LingOrm | Keep Wonder (FULL)
KW 14
Orm Kornnaphat không nghĩ trận bệnh này lại kéo dài khiến gần cả tuần cô mới khỏe lại, thời gian bệnh thuyên giảm, Orm Kornnaphat xử lý công việc ở nhà, cô cũng cần phải chọn quà để tham gia tiệc mừng thọ của Gia mẫu nhà Kwong, cơ bản mọi thứ cũng có chút bận rộn. [Ting~] Một tiếng tin nhắn đến, Orm Kornnaphat buông cây bút xuống, tháo cặp kính cầm điện thoại nhìn vào, khuôn mặt có chút mềm mại, môi mỏng khẽ nhếch, nhìn lên số trên màn hình, cười thành tiếng "Rất đúng giờ"00K: Hôm nay trong người như thế nào? Đã khỏe hơn chưa?Orm: Chị không bận sao? Ngày nào cũng nhắn cho em lúc 5h chiều vậy?00K: Bận chứ! Nhưng không thể không quan tâm em được.Orm: Kwong tổng đối với ai cũng chu đáo như vậy sao?00K: Em đoán xem!Orm: Chắc là vậy rồi! Tình nhân của chị nhiều như vậy, việc trở nên chu đáo cũng là điều cần thiết mà!Lingling Kwong nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, mặt méo xệch, sao cô có cảm giác Orm Kornnaphat không buông được chuyện quá khứ đen tối của cô chứ, dù hiện tại cô đang từ cờ đỏ chuyển dần sang cờ xanh, nhưng có vẻ Orm Kornnaphat vẫn chưa hài lòng, Lingling Kwong nghĩ nghĩ có chút đau đầu, cô nhấn nút gọi nội bộ, ngay lập tức Pey gõ cửa bước vào.- Kwong tổng, chị gọi em ạ! - Pey kính cẩn- Làm cách nào để tẩy trắng vậy? - Lingling Kwong hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Pey ngẩn người- Sao ạ? Tẩy cái gì cơ? - Pey tròn xoe mắt nhìn Lingling Kwong- Tẩy trắng quá khứ! - Của ai ạ?- Của tôi! - Ơ... - Sao?- Sếp à.. - Hử?- Lịch sử của chị dày quá, muốn xóa chắc phải mất mấy kiếp mới xong đấy ạ... - Pey lí nhí nói - Vừa rồi em đi xử lý các mối quan hệ của chị, các cô gái đó suýt chút xé em thành mấy mảnh luôn... - Là cô vẫn chưa làm xong? - Sắc mặt Lingling Kwong đanh lại- Không! Tất nhiên là xử lý xong rồi ạ! - Pey toát mồ hôi- Tốt! - Lingling Kwong hòa hoãn hơn gật đầu hài lòng- Nhưng mà... - Pey lần nữa hít sâu lấy can đảm nói- Gì?- Tại sao chị lại muốn tẩy trắng quá khứ? Lại còn bảo em dứt khoát với mấy người kia nữa?- Tôi không muốn Nong Orm không vui! - Nhưng chị và Korn tổng đâu có mối quan hệ gì, sao lại sợ cô ấy không vui?- Tại sao lại không có quan hệ? - Lingling Kwong cau mày phản bác - Tôi và em ấy là...- Là gì ạ? - Pey chờ đợi câu trả lời với vẻ mặt không thể hóng hớt hơn- Là... là... - Lingling Kwong lắp bắp, cô không thể nói với Pey, cô và Orm Kornnaphat là mối quan hệ bạn tình được- Là bạn tình ạ? - Pey nói một câu, xổ số được giải đặc biệt luôn- Ừ thì sao? - Lingling Kwong mím môi thừa nhận- Dara cũng là bạn tình của chị, còn Luen, Eran,... tất cả các cô gái trong suốt từng đó năm đều là bạn tình của chị mà.. - Pey không sợ chết liều mình khai thông cho cấp trên, lần này chắc chắn sẽ ghi danh cô nếu cô hy sinh trong vụ này - .. em đâu thấy chị quan tâm đến cảm nhận của họ như vậy đâu...