

Không chỉ là những câu chuyện ngắn ngủi, mà những điều nhỏ nhặt ấy như một cách cô mở lòng, như thể đang xây dựng một hình ảnh về một gia đình, một mái ấm mà cô mong muốn, và chính cô cũng đang bắt đầu hình dung về những đứa trẻ trong tương lai.

Tất cả mọi thứ bỗng dưng thay đổi vào một ngày, khi Trần Mỹ Linh quyết định mang về nhà một đứa trẻ.

Đó là con trai của một trợ lý trong công ty. Mỹ Linh "mượn" cậu bé về để chăm sóc một ngày. Quảng LingLing khi ấy chỉ nghĩ rằng đây sẽ là lần duy nhất, vì con trai của trợ lý chỉ là một đứa trẻ nhỏ, chắc chắn sẽ chỉ ở lại một ngày, để Mỹ Linh có thể thỏa mãn sự thích thú với những câu chuyện mà cô vẫn kể. 

Nhưng không, vài ngày sau, Mỹ Linh lại mang về một đứa trẻ khác. Lần này, đó là con trai của một nhân viên cấp cao trong công ty Trần Thị. Cứ thế, thỉnh thoảng, lại có một đứa trẻ khác xuất hiện, đôi khi là con của những người bạn của cô. Đứa nào cũng mũm mĩm, đáng yêu, nhưng cũng không thiếu nghịch ngợm. 

Những đứa trẻ ấy như những ngôi sao sáng trong bầu trời cuộc sống của họ, lấp lánh với những tiếng cười, những cử chỉ ngây ngô. Và Quảng LingLing, nàng là một tổng tài của 2L Corp, một người luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn, vậy mà bây giờ lại phải chứng kiến cảnh vợ mình thay nhau bế bồng, dỗ dành, cho ăn, thậm chí là ru ngủ từng đứa trẻ ấy. Cảnh tượng ấy khiến nàng cảm thấy một sự bất thường đang dần hình thành trong cuộc sống của họ.

Một lần, trong lúc đang duyệt hợp đồng, Quảng LingLing ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Trần Mỹ Linh dắt một bé gái khoảng ba tuổi vào phòng làm việc của mình. Cô đặt bé lên sofa, lấy sữa và bánh ra dỗ dành, còn bản thân thì vui vẻ chơi đùa với đứa trẻ. Cảnh tượng ấy khiến Quảng LingLing không khỏi nhíu mày. 

Nàng là người luôn kiềm chế cảm xúc, nhưng vào khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy một sự khó chịu khó tả, như thể mọi thứ trong cuộc sống này đang không còn theo đúng quỹ đạo của nó nữa. Tuy nhiên, nàng vẫn không thể nói gì, chỉ thở dài một hơi, tự hỏi lòng mình không biết rốt cuộc Trần Mỹ Linh muốn gì.

Những lần như vậy cứ diễn ra liên tục suốt hai tháng trời, và cuối cùng, một ngày nọ, Quảng LingLing không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Phu nhân, em định biến 2L Corp thành lớp mầm non sao?" Nàng nhìn đứa bé gái đang ôm chặt chân vợ mình, giọng nói đã có chút không kiềm chế được. Mọi thứ như đảo lộn trong lòng nàng, cảm giác như mọi thứ quanh mình đang mất đi sự ổn định vốn có.

Trần Mỹ Linh nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười, vẫn bế đứa bé trong lòng. "Không phải lớp mầm non đâu, mà là lớp thực hành nuôi dạy trẻ thôi. Chị cũng nên tập quen dần đi."

Câu nói ấy khiến Quảng LingLing suýt nghẹn, nhưng cũng chẳng thể phản bác lại. Nàng im lặng một hồi, cho đến khi một đêm, khi mọi thứ đã chín muồi, Mỹ Linh quyết định dùng chiêu cuối cùng.

Cô khoác lên mình chiếc váy ngủ lụa mỏng, cố tình để lộ bờ vai trắng nõn nà và những đường cong mềm mại. Khi Quảng LingLing bước vào phòng, Mỹ Linh liền chủ động ôm lấy nàng, thì thầm bên tai những lời ngọt ngào. Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên dày đặc, ấm áp và mờ ám. Bàn tay của Mỹ Linh nhẹ nhàng trượt dọc theo sống lưng nàng, hơi thở phả vào tai, khiến Quảng LingLing cảm thấy đầu óc mình như mơ màng. Cảm giác ấy khiến nàng như bị cuốn vào cơn say mê, không thể dừng lại. Nhưng khi nàng sắp hoàn toàn buông thả mình vào cái cảm giác ấy, Mỹ Linh lại lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng đầy thổn thức.

"LingLing, em muốn có một đứa con, một đứa trẻ của chúng ta."

Quảng LingLing bỗng dưng như tỉnh lại khỏi cơn mê đắm. Nàng bật dậy, ánh mắt ngập tràn hoảng hốt.

"Không được!"

Trần Mỹ Linh sững sờ. Cô không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Cơn giận trong lòng Mỹ Linh bùng lên, cô không nói gì, chỉ đạp Quảng LingLing xuống giường, giọng đầy tức giận.

"Quảng LingLing, chị vô tâm lắm! Chị nghĩ em làm mấy tháng nay là để làm gì? Chị nghĩ em thực sự thích chăm sóc con người khác à? Em muốn có một đứa trẻ thuộc về chúng ta!"

Quảng LingLing nằm dưới đất, ánh mắt bối rối. Nàng biết Mỹ Linh đang giận, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Nàng không sợ có con, nàng sợ rằng nếu có con, liệu vị trí của nàng trong lòng Mỹ Linh có thay đổi không. Hiện tại, nàng có thể ôm Mỹ Linh cả ngày, được cô yêu thương, chăm sóc. Nhưng nếu có một đứa trẻ, liệu nàng có bị bỏ rơi không?

Nàng không dám nói ra nỗi lo này. Bởi vì nếu nói ra, chắc chắn Mỹ Linh sẽ cười nhạo nàng ngốc nghếch.

Thấy Quảng LingLing im lặng, Trần Mỹ Linh càng tức giận hơn. Cô kéo chăn lại, lạnh lùng nói: "Chị ra phòng khách ngủ đi. Em không muốn nhìn thấy chị nữa."

Quảng LingLing đứng dậy, ấm ức, bước ra ngoài.

Nàng nằm trên sofa, mãi không thể ngủ được. Cảm giác bị bỏ rơi làm nàng đau đớn hơn bao giờ hết. Nhưng nàng vẫn không thể mở miệng thổ lộ nỗi lo trong lòng với Mỹ Linh.

Quảng LingLing thở dài, xoay người nhìn lên trần nhà. Lần này, nàng thật sự đã chọc giận vợ mình rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...