LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 11: KẺ QUYỀN LỰC CUỐI CÙNG
Phòng họp của 2L Corp hôm nay giống như một chiến trường. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, và mọi người đều hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để chiếm lấy quyền lực. Những người đứng đầu, từ hội đồng cổ đông đến các quản lý cấp cao, đều có mặt, mỗi người đều mang một vẻ mặt tự tin và kiêu ngạo. Tất cả đều có một mục tiêu duy nhất: 2L Corp phải thuộc về họ.Quảng LingLing vẫn chưa tỉnh lại. Và trong thế giới quyền lực này, một cơ hội như thế không phải ai cũng có thể có lần thứ hai.Trương Khải ngồi ngay ngắn, đôi mắt sắc như dao quét qua đám đông. Hắn biết đây là thời cơ để vươn lên, và hắn sẽ không để nó vuột khỏi tay. Giọng hắn vang lên, chắc nịch và đầy tự tin."Quý vị, tình hình hiện tại rất rõ ràng. Quảng tổng đang hôn mê, không ai biết khi nào sẽ tỉnh lại. Để bảo vệ lợi ích của 2L Corp, chúng ta cần một người lãnh đạo tạm thời."Hắn dừng lại một chút, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua những gương mặt xung quanh. "Và tôi nghĩ, không ai phù hợp hơn tôi để tiếp quản vị trí này."Vừa dứt lời, một tràng vỗ tay vang lên từ nhóm cổ đông trung thành của hắn. Nhưng niềm tự hào chưa kịp nở rộ trên gương mặt hắn thì một giọng nói lạnh lùng đã cắt ngang."Đổng Hạo không đồng ý."Cả căn phòng như bị đóng băng. Đổng Hạo, người kiểm soát lực lượng an ninh của công ty, vẫn ngồi vững, đôi mắt hờ hững nhưng giọng điệu lại mang đậm sự khiêu khích."Trương Khải, anh giỏi tính toán, nhưng anh chưa bao giờ nắm trong tay lực lượng an ninh của công ty. Nếu anh ngồi lên ghế lãnh đạo, tôi không đảm bảo rằng các đơn vị vũ trang sẽ tiếp tục nghe lệnh anh."Cả phòng họp trở nên nặng nề. Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.Chưa kịp bình tĩnh lại sau lời khiêu khích của Đổng Hạo, một nữ cổ đông cao cấp đứng dậy, giọng đầy châm chọc."Chúng ta không thể để công ty rơi vào tay các phe phái vũ lực. Đổng Hạo, anh nghĩ mình là ai mà dám lấy an ninh làm con bài đe dọa?"Một cổ đông khác lại lên tiếng, đầy giận dữ."Vậy cô nghĩ ai có thể kiểm soát tình hình? Một lũ cổ đông chỉ biết tính toán lợi nhuận trên giấy tờ à?"Cuộc tranh luận càng lúc càng trở nên căng thẳng, những lời lẽ sắc bén như dao găm, ai cũng muốn hạ bệ đối thủ để chiếm lấy vị trí cao nhất. Từng cặp mắt trừng trừng nhìn nhau, không khí ngột ngạt, như thể một trận chiến sắp bùng nổ ngay trong căn phòng này.Bỗng, cánh cửa phòng họp bật mở, cắt đứt không khí căng thẳng. Tiếng nói ồn ào lập tức im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.Trần Mỹ Linh bước vào, không vội vã, không hối hả. Trên tay cô là một tập tài liệu, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng đôi mắt sắc lạnh quét qua từng khuôn mặt đang tranh cãi trong phòng."Xin lỗi vì đến muộn," cô nói, giọng điệu thản nhiên, như thể cuộc chiến này chẳng liên quan gì đến mình.Trương Khải nhíu mày, cơn tức giận thoáng qua nhưng nhanh chóng được hắn che giấu."Cô đến đây làm gì?" Hắn hỏi, giọng đầy hoài nghi.Mỹ Linh chỉ khẽ cười, đôi mắt lạnh lùng như một vết dao cứa vào không khí."Để tiếp nhận vị trí Chủ tịch tạm thời."Một câu nói đơn giản, nhưng đủ khiến cả căn phòng chấn động. Những người có mặt đều sửng sốt, không thể tin vào tai mình. Cả phòng bỗng chốc lặng đi, như thể một tiếng nổ lớn vừa vang lên, phá vỡ mọi sự bình yên."Cô đang nói đùa sao?" Đổng Hạo cười nhạt, ánh mắt của hắn như mũi dao sắc lẹm quét qua Trần Mỹ Linh. Giọng hắn đanh lại, đầy mỉa mai, "Chúng tôi đang bàn về chuyện nội bộ của 2L Corp, không phải chỗ cho người ngoài xen vào."Hắn tiếp tục, lời nói như những nhát dao cắt qua không khí. "Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây, 2L Corp bán hạt nhân chứ không phải hạt kim cương. Hàng thật việc thật, không giống như các kịch bản cô diễn đâu, nàng ảnh hậu bán kim cương." Hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng, đầy vẻ chế giễu.Không chỉ Đổng Hạo, mà các quản lý xung quanh cũng đồng loạt cười theo, mỗi người một kiểu, nhưng tất cả đều mang một thái độ khinh miệt. Những ánh mắt của họ như những mũi dao sắc lẹm, đâm thẳng vào cô, làm sao có thể cho rằng một người như Trần Mỹ Linh có thể ngồi vào ghế Chủ tịch?Mỹ Linh không mảy may lay động. Cô chỉ nhún vai, vẻ mặt thản nhiên."Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tiếc là Quảng LingLing lại không nghĩ thế."Cô thả tập tài liệu xuống bàn. Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng.Hợp đồng ủy quyền. Chữ ký của Quảng LingLing rõ ràng trên đó.Cả phòng như chết lặng, không ai dám lên tiếng. Không ai có thể phản đối. Không ai có thể lật ngược ván cờ này.Mỹ Linh bước lên, chậm rãi kéo ghế và ngồi xuống, chiếm lấy vị trí trung tâm của bàn họp, như thể không có gì trên đời có thể làm lung lay quyết định của mình."Tiếp tục đi," cô cười nhạt, ánh mắt đầy thách thức. "Tôi muốn xem sự khác biệt giữa bán hạt nhân với hạt kim cương."Cả phòng lại chìm trong im lặng. Và từ giây phút đó, trò chơi quyền lực chính thức bắt đầu.