- Ý .. ý cô là sao? - Lingling Kwong có chút rối rắm trong lòng- Sếp à! Tuy tính tình chị có chút không tốt...- Nói gì hả? - Lingling Kwong gằn giọng- Ách.. không phải ... em nói nhầm.. - Pey rụt cổ im bặt- Nói tiếp đi! - Lingling Kwong nhìn Pey mím môi không nói nữa liền thở dài dịu giọng ra hiệu cho Pey nói tiếp- Nói xong không được phạt em!- Ừ!- Không trừ lương!- Ừ!- Không tăng ca!- Ừ!- Không...- 1 câu nữa là những thứ vừa rồi đều sẽ xảy ra gấp 3 lần! - Em nói.. - Pey khóc không thành tiếng, sao cô lại có người sếp bá đạo vậy chứ?- Nói nhanh đi! - Lingling Kwong tập trung nhìn Pey- Chị hãy nhìn lại cách chị đối với Korn tổng, em thấy không giống với những gì chị đối xử với người khác, hơn nữa.. từ lúc chị qua lại với Korn tổng, em thấy chị hạnh phúc hơn rất nhiều! Pey nhìn Lingling Kwong đôi mắt có chút ý cười không giấu đi sự vui mừng của bản thân cô, cô biết Lingling Kwong lâu rồi, cũng làm trợ lý cho Lingling Kwong không phải chỉ trong công việc, nếu nói người hiểu Lingling Kwong nhất chắc chỉ có cô mà thôi. Bao nhiêu năm qua, Lingling Kwong bệnh, Pey là người mua thuốc, Lingling Kwong căng thẳng, cô là người ở bên cạnh nhìn Lingling Kwong uống rượu, mọi thứ rắc rối của Lingling Kwong là Pey xử lý.Cô hiểu sếp của cô là một người với chồng chất những vết thương trong lòng, cô chưa từng thấy Lingling Kwong cười hạnh phúc một lần nào cả, chưa từng thấy ánh mắt kia lấp lánh những tia sáng. Nhưng kể từ khi Orm Kornnaphat xuất hiện, Lingling Kwong cười nhiều hơn, đôi mắt cười trở lại hình thái vốn có của nó, đầy tươi vui và hạnh phúc, Pey thật sự biết ơn Orm Kornnaphat vì đã đến bên cạnh Lingling Kwong. Tuy nhiên, có vẻ hai CEO hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc họ đang đối xử đặc biệt với đối phương, về phương diện kinh doanh, Pey không thể so sánh với cặp đôi CEO nhưng với phương diện tình cảm, cô chắc chắn cao hơn Lingling Kwong một bậc.Lingling Kwong nghe Pey nói lại nhìn thấy sự vui mừng trong đôi mắt đen láy kia, cô im lặng không nói gì, nhưng khuôn mặt không có sự tức giận, bởi cô hiểu được, Pey đang thật lòng vui vẻ vì cô- Tôi.. hạnh phúc hơn khi có em ấy bên cạnh sao? - Lingling Kwong vô thức nhẹ giọng hỏi Pey- Vâng! Chị hãy tự cảm giác điều đó, rằng đối với Korn tổng, cô ấy là gì đối với chị, có thật sự chỉ là một mối quan hệ trên giường? Hay là.. - Pey cười nhẹ nhàng, giọng dịu dàng nhưng như một mũi tên sắc bén bắn thẳng vào tấm kính mỏng manh nhưng chắc chắn đang bao phủ lấy trái tim đầy thương tích của người ngồi trước mặt - .. Hay là chị đã yêu cô ấy rồi?Lingling Kwong nghe được một tiếng chạm khẽ, một tiếng nứt vỡ vang trong trái tim, lớp bảo vệ rắn chắc từng ấy năm theo một câu nói mà từ từ vỡ vụn rồi tan biến, trái tim đập mạnh mẽ trong ngực đến mức cô cảm nhận được nhịp đập của nó, nó nói với cô rằng, nó đã sẵn sàng chào đón chủ nhân thật sự đến chiếm hữu nó. Lingling Kwong im lặng cảm nhận nhịp đập rộn ràng trước ngực"Tôi... đã yêu em ấy?!"Lingling Kwong tự nhủ, một câu nghi vấn nhưng có hơi hướng khẳng định, Pey lặng lẽ rời đi tránh làm phiền Lingling Kwong, có những chuyện phải do chính bản thân người đó tự nhận ra chứ người ngoài không thể giúp được, Pey nói với Lingling Kwong những lời đó đã là một sự giúp đỡ tận lực rồi.