LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 20: MỘT NGÀY BA BUỔI
Trần Mỹ Linh chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày bị Quảng LingLing bức đến mức không còn đường lui.Cô luôn tự tin rằng bản thân có thể kiểm soát mọi thứ—cảm xúc, sự nghiệp, và cả những mối quan hệ. Nhưng từ khoảnh khắc người phụ nữ này cúi xuống hôn cô, từ ánh mắt sâu thẳm như hố đen ấy, cô đã biết...Mình thua rồi.Biệt thự của Quảng LingLing, nơi chỉ có Quảng LingLing sống, chưa từng có ai được phép bước vào.Nhưng giờ phút này, Trần Mỹ Linh lại đứng giữa phòng khách, dựa lưng vào tường, ánh mắt có chút xao động nhìn người phụ nữ trước mặt.Quảng LingLing cởi giày, chiếc đồng hồ đắt giá trên cổ tay bị cô tháo ra tùy tiện đặt lên bàn.Ánh mắt cô không rời khỏi Mỹ Linh dù chỉ một giây.Bàn tay Quảng LingLing nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp khẽ vang bên tai:"Em muốn tôi lặp lại câu nói lúc nãy sao?"Trần Mỹ Linh không đáp. Cô chỉ khẽ liếm môi, đôi mắt tràn đầy thách thức.Quảng LingLing khẽ cười."Xem ra em muốn dùng hành động để xác nhận hơn."Lời vừa dứt, nàng cúi xuống, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô.Trần Mỹ Linh chưa từng bị ai hôn như thế này—mãnh liệt, áp đảo, không chừa một kẽ hở nào để trốn thoát.Cô muốn phản kháng, nhưng ngay khi đầu lưỡi của Quảng LingLing luồn vào, cướp đi hơi thở của cô, tất cả ý định chống cự đều sụp đổ.Bàn tay Quảng LingLing siết chặt eo cô, kéo sát vào người mình.Hơi thở hai người hòa quyện, mỗi lần tiếp xúc như một ngọn lửa bùng cháy.Trần Mỹ Linh cảm thấy đầu óc trống rỗng.Từ khi nào mình lại yếu đuối trước người phụ nữ này đến vậy?Mỹ Linh nghiến răng, đột ngột nắm lấy cổ áo Quảng LingLing kéo mạnh xuống, cắn lên môi nàng một cái.Mùi máu tanh nhẹ lan ra nhưng Quảng LingLing không giận. Ngược lại, nàng còn khẽ cười."Em hung dữ thật.""Ai bảo chị cứ thích làm chủ thế này?" Mỹ Linh thở dốc, ánh mắt ánh lên sự bướng bỉnh.Quảng LingLing nâng cằm cô lên, giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm:"Vậy để tôi xem em có thể chịu đựng đến đâu."Cả hai quấn lấy nhau, không ai chịu nhường ai.Quảng LingLing quăng áo vest xuống sàn, cúc áo sơ mi bị bức ra, từng nụ hôn rơi xuống cổ, vai, xương quai xanh của Trần Mỹ Linh.Hơi nóng trong phòng không ngừng tăng lên.Quảng LingLing đè cô xuống sofa, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô vào bóng tối."Tôi không phải người dịu dàng.""Tôi cũng đâu phải người dễ chịu." Mỹ Linh cười nhạt, ngón tay vuốt ve cúc áo nàng.Quảng LingLing khẽ cười."Vậy đừng mong tôi nương tay."Không khí trong căn hộ tràn ngập hơi thở nóng bỏng.Chiếc áo cuối cùng của Trần Mỹ Linh bị Quảng LingLing xé ra, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn dịu nhẹ.Quảng LingLing trầm ngâm nhìn cô một lúc, rồi đột ngột cúi xuống."Chị..."Lời nói của Mỹ Linh bị chặn lại bởi một nụ hôn sâu.Môi Quảng LingLing lướt qua từng tấc da thịt, mang theo hơi thở nguy hiểm. Nàng không vội, từng động tác đều có sự kiểm soát, như một kẻ săn mồi đang từ tốn thưởng thức con mồi trong tay.Trần Mỹ Linh không nhịn được mà siết chặt bàn tay, móng tay khẽ bấm vào vai nàng."Chị thật sự là kẻ điên..."Quảng LingLing khẽ cười, cầm lấy tay cô, hôn lên từng ngón một."Tôi đã nói rồi, em thách thức tôi trước."Tay nàng trượt xuống, dò tìm từng đường cong mềm mại. Mỗi nơi nàng chạm đến đều khiến Mỹ Linh run lên, hơi thở gấp gáp.Bên ngoài là cả thế giới bận rộn, nhưng trong không gian này, chỉ có hai người họ.Tiếng thở khẽ hòa vào nhau, từng chuyển động càng ngày càng sâu hơn, nóng bỏng hơn.Trần Mỹ Linh chưa từng nghĩ Quảng LingLing lại có thể bá đạo đến mức này. Không một chỗ nào trên người cô mà không bị nàng để lại dấu khi chạm vào."Nhẹ thôi..." Mỹ Linh khẽ rên, nhưng đổi lại chỉ là một nụ hôn cắn nhẹ lên xương quai xanh."Lúc nãy ai mạnh miệng lắm mà?" Giọng Quảng LingLing trầm thấp, mang theo ý cười.Mỹ Linh siết chặt tay, cảm thấy bản thân sắp bị nuốt chửng.Cô quay đầu tránh ánh mắt của nàng nhưng Quảng LingLing không cho cô cơ hội trốn tránh.Bàn tay thon dài nắm chặt cằm cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như vực thẳm."Nhìn tôi."Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại mang theo áp lực không thể phản kháng. Quảng LingLing đưa một ngón tay tiến nhập vào với tốc độ chậm. Trần Mỹ Linh nhận ra có dị vật xâm nhập, hai chấn liền khép lại. Quảng LingLing không ngừng nói lời yêu Mỹ Linh để nàng thả lỏng cơ thể: "Phu nhân, chị yêu em, yêu duy nhất mình em." Thấy Trần Mỹ Linh bắt đầu thả lỏng cơ thể cứng ngắc kia thì Quảng LingLing lại tiếp tục xâm nhập, cô giật mình khi gặp phải một trở ngại.."Phu nhân.. em là lần đầu?"Trần Mỹ Linh dùng ánh mắt đang loạn tình mê liếc lại "Um..."Quảng LingLing nhướn người hôn lên môi cô, lợi dụng lúc ý loạn tình mê mà cho tay thẳng vào trong. Cảm giác rách ra khiến Trần Mỹ Linh đau đớn muốn ngất đi nàng nhịn hét lên nhưng nước mắt không nhịn được trào ra.Quảng LingLing đây cũng là lần đầu yêu người khác nên thấy cô đau liền rối rít vừa hôn vừa xin lỗi: "Phu nhân, đừng khóc, đừng khóc, chị xin lỗi." "Xin em đừng khóc" "Chị lấy ra nha".Trần Mỹ Linh vừa đau vừa tức cô không nghĩ Quảng LingLing lại phát ngốc ngay giờ này, cô hận bản thân vì đã cứu Quảng LingLing thoát khỏi viên đạn của Từ Chính Nhân, buồn bực chẳng thèm lên tiếng. Quảng LingLing thấy cô im lặng cũng không dám di chuyển ngón tay, một mực hôn cô dây dưa đầu lưỡi để cô quên cơn đau ở thân dưới. Dần dần Trần Mỹ Linh quên đi sự đau đớn, cơ thể dần phản ứng theo, phần dưới cơ thể lắc lư. Lúc này Quảng LingLing mới hiểu ra liền di chuyển ngón tay ra vào. Nàng tăng lực tay và tốc độ khiến Trần Mỹ Linh chỉ còn những tiếng rên đầy dâm mị."Quảng LingLing... đừng... ân...nhanh quá... đừng... dừng lại... em không..""