LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 16: BUỔI HẸN HÒ ĐẦU TIÊN



Sau tất cả những tranh đoạt quyền lực, những cái bẫy trí mưu hiểm độc và những cuộc đấu súng cận kề sinh tử, Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh lần đầu tiên có một khoảng thời gian yên bình.

Buổi tối hôm nay không có bàn họp, không có tiếng súng, không có kẻ phản bội. Chỉ có ánh đèn dịu dàng trong nhà hàng trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, những ly rượu vang đỏ sóng sánh, và hai người phụ nữ đối diện nhau trong một khung cảnh sang trọng nhưng lại có chút gì đó... lạ lẫm.

Không khí hơi ngượng ngập.

Không phải vì cả hai xa lạ gì với nhau—mà ngược lại, họ đã quá quen với việc đấu trí, thử thách nhau, thậm chí là cứu nhau khỏi họng súng. Nhưng buổi hẹn hò? Đây lại là lần đầu tiên.

Trần Mỹ Linh mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc thả lơi lộ ra chiếc cổ thon dài cùng đôi vai gợi cảm. Quảng LingLing thay bộ vest đen quen thuộc, thành màu trắng cùng với thay vì khí chất lạnh lùng uy quyền thường thấy, hôm nay nàng trông có phần... dễ chịu hơn.

Trần Mỹ Linh dựa lưng vào ghế, ngón tay lướt nhẹ trên thành ly rượu, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô nghiêng đầu cười khẽ:

"Em nghe Chủ tịch Quảng đây từng nói" Cô dùng giọng như đọc thánh chỉ

"Tôi Quảng LingLing không thích mỹ nhân, ta thích hạt nhân"

Quảng LingLing đang đưa ly rượu lên môi, nghe vậy thì khựng lại. Nàng nhướng mày, rồi bật cười.

"Nghe ai nói vậy?"

Trần Mỹ Linh nhếch môi. "Truyền thông, tin đồn, vài người trong giới hắc bạch đều nói... Nhưng mà hình như..."

Quảng LingLing đặt ly rượu xuống, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô một lúc. Sau đó, nàng chậm rãi nghiêng người về phía trước, gác cằm lên bàn tay mình, thấp giọng hỏi lại:

"Thế em nghĩ sao?"

Trần Mỹ Linh chớp mắt, rồi cũng nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn lại chỉ còn vài centimet. Cô cong khóe môi, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước trong đêm:

"Em nghĩ có lẽ Chủ tịch Quảng đây đúng là không thích mỹ nhân." Cô chậm rãi, cố tình kéo dài từng chữ.

Quảng LingLing không đáp. Nhưng khóe môi nàng khẽ nhếch lên, như thể thừa nhận điều đó.

Trần Mỹ Linh thấy Quảng LingLing im lặng cô giả giọng lười biếng cố tình trêu trọc: "Chị là sư cô hoàn lương thật à? Nam nhân mỹ nhân đều không thích?"

"Đúng là tôi không thích mỹ nhân". Quảng LingLing trả lời sau khi nuốt ngụm rượu.

"Mọi người thật là, ai lại đem sự thật đi đồn". Dùng giọng điệu thở dài, ngao ngán nhưng vở diễn thở dài của cô chưa kịp dứt đoạn, Quảng LingLing lên tiếng:

"Tôi thích Mỹ Linh"

Ánh mắt hai người giao nhau, lặng lẽ như một ván cờ không lời. Không khí ngượng nghịu được xóa đi khi món được phục vụ mang lên.

Quảng LingLing dùng dao cắt miếng bít tết, động tác ưu nhã. Trong khi đó, Trần Mỹ Linh không ngừng quan sát nàng với ánh mắt đầy hứng thú.

"Thật hiếm thấy chị trong bộ dạng này."

Quảng LingLing không ngước lên, chỉ nhàn nhạt đáp: "Bộ dạng nào?"

"Thư thái."

Lần này, nàng dừng dao lại, liếc nhìn Trần Mỹ Linh.

"Ý em là, bình thường chị luôn tính toán, luôn đề phòng, luôn kiểm soát tất cả mọi thứ. Nhưng hôm nay... chị có vẻ đang tận hưởng."

Quảng LingLing đặt dao xuống, cầm ly rượu lên, khẽ xoay chất lỏng màu đỏ trong ly.

"Vì hôm nay không cần đấu trí với em."

Trần Mỹ Linh bật cười. "Chủ tịch Quảng, chị chắc chứ?"

Quảng LingLing nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh. "Em vẫn đang thử chị à?"

Trần Mỹ Linh chớp mắt, rồi cười nhẹ. "Không hẳn. Chỉ là... em muốn biết, nếu không phải đối thủ, thì chúng ta sẽ là gì?"

Nàng không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ uống một ngụm rượu, rồi đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Trần Mỹ Linh.

"Em nghĩ sao?"

Trần Mỹ Linh khựng lại một giây, rồi ngước nhìn nàng.

Cả hai đều âm thầm hiểu mối quan hệ này, chỉ mới bắt đầu.

Sau bữa tối, thay vì về thẳng khách sạn hay biệt thự, Trần Mỹ Linh bất ngờ đề nghị:

"Lái xe với em đi."

Quảng LingLing nhìn cô một lúc, rồi gật đầu.

Họ lái xe ra khỏi thành phố, dọc theo con đường ven biển. Bầu trời đêm trải dài, gió thổi mang theo hơi lạnh, nhưng trong xe lại ấm áp.

Trần Mỹ Linh là người cầm lái.

"Chị biết không, khi lái xe ban đêm thế này, em có cảm giác như bỏ lại tất cả phía sau."

Quảng LingLing tựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài kia.

"Em muốn bỏ lại điều gì?"

Trần Mỹ Linh không trả lời ngay. Cô chỉ im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.

"Có lẽ... là chính mình trước đây."

Quảng LingLing quay sang nhìn cô. "Trước đây em là gì?"

Trần Mỹ Linh mỉm cười, nhưng nụ cười không còn chút sắc bén nào.

"Là người không tin con người và tình yêu của con người."

Quảng LingLing không nói gì.

Một lúc sau, nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay lái, ngay bên cạnh tay của Trần Mỹ Linh.

Không hẳn là nắm lấy. Nhưng cũng không rời đi.

Chỉ một cử chỉ nhỏ, nhưng đủ để Trần Mỹ Linh hiểu.

Bàn tay cô khẽ siết vô lăng, khóe môi cong lên.

Có lẽ, cô thực sự muốn người này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...