[Ting~] Tiếng tin nhắn lần nữa vang lên, Lingling Kwong liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn của Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat nhắn xong tin kia không thấy Lingling Kwong trả lời, nghĩ rằng người kia chột dạ nên giả vờ im lặng cho qua vấn đề, nên một bụng khó chịu nhắn tiếpOrm: Sao hả? Nói đúng rồi?00K: Không đúng!Lingling Kwong nhanh chóng trả lời, môi mỉm cười, cô hình như có chút minh bạch rồi nhưng vẫn muốn xác định lại.00K: Đi dạo nhé! Chị lấy moto sang đón em.Orm: Đừng nghĩ đưa em đi dạo thì sẽ cho qua chuyện chị đầy rẫy tình nhân!00K: Ừ ừ... chị sẽ giải thích khi gặp em được không?Orm: Sao phải gặp mới giải thích được? Không nhắn tin được à?Lingling Kwong mỉm cười, cô không nhắn lại mà chuyển sang gởi một đoạn tin nhắn thoại, sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng, thêm một ngày nữa tan làm đúng giờ, nhanh chóng về nhà sửa soạn lấy xe để đi đón người đang khuấy đảo tâm can cô, đưa người đó đi dạo trên phương tiện mà người đó thích.Orm Kornnaphat thấy Lingling Kwong gởi một tin nhắn thoại liền nhấn nghe, sau đó lập tức đỏ mặt, mắng Lingling Kwong vô lại, nhưng lại cười cười vui vẻ, đứng dậy đi vào phòng tắm, chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay với kẻ mà cô vừa mắng vô lại đó, ý cười không tắt trên môi.Màn hình trước khi tắt đi vang lên một giọng trầm trầm đầy ấm áp dịu dàng"Vì chị rất nhớ em, chỉ muốn gặp em.."***Lingling Kwong và Orm Kornnaphat cả hai trong trạng thái vui vẻ như chuẩn bị đi hẹn hò với người yêu mà sửa soạn, rất nhanh đến giờ hẹn, Orm Kornnaphat bước ra cổng cũng là lúc Lingling Kwong vừa đến. Mấy ngày không gặp, Orm Kornnaphat có chút nhớ nhung khuôn mặt xinh đẹp kia, Lingling Kwong tháo mũ bảo hiểm nhìn cô cười rạng rỡ, đôi mắt muốn nói cho Orm Kornnaphat biết rằng, Lingling Kwong cũng nhớ cô nhiều lắm.- Đã khỏe hẳn rồi phải không? - Lingling Kwong cười cười- Đã khỏe rồi! - Orm Kornnaphat đáp lại với một nụ cười hình trái tim xinh đẹp- Lên xe đi, chị đưa em đi dạo - Lingling Kwong ra hiệu cho Orm KornnaphatOrm Kornnaphat không chần chừ leo lên xe của Lingling Kwong, thuần thục đội mũ bảo hiểm rồi dựa vào người phía trước, vòng tay ôm lấy eo thon, cả hai đôi môi đều nhếch lên cùng lúc, đường cong được giấu sau lớp kính bảo hộ rất hoàn mỹ và xinh đẹp.Lingling Kwong cảm nhận hơi ấm sau lưng, vòng tay mảnh mai của Orm Kornnaphat ôm lấy eo cô khiến trái tim cô lại đập rộn ràng, Lingling Kwong vui vẻ lên ga lái xe hòa vào dòng người, đưa Orm Kornnaphat đến một nơi bí mật của riêng cô để ngắm cảnh.- Đẹp quá!! - Orm Kornnaphat xuống xe cởi mũ bảo hiểm reo lên đầy cảm thán- Thích không? - Lingling Kwong dựng xe xuống cởi mũ bước tới chỗ Orm Kornnaphat cưng chiều hỏi- Thích lắm! - Orm Kornnaphat cười gật đầuLingling Kwong nhìn lên bầu trời đầy sao, nơi này là cô tình cờ phát hiện, mỗi khi tâm trạng không tốt cô sẽ đến đây, một mình liếm láp vết thương rỉ máu trong lòng, chờ đợi cảm xúc đau đớn bị tê dại sau một đêm gió lạnh, bồi đắp sự mạnh mẽ của bản thân mà bước tiếp. Đây là lần đầu tiên cô đưa người khác đến đây, ngay cả Pey cũng không hề biết đến chỗ này, Orm Kornnaphat là người đầu tiên.- Trước đây chị đã đưa ai đến đây chưa vậy? - Orm Kornnaphat nhìn bầu trời sao lấp lánh, lại nhìn qua Lingling Kwong, một bụng chua chua chu môi hỏi- Em là người đầu tiên! - Lingling Kwong cười khẳng định- Vậy sẽ có người thứ 2, thứ 3 chứ gì! - Orm Kornnaphat không vui liếc Lingling Kwong một cái- Em cũng là người cuối cùng! - Lingling Kwong nhẹ giọng kiên định nóiOrm Kornnaphat đang chu môi liền im bặt, đôi môi đang chu chu đáng yêu lại nhanh chóng mím chặt giấu đi sự xấu hổ của bản thân, nơi này gió thổi mát lạnh nhưng cô vẫn cảm thấy được gò má nóng dần trên khuôn mặt nhỏ của chính mình.- Chị dẻo miệng.. - Orm Kornnaphat nhăn mày nhìn Lingling Kwong, cô cho rằng người này tán tỉnh thành thói quen rồi- Orm.. - Lingling Kwong khẽ gọi tên Orm Kornnaphat, cô bước đến đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp kia - Lingling? - Orm Kornnaphat đáp lại nhưng giọng có chút run rẩy, cô cảm giác được đêm nay Lingling Kwong có chút khác lạ- Chị thừa nhận quá khứ của chị đầy rẫy những tình ái không hay, nhưng từ khi có em, chị chưa từng nghĩ sẽ lại trở về cuộc sống ngày xưa, cũng chưa từng nghĩ sẽ chạm vào ai khác... ngoài em..Lingling Kwong khẽ nói, cô rốt cuộc đã hiểu được câu nói kia là khẳng định hay nghi vấn, cuối cùng đã minh bạch trái tim và linh hồn cô muốn gì- Em.. em chỉ đùa thôi mà.. - Orm Kornnaphat có chút bối rối, cô thừa nhận bản thân có chút không vui, thậm chí có chút ghen tuông vì nghĩ đến việc Lingling Kwong có rất nhiều người vây quanh, nhưng khi Lingling Kwong nhìn cô với ánh mắt đầy mềm mại, và thừa nhận chỉ có mình cô, trái tim Orm Kornnaphat thật sự rung động mãnh liệt- Orm .. - Lingling Kwong khẽ gọi- Em đây, Lingling .. - Orm Kornnaphat cũng dịu dàng đáp lại- Chị tặng Always Wonder cho em.. - Lingling Kwong nói với một giọng kiên định nhưng đầy dịu dàng- Sao cơ? - Orm Kornnaphat trố mắt nhìn Lingling Kwong không thể tin - Chị điên sao?