LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 17: TỰ HỦY



Buổi dạ tiệc lần này quy tụ những tên tuổi hàng đầu trong giới kinh doanh, chính trị và tài chính. Ánh đèn pha lê lấp lánh, những ly rượu vang sóng sánh, tiếng cười nói rộn rã hòa cùng những cuộc đàm phán đầy toan tính, sự quyền lực và bí ẩn hiện diện trong từng cái bắt tay.

Khi Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh bước vào, họ như những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm đầy lấp lánh ánh đèn. Quảng LingLing, trong bộ vest đen sắc sảo, từng đường may tinh tế tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng, đầy quyền lực. Nét đẹp của nàng không phải chỉ ở vẻ ngoài, mà còn ở khí chất mạnh mẽ toát ra từ mỗi bước đi, mỗi cái liếc nhìn, như thể nàng là người duy nhất trong căn phòng này. Cái lạnh của bộ vest như hòa quyện với cái lạnh từ ánh mắt sắc bén, khiến người ta vừa kính nể, vừa sợ hãi.

Còn Trần Mỹ Linh, trong chiếc đầm dạ hội trắng ôm sát, lại như một bông hoa trắng thuần khiết giữa biển tiệc. Vẻ đẹp của cô không cần lời nói, chiếc đầm không chỉ tôn lên vóc dáng quyến rũ mà còn phản chiếu sự mạnh mẽ, tự chủ trong từng cử động. Những đường cong mềm mại của cơ thể dưới lớp vải trắng tinh khôi mang lại cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, vừa mong manh lại vừa kiên cường, như một chiến binh nhẹ nhàng giữa một thế giới hoa lệ.

Cả hai đều đẹp theo cách riêng, nhưng khi đứng cùng nhau, họ như một bức tranh tuyệt vời, hai nửa đối lập nhưng hòa quyện, tạo nên sức hút không thể cưỡng lại. Ánh mắt của tất cả những người có mặt đều không thể rời khỏi họ, như thể những bước đi của hai người chính là nhịp đập của buổi tiệc này.

Chỉ vừa xuất hiện, ánh mắt của không ít người đã đổ dồn về họ—tò mò, kính nể, thậm chí là đố kỵ. Nhưng Quảng LingLing vẫn bình thản, không hề bận tâm.

Ngày hôm nay, cô có vài đối tác quan trọng cần gặp. Vì thế, trước khi buông tay Trần Mỹ Linh, cô nhẹ nhàng dặn dò nàng, giọng điệu vẫn bình tĩnh như mọi khi:
"Buổi chiều nay em chưa ăn, em đến kia dùng xíu điểm tâm nhẹ nhưng mà nhớ đừng đi quá xa."

Ánh mắt nàng sâu thẳm, dường như ẩn chứa một lời nhắc nhở không cần nói rõ—đừng để tôi phải tìm em.

Trần Mỹ Linh mỉm cười, nụ cười nghịch ngợm, rồi cất lời:
"Chủ tịch Quảng, em không phải trẻ con."

Quảng LingLing chỉ liếc cô một cái, rồi thong thả bước đi, hòa vào dòng người quyền lực của buổi tiệc.

Trong khi Quảng LingLing gặp gỡ đối tác, Trần Mỹ Linh tiến tới quầy thức ăn nhẹ, nhắm vài món bánh và rót một ly vang trắng. Đang thưởng thức, một người đàn ông trung niên lịch lãm tầm 45 tuổi tiến lại gần, mang theo một ánh mắt đầy lả lơi.

Tổng giám đốc Lưu, một ông trùm giàu có nhưng rất háo sắc, nâng ly rượu và mỉm cười đầy ẩn ý:
"Không ngờ Trần tiểu thư lại tham gia bữa tiệc này. Đáng tiếc cô rời khỏi showbiz, nhưng nếu thấy nhàm chán, luôn có con đường khác dành cho cô."

Trần Mỹ Linh không ngẩng đầu lên, tiếp tục thưởng thức món bánh. "Tổng giám đốc Lưu có vẻ rất quan tâm đến cuộc sống của tôi."

