LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 27: CHIÊM NGƯỠNG MỸ NHÂN BẰNG CẢ GIA SẢN
Trần Mỹ Linh ít khi có thời gian rảnh để đi shopping nhưng hôm nay, cô quyết định tự thưởng cho bản thân một ngày thảnh thơi. Dù là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, thuộc sở hữu của Quảng LingLing nhưng Mỹ Linh chưa từng tận hưởng đặc quyền "bà chủ" mà tùy hứng mua sắm.Hôm nay cô chỉ đơn giản muốn mua một chiếc túi xách.Nhưng không ngờ, một màn tranh chấp nhỏ lại dẫn đến một sự kiện chấn động.Trong cửa hàng thời trang bán độc quyền các sản phẩm giới hạn, Trần Mỹ Linh chậm rãi dạo bước giữa các kệ trưng bày tinh xảo. Ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn, màu đỏ rượu vang, thủ công tinh tế, thuộc dòng đặc biệt chỉ sản xuất đúng 5 chiếc trên toàn thế giới.Cô vừa định bảo nhân viên lấy xuống, thì một bàn tay khác đã vươn tới trước."Chiếc túi này tôi lấy!"Một giọng nữ the thé vang lên. Trần Mỹ Linh ngước mắt, chạm phải ánh nhìn khiêu khích của một người đàn bà sang chảnh, toàn thân quấn trong hàng hiệu xa xỉ. Mỹ Linh nhận ra ngay—bà ta là Tạ Kiều, vợ của một ông trùm bất động sản, đồng thời là kẻ ghét cô ra mặt từ lâu.Nguyên nhân rất đơn giản.Chồng bà ta từng tham gia buổi đấu giá do tập đoàn của Quảng LingLing tổ chức và say mê nhìn Mỹ Linh suốt cả buổi. Tạ Kiều từ đó ôm hận, coi Mỹ Linh là cái gai trong mắt.Trần Mỹ Linh nhếch môi, không có ý định tranh giành, nhưng Tạ Kiều lại không muốn dừng lại."Không phải cô cũng muốn chiếc này sao? Nhưng tiếc quá, nó thuộc về tôi rồi."Bà ta cố ý cười đầy thách thức, ra lệnh nhân viên: "Tất cả những mẫu mới hôm nay, tôi mua hết!"Cửa hàng trưởng do dự: "Phu nhân Tạ, có một số món là đặt riêng...""Tôi không quan tâm! Chỉ cần thứ nào Trần Mỹ Linh nhìn trúng, tôi lấy hết!"Cả cửa hàng lặng thinh, không ai dám lên tiếng.Trần Mỹ Linh khoanh tay, chậm rãi cười nhạt."Ồ, phu nhân Tạ có vẻ hào phóng nhỉ?""Đương nhiên!" Bà ta hất cằm kiêu ngạo. "Cô tưởng chỉ có cô mới có tiền sao? Tôi cũng không thua kém!"Ánh mắt Trần Mỹ Linh lướt qua tủ kính, đúng lúc nhân viên đang trưng bày một chiếc vòng phỉ thúy tinh xảo The Hutton-Mdivani Necklace. Đây là bảo vật được trung tâm thương mại nhập về làm vật trưng bày, không niêm yết giá bán chính thức.Cô cười nhẹ, chỉ tay:"Vậy cái vòng đó, tôi cũng muốn."Nhân viên ngẩn ra, nhưng trước khi kịp phản ứng, Tạ Kiều đã vỗ mạnh xuống bàn:"Tôi lấy! Cái gì cô thích, tôi lấy hết!"Nhân viên giật mình, lắp bắp: "Nhưng... phu nhân, chiếc vòng này có giá rất cao...""Bao nhiêu tôi cũng mua!"Tạ Kiều vênh váo, không buồn nhìn giá, lập tức ký tên vào giấy giao dịch.Chữ ký vừa hạ xuống, cửa hàng trưởng hít một hơi sâu, nuốt nước bọt thông báo:"Chúc mừng phu nhân! Bà vừa mua chiếc vòng The Hutton-Mdivani Necklace, giá niêm yết... 29,4 tỷ đô la!"Không gian chợt yên tĩnh đến đáng sợ.Một giây... hai giây..."Bà nói cái gì?!"Tạ Kiều tái mét mặt, suýt chút nữa đứng không vững.29,4 tỷ đô?!