- Chị không điên.. - Lingling Kwong vẫn tiếp tục nói với giọng đầy ấm áp, ánh mắt cô dán chặt vào đồng tử màu hổ phách kia mà thổ lộ- Vậy... tại sao lại... - Orm Kornnaphat run rẩy hỏi, cô run rẩy không phải vì lạnh, không phải vì Lingling Kwong nói tặng AW cho cô, mà run rẩy vì đôi mắt nâu chất chứa đầy tình cảm kia như đang muốn nhấn chìm trái tim cô vậy- Ngày đó chị nói rằng chị sẽ tặng AW khi nào? - Lingling Kwong vuốt ve gò má xinh đẹp, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Orm Kornnaphat khẽ vuốt ve, nhắc lại ước định của cả hai- Khi mà.. - Orm Kornnaphat đứng hình khi nhớ ra lời nói ngày đó, cô chưa từng nghĩ rằng nó sẽ xảy ra, cũng chưa từng nghĩ Lingling Kwong sẽ là người nói ra lời này - Chị yêu em, Orm!Lingling Kwong không đợi Orm Kornnaphat nói tiếp, cô trực tiếp nói ra lời yêu, nói ra tình cảm đang đốt cháy cõi lòng cô, nụ cười thập phần mãn nguyện nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt nâu đầy ý cười và hạnh phúc, nốt ruồi nhảy nhót sống động trên gò má trơn bóng hồng hồng kia.- Lingling, em ... - Orm Kornnaphat không giấu được sự run rẩy khi nghe một lời yêu từ Lingling Kwong, cô không nghĩ Lingling Kwong sẽ thẳng thắn như vậy, cũng không nghĩ người kia sẽ không màng đến sự nghiệp mà Lingling Kwong đã cất công gầy dựng chỉ để nói yêu cô, điều này chứng tỏ, với Lingling Kwong, cô, Orm Kornnaphat quan trọng hơn cả AW.- Đừng suy nghĩ gì cả! - Lingling Kwong nhoẻn miệng cười, cô buông tay Orm Kornnaphat ra, bước lui lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao lấp lánh, ánh trăng cũng ló dạng sau khi ẩn nấp sau đám mây, giọng thập phần bình tĩnh cất lên- Sao? - Orm Kornnaphat nhíu mày, sao lúc này cô lại cảm giác được Lingling Kwong tỏ tình nhưng lại không mong cầu sự đáp lại vậy, người này, lúc nào cũng một bộ dáng bất cần thế này khiến Orm Kornnaphat khó chịu trong lòng, trái tim cũng ẩn ẩn đau- Chị yêu em, nhưng chưa từng có suy nghĩ ép buộc em phải đáp lại chị - Lingling Kwong cười tươi quay sang nhìn Orm Kornnaphat - Chị trước giờ chưa từng ép buộc ai phải theo ý chị, vậy nên, chị chỉ muốn em biết rằng trái tim của chị thuộc về em, Orm Kornnaphat, chị yêu em, em chỉ cần biết như vậy thôi! Orm Kornnaphat không đáp, cô lặng lẽ quan sát biểu cảm của Lingling Kwong, cô muốn đào ra một thứ gì đó từ đôi mắt nâu xinh đẹp kia, thế nhưng lại không tìm thấy được gì, đáy lòng càng lúc càng đau đớn khi nhìn một Lingling Kwong bất cần như vậy, như thể người này không có chút gì níu kéo với tình cảm của thế gian vậy.Lingling Kwong nói xong một lời yêu, cảm giác trong lòng thư thái hơn, tuy rằng trái tim có chút không thỏa mãn vì nó muốn nghe một câu yêu từ Orm Kornnaphat, nhưng lại bị Lingling Kwong mạnh mẽ áp chế, bởi cô biết, điều khó nhất trên đời này chính là khiến người khác yêu mình, có lẽ điều đó không khó với người khác, nhưng với Lingling Kwong, chính là vậy. Bởi cô đã nỗ lực từng ấy năm, nhưng không ai yêu thương cô cả, vậy nên, tình cảm bạn bè, tình thương gia đình hay tình yêu đôi lứa, luôn là thứ mà Lingling Kwong cho rằng xa xỉ, cô chưa từng mong cầu điều đó. Cô muốn nói với Orm Kornnaphat rằng cô yêu người kia, đó chính là một hành động đầy can đảm khi cô nuông chiều cảm xúc của bản thân, rằng là cuối cùng, Lingling Kwong cũng biết yêu một người rồi, rằng là cô không phải sắt đá, rằng là cô cũng là một người có trái tim, rằng là cô vẫn còn cảm xúc, vậy ra, Orm Kornnaphat là người khiến Lingling Kwong cảm nhận được rằng cô đang sống.