LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 21: CUỘC HỌP KHUYA
10 giờ tối.Cuộc họp kéo dài gần ba tiếng, những con số nhảy múa trên màn hình, giọng nói của các trợ lý vang lên đều đều. Trong phòng họp, không ai dám lơ là, bởi họ biết Quảng LingLing vốn nổi tiếng khắt khe và tỉ mỉ. Nhưng hôm nay, có vẻ nàng không quá chú tâm như mọi khi.Ánh mắt sắc bén của nàng quét qua tài liệu, nhưng tâm trí lại đang đặt ở một nơi khác—phòng ngủ của nàng.Trên màn hình điện thoại đặt lặng lẽ bên cạnh, qua camera, nàng có thể thấy Trần Mỹ Linh vừa tỉnh dậy.Cô gái nhỏ cuộn mình trong chăn, mái tóc rối xõa xuống vai, đôi mắt mơ màng như vẫn còn vương chút dư vị của cơn hoan ái.Quảng LingLing nghiêng đầu, ngón tay vô thức gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn.Thật sự là... đáng yêu đến vậy sao?Mỹ Linh chậm rãi vươn vai, bước xuống giường, khoác chiếc áo ngủ lụa rồi lười biếng đi về phía bếp.Lúc này, trợ lý bên cạnh lên tiếng:"Chủ tịch, đây là bản kế hoạch chi tiết cho dự án tháng sau, cần chị xem xét và ký duyệt trước khi trình lên hội đồng."Quảng LingLing liếc qua tài liệu, nhưng khi nàng thấy trên màn hình Mỹ Linh chỉ lấy một hộp sữa từ tủ lạnh rồi uống một hơi dài, ánh mắt nàng lập tức tối lại.Chỉ uống sữa? Không ăn gì sao?Lý Mẫn tinh ý nhận ra sự mất tập trung hiếm có của Quảng LingLing, nhưng không dám lên tiếng. Những người khác trong phòng cũng không dám hó hé, bởi ánh mắt Chủ tịch của họ lúc này rõ ràng đang... ở một nơi nào đó khác."Chủ tịch, chị có ý kiến gì không?"Quảng LingLing im lặng vài giây, rồi bất ngờ cất giọng:"Tạm nghỉ 15 phút."Cả phòng họp như sững sờ. Chưa bao giờ Quảng LingLing chủ động đề nghị nghỉ giữa chừng.Nhưng không ai dám hỏi lý do.Nàng đứng dậy, cầm điện thoại, bước thẳng về phòng.Vừa lúc đó, Trần Mỹ Linh ngồi xuống sofa, tay ôm gối, ánh mắt còn lơ mơ vì chưa hoàn toàn tỉnh táo.Quảng LingLing bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm ấm khẽ vang lên:"Sao không ăn?"Trần Mỹ Linh giật mình, quay sang nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên:"Chị họp xong rồi à?""Chưa. Nhưng thấy em chỉ uống sữa mà không ăn gì, chị không thích."Mỹ Linh cười khẽ, lười biếng tựa đầu vào vai nàng, giọng điệu có chút hờn dỗi:"Chị còn để ý cả chuyện nhỏ này sao?"Quảng LingLing đưa tay vén một lọn tóc lòa xòa trên mặt cô, ngón tay vuốt nhẹ qua làn da mềm mại, giọng nói mang theo chút cưng chiều:"Chuyện liên quan đến em, chuyện nhỏ cũng quan trọng."Mỹ Linh khẽ chớp mắt, trái tim không nhịn được mà đập loạn nhịp.Cô đưa tay lấy điều khiển, gọi phục vụ mang đồ ăn khuya lên. Trong lúc chờ, cô quay sang nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm đầy ý cười.Trần Mỹ Linh chống cằm, nhìn cô đầy hứng thú."Chị chưa bao giờ quan tâm ai đến mức này nhỉ?"Quảng LingLing im lặng một lúc, rồi chậm rãi cúi xuống, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng:"Mỗi em, duy nhất em."Lời nói khẽ lướt qua như một làn gió ấm áp, nhưng lại khiến tim Trần Mỹ Linh đập rộn ràng như trống trận.Nàng mím môi, bất giác đưa tay nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi:"Vậy... ngoại lệ của chị, có được đặc quyền gì không?"Quảng LingLing nhìn sâu vào đôi mắt long lanh trước mặt, khóe môi cong lên đầy ý vị."Ừm... ví dụ như gì?"Mỹ Linh mỉm cười, nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái thật khẽ, rồi cười rạng rỡ như một đứa trẻ vừa ăn vụng được kẹo ngọt."Như thế này, có tính không?"Quảng LingLing thoáng sững lại, rồi bật cười khe khẽ, đôi mắt ánh lên tia sáng dịu dàng hiếm có.Cô đưa tay giữ lấy gáy nàng, kéo nàng sát lại, giọng nói trầm ấm vang lên bên môi:"Thế này mới gọi là đặc quyền."Và ngay sau đó, cô nghiêng đầu, hôn lên môi nàng một cách sâu hơn, ngọt ngào hơn, như muốn in dấu hoàn toàn lên "ngoại lệ duy nhất" của đời mình.Hơn 30 người đang đợi Quảng LingLing trong mòn mỏi, 15 phút của Quảng tổng là 60 phút của bọn họ.