Ông ta nhếch mép, mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi. Cô đẹp như vậy, ai mà không muốn quan tâm?"

Trần Mỹ Linh đặt ly vang xuống, ánh mắt lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú nói chuyện."

Cô quay đi, nhưng bàn tay Tổng giám đốc Lưu lại chộp lấy cổ tay cô một cách thô bạo.

"Gấp gáp thế làm gì?" Giọng ông ta mang theo sự châm biếm, ánh mắt nhấp nháy dục vọng, theo đó là ngón tay cái không ngừng vuốt ve bàn tay của Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh khựng lại, cảm nhận sự tê dại trong cổ tay, sự tức giận dâng lên trong lòng. Nhưng cô không vội vã hành động. Cảm giác một sự thay đổi bất ngờ trong không khí—cô biết, ngay khoảnh khắc này, Quảng LingLing đang quan sát.

Trong bóng tối ca căn phòng tiệc, Quảng LingLing đang ngồi lặng lẽ trên sofa, tay cầm ly rượu, đôi mắt bình thản nhưng sắc bén như dao cạo, không bỏ sót một chuyển động nào. Ánh mắt cô dõi theo từng hành động của Trần Mỹ Linh và Tổng giám đốc Lưu.

Trần Mỹ Linh đang chịu đựng nhưng cô không vội vã hành động, nàng bình tĩnh. Nhưng Quảng LingLing không như vậy. Cô không vội phát giận nhưng sự lạnh lùng của cô chính là ngọn lửa âm ỉ đợi chờ cảm thấy một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong long. Cô chỉ cần một sai lầm, cô sẽ biến tất cả thành tro tàn—Không ai được phép động vào người của nàng.

Lý Mẫn, đứng bên cạnh, nhận thấy cái nhìn của cô trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. Cô không cần nói ra lời, nhưng trong không khí, một cơn giận dữ không thể ngăn cản đang dâng trào.

Một câu nói đơn giản, nhưng đủ để khiến mọi thứ thay đổi:
"Cánh tay hết hạn rồi."

Giọng nói của Quảng LingLing nhẹ nhàng nhưng Lý Mẫn biết rõ, đó là một mệnh lệnh không thể chối từ.

Lý Mẫn vội vã rời đi, không một chút do dự.

Tổng giám đốc Lưu, sau khi rời bữa tiệc, bước vào bãi đậu xe, chuẩn bị tìm nơi vui chơi. Nhưng đột nhiên, ông cảm thấy một cơn tê buốt kỳ lạ lan tỏa từ cổ tay. Chưa kịp phản ứng, một cơn đau dữ dội ập đến.

"A A A!!!" Tiếng hét thảm thiết vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đêm tối.

Bên trong chiếc xe đậu gần đó, Lý Mẫn nhẹ nhàng đóng cửa kính, ngăn cách tất cả âm thanh. Cô cầm điện thoại, nhắn một tin ngắn gọn:
"Hoàn thành."

Trong chiếc Rolls-Royce đang lướt trên đường, Quảng LingLing nhận được tin nhắn. Nàng đặt điện thoại xuống, không chút thay đổi vẻ mặt. Ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng, như một con báo đói đang theo dõi con mồi của mình.

Trần Mỹ Linh nhìn sang, nhận thấy sự im lặng kỳ lạ của nàng, nhưng không nói gì. Cô chỉ thở dài, tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt thoáng chút phiền muộn.

"Chị đâu cần làm vậy." Trần Mỹ Linh thì thầm, như thể muốn tìm kiếm một sự đồng cảm.

Quảng LingLing nghiêng đầu, đôi mắt vẫn như đóng băng, ánh nhìn sắc lạnh dừng lại trên cô, mang theo một sự cảnh báo vô hình.
"Vậy em muốn chị làm gì? Bỏ qua?"

Trong chiếc xe, không gian trở nên tĩnh lặng đến lạnh người. Trần Mỹ Linh không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng cười, tựa đầu vào cửa kính.

Và trong bóng tối ngoài kia, Quảng LingLing vẫn giữ trong lòng cơn giận dữ chưa nguôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...