- Lingling .. - Orm Kornnaphat cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn của Lingling Kwong, có chút hạnh phúc vui vẻ, nhưng lại đầy cô độc bi thống, rốt cuộc người này đã trải qua những gì vậy, Orm Kornnaphat đã dùng nhiều cách để điều tra về Lingling Kwong nhưng hoàn toàn không tra ra được gì- Em lạnh sao? Chị đưa em về nhé! - Lingling Kwong quay sang nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Orm Kornnaphat giọng đầy lo lắng- Lingling ... - Orm à.. - Nghe em nói..- Được rồi mà, chị hiểu, nên không cần nói gì đâu! - Lingling Kwong cười cười- Chị không hiểu gì cả, nghe em nói.. - Orm Kornnaphat nhăn mặt, Lingling Kwong đang trốn tránh đối diện với cô - Chị biết em muốn nói gì rồi, chị hiểu, không cần nói đâu, chị đưa em về nha! - Lingling Kwong cười nhẹ nhưng giọng không giấu đi sự run rẩy- Em muốn nói..- Không cần..- Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat nhăn mặt nhẹ gọi tên Lingling Kwong, khiến người kia im bặt cúi đầu thở dài nhìn Orm Kornnaphat - Được rồi, nghe em nói! - Lingling Kwong cố gắng nặn ra một nụ cười, cô thừa nhận cô sợ hãi khi nghe Orm Kornnaphat nói, bởi vì, cô sợ hãi lại một lần nữa nghe một câu từ chối tình cảm từ người đối diện.Lingling Kwong đã từng nghe gia đình nói không thương cô, đã từng nghe bạn bè nói không cần cô, từ đó cô không bày tỏ tình cảm trước bất kỳ ai nữa, nhưng lần này, cô thật sự đã rung động với Orm Kornnaphat, đã yêu người con gái trước mắt này, vì vậy, cô đã thổ lộ với Orm Kornnaphat. Nhưng cô lại không dám lắng nghe lời hồi đáp của Orm Kornnaphat, bởi vì cô sợ rằng phải nghe câu "Em không yêu chị!" từ Orm Kornnaphat, vì cô không đủ tự tin rằng bản thân sẽ đủ mạnh mẽ nếu như nghe Orm Kornnaphat nói không yêu cô, mà cô cũng chẳng đủ tự tin rằng bản thân sẽ khiến Orm Kornnaphat yêu cô, lần đầu tiên, Lingling Kwong không tự tin về chính mình.- Em..- Nong Orm.. - Lingling Kwong cắt lời Orm Kornnaphat - Lingling? - Orm Kornnaphat nhíu mày, Lingling Kwong không hiểu cô đang muốn gì hay sao- Chị xin lỗi, nhưng mà.. - Lingling Kwong hít sâu một hơi nhìn Orm Kornnaphat, đôi mắt đầy sự van nài, giọng run rẩy - Chị nói đi! - Orm Kornnaphat thở dài dịu giọng nói với Lingling Kwong- Em có thể cho chị thời gian được không? - Lingling Kwong nở nụ cười méo mó nhìn Orm Kornnaphat- Sao? - Orm Kornnaphat tròn mắt nhìn Lingling Kwong, bình thường không phải là người được tỏ tình sẽ xin thời gian sao, sao Lingling Kwong lại làm ngược lại rồi, bộ người này khi xưa đẻ ngược hay sao vậy- Chị xin em cho chị thời gian.. - Lingling Kwong cười khổ, đưa 3 