Đây không phải con số mà chồng bà ta có thể xoay sở nổi! Tổng giá trị công ty của ông ta cũng chưa chắc bằng nổi chiếc vòng này!"Không... không thể nào... Đây chắc chắn là nhầm lẫn!"Cửa hàng trưởng nhẹ giọng: "Phu nhân, trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của Chủ tịch Quảng, giá cả đã được niêm yết rõ ràng, không thể nhầm lẫn."Tạ Kiều hoảng loạn, cầm lấy hợp đồng, run rẩy lật xem.Chữ ký của bà ta, đen trắng rõ ràng, không thể chối cãi.Bà ta lảo đảo, vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho chồng mình."Alo! Ông đến ngay trung tâm thương mại Quảng Thị! Tôi... tôi gặp rắc rối rồi!"Mười phút sau, một người đàn ông trung niên béo mập vội vã chạy vào, chính là Lưu Đông Minh, chồng của Tạ Kiều.Ông ta vừa nghe vợ kể lại sự tình, suýt nữa ngất tại chỗ.Quá khứ từng say mê Trần Mỹ Linh một chút, nhưng chưa từng nghĩ rằng có một ngày, chỉ vì sự nông nổi của vợ mà mất trắng cả cơ ngơi!Lưu Đông Minh lập tức quay sang Trần Mỹ Linh, nặn ra một nụ cười cứng ngắc:"Trần tiểu thư à không phải.. Quảng phu nhân ... chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi. Cô có thể xem xét... giúp đỡ một chút không?"Trần Mỹ Linh ngồi trên sofa, nhàn nhã vắt chân, mỉm cười không đáp.Tạ Kiều lúc này mới nhận ra tình thế nguy cấp, vội vã xuống nước, giọng điệu run rẩy:"Quảng phu nhân, tôi... tôi nhất thời hồ đồ. Cô có thể bỏ qua được không?"Mỹ Linh cười nhẹ:"Vậy phu nhân có muốn trả lại chiếc vòng không?"Tạ Kiều gật đầu như bổ củi: "Dạ! Dạ muốn!"Cửa hàng trưởng lịch sự lên tiếng:"Xin lỗi, theo chính sách của trung tâm thương mại, với những món hàng có giá trị cao như thế này, không có chính sách hoàn trả hoặc đổi hàng."Tạ Kiều chết lặng, cả người run rẩy.Lưu Đông Minh thở dài, cúi người xuống:"Quảng phu nhân ... tôi cầu xin cô..."Trần Mỹ Linh nhìn ông ta, rồi lại nhìn sang Tạ Kiều, nhẹ giọng:"Phu nhân Tạ, tôi không thích tranh giành, thứ cô lấy rồi tôi không muốn nữa."Cô đứng dậy, cầm lấy chiếc túi của mình, quay lưng rời đi, bỏ lại hai vợ chồng nhà họ Lưu đang quỳ sụp dưới đất.Sau hôm đó, toàn bộ tài sản của Lưu Đông Minh bị phong tỏa.Còn Tạ Kiều?Từ một phu nhân hào nhoáng, bà ta biến mất như chưa từng xuất hiện trong giới thượng lưu.Lưu Đông Minh run rẩy cầm điện thoại, bấm số của Quảng LingLing với hy vọng cuối cùng."Chủ tịch Quảng, tôi biết Trần tiểu thư là người của cô... Xin cô hãy giúp tôi cầu xin cô ấy! Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào... chỉ cần Quảng phu nhân bỏ qua cho chúng tôi!"Đầu dây bên kia, Quảng LingLing ngả người trên ghế, khẽ xoay ly rượu vang trong tay, ánh mắt lạnh nhạt như thể chuyện này không liên quan gì đến nàng.Một hồi lâu, nàng cười nhạt:"Lưu tiên sinh, có vẻ ông hiểu lầm rồi."Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo áp lực không thể chống lại.Lưu Đông Minh căng thẳng, khẩn khoản:"Chủ tịch Quảng, tôi thật sự biết lỗi rồi! Xin cô hãy khuyên Quảng phu nhân! Chúng tôi không thể gánh nổi số tiền này!"Quảng LingLing thở dài, hai ngón tay thon dài gõ nhịp trên bàn, giọng điệu lười biếng nhưng sắc bén như lưỡi dao:"Mỹ Linh thích làm gì, đó là chuyện của cô ấy. Tôi không có quyền can thiệp."Lưu Đông Minh như bị sét đánh."Chủ... chủ tịch Quảng!"Tút... tút...Cuộc gọi kết thúc.Bên này, Quảng LingLing đặt điện thoại xuống, khóe môi cong lên.Vừa lúc đó, Trần Mỹ Linh từ phòng thay đồ bước ra, trên người khoác một bộ váy lụa màu rượu vang, tôn lên dáng vẻ yêu kiều động lòng người."Ai gọi thế?"Quảng LingLing đứng dậy, nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc lòa xòa bên tai cô, giọng điệu ôn nhu nhưng lại đầy sự cưng chiều:"Không có gì quan trọng."Trần Mỹ Linh chớp mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý."Ồ? Vậy sao?""Thế chị có muốn em nhẹ tay với họ không?"Quảng LingLing bật cười, cúi đầu sát bên tai cô, thì thầm:"Em thích thế nào thì cứ làm thế ấy.""Dù em có đốt cả Hong Kong này, chị cũng sẽ đứng cạnh em đúng không?""Phu nhân muốn thì cứ thử, chị bảo vệ em được."Trần Mỹ Linh khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn."Vậy thì... để họ sống hay chết, tùy hứng của em rồi.Trần Mỹ Linh tựa vào ghế sofa, cầm ly cocktail lên nhấp một ngụm, ánh mắt lười biếng nhưng sâu thẳm."Chị không thấy em làm vậy là hơi quá đáng sao?"Quảng LingLing ngồi đối diện, ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu lên ly rượu vang đỏ trong tay nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn Trần Mỹ Linh, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt."Quá đáng?"Nàng đặt ly xuống bàn kính, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, giọng điệu vẫn thong thả như gió thoảng:"Em hủy đi một gia tộc chỉ bằng một chữ ký, đúng là quá đáng thật."Trần Mỹ Linh khẽ nheo mắt, chưa kịp đáp, thì Quảng LingLing đã nghiêng người, nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh mà thâm sâu:"Nhưng so với việc dám nhìn Quảng phu nhân của chị, thì cái giá này vẫn còn quá rẻ mạt."Không khí trong phòng dường như chợt lắng lại.Trần Mỹ Linh sững người, rồi bất giác bật cười, nụ cười của cô quyến rũ mà nguy hiểm."Xem ra, Chủ tịch Quảng còn bá đạo hơn em nghĩ."Quảng LingLing khẽ cười, vươn tay nâng cằm cô lên, ánh mắt lấp lánh như có ánh sao. "Chỉ với em."Trần Mỹ Linh im lặng một giây, rồi chậm rãi nghiêng đầu, ngón tay chạm nhẹ lên cổ tay của Quảng LingLing, giọng nói mềm mại nhưng không kém phần khiêu khích:"Thật sự, không ai được nhìn em sao?"Quảng LingLing khẽ cười, cúi sát hơn, giọng nói trầm thấp:"Không."