Đừng dừng lại sao?" Quảng LingLing trêu chọc hỏi lại"Không.. dừng lại...""Chị đã biết."Câu nói vừa dứt thì Quảng LingLing lại cho tiếp ngón thứ hai vào, cảm giác chặt khít làm Trần Mỹ Linh phát ra âm thanh, tay nắm chặt ga giường thở dốc. Quảng LingLing tiếp tục giỡn trò, ra vô không đúng nhịp, lực và tốc độ không đồng đều khiến ái dịch trào ra ướt cả tay, thấm xuống ga giường một mảng lớn. Trần Mỹ Linh sau khi lên đỉnh thì nằm xụi lơ trên giường, một chút khí lực cũng không còn. Quảng LingLing vẫn chưa chịu rút tay ra, đôi lần còn động đậy khiến Trần Mỹ Linh lườm cô. Trần Mỹ Linh mở mắt và ngay giây phút đó, cô biết mình đã hoàn toàn bại trận.Không có đường lui.Không có cơ hội trốn thoát.Cuối cùng, nàng cũng chịu rút tay ra, đi vội vào nhà tắm pha nước và đem khăn ấm ra lau cho cô, lau đến thân dưới, nhìn vào vết máu trên ga giường thì nàng bất chợt mỉm cười và hôn lên môi Trần Mỹ Linh một cái thật nhẹ nhàng "Phu nhân, cảm ơn em."Lau người xong, Trần Mỹ Linh cũng còn thấy khó chịu đòi đi tắm, Quảng LingLing đành bế cô vào bồn tắm ngâm trước một chút, nàng ở ngoài thay ga giường mới, lúc cầm ga giường trên tay nàng không khỏi cười tươi hơn kí được hợp đồng triệu đô. Sau khi thay ga giường hoàn tất, cô cũng vào ôm Trần Mỹ Linh cùng ngâm mình. Trong vòng tay Quảng LingLing, cô mệt mỏi nhưng vẫn muốn giải đáp thắc mắc khi nảy"Chị chưa từng yêu ai sao?"Quảng LingLing bất ngờ hỏi lại "Ai là ai?" "Trước khi em xuất hiện, chị có từng yêu ai không?" Cô nghĩ Quảng LingLing cố tình giả ngốc không muốn trả lời, liền thái độ hỏi lớn giọng."Trước khi em bước vào, chị chỉ có hạt nhân a." Quảng LingLing thành thật trả lời trước thái độ giận dỗi của phu nhân nhà nàng.Nhận được đáp án mong muốn, cô rướn người lên hôn vào môi Quảng LingLing. Thấy được cô chủ động, Quảng LingLing liền bế cô dậy, dùng khăn lau sơ qua rồi thẩy cô lên giường để tiếp tục trận chiến, trong suốt quá trình từ nhà tắm đến giường môi hai người họ chưa từng tách rời.Đêm nay, cô hoàn toàn thuộc về Quảng LingLing.Ánh nắng sớm len lỏi qua tấm rèm cửa, trải dài trên tấm ga giường lộn xộn. Không khí trong phòng vẫn còn vương vấn hơi thở của một đêm cuồng nhiệt.Trần Mỹ Linh mơ màng tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm như bị xe tải cán qua. Cô cử động nhẹ một chút, liền phát hiện cánh tay đang bị giữ chặt.Quảng LingLing vẫn còn ngủ, nhưng bàn tay nàng lại bá đạo khóa chặt eo cô, không cho nhúc nhích.Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.Ánh nắng chiếu lên gương mặt của Chủ tịch Quảng, làm nổi bật những đường nét sắc sảo. Mái tóc hơi rối, môi có chút nhợt nhạt nhưng vẫn quyến rũ đến đáng sợ.Nhìn nàng như vậy, ai có thể nghĩ rằng đêm qua người này lại cường thế đến mức muốn nuốt chửng cô?Mỹ Linh vừa định vươn tay vuốt nhẹ tóc nàng thì bất ngờ—"Tỉnh rồi sao?"Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.Chưa kịp phản ứng, cô đã bị kéo lại.Một hơi thở nóng rực phả lên cổ cô."Định trốn?"Mỹ Linh giật mình, nhưng rất nhanh liền cười khẽ."Chủ tịch Quảng đây không định thả tôi ra à?"Quảng LingLing mở mắt, ánh nhìn đầy tà khí."Em quên rồi sao? Đêm qua ai nói sẽ không xuống giường?"Cô đỏ mặt."Chị... rõ ràng là lợi dụng lúc tôi hồ đồ!""Ồ?" Quảng LingLing nhướng mày, tay chậm rãi lướt dọc sống lưng cô. "Giờ vẫn còn hồ đồ không?"Mỹ Linh rùng mình.Không xong rồi.Cô còn chưa kịp nghỉ ngơi đủ, nhưng Chủ tịch Quảng hiển nhiên không định buông tha.Căn phòng lại lần nữa vang lên những âm thanh trầm thấp, xen lẫn tiếng cười nhẹ đầy nguy hiểm của Quảng LingLing.Buổi sáng này, xem ra vẫn chưa thể kết thúc sớm được.Sau trận chiến Trần Mỹ Linh định rút tay ra khỏi vòng ôm chặt của Quảng LingLing nhưng nàng lại siết chặt hơn, gương mặt vùi vào hõm cổ cô, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt."Chị..." Mỹ Linh mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, môi đã bị một nụ hôn chặn lại.Không còn là những nụ hôn vội vàng hay mang theo chút ý trêu chọc của hồi sáng, mà là một nụ hôn chậm rãi, sâu lắng đến đáng sợ. Đầu lưỡi Quảng LingLing dịu dàng lướt qua môi cô, dụ dỗ cô đáp lại.Mỹ Linh khẽ rên một tiếng, bị ép đến mức không thể lùi nữa, đành vòng tay ôm lấy cổ người phụ nữ bá đạo kia.Quảng LingLing hài lòng.Tay nàng lại men theo đường cong cơ thể, chạm lên làn da mịn màng của cô. Cảm giác mềm mại, ấm nóng này, nàng chỉ vừa mới nếm thử đêm qua, sáng nay nhưng lại không thể kiềm chế khao khát muốn chiếm lấy lần nữa."Ưm... không... trưa rồi mà..." Mỹ Linh nghiêng đầu tránh đi, giọng nói lạc đi vì thiếu dưỡng khí.Quảng LingLing dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra ý cười."Thì sao? Em sợ ai nhìn thấy?"Mỹ Linh đỏ mặt, đưa tay đẩy nhẹ nàng ra, nhưng vừa mới chạm vào vai Quảng LingLing, cả người đã bị áp xuống nệm."Chị—"Lời còn chưa nói hết, hơi thở của Quảng LingLing đã phả lên vành tai cô, khiến sống lưng cô run lên một chút."Em quên rồi sao?" Giọng nàng trầm thấp, mang theo chút ý cười tà mị. "Khi sáng chính em là người nói, không cần ngủ, chỉ cần chị là đủ rồi a."Trần Mỹ Linh á khẩu. Khuôn mặt Mỹ Linh đỏ bừng, như một quả táo chín."Chị... lại lợi dụng lúc tôi hồ đồ!""Ồ?" Quảng LingLing nhướng mày, tay chậm rãi lướt dọc bên đùi trong.Cô cắn môi, trừng mắt nhìn nàng, nhưng không ngờ lại bị Quảng LingLing cúi xuống hôn lên khóe mắt.Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại mang theo hơi ấm dịu dàng, khiến tim cô run rẩy."Mỹ Linh, hôm nay em không cần đi đâu cả." Quảng LingLing vuốt nhẹ mái tóc rối của cô, giọng nói khàn khàn nhưng đầy trầm ổn."Chỉ cần ở lại bên chị."