LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 26: BÓNG MA TỪ ITALY
"Ngươi nghĩ cô ta có thể cướp dâu mà không phải trả giá sao?"Trong một căn phòng sang trọng tại Milan, Italy, Hoàng Viễn Quân ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, đôi mắt sâu hun hút, sắc bén như mãnh thú. Người này không ai khác chính là Lorenzo Romano, trùm thế hệ thứ hai của gia tộc Romano – một trong những tổ chức ngầm lớn nhất châu Âu.Lorenzo khẽ nhếch môi, bật lửa châm điếu xì gà, làn khói vấn vít quanh khuôn mặt điềm tĩnh mà nguy hiểm."Bang Bạch Ưng? Chỉ là một tổ chức đang lên. Ta có thể khiến nó biến mất chỉ sau một đêm."Hoàng Viễn Quân siết chặt ly rượu vang trong tay, ánh mắt lóe lên sự thù hận. Từ giây phút Quảng LingLing ngang nhiên dùng xe tăng phá hủy hôn lễ của hắn, danh dự Hoàng gia đã bị giẫm đạp không thương tiếc. Các cổ đông của tập đoàn Hoàng Thị cũng vì thế mà dao động.Hắn không thể để yên."Tôi không cần cô ta chết ngay lập tức." Hắn trầm giọng. "Tôi muốn cô ta mất hết. Tất cả mọi thứ."Lorenzo bật cười khẽ. "Được thôi. Nhưng đổi lại, ta muốn cổ phần Hoàng gia trong các mỏ kim cương châu Phi."Hoàng Viễn Quân im lặng vài giây, rồi cười nhạt. "Được."Hợp đồng máu đã ký kết.Tại tổng bộ bang Bạch Ưng, Hong Kong.Quảng LingLing đứng trước bản đồ thế giới treo trên màn hình lớn, ánh mắt lạnh lẽo. Những đường vận chuyển vũ khí, tài chính và hàng hóa từ châu Âu về châu Á đều bị đánh dấu bằng chấm đỏ – dấu hiệu của sự nguy hiểm cận kề.Lý Mẫn báo cáo: "Người của chúng ta phát hiện giao dịch giữa Hoàng Viễn Quân và Lorenzo Romano. Romano đã cử bốn nhóm đặc vụ đến châu Á, trong đó một nhóm vừa đặt chân đến Hong Kong sáng nay."Quảng LingLing gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt tối sầm lại."Hắn chọn Italy để ra tay?"Lý Mẫn gật đầu. "Không sai. Romano không chỉ có sức mạnh tài chính mà còn kiểm soát hầu hết các tuyến đường buôn lậu vũ khí từ châu Âu sang Mỹ. Một khi hắn nhúng tay vào, sẽ không dễ để chúng ta đứng vững.""Sai rồi." Quảng LingLing nhếch môi cười lạnh. "Bạch Ưng không bao giờ phòng thủ. Chúng ta sẽ là kẻ đi săn."Bên trong một nhà hàng hạng sang tại Hong Kong, Trần Mỹ Linh ngồi đối diện với Carl Rossi, một thành viên cấp cao của tổ chức Romano. Cô mặc một chiếc váy dạ hội đỏ rượu vang, thanh lịch nhưng không hề yếu đuối.Carl cười cợt, rót rượu cho cô. "Tôi nghe nói cô vừa trở thành Quảng phu nhân. Nhưng tiếc thật, có vẻ cuộc hôn nhân này không kéo dài lâu đâu."Trần Mỹ Linh nghiêng đầu, ánh mắt như cười như không. "Vậy sao?"Carl nhún vai. "Chỉ là một lời khuyên thôi. Nếu cô rời khỏi Quảng LingLing ngay bây giờ, có lẽ chúng tôi sẽ để cô toàn mạng."Một tiếng cạch vang lên.Trần Mỹ Linh đặt dao ăn xuống bàn, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh băng."Ông Rossi, ông nghĩ tôi là ai?"Carl nheo mắt. "Ý cô là gì?""Ý tôi là..." Cô nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên. "...ông tưởng tôi chỉ là một bình hoa sao?"Bốp!Cửa nhà hàng bất ngờ bị đá tung, một nhóm người mặc đồ đen lao vào, súng ngắn gắn giảm thanh chĩa thẳng vào đầu Carl Rossi.Carl hoảng hốt, mồ hôi lạnh túa ra.Một giọng nói chậm rãi vang lên sau lưng Trần Mỹ Linh:"Tôi nghĩ ông nên cân nhắc lại lời đe dọa của mình."Carl cứng đờ người.Quảng LingLing bước vào, từng bước chân vang lên trong sự im lặng tuyệt đối của nhà hàng.Cô cười nhạt. "Rossi, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi."Bầu không khí trong nhà hàng dường như đóng băng.Carl Rossi ngồi yên trên ghế, trán đổ mồ hôi, tay siết chặt ly rượu như thể đó là phao cứu sinh duy nhất. Cả bốn họng súng vẫn đang nhắm thẳng vào đầu hắn, không một chút run rẩy.Phía đối diện, Trần Mỹ Linh vẫn bình thản nhấp một ngụm rượu, vẻ như chẳng mấy bận tâm đến tình huống đang diễn ra.Quảng LingLing điềm tĩnh tiến đến gần, từng bước chân của cô trên sàn nhà vang lên đều đặn nhưng mang theo áp lực vô hình."Ngồi đi." Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến Carl không dám làm trái.Carl nuốt khan, cẩn trọng buông ly rượu xuống. "Chủ tịch Quảng, tôi nghĩ cô đang hiểu nhầm ý tốt của tôi.""Nhầm?" Quảng LingLing nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế. "Thế nào gọi là nhầm?"Carl cười gượng. "Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở Quảng phu nhân của cô rằng trận chiến này không phải là trò đùa."Cạch!Một âm thanh vang lên. Trần Mỹ Linh vừa đặt mạnh dao ăn xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh."Ông Rossi, có vẻ ông không hiểu ý tôi." Giọng cô nhẹ tênh, nhưng trong sự nhẹ nhàng đó có một sức ép không thể coi thường. "Tôi không cần ai nhắc nhở."Bầu không khí trong phòng như ngạt thở.Quảng LingLing cười khẽ, ánh mắt nàng lướt qua Carl như nhìn một con chuột nhỏ bị mắc bẫy."Thay vì lãng phí thời gian ở đây, ông nên quay về nói với Lorenzo Romano rằng ta biết rõ hắn đang chơi trò gì."Carl nheo mắt. "Cô đang ám chỉ điều gì?""Ta đang nói về đợt hàng của hắn bị chặn ở Bắc Phi, về số vũ khí hắn muốn chuyển vào Đông Nam Á nhưng gặp sự cố... Và về cả kẻ nằm vùng hắn đã cài trong nội bộ của ta."Câu cuối cùng khiến Carl rợn tóc gáy.Hắn run rẩy thật sự.Bởi vì chỉ có Lorenzo và một số người thân tín mới biết về nội gián đó.Làm sao Quảng LingLing lại biết?Trần Mỹ Linh nhìn bộ dạng thất thần của Carl mà khẽ cười. "Sao vậy? Ông nghĩ chúng tôi chỉ có thể phản ứng bị động à?"Carl siết chặt nắm tay. "Cô..."Quảng LingLing nghiêng đầu, ánh mắt nàng sắc như dao. "Ta không thích giải quyết vấn đề bằng súng ống. Nhưng nếu Romano nghĩ có thể chơi bẩn, ta sẽ khiến hắn mất tất cả trước khi kịp ra tay."Carl nuốt nước bọt. Hắn biết...Romano đã đánh giá sai về Quảng LingLing, và ông nhìn nhầm Trần Mỹ Linh mà một người phụ nữ tầm thường.Buổi chiều, ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, phủ lên phòng khách một sắc vàng ấm áp.Trần Mỹ Linh tựa người trên sofa, trong tay là một tách trà thảo mộc. Cô nhàn nhã lật xem tin tức trên màn hình máy tính bảng.[TIN NÓNG: TỔ CHỨC ROMANO GẶP KHỦNG HOẢNG KHI MẤT KIỂM SOÁT THỊ TRƯỜNG VŨ KHÍ CHÂU PHI][TẬP ĐOÀN HOÀNG GIA SỤP ĐỔ, HOÀNG VIỄN QUÂN BỊ LIÊN HỢP QUỐC TRUY NÃ VÌ BUÔN LẬU VŨ KHÍ][NGHI VẤN QUẢNG LINGLING NHÚNG TAY VÀO THƯƠNG VỤ NÀY]Cô nhếch môi. Hiệu suất làm việc của Quảng LingLing vẫn luôn đáng tin cậy như vậy.Từ ngoài cửa, Quảng LingLing bước vào, vừa cởi áo khoác vừa nhìn cô. "Em thích trà này à?"Trần Mỹ Linh ngẩng lên, nhướng mày. "Tại sao hỏi?"Quảng LingLing cười khẽ, tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô, rót cho mình một tách trà."Vì chị muốn nhớ để còn chuẩn bị cho phu nhân mỗi sáng."Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến Trần Mỹ Linh khựng lại vài giây.Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Quảng LingLing, không giấu được ý cười. "Chủ tịch Quảng, em không nhớ mình có một người vợ biết nuông chiều như thế này."Quảng LingLing nhún vai. "Thì em cứ quen dần đi."