ngón tay trước mặt Orm Kornnaphat - 3 ngày thôi, em cho chị 3 ngày để chuẩn bị tinh thần nhận câu trả lời từ em được không? - ... - Orm Kornnaphat cạn lời, không phải cô mới là người cần sao- Xin em đó, cho chị 3 ngày thôi.. - Lingling Kwong cố gắng thuyết phục Orm Kornnaphat, cô thật sự cần thời gian để vun đắp sự mạnh mẽ của bản thân để chờ đợi một chữ "Không" từ Orm Kornnaphat - Được rồi! Vậy 3 ngày sau chị phải nghe em nói! - Orm Kornnaphat cười đáp ứng Lingling Kwong - Cảm ơn em! - Lingling Kwong cười cười thở phào nhẹ nhõm- Lingling Kwong... - Orm Kornnaphat nhìn khuôn mặt Lingling Kwong đang thở phào cô nhẹ giọng gọi- Chị đây! - Lingling Kwong ngẩng lên nhìn Orm Kornnaphat chờ đợi - Hôn em đi! - Orm Kornnaphat khẽ nói- Hơ... - Lingling Kwong mặt ngây ngốc- Ngây ra đó làm gì? Không muốn hôn em sao? - Orm Kornnaphat chu chu môi thầm mắng Lingling Kwong đầu đất- Có chứ! - Lingling Kwong gật lia lịa - Nhưng mà... - Nhưng mà sao?- Nhưng chúng ta... - Lingling Kwong rối rắm giải thích, cô tỏ tình với Orm Kornnaphat, người kia sẽ từ chối, vậy sao lại còn nói cô hôn Orm Kornnaphat làm gì- Chúng ta hiện tại vẫn là bạn tình.. không phải sao? - Orm Kornnaphat bước tới một bước, hơi thở ngọt ngào vây lấy Lingling Kwong - Phải.. Lingling Kwong nhận lấy hương thơm ngọt ngào kia, mê đắm khẽ thừa nhận, cô mỉm cười, 3 ngày này cô sẽ dùng danh phận bạn trên giường của Orm Kornnaphat mà giữ lấy những cảm xúc cuối cùng, để đến giây phút Orm Kornnaphat từ chối cô, Lingling Kwong vẫn sẽ huyễn hoặc được bản thân rằng cô đã từng ôm lấy Orm Kornnaphat. Nghĩ vậy, Lingling Kwong mạnh dạn vòng tay ôm lấy eo thon của Orm Kornnaphat, một tay vuốt ve gò má xinh đẹp kia, tiến tới phủ lên đôi môi trái tim của người cô yêu, dịu dàng vuốt ve nó, toàn tâm toàn ý sống trong cảm giác mà Orm Kornnaphat mang lại cho cô, khắc ghi mạnh mẽ mọi cảm xúc bên cạnh Orm Kornnaphat để làm hành trang bước tiếp cho chặng đường cô độc về sau.Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn kia, cảm nhận sự dịu dàng trân trọng mà Lingling Kwong dành cho cô, đôi mắt hổ phách nhắm chặt đưa linh hồn bước sâu vào trong bể tình mà Lingling Kwong mang lại, tận hưởng sự ấm áp của người con gái đang ôm cô trong tay, Orm Kornnaphat thật sự cảm nhận được, Lingling Kwong xem cô như cả thế giới mà dỗ dành, mà yêu thương, che chở. Orm Kornnaphat ngừng lại trong chốc lát, khẽ mỉm cười, sau đó lại tiếp tục dâng lên đôi môi yêu kiều cho Lingling Kwong, bản thân cũng từ từ chăm chú nếm trải vị ngọt của đôi môi người con gái trước mắt. Một nụ hôn dưới trăng đầy ngọt ngào với một người, nhưng cũng pha lẫn một chút chua xót với người còn lại..."Nong Orm, chị yêu em!" Một lần nữa lời yêu được vang lên, có trăng, có sao, có gió, có mây, có trời, có đất làm minh chứng cho tình yêu của Lingling Kwong dành cho Orm Kornnaphat, một tình yêu không cưỡng cầu..END CHAP 14